Đêm Trường Tăm Tối

Chương 48


trước sau

Advertisement
Tháng 3 năm 2008

Lại thêm một trận tuyết nữa rơi xuống ở Bình Khang. Trong tuyết lớn, Giang Dương đưa hai đồng nghiệp ở viện Kiểm sát và Chu Vĩ đến trại tạm giam Bình Khang.

Bởi vì đúng vào ngày hôm qua, Giang Dương có được một manh mối vô cùng quan trọng.

Có một người tên là Hà Vĩ, biệt hiệu Đầu To, là một gã lưu manh nổi tiếng ở địa phương, sau khi bỏ học cấp hai, hắn liền tập hợp những phần tử không nghề nghiệp ngoài xã hội thành băng nhóm lưu manh "Mười ba thái bảo*", trước đây từng ngồi tù sáu năm vì tội cố ý gây thương tích, ra tù không lâu lại đánh nhau, đâm chết người, sau khi sự việc xảy ra, công an điều tra phát hiện, hắn không chỉ phạm tội cố ý gϊếŧ người, mà còn phạm ít nhất hai tội cố ý gây thương tích, ngày hôm sau khi công an đi bắt, hắn đã chạy trốn, tiếp đó trên mạng đã công bố lệnh truy nã. Tháng trước hắn lén lút về nhà đón tết, bị quần chúng tố giác, và bị công an bắt sau ba năm lẩn trốn.

(*) Thái bảo là tên một chức quan thời cổ đại ở Trung Quốc.

Sau khi sơ bộ tra hỏi, xác định danh tính, hiện hắn đang bị nhốt ở trại tạm giam Bình Khang. Hôm qua, hai kiểm sát viên ở viện Kiểm sát đến trại tạm giam xác thực tình hình vụ án theo trình tự quy định, Hà Vĩ biết lần này vào tù rất có khả năng sẽ bị xử tử hình, để bảo toàn mạng sống, hắn xin viện Kiểm sát giảm cho hắn án tử, hắn sẽ khai ra một vụ án mạng mà công an chưa điều tra làm rõ, năm 2004 một thành viên của băng "Mười ba thái bảo" đã gϊếŧ hại một phụ nữ ở xã Diệu Cao.

Sau khi nhận được thông tin về một vụ án quan trọng khác, các đồng nghiệp ở viện Kiểm sát liền về cơ quan báo cáo ngay với lãnh đạo, Giang Dương biết tin, lập tức liên tưởng đến Đinh Xuân Muội, nhận được sự đồng ý của lãnh đạo, anh liền đích thân sang thẩm vấn cho rõ ràng.

Vừa đến trại tạm giam là họ lập tức tra hỏi Hà Vĩ, sau khi xác thực danh tính theo thông lệ, Giang Dương giảng giải rõ về chính sách cho hắn biết: "Vụ án mà anh khai ra ngày hôm qua, sau khi điều tra, nếu đúng sự thực, tôi thay mặt viện Kiểm sát đảm bảo, khi toà xử, nhất định sẽ nộp tài liệu lập công của anh lên toà án, cố gắng xin cho anh được giảm án ở mức cao nhất."

"Có thể đảm bảo không bị xử tử hình không?" Ánh mắt Hà Vĩ nặng nề, hắn biết không thể thoát được mức án nặng, bây giờ chỉ mong có cơ hội được sống.

"Tôi không thể đảm bảo, nhưng tôi hứa sẽ cố gắng hết sức, chỉ cần lời khai của anh có tác dụng quan trọng đối với vụ án chưa được điều tra rõ, viện Kiểm sát chúng tôi khá chắc chắn về khả năng có thể đảm bảo cho anh không bị tử hình!" Giang Dương nhìn hắn rất chân thành.

Hắn hít sâu một hơi, gật đầu: "Tôi đồng ý nói ra hết những gì mình biết."

"Rất tốt," Giang Dương không nói thêm gì khác, hỏi thẳng vào vấn đề: "Người bị hại tên là gì?"

"Tôi không biết, chỉ biết là một phụ nữ mở một quán hàng nhỏ ở xã Diệu Cao."

Anh giật thót tim, lại càng tin chắc hơn: "Hung thủ là ai?"

"Nó tên là Vương Hải Quân, trước đây tôi kết tình huynh đệ với mười hai anh em, lập băng Mười ba thái bảo, thời gian đó nó là đệ tử của tôi."

"Chuyện Vương Hải Quân gϊếŧ người, anh làm thế nào mà biết được?"

"Anh em chúng tôi vẫn giữ liên lạc, khoảng vào đầu năm 2005, tôi ăn cơm với Vương Hải Quân, sau khi say rượu, nó nói với tôi, một buổi tối năm ngoái, nó và một người nữa, tôi không quen, quên mất tên rồi, đến xã Diệu Cao, bắt một phụ nữ đi, sau đó gϊếŧ hại cô ta, cho xác vào trong bao tải, vứt xuống một cái giếng bỏ hoang trên một ngọn đồi hoang bị cháy trụi phía ngoài xã Diệu Cao."

"Tại sao hắn lại gϊếŧ người?"

"Nó nói là nhận tiền của người ta thuê làm."

"Nhận tiền của ai?"

"Tôi có hỏi nhưng nó không nói, nó bảo không được nói đến người đó, nói ra là mất mạng."

Giang Dương nhìn chiếc đài ghi âm bên cạnh, rồi lại nhìn đồng nghiệp đang ghi chép ở bên cạnh, trong lòng thấy yên tâm, lần này những thông tin quan trọng đều đã được lưu lại, hơn nữa quy trình đầy đủ, chứng cứ được pháp luật công nhận. Lần này, chắc chắn không giống như lần trước, bị coi là lấy chứng cứ trái pháp luật, không được pháp luật công nhận.

Anh lập tức tập trung suy nghĩ vào việc hiện tại, tiếp tục hỏi: "Bây giờ Vương Hải Quân làm gì, ở đâu?"

"Nó làm quản lí phòng bảo vệ ở tập đoàn Ca Ân."

Trong lòng Giang Dương đã hoàn toàn chắc chắn.

Sau khi thẩm vấn xong, anh vội ra ngoài, Chu Vĩ đã vô cùng nóng ruột: "Người bị hại có phải là Đinh Xuân Muội không?"

Giang Dương đưa bản ghi lời khai cho anh xem, cười nhạt bảo: "Một trăm phần trăm là Đinh Xuân Muội, anh đưa theo người tin tưởng được của mình đi bắt Vương Hải Quân ngay, nhân thể bố trí cảnh sát hình sự và người bên đồn công an đi tìm xác Đinh Xuân Muội, xác chết ở trong cái giếng cạn trên một ngọn đồi bỏ hoang bị cháy phía ngoài xã Diệu Cao, ngọn đồi đó tôi có ấn tượng, lần nào đến Diệu Cao cũng đi qua đó, một quả đồi rất nhỏ, chắc là không đến một ngày là tìm thấy."

Chu Vĩ gật đầu: "Tôi lập tức đi luôn."

Giang Dương kéo anh lại, trịnh trọng nói: "Thời điểm quan trọng nhất định phải cẩn thận, nếu không, công sức cố gắng bao nhiêu năm của chúng ta đều sẽ đổ sông đổ biển. Anh phải đưa theo người đáng tin cậy của mình, đồng thời hành động phải nhanh, không được cho bọn chúng thời gian phản ứng!"

Chu Vĩ hiểu ý: "Tôi hiểu, bây giờ Lí Kiến Quốc là phó cục trưởng phụ trách điều tra hình sự, có quyền mệnh lệnh tuyệt đối cho tôi, không thể để hắn biết trước. Tôi sẽ đưa mấy cảnh sát hình sự mới đi cùng để bắt người, mấy đồn công an trong huyện đều có bạn thân của tôi, tôi nhờ họ cử người đi tìm xác chết. Việc này, đã đến lúc kết thúc rồi!"

Ánh mắt anh thâm trầm nhìn về phía xa.

Truyện convert hay : Nghịch Thiên Đan Đế

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện