Di Châu

Chương 31


trước sau


Chương 31
Ngọc bội
 
Tuân Du nghe ra sự nghẹn ngào trong giọng nói nàng, thở dài, vỗ nhẹ sống lưng nàng an ủi nói: “Bổn vương nói đương nhiên sẽ giữ lời. A Di của ta là ngoan nhất, ở nhà ngoan ngoãn chờ ta.” Hắn vừa dỗ dành nàng xong, bàn tay to khỏe cũng không cách nào ngăn cản được nước mắt rơi xuống, ướt đẫm cần cổ hắn, nóng đến nỗi khiến lòng hắn xót xa. Chỉ muốn nghĩ ra đề tài nào khác để nói chuyện.
 

“A Di, chớ khóc. Còn có một chuyện, Bổn Vương đã tìm một vị lão sư cho ấu đệ nàng. Vị ấy ngày trước giảng dạy ở Quốc Tử Giám, bởi vì tuổi tác đã cao khó có thể tiếp tục ở Thái Học dạy học, hiện giờ đã xin từ chức về nhà. Vị ấy cũng là người Biện Châu, mấy ngày này sẽ về Biện Châu dưỡng lão. Bổn Vương cũng đã bàn bạc xong xuôi với vị ấy, vị ấy cũng nguyện ý dạy học cho em trai nàng. Đợi nàng về đến nhà có thể báo cho người nhà mời vị ấy đến phủ dạy học.”
 

Hắn đem Ân Ly ôm đến trước ngực, dịu dàng nhẹ nhàng giúp nàng lau đi nước mắt, chỉ vào một thiếp trên án kỷ nói: “Đó là bái thiếp, đợi nàng về đến nhà rồi phái người đến phủ vị ấy bái phỏng. A Di, sau khi về nhà sau nhất định phải dốc lòng phụ đạo ấu đệ học hành. Bổn Vương hy vọng khi trở về cũng có thể ở kinh thành thấy đệ đệ nhà nàng, được không?”
 
Trước mắt Ân Ly lại càng chua xót và cảm động. Người này công sự bận rộn như thế, còn nhọc lòng vì chuyện nhà nàng, mà nàng thì cái gì cũng không thể làm cho hắn.
 
Vành mắt nàng đỏ lên, hít hít cái mũi, bình phục một chút tâm tình của mình. Đưa tay đem ngọc bội mình đeo trên người từ nhỏ tháo xuống, đưa tới trước mặt Tuân Du: “Vương gia, đây là ngọc bội A Di từ nhỏ đã mang theo. Từng thỉnh đại sư khai quang qua, có thể bảo hộ bình an thuận lợi. Vương gia Ngài xuất chinh bên ngoài, A Di không giúp được Ngài chuyện gì cả, mang theo nó, để nó thay A Di bảo hộ Ngài bình an.” 
 
Tuân Du nhìn miếng ngọc bội màu xanh đậm vừa quen thuộc lại vừa xa lạ nằm trong lòng bàn tay trắng nõn kia của nàng, một tia u ám dâng lên trong đôi mắt âm trầm. Hắn đột nhiên đem nàng kéo vào trong lòng ngực ôm lấy chặt chẽ, thân thể vậy mà âm thầm run rẩy!
 
Đời trước hắn xuất chinh Kinh Châu lần cuối, trước khi xuất phát nàng cũng như hôm nay, đem ngọc bội cho hắn. Khi đó ở trên chiến trường, miếng ngọc bội nho nhỏ đã thay hắn chặn một mũi tên bắn về phía ngực, lúc ấy liền vỡ nát. Đợi khi hắn trở về kinh thành, lại nhận được tin dữ nàng đã tạ thế. Hắn vốn là không tin chuyện quỷ thần nhưng một khắc kia hắn bỗng nhiên cảm thấy có phải bởi vì nàng đem ngọc bội cho chính mình hay không? Vì sao khi nàng đưa hắn miếng ngọc bội thì người liền mất? Những ngày tháng sau này hắn vẫn luôn hối hận. Nếu ngày đó hắn không giữ miếng ngọc bội này của nàng, nàng có phải sẽ không chết hay không?
 
“Vương gia?” Ân Ly bị hắn ôm sắp không thở nổi, vỗ nhẹ phía sau lưng gọi hắn. Tuân Du hít một hơi thật sâu, buông nàng ra, lòng bàn tay to lớn ôm lấy bàn tay bé nhỏ đang giữ chặt miếng ngọc bội. Bàn tay nhỏ bé yêu kiều của nàng cùng mảnh ngọc bội được tay hắn bao bọc. Hắn khẽ hôn tay nàng, thanh âm khàn khàn, ẩn ẩn lộ ra thứ cảm tình phức tạp mà Ân Ly nghe không hiểu: “A Di, mang miếng ngọc bội này cho tốt, nhất định phải chờ ta trở về!”
Tuân Du buông tay, đem ngọc bội một lần nữa đeo lên cổ nàng, ôm lấy hai má nàng hôn nàng. Nụ hôn của hắn tràn ngập mùi vị chiếm hữu và cả ôn nhu khác thường, liếm mút môi đỏ mọng của nàng, nhẹ nhàng chậm rãi lại ôn nhu, cứ như đang hôn một viên minh châu dễ vỡ.
 

Tim Ân Ly dường như biến thành một cục bông, mềm mềm, mịn mịn. Nàng hé mở đôi mắt mờ sương và ướt át, dịu dàng nhẹ nhàng hôn lại hắn. Hai người hô hấp giao thoa cùng một chỗ, tựa như cọng lông vũ cào ngứa. Đầu lưỡi nàng nhịn không được chui vào trong miệng hắn, dẫn dụ hắn khiêu khích đầu lưỡi của mình không ngừng dây dưa.
 

Hắn cũng bắt chiếc lưỡi nhỏ bé thơm tho rồi dùng răng nhẹ nhàng mài nghiến.
 
Ân Ly bị hắn trêu đùa hơi hơi thở dồn dập. Tuân Du lại còn ngại không đủ, mơn trớn dọc theo chiếc cằm nhỏ tinh xảo của nàng đến trước ngực. Tình nồng mật ý giữa hai người càng làm gia tăng độ nóng trong căn phòng, dường như sắp mất khống chế.
 
Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến vài tiếng đập cửa, thanh âm Phúc bá truyền đến: “Vương gia, người trong cung đã tới, thỉnh Vương gia tức khắc tiến cung.” Trận động tĩnh làm một mảnh ôn nhu trong phòng hoàn toàn đánh gãy.
 
Tuân Du thở dài, hôn hôn nàng nói: “A Di, bổn vương chắc chắn bình an trở về, nàng cứ yên tâm. Tối nay nhập cung e là không thể hồi phủ. Nàng sắp xếp cho ổn thỏa sớm chút, ngày mai đợi Bổn Vương hồi phủ tự ta đưa nàng lên xe ngựa.” Dứt lời liền buông nàng ra, không bao lâu liền tiến cung.
 
A Di thất hồn lạc phách trở lại trong phòng, dường như mất hết sức lực, ngồi xuống giường không muốn động đậy. Xuân Oánh biết chút tình huống, thấy dáng vẻ này của nàng có chút đau lòng, liền nói: “cô nương, nô tỳ nghe nói ngoài thành có chùa Thanh Sơn cầu bùa bình an rất linh nghiệm, mỗi lần xuất chinh đều sẽ có rất nhiều gia quyến đi đến đó thay người nhà cầu bình an. Đặc biệt là Tuệ Hiểu đại sư thân thủ vẽ linh phù càng là thiên kim khó cầu. Nếu Người nguyện ý, ngày mai sáng sớm nô tỳ cùng cô nương đến đó có được không?”
 
Ân Ly không biết vì sao mà Tuân Du không nhận ngọc bội của nàng, nói thật nàng có chút thất vọng. Nàng nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy đại khái là Tuân Du biết này ngọc bội là vật nàng đeo từ nhỏ, cảm thấy trân quý, nên không muốn đoạt lấy vật yêu thích của nàng. Thở dài một hơi, nếu là vì bảo hộ bình an, linh phù cũng có thể, nghĩ đến đây nàng gật gật đầu.
 
Xuân Oánh thấy thế liền vui mừng, vội dỗ dành nàng: “Đã là như thế, cô nương liền sớm chút nghỉ ngơi, ngày mai mới có thể sớm chút đến chùa Thanh Sơn.”
 
Ân Ly thấy nàng như thế, biết bản thân đã làm Xuân Oánh lo lắng, không muốn nàng ta vì mình mà quá nhọc lòng lo nghĩ, liền theo ý nàng ta đứng dậy sửa soạn, sau đó liền đi ngủ.
 

Cả một đêm lăn qua lộn lại, nằm ở trên giường vẫn là nhịn không được dựng lỗ tai nghe tiếng động trong viện, chỉ sợ Tuân Du nửa đêm trở về nàng lại không biết, mãi đến khi trời sáng trưng cũng chưa ngủ. Dù vậy, cả một đêm cũng chỉ nghe được từng đợt ếch kêu trong sân. Người nọ thật sự cả một đêm cũng chưa trở về.
 
Sương sớm vừa tan, Xuân Oánh liền qua đây, nhìn đến đáy mắt đen nhánh và vẻ mặt tiều tụy của Ân Ly, thở dài một hơi. Rửa mặt trang điểm cho nàng sau đó liền ra khỏi cửa. Hôm nay Phúc bá tiếp thu giáo huấn lần trước, cố ý phái một đội hộ vệ trong phủ tập hợp thành một nhóm đi theo. Ân Ly tuy là cảm thấy có chút không ổn nhưng trong lòng nhớ tới ngày hôm trước bị Lục vương gia kia vướng víu, nên cũng không nói gì.
 
Chùa Thanh Sơn kỳ thật cách kinh thành cũng không xa, chính là ở trên núi Thanh Thành vùng ngoại ô Kinh thành. Xe ngựa đi không bao lâu liền tới nơi. Sáng sớm tinh mơ, trên đường dường như nhìn không thấy mấy khách hành hương, chỉ có mấy vị tiểu tăng quét rác, nhìn thấy Ân Ly cả đoàn người lớn như vậy vừa mới sáng sớm đã đến đây có chút kỳ lạ, nghiêng đầu nhìn lén.
 
Xuân Oánh ở ngoài cổng núi tìm gặp một vị tiểu tăng hỏi phải làm như thế nào mới cầu được bùa bình an của Tuệ Hiểu đại sư. Vị tiểu tăng kia lại đáp: “Tuệ Hiểu sư thúc nửa tháng trước đã ra cửa tu hành, hiện giờ trong chùa chỉ dư một tấm linh phù sư thúc lưu lại. Nhưng linh phù kia lại không phải để bán. Sư thúc nói muốn để lại cho người có duyên.”
 
Ân Ly cùng Xuân Oánh liếc mắt nhìn nhau, Ân Ly xác thật rất muốn cầu được bùa bình an kia, tiến lên trước hỏi: “Tiểu sư phụ, như thế nào gọi là người có duyên?”
 
Vị tiểu tăng có chút buồn rầu gãi gãi đầu, thẹn thùng nói: “Tiểu tăng vẫn còn chưa ngộ đến. Sư huynh nói nếu là có người muốn cầu tấm linh phù kia, liền báo huynh ấy đi tìm sư phó trụ trì, sư phó sẽ có quyết đoán.” Hắn dừng một chút, lại có lòng tốt nhắc nhở nói: “Trước đây đã có rất nhiều thí chủ tới trong chùa cầu qua sư phó nhưng đều là hậm hực mà về. Nữ thí chủ người cũng đừng ôm hy vọng quá lớn.”

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện