Đi Qua Con Đường Dài Nhất Là Kịch Bản Của Cậu

Chương 23


trước sau

Advertisement

Chương 23.

--- Đến con bé lại thành biến dị, ta nhìn còn thấy giống củ cải nhỏ.
Lời này ứng với biểu tình nghiêm túc phát ra lửa của Nguyễn tổng.
Tiểu Vũ thiếu chút nữa đau sốc hông.
Nhịn xuống.
Nhất định phải nhịn xuống.
Ai u.
Nguyễn tổng của cô, rốt cuộc lại trở về bộ dáng hoạt bát sinh động như khi còn nhỏ.
Tuy rằng lực kiềm chế của Tiểu Vũ không tồi, rốt cuộc không cười ra tiếng, nhưng Nguyễn tổng vẫn nổi giận, đầu tiên là gọi cho bà nội kêu người già cứ nói cái gì linh tinh không đứng đắn, đồ ăn khuya Tiểu Vũ làm cho cũng không ăn.
Đóng cửa lại, Nguyễn Ức ngồi trong phòng khắc chế cảm xúc, cô đã thật lâu không phẫn nộ như vậy, không phải cô nhỏ nhen, mà việc này liên quan đến vấn đề tôn nghiêm của mình.
Trầm mặc trong chốc lát, Nguyễn Ức mở ngăn kéo, lục lọi nửa ngày, tìm ra thước đo tỉ mỉ đo chiều dài ngón tay.
Mặc kệ người khác thế nào, cô chỉ cần so với ngón tay thon dài tinh tế của Tiểu Vũ.
Thời điểm cất thước về chỗ cũ, Nguyễn Ức ngừng một chút, cô cúi đầu, trầm mặc nhìn khung ảnh được cất kỹ.
Là tấm ảnh chụp một nhà năm người hạnh phúc.
Cô được hai mẹ ôm vào trong lòng, hai bà lại như trẻ con cười nháo bên cạnh.
Khi đó, mọi người hạnh phúc biết bao.
Tiểu Vũ nào biết tâm tư Nguyễn Ức, cô ngồi một mình trên sô pha, nhớ lại bộ dáng thẹn thùng của cô ấy, muốn cười lại phải nhịn cười, cuối cùng lăn thành một cục.
Quá yêu.
Cô thật sự thích Chính Trực như vậy, có máu có thịt, có sinh khí có phát giận rồi thẹn thùng.
Đến gần một chút, lại nỗ lực một chút. Nếu đã quyết định không đi, cô phải nỗ lực thật nhiều, để có thể một lần nữa có được Chính Trực đáng yêu.
Nhưng nào có chuyện dễ dàng như vậy? Băng dày ba thước, không chỉ lạnh một ngày.
Nguyễn tổng không uống canh, Tiểu Vũ sợ lãng phí liền tự mình giải quyết, tối nay có chút khát, thời điểm đi đi vệ sinh uống nước xong thiếu chút nữa bị dọa chết.
Vì ánh đèn hơi tối, cô chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy trong phòng khách có một thân ảnh đang ngồi, còn có một chút ánh lửa châm hồng ở kia.
Tim Tiểu Vũ nhảy phịch phịch, thử tiến đến: "Nguyễn tổng?"
Trong nhà cũng chỉ có hai người các cô, nếu không phải Nguyễn Ức thì chính là quỷ.
"Ừ."
Nguyễn Ức bật đèn bàn, xoay người nhìn Tô Tiêu Vũ.
Một cái liếc mắt ấy, Tiểu Vũ vĩnh viễn quên không được.
Bóng đêm có thể khiến mọi cảm xúc được che giấu hoàn hảo ban ngày lộ ra.Mấy ngày nay, Tiểu Vũ được nhìn thấy Nguyễn tổng cười rất nhiều, trong ký ức của cô, dường như đã lâu không gặp đôi mắt mỏi mệt u buồn của Nguyễn Ức.
Nhưng một ánh nhìn kia, trong mắt Nguyễn Ức đều là đau đớn cùng bi thương.
Tiểu Vũ nhìn đôi mắt cô: "Sao cậu không ngủ?"
Nguyễn Ức hơi nghiêng đầu, "Cậu ngủ trước đi."
Cô sao lại không muốn ngủ? Chỉ là ngủ không được, cưỡng ép chính mình nằm trên giường vài tiếng đồng hồ, cuối cùng càng nằm càng bực bội, cách cái ngày không muốn nghĩ tới càng gần, tim cô như bị thứ gì bóp nghẹt không thoải mái.
Tiểu Vũ muốn cùng cô tâm sự, Nguyễn Ức lại như có thể nhìn thấu ý nghĩ của cô. "Ngày mai phải đi Vĩnh Cùng sơn trang, cậu còn phải lái xe, nghỉ sớm đi."
Ngữ khí mang một theo nửa mệnh lệnh.
Tiểu Vũ yên lặng một lát, nghĩ ngợi, vào phòng bếp lấy một cốc sữa ấm đặt bên cạnh Nguyễn Ức, "Vậy cậu cũng đi ngủ sớm một chút."
Nguyễn Ức không nói gì, giơ tay, an tĩnh hút một hơi thuốc.
Con gái hút thuốc đôi khi thật gợi cảm.
Tuy rằng Tiểu Vũ không hy vọng Nguyễn Ức như vậy, nhưng không thể không nói, khi môi cô ấy dán vào điếu thuốc, thời điểm nhẹ nhàng nhấp môi, thật gợi cảm vô cùng, khiến Tiểu Vũ cũng phải hâm mộ điếu thuốc kia.
Tiểu Vũ rốt cuộc vẫn rời đi.
Người trước mắt nếu vẫn là Chính Trực khi nhỏ, cô rất có khả năng sẽ liền ôm eo cô ấy an ủi cô ấy bảo cô ấy hãy đi ngủ.
Nhưng cô không thể.
Hai cô tuy rằng vẫn còn tình cảm lúc nhỏ, nhưng thời gian đã trôi qua lâu như vậy, hai người đã sớm không còn là hai đứa bé khi ấy, mà Chính Trực hiện tại là lãnh đạo cao cao tại thượng của Ức Phong.
Tiểu Vũ rời đi.
Độ ấm trong phòng khách như thể hạ thấp vài phần.
Nguyễn Ức cũng không đi lấy thảm lông, cô cứ như vậy an tĩnh tự ôm lấy mình, nhìn cốc sữa trên bàn trà đến xuất thần.
Không biết qua bao lâu. Mãi cho đến khi sữa đã hoàn toàn nguội lạnh, cô cũng không động đến.
Đôi khi, Nguyễn Ức sẽ chán ghét chính mình.
Cảm xúc thay đổi như vậy, cô chịu không nổi, vô luận ai đến gần cũng sẽ thấy mệt mỏi.
Tiểu Vũ không biết chuyện gì đã xảy ra, thất thần, hôm sau cô nhận được điện thoại của Tố Nhu nói cha mẹ cô ấy đã đi công tác, một mình ở nhà sợ hãi, muốn gọi cô đến ở cùng mấy ngày.
Thời điểm Tiểu Vũ nói với Nguyễn Ức, Nguyễn Ức chỉ trầm mặc nghe.
Tiểu Vũ cũng hơi thấp thỏm, kỳ thật cô cũng luyến tiếc phải đi, nhưng Tố Nhu là người bạn quan trọng nhất trong cuộc sống của cô, trước kia thường xuyên bầu bạn lẫn nhau, khoảng thời gian này bởi vì Nguyễn tổng, Tố Nhu đã rất oán giận.
"Ừ."
Nguyễn Ức gật đầu, nhìn Tiểu Vũ: "Từ từ thả lỏng."
Người tuy rằng đã đi, nhưng trong lòng Tiểu Vũ không có tư vị, thậm chí thời điểm buổi tối đi ngủ, cô còn vỗ vỗ mặt nạ nói với Tố Nhu: "Nguyễn tổng hiện tại đang làm gì? Có phải lại không ngủ yên không?"
Tố Nhu trợn trắng mắt, ném gối qua, "Đồ trọng sắc khinh bạn, há mồm ngậm miệng đều là Nguyễn tổng nhà cậu. Còn chưa yêu đương đã làm chính mình mệt như vậy, về sau nếu thật ở bên nhau còn không biết thành cái dạng gì."
Tiểu Vũ kéo gối ra, "Cậu không hiểu, trong lòng cậu ấy có thương tích, cần phải tự mình vượt qua."
Tố Nhu thở dài, "Tôi không hiểu cô ấy, nhưng lại càng không hiểu nổi cậu."
Như thế này quá không giống Tiểu Vũ, ai chẳng biết châm ngôn trước kia của Tiểu Vũ là tận hưởng lạc thú trước mắt, mỗi ngày vui vẻ, ngày ngày vui vẻ, thời điểm trong nhà phá sản, các loại áp lực ập đến, Tố Nhu vẫn thường xuyên thấy cô ấy tươi cười, nhưng hiện giờ, vậy mà cô lại thấy bi thương cùng u buồn trong mắt cô ấy.
......
Sáng sớm, Nguyễn Ức vẫn ngồi trong phòng khách tối om kéo kín rèm như cũ, trên tay giơ một ly rượu vang đỏ nhẹ nhàng uống, trong không khí tràn ngập hương rượu cùng mùi đàn hương của cô.
Thời điểm Nguyễn Thu đẩy cửa phòng ngủ, nhìn thấy cháu gái, đau lòng không được, nhưng khi ra khỏi phòng liền duỗi người thở ra lười biếng: "Lại không ngủ sao?"
Nguyễn Ức nghiêng đầu nhìn bà nội.
Tuy là cháu gái mình, nhưng Nguyễn Thu vẫn quay đầu, không đối diện cùng cô: "Ai, Chính Trực, không cần chuyện gì cũng giấu trong lòng, con không muốn Tiểu Vũ đến nhà người bạn kia, vì sao không thẳng thắn nói cùng con bé?"
Nguyễn Ức bằng phẳng: "Con không có."
Thanh âm bà nội rất trầm: "Ngày mai vẫn để ta gọi bác sĩ Lilo đến kiểm tra một chút đi, nghỉ dưỡng một chút, con lại gầy rồi."
Nguyễn Ức không nói.
Mấy năm nay, cô còn chưa gặp đủ loại bác sĩ sao? Người nào cũng nói "nguyên nhân bệnh" của cô không phải xuất phát từ thân thể, mà đến từ trong lòng. Nhưng phải làm sao đây? Chính cô cũng là một trong những chuyên gia tâm lý ưu tú nhất.
Đáng buồn cỡ nào, nực cười cỡ nào, trào phúng cỡ nào.
Cô có thể cứu rất nhiều người, duy nhất không thể cứu rỗi chính mình.
Nguyễn Thu hiểu tính cách cháu gái, cũng không dám nói quá nhiều, bình tĩnh ăn bữa sáng, thừa dịp Nguyễn Ức đang thay quần áo liền gọi cho A Luân.
A Luân bình thường cà lơ phất phơ, thấy bà chủ tịch gọi đến lập tức cung kính.
Nguyễn Thu: "Nhanh gọi Tiểu Vũ về đi, tốt nhất đến ngày đó có thể ở bên con bé."
Thời điểm Tiểu Vũ ở đây, cháu gái tốt xấu gì cũng có bộ dáng giống người, hiện tại thì sao? Cả người quạnh quẽ, như người chết không có một chút độ ấm.
A Luân ăn ngay nói thật, báo cho Nguyễn Thu tất cả hành động gần nhất của Nguyễn Ức, Nguyễn Thu nghe xong, yên lặng thật sâu mới cúp điện thoại.
Nguyễn Ức sửa sang lại ống tay áo từ trong phòng đi ra, nhìn biểu tình bà nội: "Bà gọi cho A Luân sao?"
Nguyễn Thu:...
Nguyễn Ức soi gương, lấy son môi ra, tô màu đỏ tươi lên đôi môi mất huyết sắc như vẫn luôn làm.
Khi ấy, mỏi mệt cùng tiều tụy trong mắt cô đã chẳng còn, thay vào đó là khí phách coi rẻ thiên hạ cùng sắc bén.
Nguyễn Thu lẳng lặng nhìn cháu gái của mình, sau một lúc lâu, bà nhẹ giọng nói: "Không cần tạo quá nhiều áp lực cho mình như vậy, rất nhiều chuyện cũng không liên quan đến con."
Nguyễn Ức nhăn mày: "Bà nội, bà muốn nói gì?"
Nguyễn Thu bình tĩnh, tay vuốt ve cái cốc: "Con là cháu gái của ta, ta nhìn con lớn lên từng ngày, còn không biết con đang suy nghĩ gì sao? Bà nội đã nói, các mẹ của con đã rời đi, không còn bất kỳ liên hệ gì với con, năm đó mẹ con trước khi phẫu thuật, nếu không mang thai, có lẽ ---"
"Bà nội cũng nói có lẽ."
Ánh mắt Nguyễn Ức lạnh xuống, vành mắt đều đỏ, cắn chặt răng: "Cũng chỉ là có lẽ."
Nói xong lời này, cô đã xoay người đi rồi, khi cánh cửa kia đóng lại, Nguyễn Thu chậm rãi cúi đầu.
Cháu gái được hai người mẹ nuôi nấng lớn lên.
Hai người yêu nhau, đã từng ước nguyện sống đến bạc đầu.
Chỉ là ông trời không chiều lòng người, một người mẹ vì bệnh tim đã rời đi, một người mẹ khác thương tâm quy y cửa Phật.
Khi đó cả gia đình đắm chìm trong bi thương, Nguyễn Thu càng phải mệt mỏi bôn ba, không có tinh lực cố kỵ cháu gái.
Ai cũng không biết, bác sĩ chủ trị một câu cảm khái.
"Nếu năm đó cô ấy không mang thai, lúc trước làm phẫu thuật, có lẽ...không, có khả năng rất lớn sẽ không đi mất."
Một câu này, phảng phất như ma chú thật lớn buộc chặt lấy Nguyễn Ức, để cô giãy giụa thế nào cũng không thể thoát ra.
Cô sẽ thường xuyên nghĩ, nếu không có mình...
Mẹ có phải sẽ không rời đi? Mẹ có phải sẽ không tuyệt vọng trốn nơi cửa Phật? Bà nội có phải sẽ không thương tâm muốn chết? Tuổi đã lớn còn phải khiêng lên gánh nặng như vậy?
Rõ ràng không muốn nghĩ vậy, nhưng ma chú này lại chạy thế nào cũng trốn không thoát, đẩy thế nào cũng rời không được, cùng với cô đơn, song hành cùng Nguyễn Ức từng ngày lớn lên.
Khi còn nhỏ, cô vẫn luôn quen với việc một mình trốn trong góc phòng yên lặng khóc thút thít.
Đến khi thấy bà nội đã làm lụng vất vả cả đời vẫn luôn kiên cường lạc quan trộm rơi lệ, Nguyễn Ức mới có biến hóa.
Cô vẫn đau đớn.
Chỉ là chôn chặt tất cả trong đáy lòng.
......
Mấy ngày gần đây mọi người đều phát hiện, tâm tình của Nguyễn tổng rất thấp.
Ngoài cửa sổ lất phất mưa phùn, tạo nên một mảnh sương mù rậm rạp.
Cùng với tiếng mưa rơi tí tách, Tô Tiêu Vũ có điểm thất thần, cô một bên pha trà sữa cho mình, một bên nhìn cửa phòng tổng giám đốc đang đóng chặt.
Lý Yên đi đến bên cạnh, trong tay bưng một ly cà phê: "Hôm nay Nguyễn tổng sẽ không đến."
Tô Tiêu Vũ ngẩn người nhìn Lý Yên. Cô nhớ thương cả đêm muốn đến gặp Nguyễn Ức, không nghĩ người lại không ở đây.
Lý Yên dựa vào trên bàn, nhìn mưa phùn ngoài cửa sổ: "Hôm nay là ngày giỗ mẹ cô ấy."
Tô Tiêu Vũ "a" một tiếng, ngơ ngẩn nhìn Lý Yên.
Lý Yên uống xong một ngụm cà phê cuối cùng, vỗ bả vai Tô Tiêu Vũ: "Trở về đi, Tiểu Vũ."
Vô luận gió táp mưa sa, chỉ cần mỗi năm đến ngày này, cô ấy sẽ ra ngoài một mình, độc lai độc vãng, ai cũng không dẫn theo.
Trước kia "Nguyễn tổng sẽ không đến" là câu Tiểu Vũ thích nghe nhất, nhưng hôm nay, không biết làm sao, tim cô như bị thứ gì nhéo một cái đau nhức.
Mưa, dần dần có điểm nặng hạt.
Nguyễn Ức quỳ gối trước tấm bia đá lạnh băng, cả người ướt đẫm, cô không cử động, cả người, từ trong ra ngoài đều tản ra hơi lạnh.
Cô nhìn di ảnh của mẹ trên bia mộ thật lâu, chậm rãi nâng tay, nhẹ nhàng vỗ về ảnh chụp, nỉ non: "Mẹ...mẹ..."
Nước mưa cùng nước mắt giao hòa, theo cằm rơi xuống, ánh mắt Nguyễn Ức yếu ớt, thân thể như lá rụng trong gió, phiêu phiêu đãng đãng như thể sẽ biến mất bất cứ lúc nào.
Từ nghĩa trang về, Nguyễn Ức liền bị bệnh.
Cô nằm một mình trên sô pha, đắp thảm lông. Trên đường, bà nội gọi đến mấy cuộc, chính là muốn biết cháu gái có ổn không, nghĩ ngợi, Nguyễn Ức lại nói công ty có việc, không có thời gian bên bà, chỉ có thể áp dụng chiến lược quấy rầy như vậy.
Nguyễn Ức ứng phó vài câu, đầu óc bắt đầu nóng lên, cả người mệt mỏi như muốn thoát ra.
Cô tùy tiện uống mấy viên thuốc trên bàn, một mình rúc trên sô pha ngủ.
Mãi cho đến buổi chiều, bị tiếng đập cửa dày đặc đánh thức, cô bực bội khoác thảm lông ra mở cửa.
Giờ này, ai sẽ đến?
Nguyễn Ức vừa mở cửa, liền thấy Tô Tiêu Vũ khẩn trương nhìn mình chằm chằm.
Nguyễn Ức:...
Trở lại sớm như vậy? Không phải nói muốn ở lại vài ngày sao?
Tiểu Vũ cũng bị biểu tình dọa người của Nguyễn tổng làm hoảng sợ, nhìn cô: "Bà...bà nội bảo tôi tới đây xem, nói thân thể cậu hình như không thoải mái.
Nguyễn Ức:...
Bà lão đáng ghét này.
"Không có gì."
Nguyễn Ức xoay người trở về, Tô Tiêu Vũ nhìn bóng dáng cô, còn nói không có gì, cảm thấy đứng còn không vững, cũng may không đuổi mình đi.
Tô Tiêu Vũ tiến vào liền rửa sạch tay, Nguyễn Ức như cũ cuộn tròn nằm trên sô pha, hai mắt nhắm chặt.
Cô có thể cảm thấy Tô Tiêu Vũ đang đến gần mình.
Thân thể suy yếu của cô có chút khẩn trương, thậm chí tim đập cũng nhanh hơn.
Tô Tiêu Vũ ngồi xuống bên người cô, nghiêm túc nhìn mấy vỉ thuốc: "Đây đều là cái gì? Hình như không đúng, Nguyễn tổng, cậu đã đo thân nhiệt chưa?
Kỳ thật rất muốn sờ trán Nguyễn Ức cảm thụ độ ấm, nhưng Tiểu Vũ vẫn không dám.
Nguyễn Ức vẫn nhắm mắt, bực bội bất an trong lòng.
Tô Tiêu Vũ không dám trêu chọc, cô đứng dậy kéo bức rèm ra, lại để cửa sổ mở một khe hở.
Cô thật sự không rõ, vì cái gì vô luận là ở nhà hay ở văn phòng, Nguyễn tổng đều luôn thích đóng rèm lại.
Thời tiết như vậy, trong không khí có hơi thở ướt át pha lẫn hương thơm hoa cỏ, cực kỳ dễ chịu.
Tiểu Vũ vào phòng bếp, tay chân vội vàng nấu cháo rồi bê ra, "Ăn chút cháo đi, không thể để bụng rỗng uống thuốc."
Nhìn bộ dáng này của Nguyễn tổng là không ăn cơm rồi.
Nguyễn Ức không nhúc nhích, nằm ngay đơ như cũ, Tô Tiêu Vũ lo lắng: "Có phải rất nóng không?"
Cô liền ngồi xuống bên người Nguyễn Ức, lo lắng nhìn cô ấy, Nguyễn Ức vẫn luôn nhắm mắt ngoảnh mặt làm ngơ, Tiểu Vũ đau lòng cực kỳ, thấp giọng nói: "Chính Trực, đừng như vậy."
Thân mình Nguyễn Ức run lên một chút, đôi mắt vốn dĩ đang nhắm mở ra, ngơ ngẩn nhìn Tô Tiêu Vũ.
Tim Tô Tiêu Vũ lập tức nhảy lên cổ họng.
Nguyễn tổng sinh bệnh, trong mắt phiếm lệ quang, ánh mắt yếu ớt, đôi mắt vẫn như cũ thâm thúy.
Thấy như vậy, tâm người đều mềm đi.
Có lẽ do sinh bệnh, Nguyễn Ức cực kỳ yên lặng, tuy rằng vẫn nhăn mi, nhưng cũng không còn lạnh băng như ngày thường ở công ty.
Tô Tiêu Vũ đặt một chiếc gối sau lưng cho cô dựa vào, "Ăn chút cháo, được không?"
Giọng điệu kia, thật giống như đang dỗ dành em bé.
Nguyễn Ức không hé răng.
Tô Tiêu Vũ cầm thìa cười, lần đầu tiên thấy Nguyễn Tổng vẫn còn tính tình đáng yêu như trẻ con, "Để tôi đút cho cậu."
Nhìn bộ dáng Nguyễn tổng suy yếu thế kia, sợ là tự cầm thìa cũng không được.
Nguyễn Ức vẫn không mở miệng.
Tô Tiêu Vũ đã quen với tính cách Nguyễn tổng, cô cầm thìa, một thìa lại một thìa thổi nguội, kiên nhẫn đút cho cô ấy.
Cô đút một bát, Nguyễn Ức liền ăn một bát.
Dạ dày có thức ăn, quả nhiên trên người đã có chút sức lực, Nguyễn Ức lại nằm xuống, Tô Tiêu Vũ biết cô thích sạch sẽ, đi vào phòng tắm lấy một chậu nước giúp cô lau mặt rồi lau tay. Vốn dĩ còn muốn giúp Nguyễn Ức thay quần áo, nhưng Tiểu Vũ vẫn không có lá gan này.
Uống thuốc xong, Nguyễn Ức trầm trầm ngủ mất, Tiểu Vũ ở bên cạnh chăm sóc cô, ngồi trên thảm, trong tay đùa nghịch lego chính mình mua.
Đây là sơ cấp, là loại dùng để dỗ trẻ con.
Tiểu Vũ nghiêm túc lắp lắp ghép ghép, bên ngoài mưa rơi xuống tí tách, không biết qua bao lâu, cô cảm giác Nguyễn Ức đột nhiên giật giật, thân mình căng thẳng, một tay duỗi về phía trước, giọng nói khô khốc phát ra thanh âm khổ sở: "Đừng...đừng đi."
Tiểu Vũ hoảng sợ, nhanh chóng buông lego nắm lấy tay Nguyễn tổng: "Được được được, mình ở đây."
Nguyễn Ức không mở to mắt, ngực cấp tốc phập phồng, nước mắt thành hàng rơi xuống.
Tô Tiêu Vũ nhìn, đau lòng cực kỳ.
Giờ phút này, chẳng còn sợ hãi thân phận địa vị gì nữa.
Cô mở rộng hai tay, kéo Nguyễn Ức vào trong lòng mình, mặt dán lên mặt cô ấy, giọng nói dịu dàng an ủi: "Mình không đi, mình ở lại đây với cậu."
An ủi lặp lại, không biết làm sao, nước mắt Tô Tiêu Vũ cũng rơi xuống, từng giọt dừng trên mặt Nguyễn Ức.
Nguyễn Ức mở mắt ngơ ngẩn nhìn cô, cảm thụ giọt nước mắt lạnh lẽo xẹt qua khuôn mặt, sau một lát, cô ngồi dậy, thử vươn hai tay, chần chờ một lát, nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Vũ.
Đây là lần đầu tiên sau khi lớn lên, cô chủ động ôm một người.
Hóa ra, ôm cũng có thể mang lại ấm áp thế này.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện