Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư

Ao Tẩy Mặc


trước sau

Đường Thời biết rõ hắn ta đã đi theo mình cả một đường.

Lại đi thêm một lúc nữa, nhìn xung quanh không có người, hắn dừng chân, quay đầu nhìn người mặc áo đen, nói thẳng: "Các hạ còn định đi theo ta đến khi nào?"

Thường Lâu sờ sờ cằm, nhìn xung quanh một chút, giả bộ ngu ngơ nói: "Ngươi đang nói ta sao?"

Đường Thời rất muốn nói... chính là tên ngốc nhà ngươi đấy, nhưng nghĩ lại thực lực hai người có lẽ tương đương nhau, nếu ra tay cũng không biết mèo nào cắn mỉu nào, huống hồ người này đi theo mình cả quãng đường mà không động thủ, không biết có ý định gì.

Che giấu suy nghĩ muốn tra hỏi trong đầu, Đường Thời thân thiện cười nói: "Các hạ cũng muốn đi xem hội ao Tẩy Mặc sao?"

Thường Lâu liền vội vàng gật đầu, "Cùng đường?"

"Có lẽ ta đã hiểu lầm, thật không ngờ còn có người muốn đi đến ao Tẩy Mặc bằng con đường vắng vẻ này như ta đấy." Trong lời Đường Thời có ẩn ý, Thường Lâu giả vờ nghe không hiểu.

Có lẽ lúc ở quán rượu Đường Thời đã để lộ dấu vết, nhưng hắn cũng không rõ lắm, sự việc kia xảy ra sau khi hắn rời khỏi quán, nếu người này có thể chú ý tới, thì tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản.

Thường Lâu rất tự nhiên bước lại gần, "Ha ha... Vậy sao? Chúng ta cùng đi nhé..."

Ra vẻ thân thiết sao?

Đường Thời lập tức hết nói nổi, nhưng đến khi Thường Lâu chỉ còn cách hắn ba thước, bỗng nhiên một âm thanh vang lên trong đầu hắn: "Là Ma tu sao, chậc, thật không ngờ..."

Đệt, âm thanh gì thế này?!

Cảm thấy có một giọng nữ quyến rũ vang lên trong đầu, Đường Thời gần như lập tức sợ đến toát mồ hôi lạnh.

Thường Lâu chỉ thấy biểu tình Đường Thời đột nhiên trở nên kỳ quái, liền hỏi hắn: "Ngươi sao vậy?"

Đường Thời nói: "Chỉ là đột nhiên có bạn đồng hành, cảm giác rất kỳ lạ."

Lời này chẳng qua là che giấu sự khác thường vừa rồi của mình mà thôi, nhưng sau khi nói ra, hắn thật sự cảm thấy rất kỳ lạ, vì có người ngoài ở đây nên Đường Thời không dám kiểm tra âm thanh vừa xuất hiện trong đầu mình rốt cuộc là gì.

Chỉ có điều, giọng nói quyến rũ kia vừa nói... Người trước mắt mình, là Ma tu?

Hắn bỗng nhớ lại lúc trước ở núi Lệnh Khâu thuộc Dương Minh môn có nghe thấy mấy tiểu tu sĩ qua đường nói phát hiện Ma tu gì đó, lẽ nào chính là người trước mặt mình đây?

Chuyện này thực ra cũng rất thú vị, Đường Thời không khỏi cười một tiếng, lại cũng không căng thẳng.

Bao lâu nay trong mắt người khác, các hành vi của Đường Thời ở mười tám cảnh Tiểu Hoang chỉ sợ cũng chẳng khác gì Ma tu.

Ma tu gì gì đó, không phải cũng đều là tu sao? Chỉ là đi không cùng đường mà thôi.

"Có người cùng đường, thực sự là không thể tốt hơn." Đường Thời khẽ cười một cái, liền thực sự để hắn đi cùng.

Dọc theo đường đi, Đường Thời nói chuyện phiếm với Thường Lâu, mới phát hiện người này vô cùng hiểu biết, dù không uyên bác được như Thị Phi, nhưng chuyện gì cũng nói được rất hợp tình hợp lý.

Hắn thừa dịp trò chuyện về võ thuật, lặng lẽ kiểm tra thức hải* của mình, không phát hiện điều gì dị thường, sau đó lại tra xét túi trữ đồ, khi linh thức* chạm đến chiếc hộp phát ra ánh sáng xanh, Đường Thời liền hiểu ra vấn đề.

(Thức hải: biển ý thức, vùng không gian lưu giữ linh hồn, ý thức của mỗi người, theo tu vi tăng tiến mà có thể mở rộng hoặc thay đổi hình dạng.)

(Linh thức: ý thức của linh hồn)

Trước đây khi sắp xếp đồ đạc, chiếc hộp này bị vứt sang một bên, Đường Thời điều tra một lúc cũng không thu hoạch được gì.

Đây chính là vật mà hắn giành được từ tay Yêu tu trong hố sâu phía sau mộ kiếm, Yêu tu mở mồm ra là kêu "Lão tổ tông" với nó, khiến Đường Thời cảm thấy hơi kỳ lạ, thật không ngờ bây giờ lại...

"Chà, cuối cùng ngươi cũng phát hiện ra ta rồi, cũng không đến nỗi quá ngu ngốc."

Giọng nữ nhân này yểu điệu quyến rũ muốn câu hồn người, tựa như móng vuốt mèo khẽ cào vào tim, Đường Thời nghe mà phát sợ, ngu với không ngu cái gì... Thằng đần cũng có thể nghĩ đến cái hộp này được không?

"Không để ý đến đám nhân loại ngu xuẩn các ngươi nữa, lão tổ tông ta ngủ tiếp đây..."

Dứt lời, âm thanh kia liền dần lắng xuống.

Dù sao thì cũng không gặp nguy hiểm gì, Đường Thời cũng yên tâm hơn.

"Nam Sơn Kinh ở đầu là núi Thước, đầu nơi đó là núi Chiêu Diêu, nằm trên vùng Tây hải, nhiều cây quế, nhiều vàng ngọc. Có loài cỏ tên Chúc Dư, ăn vào liền không đói. Có giống cây tên Mê Cốc, hoa chiếu sáng bốn bề, mang trên người liền thanh tỉnh."

Thường Lâu chậm rãi thuật lại các ghi chép về núi non trong Sơn Hải Kinh, Đường Thời nghe một hồi, lại nói tiếp: "Trên đường ta có nghe người ta nói đến quyển trục, nhưng ta từ Đông sơn tới, chưa nghe đến nó bao giờ, quyển trục rốt cuộc là vật như thế nào?"

"Ta cũng mới từ nơi khác tới, chỉ là đi qua nơi này mà thôi. Nhưng những thông tin về quyển trục, ta ngược lại cũng hiểu một hai phần... Ngươi biết bùa chú chứ?" Thường Lâu dường như chưa từng gặp ai không hiểu sự đời như Đường Thời.

Thực ra cho đến lúc này, ngoài một thân tu vi Trúc Cơ kỳ có vẻ khá xuất sắc, hắn hoàn toàn không nhìn ra một chút khí tràng* nào ở Đường Thời.

(Khí tràng: luồng khí chất của một người, gây ảnh hưởng đến những người xung quanh.)

Nói thế nào nhỉ, trong quá trình trò chuyện, Thường Lâu phát hiện ra tưởng tượng của mình có vẻ sai rồi.

Hắn vốn cho rằng Đường Thời là người có tu vi và kiến thức đều không tệ, chí ít ban đầu hắn vẫn còn thấy như vậy, nhưng càng đàm luận càng phát hiện ra, người này bất kể xét về mặt tu hành hay các phương diện khác, có vẻ đều không hiểu biết nhiều, trừ việc gần như có thể đọc làu làu "Sơn Hải Kinh" như hắn, thì không còn điểm nào có thể khiến người khác chú ý.

Cùng lắm thì, điểm duy nhất ở Đường Thời có thể khiến người ta cảm thấy không tầm thường, chính là đôi mắt của hắn.

Mỗi lời nói của Đường Thời đều để lộ ra sự kiên định được tôi luyện qua bao hoàn cảnh gian khó, còn có một cảm giác phóng khoáng đến lạ kỳ, nhưng hắn lại không biết số lượng Đại Hoang các, cũng không biết gì về các môn phái của Tiểu Hoang tứ sơn, thậm chí ngay cả những môn phái số một cũng chẳng biết bao nhiêu, càng không biết vì sao thực lực của Đông sơn là thấp nhất trong toàn bộ Tiểu Hoang tứ sơn...

Đường Thời không biết sự nghi ngờ của Thường Lâu đối với mình, hắn vẫn đang mải nhớ lại hình dáng của quyển trục, nhưng giờ nghe Thường Lâu nói đến bùa chú, hắn cũng hiểu ra đôi chút: "Ta hiểu ý của ngươi, thứ gọi là quyển trục này có lẽ cũng dùng các loại bút, chu sa và giấy bùa đặc thù để chế ra, có công dụng tương tự như lá bùa?"

"Đúng là như vậy, nhưng nó lợi hại hơn rất nhiều, dù sao thì một bên chỉ là lá bùa, một bên là cả quyển trục."

Khả năng tiếp thu của Đường Thời rất tốt, Thường Lâu thực sự bắt đầu hiếu kỳ Đường Thời là người của tông môn nào.

Ở một số vấn đề, hắn thản nhiên biểu hiện mình là nhà quê lên tỉnh*, nhưng có một vài vấn đề, hắn lại cực kỳ thông tuệ. Người này quả thật có lối sống vô cùng cực đoan.

(Nhà quê lên tỉnh: nguyên văn là "dế nhũi", từ lóng Trung Quốc chỉ các thanh niên trưởng thanh và sinh sống tại địa phương, nói cách khác là dân quê.)

Hai người đều bay bằng vũ khí, Đường Thời cưỡi thanh kiếm tàn tạ của mình, tốc độ cũng không quá chênh lệch với thanh trường thương của Thường Lâu.

Một đường đi tới, hai người nói chuyện hồi lâu, cuối cùng cũng thấy được thành trì phía trước.

Nơi này ở trung tâm của toàn bộ Nam sơn, là một bình nguyên khá rộng lớn được vây quanh bởi núi non trùng điệp, vì thế từ từ tạo thành chợ, lại có thành trì, trong đó đỉnh núi lớn nhất kia chính là sơn môn của Bách Luyện đường. Đường Thời từ xa nhìn thoáng qua, liền nói: "Hôm nay nghỉ chân ở đây đi, thuận tiện hỏi thăm tin tức một chút."

Đường Thời muốn nhanh chân đến xem hội ao Tẩy Mặc linh đình của Nam sơn nên muốn đi tới cực Tây, mà mục đích của Thường Lâu dường như không phải nơi đó, chẳng qua là tiện đường mà thôi.

"Lão tổ tông" trong chiếc hộp kia nói người này là Ma tu, do đó Đường Thời thuận thế mà lớn mật suy đoán — mục đích của Thường Lâu có lẽ là góc Tây Nam của Thiên Ma tứ giác.

Hai người vừa đến nhà trọ, ăn xong một bữa cơm, ở phía dưới liền có người chào hàng sách thuyết minh về hội ao Tẩy Mặc, vì vậy Đường Thời bỏ tiền mua một quyển, cầm về phòng xem.

Thường Lâu dường như còn có chuyện muốn làm, nên đã đi ra ngoài làm việc rồi.

Không có hắn quấy rầy càng tốt, Đường Thời lười quan tâm hắn là Ma tu, Yêu tu hay là quái vật gì, chỉ cần không làm phiền Đường Thời, không có xung đột quyền lợi với hắn, thì chuyện gì cũng dễ dàng cho qua.

Quãng thời gian ở Thiên Hải sơn cũng chẳng có ai truyền thụ cho hắn về tranh đấu chính tà gì đó, nên trong đầu Đường Thời hoàn toàn không có khái niệm gì, mọi người đều là người cả, chính với tà cái gì chứ?

Huống hồ, trong Thiên Hải sơn còn có vài thủ đoạn cùng tâm kế mà thực sự yêu ma cũng không sánh bằng.

Vừa ngồi xếp bằng xuống, Đường Thời liền bày trận pháp trong phòng mình, ngay sau đó lấy chiếc hộp ra khỏi túi trữ đồ. Đây chỉ là một chiếc hộp màu đen lớn tầm một bàn tay, cầm trên tay khá nặng, lần trước không nghiên cứu ra cái gì, lúc này đây cũng không nhìn ra nông sâu gì như cũ.

"Lão tổ tông cái gì chứ... Chẳng lẽ trong này thực sự phong ấn yêu quái nào đó sao?"

Đường Thời tự nói một câu, mà ngay lúc đó chiếc hộp kia không ngờ lại sáng lên, ngay sau đó là một giọng nữ sắc bén, "Yêu thì làm sao? Lão tổ tông ta đây chính là Miêu yêu chín mạng, các yêu khác sao có thể đánh đồng? Đám tu sĩ trẻ tuổi thực sự là càng ngày càng không hiểu quy củ!"

"..." Đại tỷ à, ngươi đã ở trong hộp rồi thì đừng có nói chuyện nữa được hay không?

Đường Thời nhịn không được muốn trợn mắt, thể loại này rốt cuộc là gì đây hở trời?

"Miêu yêu chín mạng là cái gì?"

Đường Thời rất ngu si mà hỏi một câu.

Ánh sáng xanh tỏa ra xung quanh hộp đột nhiên dừng lại, thật lâu sau cũng không có động tĩnh.

Đường Thời không biết những lời này của mình có vấn đề gì, chỉ cảm thấy ánh sáng xanh êm ái chậm rãi lập lòe kia bỗng gợi lên chút cảm giác thê lương.

Mặt ngoài hộp làm bằng đá, khắc hoa văn dạng đường vân mảnh, nhưng đã khá cổ xưa, như đã trải bao năm tháng.

Giọng nữ kia, tuy vẫn mang theo hương vị câu hồn khó có thể dùng lời để diễn tả như trước, nhưng lúc này đã nhuốm đầy cảm thán thê lương: "Đã không còn ai nhớ nữa rồi..."

Đường Thời lúc này cũng không biết nói gì, hắn đoán có lẽ vị "lão tổ tông" này đang hồi tưởng chuyện cũ, một lúc lâu sau mới chọt một câu phá đám: "... Chắc cũng không đến nỗi không có ai nhớ, là kiến thức của ta quá nông cạn thôi... Như vậy, Miêu yêu chín mạng rốt cuộc là cái gì?"

Lão tổ tông: ... Ta có thể làm cả nhà ngươi không?

"Với đầu óc của ngươi, rốt cuộc lên đến Trúc Cơ kỳ kiểu gì vậy?" Có lẽ người trong hộp rốt cuộc cũng nổi điên, chửi mắng ầm ĩ, "Có bản lãnh đoạt được ta từ tay bọn tiểu bối Yêu tộc, thế mà chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ rách nát, bây giờ còn dám hỏi ta là cái gì? Ta là đồ vật sao? Ta là đồ vật sao? Lão nương ta đây sống mấy vạn năm sao lại gặp phải loại người không biết xem hàng như ngươi chứ?!"

"Đúng đúng, ngươi không phải đồ vật nha."

Ban đầu còn sợ nàng nhảy ra ngoài, thế nhưng đợi lâu như vậy mà nàng vẫn ở trong hộp, Đường Thời như hiểu ra gì đó, liền bắt đầu không thèm kiêng nể gì hết.

Miêu yêu chín mạng này, nhất định là đang bị phong ấn nhỉ?

Tại sao Chủ nhân của Tiểu Hoang cảnh lại muốn phong ấn nàng?

Có lẽ bởi vì chính tà không đội trời chung?

Rất nhiều suy nghĩ lướt qua đầu Đường Thời, nhưng cũng không có căn cứ chứng minh.

Chỉ trong chớp mắt, Miêu yêu chín mạng liền nổi khùng: "Ngươi, ngươi... Khá lắm cái tên tiểu tu nhân loại miệng lưỡi gian xảo kia, chờ lão nương đi ra, nhất định phải xé ngươi thành hai nửa treo lên cây Tam Chu của Thiên Chuẩn Phù Đảo, để gió rét tàn phá thân thể ngươi, để băng hỏa hong khô máu thịt ngươi, khiến ngươi trở thành thây khô, cho Yêu tộc ta sử dụng!"

"Đừng nói vớ vẩn nữa, khi nào ngươi đi ra rồi huênh hoang tiếp được không?"

Đường Thời không nhịn được mà ngoáy ngoáy lỗ tai, "Lão tổ tông à, đâu thể chỉ nói mà không làm*, ngươi nướng ta thành thây khô thử xem nào."

(Nguyên văn là "Kỹ năng giả chỉ nói mà không luyện". Chi tiết (1))

... Tiện, tiện nhân!

Đã bao nhiêu năm không gặp một kẻ đê tiện như vậy rồi? Ân Khương lập tức giận điên lên, nhưng nàng thực sự không thể thoát ra khỏi phong ấn của chiếc hộp, mà đồng thời nàng đã sớm biết, với tu vi Trúc Cơ kỳ của Đường Thời hiện tại, vốn không thể lay động phong ấn này mảy may.

Từ lúc ở trong mười tám cảnh Tiểu Hoang, Ân Khương đã được thấy rõ sự tàn nhẫn của tên khốn kia, biết bản thân có lẽ không có cách nào dụ dỗ Đường Thời, khiến hắn đưa mình trở về Thiên Chuẩn Phù Đảo để mở phong ấn.

Sẽ phí rất nhiều công sức đây...

"Chà, đúng là ta không thể nướng ngươi thành thây khô, ngươi có thể vô liêm sỉ đến thế cũng là một loại bản lĩnh, chỉ có điều tiện nhân ắt có tiện nhân xử. Ngươi đang trúng kịch độc, đến bây giờ sao còn chưa chết nhỉ?"

Đấu võ không được rồi, thì giờ cũng chỉ có thể đấu võ mồm.

Đường Thời ngơ ngác, chỉ có thể nói: "Ta trúng kịch độc khi nào chứ?"

"Nhìn qua thì giữa hai lông mày ngươi có một luồng khí đen, đáy mắt lại hơi nhuốm màu đỏ sậm, chắc là trúng độc của một trong hai cái đầu của mãng xà khổng lồ trong cảnh Khổ Hải Vô Biên, nếu vậy thì..." Ân Khương nói đến đây thì dừng, sau đó tỏ vẻ rất nghi hoặc, "Ngươi có quan hệ gì với Tiểu Tự Tại Thiên? Là tay trong mà bọn lừa trọc đó phái đến Đạo môn sao?"

Sao tự nhiên lại chuyển chủ đề nhanh vậy? Đường Thời còn đang suy nghĩ về vấn đề nàng nói trước đó, sao câu chuyện lại xoay sang Tiểu Tự Tại Thiên rồi?

Hắn hết nói nổi: "Ta đương nhiên không có quan hệ gì với đàn lừa trọc của Tiểu Tự Tại Thiên, mà cuối cùng thì người đang nói về cái gì? Đúng là ta từng bị rắn cắn, nhưng đã giải độc từ lâu rồi."

"Dâm độc của rắn cái sao có thể dễ giải như vậy? Theo ta thấy thì chẳng qua trong thân thể ngươi có một luồng phật quang áp chế chất độc, cho nên đến giờ vẫn chưa phát tác thôi." Giọng nói của Miêu yêu chín mạng bỗng trở nên đầy khinh miệt, vẻ như khinh thường sự thiếu hiểu biết của Đường Thời, dù sao người ta cũng đã sống mấy vạn năm, ăn muối còn nhiều hơn hắn ăn cơm.

Đường Thời nhíu mày, chỉ nói: "Phật quang?"

"Ngươi không biết sao? Vậy thì kỳ quái thật... Chắc do đám hòa thượng Tiểu Tự Tại Thiên nói chung là thích làm việc tốt mà không cần lưu danh chăng? Nhưng ta thực sự không hề lừa ngươi... Mãng xà hai đầu khổng lồ là loài lưỡng tính, đáy mắt ngươi nhuốm đỏ, rõ ràng là độc của rắn cái, ha ha ha..."

Nói đến phần sau, nàng thế mà nhịn không được cười phá lên, thật khiến người ta nghĩ nàng phát điên rồi.

Đường Thời nghe mà xanh cả mặt, nữ nhân này rốt cuộc lên cơn thần kinh gì đây?

"Đừng phát điên nữa..." Hắn nâng tay khẽ chạm vào giữa hai lông mày, lại nhắm mắt lại cảm giác một lát, quả thực đáy mắt của hắn có một mảng đỏ nhàn nhạt...

Nơi ngón tay chạm tới, dường như thật sự có cảm giác âm u lạnh lẽo, thế mà bấy lâu nay hắn không phát hiện.

Phật quang gì gì đó...

Hắn đột nhiên nghĩ đến lúc mình tỉnh lại trong ao sen dưới lòng đất...

Thấy Đường Thời vẫn có vẻ không tin, Ân Khương cười lạnh một tiếng: "Có lòng tốt nhắc nhở ngươi, vậy


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện