-Hi! Sao lâu thế? Lam dịu giọng hỏi han Nó.
-Àk … đông quá….Nó ấp úng không biết phải giải thích sao.
-Cũng không lâu lắm đâu … tụi mình đợi được mà…Tiến Thanh với giọng điệu ấp a ấp úng quen thuộc. Cậu ta chỉ cúi đầu nói mà không dám ngẩn lên nhìn Nó, vành tai cậu ta hơi đỏ lên thì phải, không đâu chắc tại Nó hoa mắt khi vừa được hít thở không khí trong lành sau một hồi chen lấn.
Nhưng mà có một điều Nó chắc chắn không hề nhìn nhầm chính là gương mặt lạnh băng của hắn, đôi mắt sâu thăm thẳm, đôi lông mày thanh tú hơi nhíu lại đầy vẻ khó chịu :
-Chậm như rùa bò lật ngửa.
Nó cảm giác như mặt mình đang nóng dần lên, lửa giận sôi ngùn ngụt, đầu sắp phát hỏa bốc khói nghi ngút.Nó cố giữ bình tĩnh, có cần phải quá đáng thế không.Lấy lại chất giọng đang cố kìm nén của mình, nó gằn từng tiếng:
- Kệ tôi! Chậm vậy đó không đợi được thì thôi không ai bắt phải chờ. Sao không giỏi mà đi mua đi.
- chính cô tự nguyện đi mua đấy thôi – Hắn cũng không kém, gằn lại.
Nó cứng họng, thấy mình hơi bị hố. Mắt nó trở nên sa sầm, chưa bao giờ nó phải đấu khẩu tay đôi với một ai như thế này cả. Thấy không khí ngột ngạt đang dần bao trùm Thanh Lam quyết định lên tiếng giải vây:
-Bọn mình chờ cũng không lâu lắm đâu…àk nước cam này của mình phải không, Lam rất thích cam ép twister đó. Cảm ơn! Thanh Lam nở một nụ cười cực xinh làm nó phải bối rối:
-Không… không có gì! Tôi chỉ chọn đại thôi.
Nó vội lấy 2 lon coca đưa cho 2 tên con trai kia thì thấy nụ cười của Lam chợt tắt và