Đi Qua Con Đường Dài Nhất Là Kịch Bản Của Cậu

Chương 37


trước sau

Advertisement

Chương 37.
--- Mình muốn khiến cậu vĩnh viễn không quên được.
Như rừng mạn đà hoa, thở ra hương thơm mê hoặc, cùng những dây leo từng chút bò lên gương mặt cô.
Tê tê dại dại, Nguyễn Ức muốn đẩy ra, tay lại không có sức lực, khi còn nhỏ, có lẽ vì bị đẩy qua phòng bệnh, đẩy ra phòng phẫu thuật quá nhiều, thân thể cô phá lệ mẫn cảm, lớn lên đã lâu vẫn luôn kháng cự người khác chạm vào, bà nội không khỏi sốt ruột, lo lắng cháu gái liệu cứ một mình nhấm nháp cô độc sống quãng đời còn lại. Mà hiện giờ, toàn bộ của Nguyễn tổng đã nghiễm nhiên sụp đổ.
Hương vị trên người Tiểu Vũ rất dễ ngửi, hương sữa nhàn nhạt pha lẫn cùng mùi dầu gội, nhưng để tránh khỏi cảm giác ngứa ngáy này, Nguyễn Ức vẫn nghiêng đầu: "Cậu...trên người cậu có mùi."
Vừa mới ăn vịt nướng, tất nhiên là có mùi.
Tiểu Vũ cong khóe môi, hai tay ôm cằm cô: "Ừ ừ ừ, miệng mình càng có hương vị."
Nguyễn Ức:...
Đã nói là tiêu độc, tất nhiên phải thể hiện tố chất chuyên nghiệp nhất.
Vị như kem, ngọt ngào, lại trơn trượt, Tiểu Vũ thỏa mãn đánh giá, nhắm hai mắt lại thành kính hôn, khi mở mắt ra, nhìn thấy Nguyễn Ức như thống khổ như ẩn nhẫn nhíu mi lại, tay còn gắt gao bám vào lưng ghế, tâm cô hơi mềm lại thành một vũng nước.
Hơi lui về phía sau, Tiểu Vũ nhìn Nguyễn Ức: "Nguyễn tổng, tỉnh lại nào."
Nguyễn Ức lập tức mở mắt, mang theo một mảnh ánh nước mờ mịt, ngay cả thanh âm trách móc trước đây cũng trở nên suy yếu run rẩy: "Cậu...cậu.."
Nửa ngày cũng không nói được một câu hoàn chỉnh, Tiểu Vũ cười, như làm nũng chui vào trong lòng Nguyễn Ức, hai tay ôm lấy eo cô, "Xem cậu về sau còn dám không thừa nhận với mình đã kề mặt cùng người khác."
Chỉ kề mặt đã khổ sở như vậy.
Nguyễn Ức cúi đầu nhìn Tô Tiêu Vũ: "Cậu cùng Tô Anh cũng từng tay trong tay ngắm sao trước mặt mình."
Tiểu Vũ "a" một tiếng, "Lòng dạ hẹp hòi, còn mang thù sao, có phải lúc đấy đặc biệt cay mắt, muốn mình giúp mắt cậu tiêu độc luôn không?"
Nguyễn Ức: "...Tô Tiêu Vũ."
......
"Mau đi xuống."
"Cậu..."
Thuốc sát trùng Tiểu Vũ không hề tồi, làm thời điểm Nguyễn tổng từ văn phòng ra ngoài, quần áo còn có chút nếp gấp, cô nhìn thoáng qua Lý Yên: "Gọi A Luân về đi."
Lý Yên:...
Cô chưa từng nhìn thấy Nguyễn tổng như vậy.
Một đôi mắt...hàm chứa ánh lệ, hơn nữa, ngay cả giọng nói cũng mang theo một tia...dịu dàng.
Không cần nói, ngay cả đồ ngốc cũng biết vì sao.
Tiểu Vũ lúc này đang nằm trên sô pha trong văn phòng bà chủ, một tay thổi bong bóng, cuối cùng, cô cũng không chạm thêm vào môi Nguyễn Ức.
Có một số việc không nên nóng nảy, phải từ từ mới có ý nghĩa.
Nguyễn tổng không phải đã nói sao? Vẫn còn một chút kháng cự với chuyện tiếp xúc thân thể, cô đương nhiên phải nắm giữ tiết tấu thật tốt.
Nguyễn Ức đứng ở cửa sâu kín nhìn Tiểu Vũ, trong lòng nhiều nghi vấn lại không biết mở miệng thế nào, Tiểu Vũ nhướng mày nhìn cô: "Cách xa vậy làm gì? Thuốc sát trùng cũng dùng hết rồi, không cần sợ đâu."
Nguyễn Ức:...
Buồn cười!
Đường đường là tổng giám đốc, vậy mà lại bị một tên nhóc áp đảo khí thế.
Nguyễn Ức đi qua, dùng giày cao gót đá đá chân Tiểu Vũ: " Tô Tiêu Vũ."
"A." Tiểu Vũ nhanh chóng ngồi thẳng, đặt điện thoại sang một bên, "Nguyễn tổng có gì phân phó?"
"Tô Tiêu Vũ, Nguyễn tổng", "Tiểu Vũ, Chính Trực", hai bộ xưng hô này chính là hai loại cảm xúc cùng trạng thái của Nguyễn tổng, Tiểu Vũ đã sớm hiểu rõ.
Con ngươi như mực của Nguyễn Ức nhìn chăm chú Tiểu Vũ rất lâu, mới sâu kín hỏi: "Cậu, vì sao thoạt nhìn lão luyện như vậy?"
Tiểu Vũ đang uống nước run lên, suýt nữa phun ra ngoài, cô hoảng loạn ho khan, không thể tưởng tượng nhìn Nguyễn Ức.
Mặt Nguyễn Ức hơi phiếm hồng, nhưng ánh mắt kiên định đặt trên người Tiểu Vũ, con gái à, bất kể là bao nhiêu tuổi, thân phận gì, một khi có hoài nghi trong chuyện cảm tình, sẽ tuyệt đối không thuận theo không buông tha phải dò hỏi đến cùng.
Tiểu Vũ xoa miệng, nghiêm túc trả lời: "Là năng khiếu trời cho."
Nguyễn Ức:...
Tiểu Vũ đứng lên, đi qua ôm lấy eo Nguyễn Ức: "Thật, mình lừa ai cũng không lừa được Nguyễn tổng của chúng ta, bạn nhỏ Chính Trực, cậu đã biết mình từ nhỏ, mình từ khi đó là dạng gì cậu không rõ sao?"
Đây là lời nói thật, Tiểu Vũ khi ấy cũng thật là hoa hòe lòe loẹt, nhìn một cái trêu một cái, nhìn một cái yêu một cái.
Thấy Nguyễn Ức không lên tiếng, Tiểu Vũ dùng gương mặt cọ cọ lên cổ cô: "Trước chuyện này, chúng ta đều thay phiên không phải sao? Về sau, thiếu nữ xinh đẹp hấp dẫn Tô Tiêu Vũ sẽ chỉ thuộc về một mình Nguyễn tổng."
"Không biết xấu hổ."
Nguyễn Ức chọc chọc trán Tiểu Vũ, giọng nói cũng dịu dàng xuống, Tiểu Vũ thỏa mãn dựa vào cô: "Cậu nghĩ một chút xem, Chính Trực, mình cũng hơn hai mươi tuổi, con gái trưởng thành như hoa như ngọc, đương nhiên cũng có khát khao ảo tưởng về chuyện tình cảm, mình chẳng qua là biến ảo tưởng thành thực tiễn mà thôi."
Lời này là nói thật.
Tổng giám đốc vừa lòng với câu trả lời của thiếu nữ như hoa như ngọc.
Tiểu Vũ vội vàng đi, khoảng thời gian này cô phân tâm quá nhiều trong công việc, Lý Yên bên kia vẫn luôn muốn chăm sóc con gái, cô tranh thủ làm thêm một ít, để chị Yên có thể sớm tan tầm.
Nguyễn Ức gần đây lại không bận rộn công việc như vậy, cô ngồi trên ghế bà chủ vẫn luôn trầm tư, thời điểm yên tĩnh, không ai dám đến gõ cửa quấy rầy, nhưng thật ra một cuộc điện thoại của bà nội đã đánh gãy suy nghĩ của cô.
Nguyễn Thu lòng vòng một đống lời vô nghĩa, cái gì mà hôm nay có một con chim nhỏ đáng yêu bay đến cửa nhà, hôm qua dì Tống nhà bên tìm đến cùng chơi mạt chược bị bà đại sát tứ phương, đi nhảy quảng trường được bà nào đấy ném cho một ánh mắt quyến rũ, bà nội Sở lại vì mấy việc nhỏ nhặt mà tức giận rồi lại như thế nào đấy ân ái hòa hảo.
Nguyễn Ức ẩn nhẫn nghe một lát, cuối cùng, cô nhịn không được: "Bà nội, bà rốt cuộc muốn nói gì?"
Giỏi quá giỏi quá.
Bà nội hỏi thật cẩn thận: "Ta nghe nói...con cùng Tiểu Vũ cặp với nhau? Còn tiến triển rất nhanh?"
Nguyễn Ức.
Ha hả.
Xem ra thời điểm thích hợp cũng nên để chị Yên đi dọn gạch.
Bà nội là cao thủ tình trường nói hết trời nam biển bắc cùng cháu gái, tuy rằng Nguyễn Ức vẫn luôn hờ hững, bà nội vẫn mẫn cảm nhận ra: "Làm sao vậy, có tâm sự? Có thể nói cùng bà nội con."
Nguyễn Ức không hé răng.
Cô đang nghĩ, chờ đến lúc được nghỉ, có nên hẹn Tiểu Vũ đến sau núi một chuyến, phong cảnh nơi đấy đặc biệt đẹp.
Bà nội thử hỏi: "Có phải không biết hai người sau khi bên nhau nên ở chung thế nào không?"
Có một số thời điểm, gừng càng già càng cay, điều này không phục không được.
Bà nội cười: "Làm ta nhớ lại lúc trẻ cùng bà nội Sở của con." Bà nghiêm túc suy nghĩ vì cháu gái: "Ký ức khắc sâu nhất chính là một đêm lãng mạn."
Nguyễn Ức trầm mặc một lát, cực kỳ lãnh đạm đáp lại: "Bà nội, bà cũng thật nông cạn."
"Là ta nông cạn sao? Cháu gái ngoan, đối mặt với hiện thực đi." Bà nội hướng dẫn từng bước: "Thời điểm còn trẻ không làm chuyện tuổi trẻ nên làm, chẳng lẽ con muốn Tiểu Vũ bò lên trên? Excuse me? Đấy là tài cán của mấy bà già chúng ta sao?"
Nguyễn Ức:...
Bà nội: "Còn có, Chính Trực à, không phải bà nội đã nói với con, con nên học cách đối tốt với Tiểu Vũ một chút, đừng luôn làm mặt lạnh băng, trước kia là tổng giám đốc, mặt lạnh có khí tràng là một cách thể nghiệm với Tiểu Vũ, nhưng nếu con cứ luôn như vậy, ai có thể chịu được đây? Giống như ta đây, bên ngoài làm lãnh đạo như rồng như hổ, nhưng về đến nhà, ở trước mặt bà nội con còn không phải ngoan ngoãn như mèo con? Tiểu Vũ hiện tại cũng gặp áp lực công việc không nhỏ, ta nghe nói còn thiết kế quán cà phê gì đấy, con giúp người ta thả lỏng một chút."
Nguyễn Ức trầm mặc trong chốc lát, yên lặng cúp điện thoại.
Xuyên qua cửa sổ sát đất, cô có thể thấy rõ Tô Tiêu Vũ đang bận rộn bên ngoài.
Cậu ấy bận rộn cũng thật sự có sức hấp dẫn, thần thái xán lạn, làm gì cũng mang theo tươi cười, một chút mệt mỏi hay hoảng loạn cũng không có, đã sớm không còn là cô gái nhỏ vung tay chân cùng hướng khi phỏng vấn.
Có lẽ giống như câu nói tình nhân trong mắt hóa Tây Thi.
Cô càng ngày càng xem Tô Tiêu Vũ là bảo bối của mình.
Nguyễn Ức ôm hai tay, lẳng lặng nhìn trong chốc lát, cô lấy từ ngăn kéo ảnh chụp hai mẹ, tay nhẹ nhàng vỗ về, lẩm bẩm nói: "Mẹ...có phải con thật thất bại, vậy mà sẽ không biết cách yêu một người."
Trước kia, thứ Nguyễn tổng không thiếu nhất chính là tự tin, nhưng ở tình cảm, cô như một lính mới bất lực, cái gì cũng không biết.
Cô sợ hãi, cô thật cẩn thận, cô quá quý trọng.
Đối với khoảng trống trong chuyện tình cảm, không chỉ bà nội, ngay cả hai người hiểu cô nhất là A Luân và Lý Yên cũng nói cô làm không đúng, phương thức cũng không ổn, Tiểu Vũ cũng có thể thừa nhận.
Tuy rằng Nguyễn Ức biết dù mình có làm gì, Tiểu Vũ cũng sẽ không tức giận, đều sẽ luôn yêu mình như vậy.
Chính là con đường tương lai vẫn còn dài.
Cô không muốn làm Tiểu Vũ mệt mỏi một chút nào.
Một lát sau, Tống Từ được gọi vào, anh ta là người tài hoa mới đến bên cạnh Nguyễn Ức không lâu, đúng là thanh niên đang làm sự nghiệp, Nguyễn Ức nhìn trúng người này không nói quá nhiều, trung thành thận trọng.
Tống Từ được gọi vào có chút thấp thỏm, anh ta mặc âu phục, cung kính đứng một bên: "Nguyễn tổng, ngài gọi tôi."
Nguyễn Ức gật đầu, "Tôi nghe nói anh mới kết hôn, vừa xong tuần trăng mật."
"Vâng."
Tống Từ thấp thỏm, Nguyễn tổng hỏi chuyện này làm gì? Chẳng lẽ...có ai nói mình quá nhàn, có gia đình rồi xem nhẹ công việc sao?
Nguyễn Ức nghĩ ngợi, hỏi: "Ngày thường anh dỗ dành vợ vui vẻ thế nào?"
Tống Từ:...
Nguyễn Ức nhìn chằm chằm Tống Từ, đôi mắt đen nhánh xinh đẹp nghiêm túc, chàng trai cao lớn như Tống Từ cũng đỏ mặt, hắng giọng nghiêm túc nói: "Chính là chuẩn bị một chút bất ngờ nho nhỏ...khụ, phụ nữ đều sẽ thích bất ngờ nho nhỏ." Đương nhiên, cái gì mà nhảy thoát y đẹp trai các thứ cho vợ xem, sau đó ôm ôm ấp ấp, cần phải giấu đi.
Nguyễn Ức là ai, cô nhìn Tống Từ chăm chú: "Chỉ có vậy?"
Mặt Tống Từ lập tức đỏ bừng, gãi gãi tóc, ánh mắt sâu bên trong nhìn Nguyễn Ức.
Nguyễn Ức hiểu ra, vẫy tay: "Anh ra ngoài đi."
Mọi người đi rồi.
Nguyễn Ức đột nhiên cảm thấy thế giới này có phải quá nông cạn, chẳng lẽ đều đắm chìm trong sự hấp dẫn thể xác sao?
Vừa lúc này, cửa bị đẩy ra, Tiểu Vũ bê một xấp tài liệu từ bên ngoài vào, lẩm bẩm: "Nguyễn tổng, đây đều là từ phòng nhân sự, giám đốc Lam trứng thối này, bắt mình mang đến cho cậu ký."
Vì hôm nay bị Nguyễn tổng nói có mùi, Tiểu Vũ vừa cố ý đi tắm, thấy sắp tan làm, cô còn thay một chiếc váy dài màu trắng, là loại rất đơn giản, chỉ là...phần ngực lộ tương đối nhiều, một tá ánh đèn chiếu lại, có thể nhìn thấy thứ không nên thấy.
Nguyễn Ức chưa bao giờ biết cô cũng có ngày không thể khống chế được mắt mình, chỉ biết nhìn chằm chằm, tâm tư căn bản không đặt lên tài liệu.
Tiểu Vũ nói nửa ngày không ai đáp lại, cô ngẩn người nhìn Nguyễn Ức, lại theo ánh mắt cô ấy nhìn xuống nơi ngực bị hở của mình, Tiểu Vũ cười, một tay bắt lấy váy: "Ôi chao, thật là, Nguyễn tổng nếu muốn nhìn, về nhà mình sẽ thoải mái cho cậu nhìn không được sao?"
Tiểu Vũ ở trước mặt Nguyễn Ức càng có thể hào phóng, mặt Nguyễn Ức có chút đỏ, nghiêm túc nhìn Tiểu Vũ: "Cậu có thích gì không?"
Tiểu Vũ kỳ quái nhìn cô: "Không có, tại sao đột nhiên hỏi cái này?"
Nguyễn Ức tất nhiên không thể nói mình muốn cho cô ấy bất ngờ, cô cầm lấy tài liệu, ký mấy chữ, nhàn nhạt: "Chính là muốn cho cậu một bất ngờ, mình thấy cậu đi làm tan tầm rất mệt, để mình mua cho cậu một chiếc xe đi."
Sau đó Nguyễn tổng đọc mấy loại nhãn hiệu xe, cô nghĩ Tiểu Vũ rốt cuộc vừa tốt nghiệp, không thể quá khoe mẽ, chỉ nói những cái tên vừa phải.
Tiểu Vũ ngất ngây.
Sao vậy? Đây là muốn gì?
Nguyễn Ức nhìn cô, "Không thích xe?" Cô lại nghĩ: "Mình thấy con gái đều thích túi xách, mình mua túi xách cho cậu."
Tiểu Vũ dở khóc dở cười nhìn Nguyễn Ức: "Cậu làm sao vậy?"
Nguyễn Ức nhìn Tiểu Vũ, ánh mắt có chút ảm đạm, không nói lời nào, Tiểu Vũ trộm nhìn ra ngoài cửa, ngoại trừ Lý Yên, giờ này hẳn mọi người đều đã tan làm, cô trộm nắm lấy tay Nguyễn Ức: "Rốt cuộc làm sao vậy?"
"Mình...không nghĩ như vậy." Nguyễn Ức nhìn bàn tay được Tiểu Vũ nắm, Tiểu Vũ nhẫn nại tính tình: "Thế nào?" Là không muốn các cô đi quá vội như hiện tại hay chuyện gì?
Giọng nói của Nguyễn Ức trầm xuống, "Mình không nghĩ sau khi chúng ta ở bên nhau, vì mình...cậu thiếu cái gì so với những cô gái khác, người khác có thể làm, mình cũng có thể làm được."
Lời này...
Trong lòng Tiểu Vũ chua lòm, lại nhìn biểu tình Nguyễn Ức, biết cô ấy nghiêm túc, cô lúc này cũng bất chấp mọi chuyện, đi qua ôm Nguyễn Ức đung đưa: "Mình không có không vui, mình rất hạnh phúc, cậu đều làm được."
"Không cần an ủi mình."
Nguyễn tổng bắt đầu để ý chuyện vụn vặt, Tiểu Vũ ôm chặt cô ấy, Nguyễn Ức dựa vào ngửi hương thơm trên người cô, lẩm bẩm: "Tiểu Vũ...mình không phải một người biết yêu, từ nhỏ đến lớn, không có ai dạy mình biết nên yêu một người thế nào, mình sợ cậu sẽ thất vọng."
Ai ôi.
Đồ em bé làm người đau lòng muốn chết này.
Tiểu Vũ ôm chặt Nguyễn Ức, "Chính Trực, cậu không cần nghĩ quá nhiều, cần gì phải cho mình gánh nặng tâm lý lớn như vậy, cậu biết chưa? Chỉ cần được ở bên cạnh cậu, nhìn cậu, nghe cậu cười, đối với mình chính là một loại hạnh phúc. Cậu trăm tâm nghìn kế muốn mình vui vẻ, mình cũng vậy."
Lời này làm Nguyễn Ức giật mình, Tiểu Vũ nắm tay cô đặt lên mặt mình: "Cậu nói không có ai dạy cậu nên yêu một người thế nào, về sau mình dạy cậu được không?"
Ngữ khí này, thanh âm này...
Nguyễn Ức thật sự có một loại cảm giác được cưng chiều, thật xa lạ, giống như một mình đứng vững trong sa mạc hồi lâu mặc kệ gió cát mặc kệ ốm đau, đột nhiên có người nói cho cô, không cần mệt mỏi như vậy, dựa vào mình đi.
"Cậu cùng đừng nghĩ cần phải cho mình nhiều bất ngờ nhỏ, mình hiện tại mà đột nhiên lái xe đột nhiên mang túi đắt tiền, người khác lại cảm thấy mình có gì không thích hợp."
"Vậy cậu muốn gì?"
"Cậu còn không biết mình muốn gì sao?"
"Tô Tiêu Vũ, cậu đứng đắn cho mình một chút."
......
"Được rồi được rồi, mình ước Nguyễn tổng của chúng ta luôn luôn cất cánh nở rộ, mình làm bà chủ, mở cửa hàng, cha mẹ vui vẻ tuổi già, mình còn có một ước mơ, muốn thu một đĩa nhạc của chính mình, đại khái sẽ không ai mua, mình sẽ tự cất đi."
Tiểu Vũ thật sự có ước mơ này, lần trước ở công trường biểu diễn xong, tuy rằng hát không tính là chuyên nghiệp, nhưng gây bão vẫn tương đối ổn.
Hiện tại, thời điểm buổi tối Nguyễn Ức ngủ không được bận rộn làm việc, Tiểu Vũ sẽ ngẫu nhiên ngồi cạnh viết lời ca, chủ yếu về chuyện hai người các cô ngọt ngào bên nhau, đôi khi còn ngẫu hứng hát cho Nguyễn Ức nghe, Nguyễn Ức tuy rằng không nói gì, nhưng cũng sẽ lộ ra nụ cười làm cô mê say.
"Mình sẽ mua một nghìn vạn bản."

"...Nguyễn tổng, cậu đừng như vậy."
.....
Tiểu Vũ cảm thấy Nguyễn Ức thật sự quá đáng yêu, dùng phương thức vụng về dùng nỗ lực đối tốt với mình như vậy.
Cô có thể cảm nhận được tấm lòng này, sẽ dùng toàn bộ của mình để che chở cô ấy.
Nhưng ai cũng không nghĩ đến, ngay lúc này lại xuất hiện vấn đề.
Dưới trướng Nguyễn tổng có giải trí Ức Dương, tuy rằng thu một đĩa nhạc cũng không vấn đề gì, nhưng dù sao vẫn thiếu sót chuyên nghiệp, cô nghĩ, tìm một người chuyên nghiệp bên giải trí Nam Dương đến giúp Tiểu Vũ.
Nam Dương là lực lượng mới xuất hiện mấy năm nay trong giới giải trí, áp dụng kinh doanh theo cách trái ngược, lẩn tránh thị trường lớn, chuyên môn bồi dưỡng một vài nghệ sĩ không giống bình thường, làm một ít ca khúc ballad linh tinh cho tiểu chúng.
Vì Nguyễn tổng đã phân phó, lần này người tiếp đãi cô là Từ tổng của bộ phận hải ngoại.
Hai người hẹn gặp mặt ở một quán cà phê.
Tiểu Vũ làm nũng với Nguyễn Ức một lát, lúc đến tương đối vội vàng, thời điểm cô đi vào, người kia dường như ngồi chờ đã lâu.
Cô nhìn tấm lưng kia, đột nhiên cảm thấy có chút quen thuộc, người này tuy rằng không quay đầu lại, nhưng khẳng định là một người xinh đẹp.
Tiểu Vũ treo lên nụ cười đạt chuẩn của mình, bước lên phía trước: "Từ tổng, xin chào, ngượng ngùng đến muộn."
Cô vừa mới nói xong lời này, người nọ chậm rãi quay đầu lại, một đôi mắt mang theo ý cười cùng điểm điểm ánh nước, nhẹ giọng nói: "Tiểu Vũ, đã lâu không gặp."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện