Đi Qua Con Đường Dài Nhất Là Kịch Bản Của Cậu

Chương 6


trước sau

Advertisement

Chương 6.
Vì đang ngồi quay lưng lại, Tô Tiêu Vũ không nhìn thấy Nguyễn Ức, còn tưởng người nào tới xếp hàng ăn món Nhật. Nhưng đầu bếp lại đang khẩn trương đến mức cái xẻng trong tay đều rơi xuống đất. Tô Tiêu Vũ kinh ngạc trước phản ứng của anh chàng, dừng một chút, quay đầu lại nhìn, một ngụm đồ ăn nghẹn lại, trực tiếp bị dọa.
Nguyễn Ức nhìn chằm chằm cô, không có biểu tình gì khác, chỉ nhẹ nhàng đung đưa ly rượu vang đỏ.
Tô Tiểu Vũ giống hệt như con chuột nhỏ ăn vụng, một cử động nhỏ cũng không dám làm, hai bên quai hàm còn phình ra, đáng yêu cực kỳ.
Dáng vẻ Nguyễn tổng...giống như vừa uống rượu...
Gương mặt cô hơi phiếm hồng, trong mắt chứa đựng mỏi mệt.
Tô Tiêu Vũ đã nhìn thấy Nguyễn Ức như vậy vài lần, đều cảm giác được sâu bên trong cô ấy thật sự mệt mỏi, là loại mệt mỏi trong linh hồn mà trang dung tinh xảo cũng không thể che kín.
Hai người nhìn nhau một lát, thời điểm Tô Tiêu Vũ bị dọa đến phát lạnh, Nguyễn Ức cuối cùng cũng mở miệng: "Cùng tôi đến một chỗ."
Đến một chỗ?
......
Mãi cho đến lúc lên xe, Tô Tiêu Vũ vẫn run sợ trong lòng. Trước kia cô cũng cùng cha mình tham dự qua các loại tiệc tối, dựa theo hiểu biết của cô đối với các loại giám đốc, đặc biệt là những giám đốc trẻ tuổi, có thể lý giải...ăn uống no đủ, sau đó là...khụ, đi đến câu lạc bộ cao cấp tìm một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp hoặc cậu chàng đẹp trai tâm sự tình cảm thả lỏng thân thể? Nói đến cùng, cô lớn lên vẫn chưa trải qua những chuyện phong nguyệt như vậy.
Nghĩ đến đó, Tô Tiêu Vũ không khỏi có chút hưng phấn.
Nguyễn Ức vẫn luôn dựa vào ghế phụ, nửa rũ mắt nhìn Tô Tiêu Vũ, đem bộ dáng từ rối rắm đến nghi hoặc, lại đến thông suốt thậm chí hưng phấn nhảy nhót thu hết vào đáy mắt. Cô nhắm mắt lại, khóe môi hơi mang chút độ cong. Trong trí nhớ của Nguyễn Ức, đã rất lâu rồi, bên cô không có người nào đơn thuần giống Tô Tiêu Vũ xuất hiện.
Tô Tiêu Vũ ở trên đường suy nghĩ thật nhiều, tiến vào câu lạc bộ rồi, nhìn thấy nhiều anh đẹp trai nhiều chị xinh gái, cô nên dùng biểu tình mỉm cười lễ phép nhưng không rụt rè thế nào để đối diện.
Nhưng mà...
Mộng đẹp thất bại.
Tô Tiêu Vũ dừng xe, run rẩy xoa xoa cánh tay đi xuống.
Thế giới của mỗi vị lãnh đạo thật là không giống nhau.
Nửa đêm gió lạnh thổi vù vù...Vậy mà lại bảo cô chạy xe lên đỉnh núi ngắm sao...
Tô Tiêu Vũ dùng sức ôm chính mình, cô thử thở ra một hơi, hiển nhiên thật sự thấy được khói trắng...đây là có bao nhiêu lạnh.
Trên núi không khí không chỉ tốt hơn, phong cảnh cũng đẹp hơn, điểm điểm sao sáng vẽ đầy trên bầu trời. Đêm khuya tĩnh lặng, trừ bỏ gió nhẹ thổi qua cùng tiếng côn trùng ngẫu nhiên kêu, xung quanh đều yên lặng, như thể đất trời đã hòa hợp thành một.
Mà Nguyễn tổng, liền cứ vậy mang giày cao gót đứng ở cách đó không xa, vẫn bộ dáng ôm chặt hai tay như cũ, chỉ là thời điểm cô ngửa đầu nhìn sao, biểu tình vậy mà có một tia...cô đơn?
Tô Tiêu Vũ nhìn cô, không biết làm sao, đột nhiên có điểm đau lòng.
Gió lạnh thổi qua, Nguyễn Ức ngửa đầu ngẩn ngơ nhìn lên không trung, tóc dài bị thổi loạn, bóng dáng tịch liêu, thon gầy đến nỗi làm người khác lo lắng cô sẽ bị gió mang đi mất.
Tô Tiêu Vũ nhìn chằm chằm nửa ngày, kéo kéo quần áo của mình, muốn phủ thêm cho cô, nhưng chỉ dám nghĩ chứ không dám làm.
Nguyễn tổng có thói ở sạch...
Phỏng chừng cô đưa quần áo tới, Nguyễn tổng sẽ trực tiếp ném xuống vực sâu.
Không biết qua bao lâu, Tô Tiêu Vũ cảm giác nửa bên mặt của mình đã đông cứng, Nguyễn Ức chuyển mình, cúi đầu chậm rãi đi tới, ánh trăng chiếu lên người cô ấy, thuần tịnh giống như tiên tử.
Tô Tiêu Vũ ngơ ngẩn nhìn, tim đập thình thịch.
Lên xe rồi, Nguyễn Ức vẫn luôn trầm mặc.
Tô Tiêu Vũ mở cửa sổ trên nóc xe, thuận tiện cho cô ấy ngắm sao, lại bật điều hòa trên xe, cô nhìn thấy mũi Nguyễn tổng đều đỏ đến đông lạnh.
Lại thêm nửa giờ trôi qua.
Hai mí mắt Tô Tiêu Vũ dính lại, trong nội tâm đánh vô số trận hà hơi, mới nghe Nguyễn tổng lẩm bẩm nói: "Tôi thật hâm mộ cô."
Tô Tiêu Vũ: ?
Gì vậy?
Nguyễn Ức quay đầu, đôi con người thâm thúy tựa mây mù bao phủ, "Tôi vì cái gì mà không ngủ được?"
Tô Tiêu Vũ:....
Thì ra Nguyễn tổng hâm mộ giấc ngủ của cô.
Ôi, không còn cách nào khác, đây là trời sinh, không phải Tô Tiêu Vũ khoác lác, chính là nóc nhà có sập xuống cũng không thể ngăn trở giấc ngủ của cô.
Từ đỉnh núi rời đi, Tô Tiêu Vũ tiếp tục lái xe theo địa chỉ Nguyễn Ức nói. Cô nghĩ, Nguyễn tổng dù gì cũng phải về nhà ngủ chứ? Địa chỉ kia hẳn là nhà cô ấy. Vừa rồi thừa dịp Nguyễn tổng đang ngắm sao, cô có gọi cho Lý Yên thông báo tình hình. Lý Yên nghe xong lại không có gì kinh ngạc, chỉ dặn dò Tô Tiêu Vũ chăm sóc cho tổng giám đốc thật tốt.
Tô Tiêu Vũ treo điện thoại còn cân nhắc nửa ngày, đây là lần đầu tiên Lý Yên tâm bình khí hòa nói chuyện cùng cô. Vị tổng giám đốc này thật kỳ lạ, trợ lý cũng vậy.
Nguyễn Ức vẫn luôn dựa vào ghế nhắm mắt như đang nghỉ ngơi, nhưng Tô Tiêu Vũ biết cô không ngủ.
Tới điểm đến, cô mở to mắt, Tô Tiêu Vũ dừng xe, cùng đi xuống, thời điểm nhìn tấm biển bên ngoài liền sửng sốt.
Phòng khám tâm lý Ức Niệm.
Tô Tiêu Vũ:...
Vị Nguyễn tổng này đúng là danh bất hư truyền.
Nửa đêm không ngủ được, còn chạy tới làm việc riêng bên ngoài tập đoàn?
Thời điểm Nguyễn Ức xuống xe, ở cửa đã có một người đàn ông trung tuổi đang đứng, tựa như đã chờ đợi thật lâu, sắc mặt tiều tụy, một thân âu phục, đồng hồ vàng trên cổ tay làm lóa một chút đôi mắt của Tô Tiêu Vũ.
"Cô cuối cùng cũng tới."
Trong mắt người đàn ông đều là tơ máu, cả người bị bao phủ bởi loại mỏi mệt như đã lâu không ngủ, thanh âm khàn khàn mang theo sức lực bị tiêu hao quá mức.
Tô Tiêu Vũ quan sát, Nguyễn Ức quay đầu lại nhìn cô, nói với người đàn ông kia: "Đây là trợ lý của tôi, Tống tổng không ngại chứ?"
Tống tổng căn bản không đem Tô Tiêu Vũ đặt ở trong lòng, ông bức thiết nhìn Nguyễn Ức, sự vội vàng kia giống như kẻ bệnh nặng gặp được người bác sĩ có thể cứu mạng mình.
Tô Tiêu Vũ gần như đi theo một cách bị động.
Nguyễn Ức vẫn là bộ dáng cũ, việc thứ nhất sau khi vào cửa của cô chính là rửa tay. Tống tổng đứng sau cô, tựa như lo lắng vô cùng: "Tôi...thật xin lỗi vì đến tìm cô vào giờ này....Chỉ là một tuần rồi tôi không có được một giấc ngủ yên....Tôi sắp điên rồi...Xin cô...Xin cô..."
Nguyễn Ức đưa lưng về phía ông ta, máy móc lặp lại động tác rửa tay.
Tô Tiêu Vũ chứng kiến một màn lắp bắp kinh hãi.
Một tuần không ngủ yên?
Trời ơi....
Nếu đổi lại là mình, cô cũng muốn điên, chỉ là, ông ta vì cái gì lại tới cầu xin một người cũng không ngủ được? Nguyễn Ức nếu có thể giúp ông ta, còn đến nỗi chính mình không thể ngủ?
Khóa nước lại Nguyễn Ức xoay người nhàn nhạt: "Cùng tôi vào đi."
Quy mô phòng khám tâm lý này cũng không phải rất lớn.
Đèn mở lên, trang trí gọn gàng sáng ngời, màu sắc ấm áp, vật trang trí lớn nhỏ tinh tế, nơi chốn lộ ra tùy tính, cùng Ức Phong đầy khí chất mang lại hai loại cảm giác khác nhau.
Tô Tiêu Vũ ngượng ngùng đứng một bên, không biết bản thân có thể làm gì. Cũng may Nguyễn Ức cũng không có thời gian quản cô. Cô dẫn theo vị Tống tổng kia vào phòng liền không nói chuyện.
Tô Tiêu Vũ đi khắp nơi nhìn, nơi đây có cà phê, đồ uống, hoa quả, ăn vặt, mọi thứ đều có, một mình cô ngồi đợi cũng sẽ không thấy nhàm chán.
Cô tự pha cho mình một tách cà phê, uống được mấy ngụm, có chút tò mò trong phòng đang làm cái gì.
Tuy rằng cô học tâm lý chẳng ra gì, phòng khám tâm lý gì đó, ngoại trừ thời điểm thực tập, căn bản không gặp qua, nhưng cũng không thể ngăn cản cô giữ một viên lửa nóng trong lòng.
Không biết có phải Nguyễn tổng quá sốt ruột hay không, cửa phòng cũng không đóng hết, chỉ khép hờ ở kia.
Tô Tiêu Vũ trộm hướng vào trong nhìn thoáng qua, nhìn thấy vị Tống tổng kia đang nằm trên một cái trường kỷ. Ông ta cau mày, như thể đang cưỡng ép chính mình nhắm hai mắt lại. Nguyễn Ức cầm trong tay đồ vật giống như quả cầu kim loại nhẹ nhàng kích thích, phát ra tiếng va chạm "đát, đát, đát" thanh thúy, thành âm của cô kéo dài mà dễ nghe, thật có thể làm dịu đi lòng người.
--- Ông giống như một người qua đường cô đơn, bước đi trong thế giới nguyên bản không thuộc về chính mình. Ông tự trách. Ông thống khổ. Ông cho rằng chính mình là khởi nguồn của hết thảy bất hạnh. Nếu không có ông, có lẽ cha mẹ ông, người thân, bạn bè của ông càng có thể sống tốt...
Thanh âm của Nguyễn Ức thật nhẹ nhàng, thật mềm mại, tựa như mang theo loại ma lực nào đó, có thể làm tứ chi người ta thư hoãn mở ra.
So với khi làm việc như sấm rền gió cuốn, giờ lại dịu dàng đến mức trở thành hai thái cực hoàn toàn cực đoan.
Mà Tống tổng đang nằm đối diện cô, đường đường là đàn ông cao bảy thước, sớm đã rơi lệ đầy mặt từ lúc nào.
--- Ông oán hận bản thân khổ sở, oán hận bản thân điên cuồng. Ông không cách nào đi vào giấc ngủ, mỗi ngày đều lang thang bên vực sâu, ngay cả hít thở cũng thật trói buộc. Ông nghĩ rằng bước thêm một bước kia, sẽ hoàn toàn được giải thoát.
Trong lòng Tô Tiêu Vũ bỗng nhiên khó chịu kỳ lạ. Thanh âm Nguyễn tổng tuy rằng dịu dàng mềm mại, nhưng cô vẫn nghe thấy sâu trong đó là cùng cực bi ai.
Thân mình Tống tổng cuộn tròn, hơi thở trở nên dồn dập, chân rút gân căng thẳng.
Nguyễn Ức nhìn nước mắt Tống tổng, thanh âm nhẹ nhàng như con thuyền nhỏ phiêu đãng trên sông, "Nhưng, cũng không phải như vậy. Ông quay đầu lại, phía sau vẫn còn người nhà. Họ đều đang chờ ông, gọi ông. Buông ra đi, buông ra đi, để ánh nắng ấm áp chiếu lại đây."
Lời nói của cô giống như có ý ngầm chỉ dẫn. Thân thể Tống tổng dần thả lỏng mở ra. Tuy rằng khóe mắt còn đọng nước, hơi thở đã không còn dồn dập.
Nguyễn Ức ngồi trên ghế, thân mình hơi nghiêng về phía trước, môi đỏ hé mở, mắt đen hẹp dài, giống như sao sáng buổi đêm.
--- Ông có người vợ yêu mình, có đứa con sùng bái mình, có cha mẹ vĩnh viễn thương mình. Đi thôi. Đi thôi. Ôm lấy, hưởng thụ, đi với họ cùng nhau tận hưởng ánh mặt trời kia. Rời khỏi nơi ấy, buông ra chính mình, ông sẽ có được hết thảy.
Đồng hồ cổ trên vách tường "đương đương" vang lên, phảng phất mang theo ám chỉ thôi miên nào đó. Thân thể Tống tổng rốt cuộc mềm xuống, nửa rũ đầu, nhìn dáng vẻ cuối cùng đã tiến vào giấc ngủ.
Nguyễn Ức đứng lên, cuối cùng thở nhẹ một câu kết thúc toàn bộ trị liệu thôi miên: "Mà tôi...cái gì cũng không có."
Xuyên thấu qua khe cửa, Tô Tiêu Vũ ngây ngốc nhìn Nguyễn Ức chậm rãi ngồi xuống ôm chặt chính mình, nhìn mái tóc dài che mất gương mặt yếu ớt của cô ấy, Tô Tiêu Vũ cảm thấy tim mình như bị một bàn tay vô hình hung hăng bóp nghẹt, đau đến lợi hại.
Tình yêu, có rất nhiều kiểu bắt đầu.
Thiên chi kiêu tử như Nguyễn Ức, có thể khiến rất nhiều người hâm mộ dung mạo xinh đẹp của cô, dáng người xuất chúng của cô, bối cảnh thâm hậu của cô.
Mà một khắc kia, Tô Tiêu Vũ cảm thụ được trái tim mình đang đập kịch liệt, có một loại tình tố gọi là đau lòng, đang trào dâng, đang lưu động, đang tác động, khắp cơ thể cô.
Nhanh như điện giật, rồi lại làm người ta không cách nào ngăn cản.
--------
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Tử: Tình yêu, có rất nhiều kiểu bắt đầu.
Các ngươi nếu yêu ta, có thể bắt đầu bằng việc nhắn tin, che mặt lại, ta già rồi, nói chính mình còn không nhịn được buồn nôn ~

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện