Đến Chết Cũng Không Buông Tay

Chương 13: Tức giận


trước sau

Advertisement



Chương 13 : Tức Giận
Editor : Nguyên Hiểu Mịch
Beta-er: Nguyên Hiểu Mịch
Đan Đan ngâm mình tắm xong rồi lên giường, chắc hẳn lúc này cha mẹ cô vẫn còn ở trường.
Cô đặt túi chườm nóng lên bụng, được một lúc ngủ thiếp đi.
Đến lúc tỉnh lại, ngoài cửa sổ mưa đã tạnh hẳn, sắc trời cũng tối, ánh mắt Đan Đan mông lung nhìn về phía vách tường có treo đồng hồ, chín giờ rồi sao.
Giấc ngủ này quả thật là đủ dài, cảm giác đau buốt ở bụng dưới đã khá hơn rất nhiều, cô từ trên giường đứng dậy, muốn vào bếp kiếm chút gì đó để ăn, đói phát hoảng rồi.
Bàn tay nhỏ bé đặt lên trên chốt cửa, vừa mới mở cửa ra, liền nghe thấy tiếng cha mẹ ở phòng đối diện đang cãi vã, mặc dù mẹ đã thấp giọng, cô vẫn có thể nghe rõ mẹ cô đang nói gì
Mẹ cô vừa khóc vừa nói : "Tôi nói cho ông biết, ly dị là không thể nào, tôi có chết cũng phải kéo theo các người, tôi sẽ không thành toàn cho ông và ả, Đan Minh, tôi sẽ không để cho các người được sống tốt!" Nói đến phần sau, giọng điệu bà trở nên thê lương và nổi loạn.
"Tùy ý cô, cuộc hôn nhân này tôi đã quyết." Cha Đan không chút đạo lý chen vào.
Bên trong nhà có tiếng đập đồ, tiếp sau đó là tiếng hét nhỏ của mẹ cô "Ông chưa từng nghĩ cho con gái, nó sắp phải thi vào đại học rồi! Coi như là vì nó tuyệt đối không thể ly hôn, tôi muốn rủa người đàn bà kia, thứ đê tiện dụ dỗ chồng người khác!"
"Bà đủ rồi, tôi và cô ấy yêu nhau còn trước cả khi biết bà, vì đứa con gái thì càng phải ly hôn, hôn nhân của tôi và bà đã sớm hữu danh vô thực."
(hữu danh vô thực: có danh nghĩa vợ chồng nhưng không còn là vợ chồng).
Dần dần, chỉ còn nghe thấy tiếng mẹ Đan Đan khóc nức nở.
Đan Đan tái mặt, tự rót cho mình ly nước, cầm ly nước trên tay đột nhiên cảm thấy tức ngực, đến bây giờ cô vẫn không dám nhìn thẳng vào cuộc hôn nhân của cha mẹ cô, cũng chưa từng nghĩ sẽ thảm hại đến như vậy.
Đời trước, cô từ miệng của cha cô mà biết được một ít từ câu chuyện của họ.
Thời trẻ cha cô xông xáo tới phương Bắc, thiếu chút nữa cùng người đàn bà kia kết hôn rồi, sau đó bà nội sống chết không đồng ý, ép ông trở về nhà, cuối cùng ông kết hôn với mẹ, sau đó nữa thì có cô.
Có rất nhiều chuyện, không phải là không có manh mối để tìm ra.
Đan Đan nhớ tới, cha mẹ cho đến bây giờ đối đãi nhau vẫn rất khách khí, mà ánh mắt của cha khi nhìn mẹ cô cũng chẳng có mấy yêu thương.
Đan Đan cũng cảm thấy rất đau khổ.
Trở về phòng, ngồi bên cửa sổ cạnh bàn học, cửa sổ nhà đối diện kia cũng đang sáng, sách vở mở ra trước mắt, nhưng cô một chữ cũng coi không lọt.
Rạng sáng, Đan Đan mới ngủ lại, một đêm này cô ngủ không hề ngon.
Trong đầu là những hình ảnh màu sắc sặc sỡ, cô nhìn thấy bia mộ, nhìn thấy cảnh tượng Hứa Lương Châu mắt đỏ hoe đứng ở trước mộ cô, cho tới bây giờ cô vẫn chưa thấy qua hắn tiều tụy đến như vậy, ánh mắt đều trùng xuống, một tay chống trên bia mộ cô, ngón tay nhẹ lướt qua di ảnh, môi run lên, lại không phát ra âm thanh nào.
Đan Đan nhìn thấy hắn giơ tay phải cầm khẩu súng lên "Đùng" một tiếng, cô giật mình tỉnh giấc.
Tống Thành và Hứa Lương Châu đạp xe dưới bóng râm trên con đường nhỏ, Tống Thành một tay điều khiển ghi đông xe đạp, vừa ăn bữa ăn sáng vừa cùng Hứa Lương Châu nói chuyện.
Cậu ta đang nói thì ngừng lại, hí mắt nhìn sơ người ở ven đường, hỏi "Hey, Lương Châu, cậu xem có phải Đan Đan lớp cậu không?"
Hứa Lương Châu nhàn nhạt liếc một cái "Không thấy rõ". Hắn đạp tốc độ nhanh hơn, vượt đích vọt nhanh qua người Đan Đan, phương hướng bánh xe hơi chuyển hướng, cố tình làm văng bùn đất lên, trận mưa lớn đêm qua còn sót lại văng lên quần áo Đan Đan, Hứa Lương Châu liếc mắt nhìn, ánh mắt lạnh lùng, hắn khinh thường hừ một tiếng.
Tối hôm qua Đan Đan không có giở thói chim công, giương nanh múa vuốt, một câu lại một câu muốn tuyệt tình, thật con mẹ nó ác.
Hứa Lương Châu khẽ nâng cằm, khuôn mặt trắng lấp lánh tia nắng vàng, nhớ đến lời nói tối hôm qua cô nói, vất vả kiềm chế sự tức giận mà bừng bừng bắt đi.
Cô nói: "Mình thực sự không thích cậu."
"Đừng nói là bạn bè, ngay cả làm bạn với cậu mình cũng không muốn làm."
"Cậu thật lưu manh, mình ước có thể cách xa cậu một chút."
Tống Thành cũng cảm thấy tâm trạng Hứa Lương Châu không được tốt, vào đến trường mà mặt hắn vẫn cứ lạnh như băng, có thể làm cho người khác chết cóng, lúc bình thường ở trước mặt Đan Đan trêu chọc cũng là hắn, tự mình đeo lên cái mặt nạ.
Như bây giờ mới đúng bản chất của hắn.
Một kiểu con trai lạnh lùng không hợp lẽ, hắn chậm rãi bước chân đến phòng học, tâm tư như nước biển cuộn trào, đối xử tốt với cô thì không có gì lạ, đối với cô mềm mỏng nhưng không bị cô quay vòng vòng, không bằng cứ để lộ ra bản chất thật của mình đi.
Sẽ hù được cô ấy sao?
Nhưng như vậy thì thế nào đây.
Lúc tan học, dưới váy Đan Đan dính một vệt phấn trắng rất rõ, cô dùng khăn giấy lau mãi cũng không sạch.
Hứa Lương Châu cúi gằm đầu chơi game, hôm nay đi học bực bội lắm nhưng ngược lại vận may thì không tệ, thắng liền mấy ván.
Tổ trưởng bắt đầu thu bài tập ngày hôm qua thầy giáo Thiên giao, thực ra càng gần ngày thi đại học, bài tập thầy cô giáo giao càng ít, đa phần dựa vào sự tự giác của học trò
Tuần này giáo viên cũng chỉ giao một bài tập ngữ văn mà thôi.
Lúc tổ trưởng đến lượt thu bài tập của Hứa Lương Châu, tâm trạng hắn khẽ dao động, hắn không lên tiếng đem bài tập của mình giấu đi, rút một bên headphone ra, ngẩng đầu nói: "Mình không làm"
Tổ trưởng không dám hỏi hắn nữa, đi tới chỗ Đan Đan ngồi, lấy đống bài tập mình vừa thu đặt lên trên góc phải bàn cô, lén lén lút lút chỉ tay về hướng Hứa Lương Châu, nói nhỏ : "Cậu ấy nói không làm bài tập, cậu tự hỏi cậu ấy muốn gì, bộ dạng cậu ấy không dễ nói chuyện đâu nha."
Đan Đan mím môi, nhìn về phía hắn một chút, hắn đang cúi đầu, hai con mắt đang dán vào màn hình điện thoại.
Cô vừa hay là đại diện của lớp môn ngữ văn, nếu không thu đủ bài tập của các bạn trong lớp, cô sẽ bị mắng.
Đan Đan thở dài, đứng dậy, bị mắng thì bị mắng! Nói chung không muốn dây dưa với hắn, cô ôm đống bài tập đã thu đi về phía văn phòng.
Hứa Lương Châu ngầm theo dõi mọi hành động của cô, nhìn cô đứng dậy, còn có chút khẩn trương, kết quả lại không thèm đi đến chỗ mình, tức giận không kiềm chế được, hắn ném cái điện thoại di động lên bàn, tạo thành tiếng vang lớn.
Hắn vò bài tập giấu dưới hộc bàn, từ từ xé nát nó.
Từng sợi tóc nhỏ vương trên trán hắn, ánh mắt đen láy xen lẫn sự cay độc, sâu thẳm mà thâm thúy.
Khớp xương ngón tay rành rành bóp mạnh rìa bàn học, đôi môi mỏng khinh bỉ cong lên.
Đan Đan bị giáo viên ngữ văn mắng cho một trận, đuổi ra khỏi văn phòng.
Thời gian ở trường trôi qua rất nhanh, một ngày cứ như vậy bình an vô sự mà qua rồi, Hứa Lương Châu an phận như biến thành kẻ khác, hắn ngồi tại chỗ, không ngủ thì chơi game, một câu cũng không nói với cô.
Có đôi lúc Đan Đan cảm giác được ánh mắt hắn đang nhìn chằm chằm phía sau lưng cô.
Buổi chiều tan học, không biết vô tình hay cố ý, cánh tay hắn vô tình đụng phải ly nước của cô, nước trong bình giữ nhiệt là nước sôi, bị hất ra, nước nóng dây trúng mu bàn tay cô, cô khẽ rên, nhăn chân mày căng thẳng.
Hứa Lương Châu hiển nhiên không biết đó là nước nóng, lạnh nhạt đi ra khỏi phòng học.
Đan Đan vào nhà vệ sinh rửa nước lạnh một lúc da mới đỡ đau, đeo túi xách chậm chạp ra khỏi trường.
Mới vừa đi tới cổng trường, bị một đám lưu manh cản lại.
Đan Đan không biết bọn chúng, nhưng nhìn quần áo bọn nó mặc trên người cũng biết là từ đâu tới, đám học sinh lớn trường kế bên.
Còn là đám học sinh lưu manh nổi tiếng.
Đan Đan nhận ra sự xuất hiện của tên cầm đầu, ngoại hình của hắn trông khá bắt mắt.
Tuy rằng tạo hình rất đẹp, thế nhưng khuôn mặt thì không lời nào để nói, cười vô lại, lại có 2 điểm đối lập: "Lão Đại" nhưng khí chất lại là mèo con.(nguyên văn là tiểu hổ)
Nó ngăn trước mặt Đan Đan, đám kia vây sau lưng.
Lương Tự duỗi tay, lớn tiếng nói:"Trả tiền thì đi, không trả thì khỏi đi luôn."
Đan Đan lần đầu gặp tình huống này, trong trường cô mọi người đều biết cha mẹ cô là giáo viên, mấy việc ức người như vậy đâu bao giờ tới lượt cô.
"Tôi cho cậu, cho cậu."
Lương Tự cười híp mắt, cô gái nhỏ vừa khéo nhìn lại vừa nghe lời, ngoan ngoãn đưa tiền là tốt rồi.
Ngoại trừ tiền hắn ta chả cần gì.
Đan Đan lấy ví tiền ra, đem mười đồng duy nhất có trong bóp đưa cho Lương Tự "Cậu để tôi đi đi."
Lương Tự khóe miệng khinh bỉ, nhìn 10 đồng Mao chủ tịch, nụ cười nhanh chóng biến mất, khuôn mặt biến sắc thành kẻ cướp "Mày giỡn mặt tao phải không?"
Mười đồng tiền, định tống cổ ăn mày sao?
"Tôi không có, trên người tôi chỉ có bấy nhiêu thôi." Ở trong trường ăn thì có thẻ cơm, cô bình thường đâu có xài đến tiền.
Lương Tự đoạt lấy ví tiền của cô, lật tìm nói :"Mày coi tao là thằng ăn xin à?"
Đan Đan nắm quần áo, anh nói anh là ăn xin thì anh chính là ăn xin chứ sao.
Lương Tự giật 10 đồng tiền trong tay cô, không lấy thì phí.
Tống Thành sớm đã nhìn thấy.
Chuyện như vậy đã sớm thấy nhưng không thể trách, hai người ở đầu ngõ nhỏ bên kia hút thuốc, là Tống Thành phát hiện con nhỏ đang dạ dạ vâng vâng kia là Đan Đan, cậu ta khẳng định hỏi: "Gì vậy trời, tớ lại thấy Đan Đan rồi."
Hứa Lương Châu giễu cợt dựa tường "Cho nên???"
"Không xong rồi, cậu ấy đang bị làm khó rồi"
Hứa Lương Châu dời mắt qua, trừng mắt một lúc, bụi thuốc lá rơi trên đầu ngón tay, hắn lấy lại tinh thần, phun ra một làn khói trắng, sau đó ấn tàn thuốc xuống đất, dẫm lên.
"Vậy thì sao?"
Tống Thành không thể tin nổi "Cậu không ra giúp cậu ấy sao?"
Chẳng lẽ trước kia do cậu ta tự nghĩ nhiều? Nhìn thiệt là không giống nha.
Hứa Lương Châu hai chân vẫn cứng đờ, bĩu môi hỏi ngược lại "Cô ấy có liên quan gì mình?" Rồi lại nói thêm một câu "Mình...Không...Giúp"
Hứa Lương Châu ra vẻ không nhìn thấy gì liền bỏ đi, chưa đi được nửa đường, lại ngừng lại.
Hắn bực bội xoa nhẹ đầu tóc mình, xoay người quay ngược lại hướng vừa đi.
Tống Thành phảng phất nghe được trong không khí tiếng đùng đùng. Âm thanh của sự mất mặt.
"Không phải nói không quan hệ sao? Còn trở về làm gì zậy?"
Hứa Lương Châu lạnh lạnh liếc hắn một phát, đọc từng chữ nói: "Mình đây tâm địa thiện lương."
"Phi."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện