Đế Quốc Đệ Nhất Dược Sư

Chương 59


trước sau

Mỗi năm, học viện quân sự hoàng gia đế quốc sẽ cộng luôn thành tích trong khảo hạch thực chiến vào kết quả học tập tại trường.

Lần này Diệp Văn Nhã đạt hạng thứ 7 trong bảng thành tích thực chiến toàn trường, tin tức chấn động này ngay cả học sinh năm 4 cũng có thể biết thật rõ ràng, càng miễn bàn những người cùng năm 2 như cô.

Nếu không phải lần này khảo hạch thực chiến xảy ra sự cố nghiêm trọng, tất cả thầy trò trong trường đều bị Trùng tộc tập kích, chỉ sợ khi ở doanh địa nghỉ ngơi của tinh cầu K0218, Diệp Văn Nhã đã bị đám người vây xem tầng trong tầng ngoài như xem động vật quý hiếm rồi.

Hiện tại, toàn bộ học sinh ban F cơ hồ đem tầm mắt nôn nóng thả trên người Diệp Văn Nhã.

Không ít người ánh mắt lập loè, hô hấp chậm rãi, trên mặt cũng làm bộ như không có việc gì cứ lơ đãng nói chuyện với bạn học bên cạnh, nhưng đầu lại sôi nổi chuyển về hướng Diệp Văn Nhã, ánh mắt một lần lại một lần, đánh giá người từ đầu tới đuôi.

Ánh mắt nóng rực, đơn giản lại thô bạo.

Nhưng mà mỗi khi Diệp Văn Nhã ngẩng đầu nhìn bọn họ một chút, những người này lại cả người run lên, cơ bắp căng chặt, vội vàng quay đầu về phía trước, dường như chuyện nhìn trộm vừa rồi chưa từng phát sinh vậy.

"Bọn họ sao lại thế này? Lúc trước ở lễ đường, cả đám còn bình thường mà, sao tới phòng học liền trở nên kỳ kỳ quái quái vậy?" Diệp Văn Nhã có tinh thần lực cường đại, người khác đặt ánh mắt trên người cô như vậy, cơ hồ trong nháy mắt là có thể bị cô phát hiện.

Trên khuôn mặt trắng nõn của Diệp Văn Nhã tràn đầy nghiêm túc, ánh mắt theo bản năng quét một vòng mọi người chung quanh, vốn dĩ cả đám vừa mới rồi còn nhìn cô chằm chằm không bỏ, thấy cô nhìn lại, tức khắc toàn thân giật mình một cái, vội vã làm bộ như không có việc gì, nhìn trời, nhìn đất, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ chứ không có ai nhìn cô.

Diệp Văn Nhã: "......" Cái đám người này sao lại kỳ quái như vậy chứ?

"Còn không phải là xếp hạng của cưng trong lần khảo hạch thực chiến lần này quá mức kinh người, nên mọi người mới có thể cảm thấy kinh ngạc như vậy sao? Sao cưng chả có chút tự giác nào vậy?" Giản Giai Vi quay đầu nhìn về phía Diệp Văn Nhã, biểu tình một lời khó nói hết nói: "Diệp Văn Nhã...... Ta nhớ rõ hồi học kỳ trước, hình như cưng còn xếp sau ta trong tổng xếp hạng cả lớp đúng không?...... Nhưng ta nhìn điểm khảo hạch thực chiến lần này của cưng cao ngút ngàn như vậy, xếp hạng trong lớp khẳng định sẽ chạy tít lên trước ta và Tâm Duyệt một khúc xa cho xem......"

Hệ Dược là một khoa yêu cầu khảo rất nhiều, có môn Dược Thực Học để chỉ cách phân biệt các loại dược liệu, biết được công hiệu của các loại dược liệu, cũng có môn Luyện Chế Học để biết cách luyện chế các loại thuốc. Còn có mấy môn như lịch sử tổng quát sự phát triển của nền Y Dược trong mấy ngàn năm, tổng cộng cũng đến 11 môn học. Hơn nữa còn có khảo hạch thực chiến, mỗi học kỳ đều có một kỳ khảo hạch toàn khoa để lấy điểm cho cả 12 môn.

Nhưng trong số 12 môn học này, khảo hạch thực chiến sẽ chiếm 60% điểm trong điểm tổng kết cuối kỳ.

Còn các môn học khác, cho dù có thi không đạt chuẩn tất cả các môn còn lại, vẫn có thể thuận lợi thăng lên năm 3, không có bất luận vấn đề gì.

"Lại nói cưng cũng quá may mắn rồi, không nghĩ tới giữa kỳ khảo hạch bị tách ra khỏi đám người Phương Thiệu Nguyên xong, vậy mà còn lấy được thành tích tốt như vậy......"

"Cưng thành thật khai ra mau. Lúc trước ở trong rừng, đến tột cùng là cưng giẫm phải cái vận cứt chó gì vậy? Có phải nhặt được ba con dị thú cao giai đánh nhau hộc máu, sắp chết đến nơi, chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng? Cái đám dị thú cao giai sắp ngỏm này chỉ cần cầm đao tùy tiện phủi một cái là lấy được một đống điểm lớn đúng không?"

Hoắc Tâm Duyệt sâu kín nhìn chằm chằm Diệp Văn Nhã, biểu tình u oán, hâm mộ trong đáy mắt cơ hồ sắp tràn ra khỏi hốc mắt, hiện tại cô còn chưa xác định được mình có thể thuận lợi lên năm 3 đâu nha!

Diệp Văn Nhã: "......"

Nói ra các người có thể không tin, nhưng cô thật sự là dựa vào thực lực mà.

......

Bên này, các bạn học lục tục trở lại phòng học, ngồi vào vị trí của mình, thấp giọng nói chuyện với nhau.

Bên kia.

Giáo viên mới từ lễ đường trường học trở lại văn phòng, nhận một đống bảng báo thành tích cả năm của học sinh hệ Dược từ người máy trợ lý, vừa thấy thầy Hoàng đẩy cửa bước vào, liền sôi nổi ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

Thầy Hoàng tuổi không lớn lắm, năm nay vừa mới 89 tuổi, nhưng ngày thường sinh hoạt khá rộng rãi, hơn nữa hắn lại là một người rất ưa thích ẩm thực, nên người vừa mới qua ngưỡng trung niên đã có cái bụng bia tròn vo nho nhỏ, ngay cả mái tóc cũng vì áp lực công việc hàng năm mà dẫn tới hói đầu.

Cảnh này khiến cho Hoàng Học Dân mỗi lần biến thành hình thú, đỉnh đầu cũng sẽ trọc một mảng, nhìn qua thập phần chướng mắt.

Cho dù hiện giờ khoa học rất phát triển, một số bệnh nan y của mấy trăm năm trước nếu đặt ở hiện tại chỉ cần một giây là có thể khỏi hẳn, nhưng cái bệnh rụng tóc đầu trọc này......

lại vẫn chưa thể giải quyết.

Vừa thấy cái đầu tròn bóng loáng của Hoàng Học Dân thấp thoáng trước cửa, mấy giáo viên vốn đang chăm chú nhìn mấy phiếu điểm cả năm liền sôi nổi xoay người lại nhìn hắn. Trong đó, một thầy giáo tóc bạch kim để dài ngồi bên trái bàn làm việc của Hoàng Học Dân cười tủm tỉm nhìn Hoàng Học Dân nói: "Nha, tôi nói này thầy Hoàng! Ban của ông đúng là thời tới cản không kịp, trong khảo hạch thực chiến mà có người có thể leo lên hạng 7 trong bảng xếp hạng khảo thí thực chiến cả trường luôn, đây là cái đãi ngộ gì chứ, ngay cả ban A của cô Tần cũng chưa bao giờ mơ tới được đâu! Ban của ông đúng là nhân tài ẩn nấp khắp nơi, chân nhân bất lộ tướng nga."

"Ban của tôi có trình độ thế nào tôi còn có thể không biết sao? Ông còn dám ngồi đây nói mát tôi đấy à? ông nhìn xem thành tích của Diệp Văn Nhã trong kỳ thi cuối kỳ của mấy mộ khác là trình độ gì?"

Hoàng Học Dân tức giận liếc mắt thầy giáo tóc bạch kim dài một cái, nói: "Thi 11 môn, điểm trung bình là 39 điểm! Tôi dạy trong cái trường học này nhiều năm như vậy, trước nay còn chưa từng thấy học sinh nào thành tích kém như vậy!"

Hoàng Học Dân quả thực bị mấy bảng thành tích của đám học sinh ban mình chọc cho tức đến thất khiếu bốc khói!

Học Viện Quân Sự Hoàng Gia đế quốc là một trường danh tiếng nhất cả nước này, học sinh có thể thi vào trường học này cơ hồ đều là các học sinh xuất sắc ở trung học, cho dù có là học sinh ban F bọn họ đi chăng nữa, thành tích kém chút, cấp bậc thể chất, tinh thần cũng thấp chút, thuốc luyện chế ra cũng có hiệu quả chậm, nhưng đó là khi so sánh với các học sinh của các ban khác trong hệ Dược cùng trường thôi!

Nếu đặt ở trong trường khác, tùy tiện xách ra một người cũng sẽ được người khen một câu thanh niên tài tuấn, thành tích ưu dị.

Rốt cuộc, đều là học sinh xuất sắc tuyển chọn từ cả nước mà ra!

Nhưng mà cái em Diệp Văn Nhã này thì không giống vậy, học sinh này là trực tiếp được Phương hầu tước dùng chiến công đổi lấy danh ngạch nhập học mà nhét vào. Không thể nào so sánh được với những học sinh tự mình thi đậu vào trường, không chỉ thành tích kém đến rối tinh rối mù, nhiều lần khảo thí cả năm đều đứng nhất cả cấp từ dưới đếm lên, ngay cả tiêu chuẩn bình thường nhất cũng làm không được.

Hoàng Học Dân có chút đau đầu thở dài. Lúc trước khi hắn lần đầu tiên nhìn thấy cô học sinh này đạt kết quả cao, lọt vào top 200 trong kỳ khảo hạch thực chiến đầu tiên, còn tưởng rằng Diệp Văn Nhã thuộc phái thực chiến chứ không am hiểu mấy cái lý thuyết trong thi viết này nọ, kết quả không nghĩ tới, đối phương hoàn hoàn toàn toàn dựa vào thành tích nằm mà thắng, trong toàn bộ cuộc khảo hạch thực chiến ngay cả một lọ thuốc chữa thương cấp F thấp kém nhất cũng chưa luyện chế.

Sau đó, thành tích thi cử trong cả 2 năm tại trường đều là như thế.

Hoàng Học Dân liền rốt cuộc không muốn cân nhắc cụ thể tình huống của Diệp Văn Nhã nữa.

Lúc này tuy rằng thứ hạng của Diệp Văn Nhã đứng thứ 7 toàn trường, nhưng ai cũng biết, cuộc khảo hạch thực chiến năm nay bất quá chỉ mới diễn ra trong một hai ngày thôi, nói không chừng chính là học sinh này vô tình giẫm phải vận cứt chó gì đó trên trường thi, vừa vặn gặp được mấy con dị thú cao giai chiến đấu với nhau đến sắp tử vong.

Loại tình huống này, cuộc khảo thí năm ngoái cũng có.

Nếu không thì căn bản không thể giải thích vì sao thành tích khảo hạch thực chiến của cô nàng lại tốt như vậy, mà thành tích thi 11 môn còn lại không có môn nào đạt tiêu chuẩn là chuyện như thế nào.

Nhìn phiếu điểm trên tay, tầm mắt dịch chuyển đến hàng thành tích học tập của Diệp Văn Nhã, môn Luyện Chế Học ——14 điểm. Hoàng Học Dân thiếu chút nữa thống khổ che ngực, phun ra một ngụm máu, khuôn mặt tròn trịa chảy dài xuống như trái cà tím, cái môn Luyện Chế Học này vẫn là do hắn đứng lớp đó nhé!

"Hắc hắc hắc! Cho dù học sinh này thi mấy môn khác thành tích đều không tốt, nhưng hạng 7 toàn trường thì chính là hạng 7, vinh dự biết chừng nào nha! Trước kia mấy thứ tự trong top 10 thế này đều bị mấy học sinh năm 3, năm 4 ôm hết, lần này cũng cuối cùng đến phiên năm 2 chúng ta đăng bảng một lần, xem như làm rạng rỡ tên tuổi của chúng ta đi. Mấy ngày nay tôi đều nghe được không ít học sinh năm 3, năm 4 thì thầm nhau nói muốn làm quen với Diệp Văn Nhã ban của ông, còn cả hai đứa học sinh hệ Cơ Giáp kia nữa chứ." Một thầy giáo khác tiến lên chen vào một câu, vui tươi hớn hở vỗ vỗ vai Hoàng Học Dân trêu chọc nói.

"Được rồi, đừng nói mấy chuyện đó với tôi, tôi đau đầu ghê."

Hoàng Học Dân xoa xoa huyệt Thái Dương, xua xua tay nói: "Tôi về phòng học trước đây, hôm nay là ngày nghỉ, nhưng trong trường phát sinh chuyện lớn như vậy, tôi cũng phải qua dặn dò vài câu, ta tôi đi về ban của tôi trước......"

Nhìn bóng dáng Hoàng Học Dân rất là có chút chạy trối chết, trong văn phòng không ít thầy cô sôi nổi lắc đầu, mặt mang vẻ hài hước cùng may mắn.

"Chậc chậc chậc, còn may học sinh này không phải ban của tôi, nếu không chỉ sợ tôi cũng bị sầu đến chết không chừng."

"Còn không phải vậy sao, tôi thấy hai năm nay lão Hoàng rụng không ít tóc, cũng thật là xui xẻo."

"Còn may là loại học sinh được thân nhân dùng quân công đổi lấy danh ngạch này cả trường mỗi năm cũng có một hai người thôi, phần lớn đều nằm ở hệ Tu sửa cơ giáp hay hệ Điều Chỉnh thôi...... Nếu không chúng ta thật đúng là không biết nên làm gì luôn!"

Những học sinh được dùng quân công đổi lấy danh ngạch nhập phần lớn đều là con cháu quyền quý thành tích không tốt lắm, những người này 99% đều không muốn ra chiến trường ẩu đả với Trùng tộc hay dị thú gì, nên tất nhiên cũng sẽ không lựa chọn hệ cơ giáp hay hệ chỉ huy mà phải cần chính diện chiến đấu với Trùng tộc dị thú. Tuy hệ Dược không cần chính diện chiến đấu, nhưng nếu tinh thần lực ở cấp bậc thấp, thì dù cho thành tích học tập văn hóa có tốt đi nữa, thì cũng không chế ra mấy loại thuốc có phẩm chất cao, nên cũng không thể tốt nghiệp, vậy cũng uổng phí công học hành.

Không bằng trực tiếp lựa chọn mấy hệ như tu sửa cơ giáp này nọ, vừa đơn giản, lại không cần trực tiếp lên chiến trường.

Bởi vậy, cái cô học sinh không biết tự hiểu lấy mình kia lại chạy đến hệ Dược học, thật sự là chuyện vài thập niên khó gặp một lần!

Cũng trách Hoàng Học Dân lý lịch không đủ, làm một "người trẻ tuổi" giữa đội ngũ giáo viên, nên chỉ có tư cách dạy dỗ ban F mà thôi.

Mấy giáo viên trong văn phòng thổn thức một trận, cảm thán mình năm đó vận khí đúng là không tồi, thành công tránh khỏi đứa học sinh có đặc quyền kiểu này.

Mỗi người liền sôi nổi cầm phiếu điểm trong tay, đi về phía lớp của mình.

......

Hoàng Học Dân vừa đến phòng học, toàn bộ cả ban F trong nháy mắt đều an tĩnh lại, ngay cả mấy bạn học đang vô cùng hưng phấn đến đầy mặt đỏ bừng, vây quanh chỗ ngồi của Diệp Văn Nhã ríu rít dò hỏi xem lần này Diệp Văn Nhã làm sao có thể có kết quả tốt như vậy trong cuộc khảo hạch thực chiến này, cũng sôi nổi trở về chỗ ngồi, cả đám đoan đoan chính chính ngồi trên ghế, tay để lên bàn ngoan ngoãn như một học sinh tiểu học.

"Các em nói xem các em rốt cuộc sao lại thế này?! Ngày thường khi học trong lớp, có cái gì mà tôi chưa từng giảng cho các em không? Suốt một học kỳ, tôi cũng chỉ dạy phương pháp điều chế ra có 5 loại thuốc thôi, kết quả thi một cái, thì ngay cả phương pháp đơn giản nhất các em cũng không rõ ràng được, thậm chí còn có người có thể thi được 14 điểm! Cũng không biết này trong cuộc khảo hạch thực chiến lần này đã chạy đi đâu cho vận may rơi trúng đầu, lại có thể đứng trong top 10 toàn trường!" Hoàng Học Dân vỗ phiếu điểm trên tay vào trên mặt bàn, ánh mắt sắc bén thẳng tắp nhìn về phía Diệp Văn Nhã, chỉ kém mỗi không chỉ mũi đọc tên họ Diệp Văn Nhã ra mà thôi.

Lời này vừa nói ra, chúng học sinh trong ban sôi nổi quay đầu nhìn về phía Diệp Văn Nhã, đáy mắt đều mang đầy sắc thái đồng tình.

Tuy rằng bọn họ cũng cảm thấy vận may của Diệp Văn Nhã lần này quả thật quá biến thái, nhưng việc bị thầy giáo chủ nhiệm kêu tên ra nghiêm khắc phê bình, thật có chút quá mất mặt.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện