Địch Tướng Vi Nô

Cầu Thẩm lão bản


trước sau

Tay của Đoan Mộc Ly đang chuẩn bị gắp rau cho Triển Thiên Bạch hơi run run, đồ ăn cũng làm rơi trên bàn cơm.

Hắn cắn chặt răng, đôi mày kiếm ra sức nhíu lại.

Thấy được thống khổ khó nói thành lời trên mặt Đoan Mộc Ly, Triển Thiên Bạch bất đắc dĩ thở dài.

"Ngươi đi đi!"

"Ta..."

"Ngươi cứ ở chỗ này, ta ăn không vào."

Thanh âm mỏng manh mang theo vài phần nghiêm túc, vài phần bất đắc dĩ, còn có vài phần chua xót. Triển Thiên Bạch quay đầu đối diện với Đoan Mộc Ly, con ngươi đen lúng liếng dần hiện lên một tầng đỏ nhàn nhạt như dưa hấu.

Đoan Mộc Ly cắn cắn môi dưới, gật đầu, thu dọn đồ ăn rơi trên bàn cơm đi, "Vậy ngươi tự mình từ từ ăn."

Đoan Mộc Ly xoay người cất bước, thời điểm đi đến cửa lại dừng lại, quay đầu liếc mắt nhìn Triển Thiên Bạch một cái, đáng tiếc chỉ nhìn thấy được bóng dáng lãnh đạm của Triển Thiên Bạch.


Đoan Mộc Ly bước qua bậc cửa rời khỏi đó.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Triển Thiên Bạch.

Triển Thiên Bạch cầm đũa lên, rồi lại buông xuống.

Hắn ăn không vào.

Rõ ràng thương thế ở chân đã khỏi hoàn toàn, khí lực cũng không phục không ít, thậm chí còn có thể phóng ra nội lực.

Nhưng Triển Thiên Bạch không biết vì sao, một chút cao hứng cũng không có.

Trong đầu luôn hồi tưởng lại lời bày tỏ lúc trước của Đoan Mộc Ly, nhưng đồng thời cũng hiện ra hình ảnh Đoan Mộc Ly đưa hắn thưởng cho Cao Nam Phong, Đoan Mộc Ly hạ lệnh bỏ đói hắn, hình ảnh Đoan Mộc Ly dùng hình phạt tọa băng phạt hắn.

Triển Thiên Bạch lắc đầu, đứng lên nằm xuống giường.

Hắn cũng không buồn ngủ.

Chỉ là nếu không ngủ, trong đầu sẽ suy nghĩ miên man.

Hàng mi run run dần dần yên tĩnh lại, tiếng hít thở trở nên đều đều của Triển Thiên Bạch vang lên.


Trong phòng lặng ngắt như tờ.

Một lúc lâu sau, bước chân nhẹ nhàng đến của Đoan Mộc Ly đã quay lại rồi.

Rướn người liếc mắt nhìn bàn ăn một cái, không ngoài dự đoán, Triển Thiên Bạch hôm nay lại không ăn nữa.

Đoan Mộc Ly phát hiện, ham muốn ăn uống của Triển Thiên Bạch vô cùng không tốt, mặc dù đã khôi phục chút tinh thần, như chỉ là tỏ ra ở ngoài mặt.

Ham muốn ăn uống có thể phản ánh tình trạng tốt xấu của cơ thể cùng tâm lí.

Đoan Mộc Ly nhìn ra được, Triển Thiên Bạch cũng không hề tốt lên.

Đoan Mộc Ly nhẹ tay nhẹ chân đi tới bên giường của Triển Thiên Bạch, từ trên cao nhìn xuống Triển Thiên Bạch nằm ở trên giường.

Khuôn mặt lúc ngủ của Triển Thiên Bạch bình yên, thoạt nhìn hẳn là không có gặp ác mộng.

Rất muốn... Chạm vào ngươi...

Đoan Mộc Ly vươn tay về phía Triển Thiên Bạch, nhưng năm ngón tay mở ra chỉ là nắm lấy không khí.


Rất muốn hôn ngươi... Triển Thiên Bạch...

Càng ý thức được tình cảm của chính mình, Đoan Mộc Ly lại càng khó có thể kiểm soát được hành động.

Hắn hận hiện tại không thể lập tức bổ nhào lên người Triển Thiên Bạch. Mỗi đêm ngủ trong phòng của Triển Thiên Bạch, hắn đều cảm thấy đó là một loại giày vò cùng tra tấn đối với hắn.

Quá đau khổ...

Từ lúc chào đời tới nay chưa bao giờ cảm nhận qua sự thống khổ cầu mà không được, hiện giờ mỗi giờ mỗi phút đều cùng mình như hình với bóng.

Đoan Mộc Ly nặng nề mà thở dài.

Hắn im lặng dừng lại trong phòng của Triển Thiên Bạch ước chừng thời gian một chén trà nhỏ, lại rời đi.

Không khí tựa như bùn lầy không lưu động, Triển Thiên Bạch nằm ở trên giường chậm rãi giương lên mi mắt, con ngươi đen lúng liếng nhiễm sắc ửng đỏ động lòng người.
Đoan Mộc Ly lẻ loi một mình đi tới Di Hương viện, nhìn thấy hai người Thẩm Ngọc Lam cùng Doãn Mạch đang chơi ném thẻ vào bình rượu.

Từ trước tới giờ hắn chưa từng hâm mộ Doãn Mạch, cho dù Doãn Mạch thiên tư trác tuyệt, thực lực mạnh mẽ, được sống tiêu sái tự do.

Nhưng hắn cũng chưa bao giờ hâm mộ Doãn Mạch.

Nhưng hiện lại, từ tận đáy lòng, hắn lại hâm mộ Doãn Mạch đến mức không kiềm chế được.

Bởi vì Doãn Mạch có Thẩm Ngọc Lam.

Doãn Mạch yêu Thẩm Ngọc Lam.

Thẩm Ngọc Lam cũng yêu Doãn Mạch.

Trước khi ý thức được rằng mình thích Triển Thiên Bạch, Đoan Mộc Ly chưa bao giờ nghĩ tới có một người mình yêu thương và đồng thời cũng yêu mình là chuyện hạnh phúc cỡ nào.

Mà hiện tại, hắn ý thức được, lại muộn rồi.

Đoan Mộc Ly nhếch nhếch môi, đột nhiên lại xoay người định rời đi.
"Ly Vương gia?"

Thẩm Ngọc Lam vô tình quay đầu liền nhìn thấy Đoan Mộc Ly.

"Lại lại lại! Ngươi kẻ này còn có mặt mũi xuất hiện trước mặt ta?" Doãn Mạch rướn cổ trách móc, "Nếu không phải Ngọc Lam nhà ta thiện lương, Truyền Hồn đan sao có thể bị ngươi lừa đi?"

Hắn còn nhớ mối thù của Truyền Hồn đan đấy!

Thẩm Ngọc Lam dở khóc dở cười, lại phóng tầm mắt đến trên người Đoan Mộc Ly.

Hình bóng của Đoan Mộc Ly vẫn cao lớn vững vàng trước sau như một, không giận tự uy, nhưng từ đầu đến chân đều bao phủ lên một tầng cô đơn trước giờ chưa từng có.

Không biết vì sao, nhìn thấy Đoan Mộc Ly như vậy, Thẩm Ngọc Lam đột nhiên cảm thấy có chút đồng cảm.

"Ngọc Lam, đừng để ý đến hắn." Doãn Mạch kéo kéo cánh tay của Thẩm Ngọc Lam.

"Đừng như vậy mà Doãn Mạch..." Thẩm Ngọc Lam vỗ vỗ nhẹ bả vai của Thẩm Ngọc Lam đi về phía Đoan Mộc Ly.
"Ly Vương gia..."

"Miễn lễ." Đoan Mộc Ly cùng lúc khoát tay chặn lại Thẩm Ngọc Lam đang hành lễ với mình, "Hôm nay bổn vương đến... Là có chuyện cầu ông chủ Thẩm."

Thẩm Ngọc Lam không khỏi ngẩn ra.

"Vương gia nói như này khách khí qua rồi, chỉ cần Ngọc Lam có thể, vương gia cứ việc phân phó."

"Không được!"

Lúc này, Doãn Mạch lại nhảy dựng lên, bím tóc dài vung vẫy, giống như tiểu hài tử.

"Ngọc Lam, hắn cầu ngươi cái gì cũng không được giúp hắn, tức chết hắn!"

Doãn Mạch làm mặt quỷ với Đoan Mộc Ly.

Đoan Mộc Ly nặng nề trầm giọng xuống.

"Ta nói này Đoan Mộc Ly, ngươi không sao chứ? Làm sao lại cảm thấy ấn đường ngươi biến thành màu đen, bộ dáng giống như không sống được bao lâu nữa vậy?"

Bị ánh mắt trừng lớn của Doãn Mạch nhìn chằm chằm, Đoan Mộc Ly không nhịn được trợn trắng mắt, "Ta đây là bị ngươi chọc giận đấy."
"Tốt nhất là tức chết ngươi, thay Triển Thiên Bạch kia báo thù."

Nghe được ba chữ "Triển Thiên Bạch" này, Thẩm Ngọc Lam liền nhìn thấy mí mắt Đoan Mộc Ly hơi giật, hai tay cũng nắm thành quyền.

Vương phủ.

Triển Thiên Bạch bất tri bất giác vẫn đang ngủ, một giấc này trái lại ngủ ngon đến mức ngoài ý muốn.

Không mơ thấy Đoan Mộc Ly.

Không mơ thấy Đoan Mộc Ly, hắn có thể ngủ ngon giấc.

Một khi mơ thấy Đoan Mộc Ly, sau khi tỉnh lại Triển Thiên Bạch liền cảm thấy bản thân như vừa dạo một vòng Quỷ Môn Quan trở về.

"Triển Thiên Bạch..."

Giọng nam quen thuộc khẽ truyền vào trong lỗ tai, Triển Thiên Bạch ngồi dậy, hai mắt không kìm lòng được mà trợn to.

Đứng ở cửa phòng hắn là một nam tử mặc bộ tố sam bạch y, nam tử thanh tú tuấn mĩ, quyến rũ muôn vẻ, ánh mắt ôn nhu làm người thương yêu.
"Ông chủ Thẩm?"

Triển Thiên Bạch kinh ngạc vì Thẩm Ngọc Lam đến đây.

Bên người Thẩm Ngọc Lam không có người khác, trong tay cầm theo một thực hạp ba tầng tinh xảo.

"Triển Thiên Bạch, ta có thể đi vào không?"

"Mời vào."

Triển Thiên Bạch xuống giường, đi đến đón Thẩm Ngọc Lam.

Thẩm Ngọc Lam đặt thực hạp ở trên bàn cơm rồi mở ra, lấy ra từng đĩa từng đĩa thức ăn bên trong.

"Ta cũng không biết ngươi thích ăn cái gì liền làm chút thức ăn sở trường... Còn có điểm tâm nữa."

"Là Đoan Mộc Ly kêu ngươi tới?"

Động tác trên tay Thẩm Ngọc Lam ngừng một chút, chợt cong cong khóe môi, quay đầu nhìn về phía Triển Thiên Bạch.

Triển Thiên Bạch so với trước kia thật sự gầy không ít, mặc dù hai chân đã phục hồi như cũ, hoàn hảo như lúc ban đầu, nhưng sắc mặt lại trông không tốt, càng ngày càng trắng bệch, có chút suy dinh dưỡng.
"Vương gia nói ngươi đã nhiều ngày không có hứng muốn ăn, bảo ta đến xem ngươi... Đây đều ta đồ ăn ta tự tay làm, tay nghề của ta ở Nam Sở tuy nói xem như có chút danh tiếng, nhưng không biết có hợp khẩu vị của ngươi không."

Vừa nói, Thẩm Ngọc Lam vừa lấy chỗ thức ăn tinh xao cùng điểm tâm đẩy đến trước mặt Triển Thiên Bạch.

Triển Thiên Bạch nhìn thấy đồ ăn Thẩm Ngọc Lam tự tay làm này, ánh mắt giật giật.

Không giống với thịt cá trong vương phủ, Thẩm Ngọc Lam làm cho hắn là cháo và chút thức ăn kèm.

"Đây là cháo hạt súng ý mễ bách hợp..." Thẩm Ngọc Lam giới thiệu từng món đồ ăn này cho Triển Thiên Bạch, "Đây là... Thanh qua giao bạch thái sợi, canh ngọc đới, còn có sủi cảo phỉ thúy linh lung."

Hàng mi dài chớp chớp, Triển Thiên Bạch đột nhiên phát hiện, Thẩm Ngọc Lam có thể trở thành đệ nhất tiểu quan Nam Sở - Lão bản của Di Hương viện không phải không có nguyên nhân.
"Làm phiền ông chủ Thẩm rồi."

Triển Thiên Bạch nói lời cảm tạ với Thẩm Ngọc Lam.

Thẩm Ngọc Lam quả thực có chỗ hơn người của hắn, cực kì có tâm.

Đồ ăn này... Không phải màu xanh thì là màu trắng, làm cho người ta có cảm giác sạch sẽ thanh khiết.

Nếu Triển Thiên Bạch không hiểu sai, Thẩm Ngọc Lam là đang dùng đồ ăn này để ám chỉ hắn— Hắn trong mắt Thẩm Ngọc Lam là một người quang minh lỗi lạc, thanh bạch thuần khiết.

Ánh mắt bất giác nhẹ nhàng hướng về phía điểm tâm còn chưa lấy ra trong thực hạp.

Màu sắc điểm tâm rực rỡ, lấy màu đỏ là chủ đạo.

Nhìn chằm chằm điểm tâm một lát, vành mắt Triển Thiên Bạch không nhịn được ươn ướt.

Màu sắc của điểm tâm ấy... Chính là màu sắc trên khôi giáp lúc trước khi hắn vẫn là "Xích Diễm đại tướng quân"— Lấy màu đỏ là chủ đạo, phụ họa lấy màu vàng, màu tím, màu đen cùng với màu xanh lục.
Thẩm Ngọc Lam bất động thanh sắc quan sát biểu tình của Triển Thiên Bạch, chỉ biết Triển Thiên Bạch mãi đến tận hôm nay vẫn không thể buông bỏ được quá khứ.

Vinh quang cùng kiêu ngạo của ngày xưa, làm sao có thể nói buông là buông xuống được?

Thẩm Ngọc Lam không khỏi thở dài.

Thực ra, ngụ ý của điểm tâm này đều không phải chủ ý của Thẩm Ngọc Lam, mà là của Đoan Mộc Ly.

Thẩm Ngọc Lam cũng không biết rốt cuộc có những loại màu nào trên khôi giáp của Triển Thiên Bạch, nhưng Đoan Mộc Ly lại hoàn toàn rõ ràng.

Vì thế, Thẩm Ngọc Lam dùng hoa hồng, bí đỏ, khoai tím, hạt mè đen cùng với trà xanh làm nguyên liệu nhân bánh, làm điểm tâm cho Triển Thiên Bạch.

"Màu sắc trên khôi giáp của ta... Là Đoan Mộc Ly nói cho ngươi sao?"

Trái tim đập thịch một cái, vẻ tươi cười trên mặt Thẩm Ngọc Lam có chút xấu hổ.
Quả thật là cái gì cũng không thể lừa được Triển Thiên Bạch.

"Ly Vương gia hắn cũng là quan tâm ngươi..."

"Ngươi là đến làm thuyết khách cho Đoan Mộc Ly sao?" Triển Thiên Bạch hỏi tiếp.

Tuy rằng ngữ khí có chút cứng nhắc lãnh đạm, nhưng hắn vẫn ngồi xuống bên cạnh bàn ăn, cầm lấy chiếc đũa.

Triển Thiên Bạch nhìn ra được, bản thân và Thẩm Ngọc Lam cũng không phải bằng hữu, nhưng Thẩm Ngọc Lam lại giúp mình rất rất nhiều, có thể nói là ân nhân cứu mạng của mình cũng không đủ.

"Cho dù Ly Vương gia không đến tìm ta, ta cũng định đến nhìn ngươi xem."

"Đa tạ." Triển Thiên Bạch kéo ghế bên cạnh ra, "Ngồi xuống cùng ăn với ta đi!"

Thấy Triển Thiên Bạch muốn ăn, trong lòng Thẩm Ngọc Lam thầm thở phào một hơi, ngồi xuống.

"Tay nghề của ngươi rất không tồi nha!" Ăn một miếng đồ ăn của Thẩm Ngọc Lam làm, Triển Thiên Bạch khen không dứt miệng.
"Nếu ngươi thích ăn, về sau ta có thể thường xuyên làm cho ngươi."

Thẩm Ngọc Lam vừa dứt lời, Triển Thiên Bạch ngơ ngác một chút, chợt cất tiếng cười to, "Nếu ngươi mỗi ngày đều tới nấu cơm cho ta, chỉ sợ người nào đó sẽ ghen đến mức lật tung nóc vương phủ thôi?"

Khuôn mặt Thẩm Ngọc Lam đỏ lên.

"Ngươi thật là, lại nói đùa rồi, nào có người như vậy."

"Không phải sư đệ của Đoan Mộc Ly sao? Gọi là... Doãn Mạch?"

"... Ừm."

Thẩm Ngọc Lam thẹn thùng gật gật đầu.

"Thực sự hâm mộ các ngươi mà!"

Triển Thiên Bạch thốt ra những lời này, nói xong bản thân lại sửng sốt một chút.

Hắn hâm mộ Doãn Mạch cùng Thẩm Ngọc Lam làm cái gì?

"Ly Vương gia... Cũng nói giống như vậy."

Thanh âm Thẩm Ngọc Lam ôn nhu như mặt nước nhẹ nhàng truyền đến lỗ tai của Triển Thiên Bạch, trái tim Triển Thiên Bạch đập mạnh một chút.
"Triển Thiên Bạch, sở dĩ Ly Vương gia có thể trị khỏi chân của ngươi... Là bởi vì hắn đi hỏi Doãn Mạch cầu lấy một trong những tín vật quan trọng của Thanh Loan cung— Truyền Hồn đan."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện