Đi Qua Con Đường Dài Nhất Là Kịch Bản Của Cậu

Chương 39


trước sau

Chương 39.

Tiểu Vũ là đồ đần độn.
Khi cô bị dọa run lên phát hiện ngoài cửa sổ có người, hai vị tiền nhiệm cùng đương nhiệm đã trải qua mười mấy trận tàn sát khốc liệt bằng ánh mắt.
Từ góc độ thưởng thức của Nguyễn Ức mà nói, cô cảm thấy Từ Ảnh Như rất xinh đẹp, thậm chí khí chất dịu dàng như vậy, đặt trong công ty giải trí cũng khá xuất sắc.
Nhưng cô chỉ thích Tiểu Vũ.
Đôi mắt to tròn, mỗi ngày đều cười tủm tỉm, cười lên liền như vầng trăng non khiến người khác thấy vui, môi luôn muốn được chạm vào, có chút gợi cảm, chủ yếu là cậu ấy mang trên mình hơi thở khiến người khác vui vẻ.
Cô đã thấy nhiều phụ nữ xinh đẹp, nên đối với Từ Ảnh Như cũng sẽ không khen ngợi quá nhiều.
Nhưng Nguyễn Ức lại cảm giác được, Từ Ảnh Như chính là loại hình Tiểu Vũ thích.
Thời điểm hai cô xem TV hay xem phim, Nguyễn Ức thường cố ý vô tình hỏi một câu Tiểu Vũ thích nữ số một hay nữ số hai, Tiểu Vũ lúc ấy đặc biệt thả lỏng, tâm tư đều đặt trên coca cùng bỏng ngô, trả lời đều là thuận miệng: "Mình thích kiểu hình vừa nhìn liền thấy ấm áp, nữ số hai yêu diễm đê tiện như thế này cũng được, nhưng mình càng thích nữ một dịu dàng, làm người khác thoải mái không áp lực."
Vị trước mắt không phải chính là loại hình dịu dàng sao.
Ha hả.
Khóe môi Nguyễn tổng không biết từ bao giờ đã treo một nụ cười lạnh, Tiểu Vũ nhìn thấy hoảng loạn cực kỳ, cô cũng không biết Chính Trực nhà mình đã đến từ khi nào, lại còn một thân trang điểm này...vừa ngầu lại đẹp đến mạnh bạo, nhưng giờ phút này, ở trong mắt Tiểu Vũ lại như Hắc Vô Thường đang đến đòi mạng.
Làm gì đây...đã đến nhưng không đi vào, chỉ đứng ở ngoài nhìn hai cô.
Đúng là dọa người.
Từ Ảnh Như nhìn Tiểu Vũ hoang mang rối loạn đẩy ghế ra, nhanh chóng chạy đi, một tay giơ lên đầu che mưa đến nắm tay cô gái kia.
Trong mắt Từ Ảnh Như có thứ gì dần ảm đạm đi xuống, tuy rằng không biết đối phương có địa vị gì, nhưng...vừa nhìn đã thấy, khí chất như vậy nhất định không phải kẻ đầu đường xó chợ. Phụ nữ ưu tú sẽ không tự ti, chỉ là Từ Ảnh Như lại chậm rãi cúi đầu xuống.
Tiểu Vũ nhanh chóng chạy đến bên người Nguyễn Ức, Nguyễn Ức nghiêng ô về một bên che cho cô ấy, nửa bả vai của chính mình lộ ra ngoài, cô đem ánh mắt từ trên người Từ Ảnh Như chuyển sang Tiểu Vũ, "Cậu chạy làm gì?"
Tiểu Vũ có chút khó thở: "Mưa thế này, sao cậu không đi vào, ở bên ngoài bị ướt thì làm sao bây giờ."
Nguyễn Ức lạnh như băng: "Mình sợ quấy rầy hai người."
Tâm Tiểu Vũ chợt lạnh, cô nhìn Nguyễn Ức, không thể nào...không phải cậu ấy đã biết Từ Ảnh Như là học tỷ chứ? Đợi đã, Tiểu Vũ, ngươi có thể làm được.
Tô Tiêu Vũ cười nói: "Sao vậy được, bọn mình cũng vừa vặn nói gần xong rồi, quấy rầy gì chứ."
Nguyễn Ức nhìn Tô Tiêu Vũ, trời mưa mông lung, đôi mắt cô như nhiễm hơi nước, sắc bén mà thâm thúy: "Dù sao cũng là Hoàng Hậu, Quý Phi như mình tính là gì."
Tô Tiêu Vũ:...
Tiếp đó chân Tiểu Vũ mềm nhũn, nói vậy cũng không khoa trương, cả người cô suýt nữa đổ xuống.
OMG!
Hoàng Hậu?
Nguyễn tổng làm sao biết được?
Nguyễn Ức đem hoảng loạn của Tô Tiêu Vũ thu hết vào đáy mắt, Tiểu Vũ còn đang suy nghĩ nên giải thích như thế nào, bên kia, Từ Ảnh Như mượn chủ quán một chiếc ô, không biết đi ra từ lúc nào.
Quả thật là một cô gái xinh đẹp trầm tĩnh.
Chỉ là nhiều chuyện học tỷ đã trải qua cũng không bằng mưa gió những năm nay của Nguyễn Ức, vậy nên khi đứng bên cạnh Nguyễn Ức vẫn thiếu đi một ít khí chất.
Nhưng Từ Ảnh Như thật sự dịu dàng, chính là loại hình làm người khác thấy một cái liền muốn chui vào lòng làm nũng.
"Xin chào."
Từ Ảnh Như chủ động mở miệng, cô nhìn Tiểu Vũ, Tô Tiêu Vũ nhanh chóng đứng thẳng thân mình, chỉ vào Từ Ảnh Như: "Đây là Từ tổng." Lại chỉ vào Nguyễn Ức: "Đây là Nguyễn tổng."
Một câu làm con cá nhỏ vốn đứng trước mũi sấm thành công xấu hổ không biết sống chết, đôi mắt của Nguyễn tổng biến đổi, cô nhìn chằm chằm Tô Tiêu Vũ, khí tràng dâng cao, cảm giác tóc con đều dựng đứng.
Tiểu Vũ ngây ngẩn cả người, mình lại làm sai chuyện gì?
Lần đầu tiên gặp đã không vừa mắt là thế này sao?
Từ Ảnh Như lắp bắp kinh hãi, không nghĩ tới người trước mắt chính là Nguyễn tổng nổi tiếng, về nước nửa năm, cô đã được nghe về truyền thuyết của Nguyễn Ức không ít lần, cha cô cũng từng nói: "Nhà họ Nguyễn ít người, chỉ có một Nguyễn Ức cùng Mục Tâm, hai người này bất hòa đã lâu, chúng ta đứng về phía đại tiểu thư, Ảnh Như, con về sau phải chú ý cân nhắc đúng mực."
Từ Ảnh Như không có biểu hiện gì: "Nguyễn tổng, xin chào."
Quả nhiên lạnh lùng như trong lời đồn.
Nguyễn Ức gật đầu, cô xoay người, nhìn Tiểu Vũ giống như đã bị dọa đến bay mất hồn phách: "Giới thiệu một chút đi."
Tô Tiêu Vũ:...
Từ Ảnh Như:...
Giọng nói này, ngữ khí này, quả thật muốn giết người.
Trong gió thổi mưa phùn, Tô Tiểu Vũ run rẩy thành một cục chỉ vào Nguyễn Ức nói: "Học tỷ, đây là người em thích vừa kể với chị, Nguyễn...Chính Trực, đây là học tỷ của mình, cậu cũng đã biết."
Từ Ảnh Như:...
Sắc mặt Nguyễn Ức cuối cùng hòa hoãn một ít, cô là người trong mắt không dính hạt cát nào, bình thường sẽ nhường Tiểu Vũ, nếu thật sự muốn chuyện này kết thúc tốt đẹp, cách tốt nhất dành cho Tiểu Vũ chính là thành thật ngồi chờ chết.
Từ Ảnh Như cũng có chút không biết nên nói tiếp thế nào.
Nguyễn Ức nhìn Tô Tiêu Vũ: "Nói xong rồi sao?"
Tiểu Vũ gật đầu.
Nguyễn Ức nhàn nhạt: "Vậy đi thôi."
Oh...no...
Tiểu Vũ thật sự muốn ôm lấy bản thân, đi, đi đến chỗ nào? Đi đến vực sâu nhảy xuống sao? Ứ ứ, ánh mắt Nguyễn tổng kiểu gì vậy, chuẩn bị về nhà lột da mình để ăn đấy à? Cô thật sự...thật sự vô tội mà, muốn nói hôm nay gặp học tỷ chính là do Nguyễn tổng dẫn dắt, tuyệt đối không phải mình cố tình đâu...
Thời điểm mấu chốt.
Học tỷ quả thật là học tỷ, không hề muốn để yên.
Từ Ảnh Như gật đầu, mỉm cười nhìn Tiểu Vũ, đưa chiếc ô trong tay đến: "Tiểu Vũ, ô này cho em, tôi quay lại tìm chủ quán mượn cái khác sau, thứ bảy các bạn học tụ hội, em không được quên, tôi cũng sẽ đến."
Thanh âm nhẹ nhàng, ánh mắt dịu dàng, giọng điệu cũng tràn đầy chở che.
Tiểu Vũ:...
Hình như vừa nghe thấy tiếng sấm ầm vang.
Học tỷ...vì sao chị lại làm vậy? Vì sao? Chúng ta ngày xưa không oán ngày nay không thù, trước kia còn có tình cảm thầm mến, như thế nào hôm nay lại hại nhau?
Một câu này mang lại bao nhiêu thông tin...
Nếu nói cho chị A Luân ngốc nghếch hẳn là không sao, nhưng người trước mặt là ai đây, là Nguyễn tổng giương mắt hiểu người đấy.
Quả nhiên, đôi mắt của Nguyễn Ức thay đổi, cô nhìn chằm chằm Tô Tiêu Vũ, ánh mắt lạnh băng, bàn tay cầm ô nắm chặt.
Ha hả.
Bạn học tụ hội tương đương với gặp mặt lần thứ hai.
Lấy ô tương đương với tiếp nhận che chở của Hoàng Hậu.
Tiểu Vũ dám lấy sao? Cô không dám, giống như sóc con vừa bị phá mất lá gan, hiện đang ở trong trạng thái hai tay nắm lấy nhau đặt trước ngực, ngốc nghếch nhìn Nguyễn Ức.
Cuối cùng cô cũng biết...vì sao thường ngày A Luân cùng chị Yên lại sợ Nguyễn tổng như vậy.
Cậu ấy thật sự rất đáng sợ...
Sát khí này, trong phạm vi mười kilômét, một ngọn cỏ cũng không còn.
Còn cô trước đây luôn cậy bản thân được chiều chuộng mà sinh ra kiêu ngạo làm càn.
Từ Ảnh Như nhìn Tiểu Vũ đau lòng cực kỳ, biết em ấy sợ hãi, đây là...người để yêu cả đời sao? Hay là Tiểu Vũ có nỗi khổ nào không kể ra được? 
Sớm đã không còn là thiếu nữ ngây thơ còn đi học, Từ Ảnh Như về nước sau nửa năm đã trải qua nhiều chuyện làm cô biết thế giới này có bao nhiêu ô trọc cùng dơ bẩn, mỗi khi áp lực đến cực điểm chịu đựng không được, cô lại nghĩ đến Tiểu Vũ đơn thuần sạch sẽ, đây là nỗi nhớ để cô dựa vào khi đã đi đến mép vực. Hiện giờ...Tiểu Vũ cũng hãm sâu trong đó sao...
Việc này cô cũng đã tìm hiểu được, Tiểu Vũ làm ở tập đoàn Ức Phong, chức vụ là trợ lý của tổng giám đốc...trợ lý cùng tổng giám đốc...mối quan hệ mơ màng kỳ diệu khiến người khác muốn tưởng tượng.
Kỳ thật lúc này, Từ Ảnh Như vốn nên thu ô lại, Nguyễn Ức không phải nhân vật cô hiện tại có thể đắc tội, chính là không biết tâm lý thế nào, cô vẫn nhìn chằm chằm Tô Tiêu Vũ, cố chấp muốn đưa ô cho em ấy.
Tiểu Vũ đến gần Nguyễn Ức, xấu hổ cười: "Không cần đâu, học tỷ, chúng em đi cùng nhau."
Nếu dám nhận lấy chiếc ô này, phỏng chừng về nhà Chính Trực sẽ chém rơi móng vuốt của cô, đừng nghĩ đến chuyện nhìn thấy mặt trời ngày hôm sau.
Từ Ảnh Như nhìn Tiểu Vũ, đang muốn nói chuyện, cánh tay Tiểu Vũ căng thẳng, lần đầu tiên, quả thật là lần đầu tiên, Nguyễn Ức vươn một tay, kéo Tiểu Vũ vào trong lòng mình.
Mùi mưa kích thích mùi đàn hương trên người Nguyễn Ức càng thêm nồng, Tiểu Vũ không thể tưởng tượng ngẩng đầu nhìn Nguyễn Ức.
Bình thường, chiều cao của cô cùng Nguyễn Ức không kém nhau quá nhiều, nhưng hôm nay, giày của Nguyễn Ức quá cao, cô không thể không ngước lên nhìn.
Tiểu Vũ chết mê chết mệt.
Thật sự quá đẹp mắt.
Nguyễn Ức cúi đầu nhìn Tiểu Vũ, nhàn nhạt: "Đi thôi."
Đây là phần ẩn nhẫn cuối cùng của cô, là khúc nhạc dạo trước khi bùng nổ.
Từ Ảnh Như cũng cảm giác được, cô lui xuống một bước, để Nguyễn Ức ôm Tô Tiêu Vũ đi về phía xe.
Lý Yên tinh mắt đều nhìn thấy một màn này, nhanh chóng vẽ một chữ thập cho chính mình, phù hộ, phù hộ, nhưng ngàn vạn lần đừng liên lụy đến cô, Tiểu Vũ này rốt cuộc còn bao nhiêu nợ phong lưu đây, lại khiến Nguyễn tổng giận rồi.
Cánh tay Tiểu Vũ như bị Nguyễn tổng muốn bóp gãy, cô bị Nguyễn Ức giữ gắt gao trong ngực, mày Nguyễn tổng nhăn chặt, mang theo Tiểu Vũ đi về phía xe, nói là mang, không bằng nói là nửa buộc. Cảm thấy mình không thể nhúc nhích, lúc đến cạnh xe, cô mới duỗi tay: "Chính Trực, mình không thở được."
Một tiếng "Chính Trực" đưa lý trí Nguyễn Ức trở về một ít, cô thả lực, mở cửa xe nhìn Tô Tiêu Vũ.
Trời ạ.
Tuy rằng không dám nghĩ như vậy, nhưng Tiểu Vũ vẫn cảm thấy, mỗi thiếu nữ tuổi xuân mơn mởn đều sẽ bị một tổng giám đốc bá đạo dùng sức vừa yêu chiều vừa bắt nạt ư?
Nhưng Nguyễn Ức nhà cô tức giận cũng xinh đẹp như vậy, môi mỏng mím thành một đường, từ trên cao nhìn xuống.
Tiểu Vũ co thành một cục, nhanh chóng lên xe.
Trong xe, Lý Yên điều chỉnh độ ấm vừa phải, thân mình ngồi thẳng, chờ Nguyễn Ức phân phó.
Nguyễn Ức lên xe, lúc này không ngồi trên ghế phụ, mà chọn ngồi phía sau cùng Tô Tiêu Vũ, giọng nói bình tĩnh: "Về nhà."
Vừa nói xong.
Cùng với xe chạy, Nguyễn Ức giơ tay, đôi mắt nhìn chằm chằm Tô Tiêu Vũ, đem thanh chắn cách âm với ghế trước dựng lên.
Tiểu Vũ nuốt một ngụm nước miếng, đang muốn giải thích, Nguyễn Ức nghiêng thân mình đến, không gian hàng ghế sau vốn có hạn, lại gần như vậy, Tiểu Vũ bị ép vào trong góc, một tay Nguyễn Ức nhéo cằm cô, chân đè nặng, lạnh như băng nhìn vào mắt cô, sát khí nổi lên bốn phía.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện