Đêm Dục Không Thôi

Hồi Cung


trước sau

"An nhi?" Phượng Thiên Y nghiêng người dựa vào tấm bình phong, nhìn cái rương gỗ mở ra trên giường chứa đựng các loại ngọc thế thủ công tinh xảo lớn nhỏ khác nhau, sau đó liếc mắt nhìn thiếu niên biệt nữu đang dùng miệng nhỏ uống cháo, bé con tính tình nóng nảy ôm cũng không cho ôm, thật khiến người ta đau đầu.

Cố Trường An lại thay đổi tư thế, ngồi như cũ thật sự không thoải mái, trên ghế lót đệm thật dày vẫn không giảm bớt được đau đớn phía sau cùng cặp đùi non nóng rát bị cọ xát quá độ, nghe thấy nam nhân gọi nhưng cậu tiếp tục vùi đầu uống cháo không thèm để ý đến hắn.

"Trường An à!" Nam nhân tiếp tục gọi.

Thiếu niên vẫn không để ý tới.

"Cố Trường An." Phượng Thiên Y nguy hiểm híp híp mắt.

Trái tim nhỏ Cố Trường An run rẩy, lấy can đảm nuốt thêm một ngụm cháo.

Phượng Thiên Y day day giữa mày, đặt hộp gỗ sang một bên, đứng dậy đi đến đoạt lấy chén cháo đặt sang một bên, một phen ôm người lên, đặt bé con ngồi trên đùi hắn để cậu ngồi thoải mái một chút.

"Không phải thường ngày rất nũng nịu sao, bây giờ ngồi không thoải mái như thế vẫn có thể chịu đựng."

"Phượng Thiên Y huynh có thấy phiền không, ta đói bụng muốn ăn một bữa cơm yên ổn huynh cũng không cho!" Trên mặt thiếu niên mang theo ba phần lửa giận, giống như con mèo bị giẫm phải đuôi.

"A, lúc này lại gọi Phượng Thiên Y, vừa rồi trên giường còn liên tục gọi ca ca." Phượng Thiên Y cười, bóp bóp mặt cậu.

Cố Trường An đánh rớt tay hắn, méo miệng, khuôn mặt nhỏ đầu đỏ lên, bắt đầu tủi thân: "Thương ta mới là Thiên Y ca ca, không thương ta thì là Phượng Thiên Y."

"Bảo bối sờ sờ xem lương tâm mình còn không." Phượng Thiên Y bưng bát cháo lên, múc một muỗng đút đến bên miệng thiếu niên.

Cố Trường An do dự một chút, vẫn là ngoan ngoãn ăn cháo.

"An nhi, nam tử làm tình phải thuận theo âm dương, lỗ đít không phải nơi dùng để hoan ái, nếu không chăm sóc tốt lỡ như bị bệnh rồi già đi sẽ rất thảm."

Phượng Thiên Y lại đút sang một ngụm cháo, nói tiếp: "Những thứ này vất vả lắm ta mới tìm được người làm ra được, lỗ đít ngâm nước thuốc thường xuyên sau này đối với em rất có ích, mặc dù lỗ nhỏ em có thể chảy nước nhưng vẫn yết ớt, em xem hôm qua ta mới ** em hai lần đã bị thương như vậy..."

"Phượng Thiên Y huynh đừng nói nữa!" Cố Trường An không thể mặt không đổi sắc thảo luận chủ đề này nữa, chép miệng lập tức bịt miệng nam nhân lại.

Phượng Thiên Y ái muội liếm liếm lòng bàn tay bé con một chút.

Cố Trường An đỏ mặt rút tay về, chu chu miệng: "Vậy chúng ta đừng làm nữa không được sao?"

"Bảo bối à, ta vừa mới khai trai." Giọng điệu Phượng Thiên Y không thân thiện, nhắc nhở.

"Thiên Y ca ca nói thích An nhi, nhưng thật ra chỉ ham muốn thân thể An nhi thôi đúng không?" Khuôn mặt nhỏ Cố Trường An đột nhiên trắng bệch, đau lòng nhìn hắn, đôi mắt to rưng rưng lã chã chực khóc.

Tim Phượng Thiên Y thắt lại, thần tướng đại nhân đa mưu túc trí hiếm khi hoảng loạn, hắn vuốt lưng bé con dịu dàng dỗ dành: "Được rồi được rồi, sao tự dưng lại nghĩ ngợi lung tung như vậy chứ, còn không phải bởi vì là thân thể của em quá ngon miệng nên ta mới cảm thấy không đủ sao, em từng thấy ta thèm khát người khác chưa?"

Trong lòng Cố Trường bỗng cảm thấy vừa ấm áp vừa ngọt ngào, chép miệng nhợt nhạt cười cười, nhỏ giọng đưa ra thương lượng: "Nếu như Thiên Y ca ca đau lòng An nhi, chắc chắn sẽ không bắt An Nhi dùng mấy loại dược ngọc này đúng không?"

Đứa nhóc này còn biết tính kế hắn sao?

Phượng Thiên Y im lặng híp híp mắt, về việc chuyện lớn liên quan đến tính phúc hắn tuyệt đối không thỏa hiệp.

Cố Trường An thấy không cứu vãn được đường sống, nên bất mãn chu chu miệng, lại đáng thương nhìn nam nhân: "Vậy, vậy một ngày chỉ dùng một canh giờ thôi được không? Nếu mang cả ngày, vậy khi ra khỏi cửa phải làm sao?"

"Ra khỏi cửa thì mang cái nhỏ nhất, chỉ giống như kim thêu hoa thôi, sẽ không cảm thấy gì." Phượng Thiên Y dịu dàng lừa gạt, nơi đó của bé con nơn nớt này mềm như đậu hủ, dường như chỉ cần chạm vào là sẽ hỏng ngay, không mang cả ngày điều dưỡng thì đến lúc nào mới trở thành đĩ dâm có lỗ đít ** không bị hư hỏng đây?

Lão lưu manh, không cảm thấy gì vậy huynh mang thử đi!

Cố Trường An chỉ dám lén lút mắng thầm, cúi đầu đảo tròng mắt, đột nhiên mềm mại ghé vào lòng ngực nam nhân, lấy đầu cọ cọ cổ hắn: "Ca ca, chỗ đó của An nhi bị thương, nếu nhét đồ vật vào sẽ rất khó chịu, chờ An nhi khỏe lại rồi bắt đầu mang được không, hôm nay huynh tha cho An nhi đi."

Phượng Thiên Y thấy cậu trong lúc nhất thời thật sự không thể tiếp thu, cũng không ép cậu nữa: "Được được, nghe em."

Mặc dù dùng dược ngọc, đứa nhóc này sẽ phục hồi nhanh hơn nữa.

Cố Trường An ôm cổ nam nhân ngửa đầu dâng lên môi đỏ, nam nhân dĩ nhiên không từ chối, cuốn lấy cái lưỡi mềm mại, hôn người càng thêm sâu.

Thiếu niên dồn dập thở dốc, đôi mắt to nhắm chặt bỗng mở ra, lơ đãng lóe lên một tia giảo hoạt.

- --

Ba ngày sau, rốt cuộc cái mông của thiếu niên cũng hồi phục lại, lần đầu tiên ra khỏi cửa phòng, thấy cáo già không có nhà, cậu ngựa quen đường cũ chạy tới chuồng ngựa, dắt con ngựa Đại Phong mà Tể tướng đại nhân hay cưỡi đi mất.

Lão quản gia vẫn luôn yêu thương Tiểu vương gia, đối với việc này chỉ nhắm mắt nhắm mở không đi báo cáo ngay, vì thế đợi đến khi Phượng Thiên Y xong việc hồi phủ phát hiện không thấy đứa nhỏ xảo quyệt kia đâu thì người ta đã quay về cung rồi.

Truyện convert hay : Bách Luyện Thành Thần

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện