Thông tin truyện Đệ Nhất Sủng

Đệ Nhất Sủng

Tác giả:

Thể loại:

Ngôn Tình, Đô Thị, Sủng

Lượt xem:

162

Trạng thái:

Đang cập nhật

Nguồn Truyện:

Nguồn: sưu tầm
Website không giữ bản quyền truyện,để báo cáo bản quyền vui lòng email về [email protected]
Đánh giá: 9/10 từ 13523 lượt

REVIEW ĐỆ NHẤT SỦNG


Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa
Thể loại: Cổ đại, huyền huyễn, linh dị thần quái, một tâm ma mang chấp niệm điên cuồng - một chó trắng cứng đầu cố chấp, NGỌT SỦNG, ngược (rất ít), hài hước, HE.
Độ dài: 78 chương
Tình trạng: Hoàn edit.
Bao nhiêu năm tháng trải dài đằng đẵng, kiên trì theo đuổi đạo, một đường vứt bỏ tạp niệm, chặt đứt tình duyên. 
Thế mà đạo trời ban cho lại là gì? 
Đến cuối cùng, rốt cuộc là ai tu thành chính quả, còn ai lưu lạc thành ma? 
Trúc Vấn Thuỷ khi ấy chỉ là một con chó trắng “tứ cố vô thân” được Thiên Ấn chân nhân bỏ ra ba đồng bạc cứu sống. Người mang nàng về, người dạy nàng chữ nghĩa, người giảng kinh truyền đạo cho nàng nghe. Hơn ba trăm năm miệt mài tu luyện, vượt qua cái định kiến của người đời về dã thú là sủng vật vô tri, Vấn Thuỷ thành công phi thăng cốt chỉ để đến bên người. 
Dẫu nơi này chỉ có chém giết, máu chảy thành sông, chỉ có tuyệt vọng, khổ đau, nàng cũng chưa một lần từ bỏ. Vì nàng biết, người vẫn luôn tồn tại trên đời này.
Thế mà khi gặp lại, vẫn là dáng hình ấy, nhưng người sớm đã chẳng còn dáng vẻ năm nào. Hắn là Hàn Thuỷ Thạch, có lẽ cũng là Thiên Ấn chân nhân mà nàng đang bôn ba kiếm tìm. Hắn điên cuồng tàn bạo, hắn tựa ác quỷ Tu La khát máu không ngừng giết chóc để đổi lấy linh sa. 
Phải rồi, ở cái nơi tăm tối sớm đã bị lãng quên này, vì chẳng có chút linh khí nào, linh sa trở thành bảo chứng cho sự tồn tại. Người ta có thể đổi được bất cứ thứ gì mình muốn từ linh sa, kể cả đó có là sinh mệnh gắn liền với bản thân mình. 
Dáng vẻ hắn lúc này khác xa so với vị Thiên Ấn chân nhân ôn nhu thanh nhuận – người dịu dàng dạy nàng hiểu kinh thư lễ nghĩa. Nhưng kỳ lạ biết bao, nàng lại không chút sợ hãi.
Hắn càng muốn xa cách nàng, càng muốn ruồng bỏ nàng, nàng càng cắn chặt quyết không buông. 
Từ đó mở ra một hồi dây dưa nhập nhằng giữa một người một chó, tình cảm cũng thuận thế mà chậm rãi nảy mầm bén rễ. Tình cảm ấy thoát ly ra khỏi những giới hạn từng có, vượt lên trên hết tất thảy mọi định kiến của người đời, trở thành khát khao kề cạnh.
Hai chiếc vòng xương cá tỳ bà là lời đính ước trọn đời, họ trở thành đạo lữ.
Hàn Thuỷ Thạch biết, tất cả may mắn của hắn ở kiếp này, chính là được sóng vai bên nàng, được cùng nàng đi đến nơi tận cùng của đất trời. Hắn cũng biết rằng, tại cái chốn bóng tối bủa vây không chút hy vọng này, nàng chính là ánh sáng duy nhất, là nguồn sáng trong veo cứu rỗi linh hồn hắn. Là nàng đã kéo hắn ra khỏi vòng vây của nỗi bàng hoàng cô độc, lạc lõng giữa lòng đại dương. Một nụ cười của nàng cũng đủ để hoà tan hết tất thảy chết chóc cùng bi ai lắng đọng trong bao năm qua. 
Nhưng đoạn tình cảm bị cho là đi ngược lại với lẽ thường này đã định sẵn đây không thể nào là con đường dễ dàng…
Hàn Thuỷ Thạch có phải là Thiên Ấn chân nhân?
Có thể nói, ngay từ lúc bắt đầu, Hàn Thuỷ Thạch chưa từng nghĩ mình là ma, nhưng rồi một ngày, có người nói cho hắn biết, hắn là yêu ma. Thành trì tín ngưỡng ầm ầm đổ xuống. Hoá ra, Hàn Thuỷ Thạch chỉ là một tâm ma không thể xác. Linh hồn hắn hình thành từ chấp niệm của Thiên Ấn, còn nguyên thần ám đầy ma khí cũng phải ký gửi vào người để mưu cầu một thân xác. Ngỡ như nắm trong tay tất cả, một cái quay đầu đã hoá cát bụi, hắn trắng tay.
Tình cảm của hắn phải chăng chỉ là một thoáng kinh hồng của Thiên Ấn tại mặt hồ Định Tâm năm nào? Có phải ngay từ ánh mắt đầu tiên đã bắt đầu cuồng dại? Hắn không biết nữa. 
Nhưng càng không thể xác định, Hàn Thuỷ Thạch lại càng cố chấp, hắn càng ôm khư khư lấy cái đạo của mình. 
Mà cái đạo của yêu ma đến cùng cũng chỉ có chấp niệm và chấp niệm…
Có lẽ người khác thấy Vấn Thuỷ chỉ là một con chó dễ thương mà ngốc nghếch, lúc nào cũng đem hết mọi cảm xúc viết hết lên mặt. Khi thích một người sẽ chân thành đối đãi, ghét một ai sẽ không khoan nhượng cho sắc mặt tốt, sẽ hung hăng cắn mạnh vào mông người nọ khi nàng không ưa. Nàng phân định rõ ràng lòng mình, đối xử bao dung với thế giới này. Nàng tin tưởng vào chính mình, kiên trì đến cố chấp một mực theo đuổi tình yêu ấy. 
Nàng thích Thiên Ấn chân nhân, hy vọng người đạt được nguyện vọng, đắc đạo phi thăng thành thần tiên; nàng yêu Hàn Thuỷ Thạch, mong được cùng hắn kết thành đạo lữ. 
Nhưng chính cái cá tính yêu ghét quyết tuyệt của nàng lại càng khiến hắn hãm sâu trong vòng chấp niệm không thể thoát ra. 
Với nàng, hắn là đạo lữ, là người nàng yêu, là sinh mệnh không thể từ bỏ. Còn hắn là tâm ma chỉ tồn tại vì nàng, không thể tách ra khỏi nàng, chấp niệm của hắn chính là nàng…
Một tâm ma mang chấp niệm điên cuồng, một chó trắng cứng đầu cố chấp, mà hai cái kẻ này cùng không thể buông bỏ đối phương.
Rốt cuộc thì giữa lý tưởng và chấp niệm, là bên nào mới khiến ta đoạ ma?
Lý tưởng là gì? Chấp niệm là gì chứ? 
Là mộng tưởng không thể chạm đến, là ước mong không dám với lấy để rồi vừa tâm tâm niệm niệm, vừa dằn lòng buông xuống, một ngày hoá chấp niệm, rồi sinh ra tâm ma lúc nào chẳng hay. 
Một đời người dài như thế, cũng ngắn như vậy, rốt cuộc đã trải qua những gì? Đã từng bỏ lỡ những gì? Có từng hối tiếc chăng?... 

“… Ta đã hiểu ra được rằng, ta sinh ra là bởi nàng, không thể nào tách khỏi nàng. Ta đã từng thử, nhưng mà… Vấn Thuỷ… Ta muốn được ở bên nàng, đến tận khi không thể nữa. Nhưng rồi khi ngày đó đến, nàng sẽ phải làm sao đây?”
“Ta nghe không hiểu. Ta cũng nghe nói sẽ có một ngày bầu trời sụp đổ, mặt đất rạn nứt, sông cạn đá mòn, thế nhưng hiện tại chúng ta đâu cần phải lo đến tận cái ngày hôm ấy? Chàng xem, bây giờ chúng ta vẫn còn đang ở bên nhau ngắm mặt trời lặn, phải không?”
Đến khi ngoảnh đầu trông lại, biệt ly hay tương phùng đã ủ lâu năm, tất cả hoá thành hồi ức xưa cũ.

“Đệ nhất sủng” – bộ truyện được viết bởi Nhất Độ Quân Hoa một lần nữa khẳng định phong cách viết đa dạng của vị tác giả này. Là một bộ truyện hài hước, chứa rất nhiều yếu tố gây cười nhưng là trong ngọt có đắng, trong đường có trộn lẫn thuỷ tinh, vừa khôi hài mặn mòi, vừa bi ai khổ ải.
Bạn sẽ thấy một Vấn Thuỷ trong hình hài của chú chó trắng nhỏ dễ thương nhưng lại cố chấp và kiên trì một mực theo đuổi tình yêu. Thấy được “tình hữu nghị” đầy thú vị giữa Vấn Thuỷ và các loài thú khác ở Vạn Thú Cốc hoặc ở Câu lạc bộ Toạ Kỵ Nhàn Tản – một “trung tâm thương mại” của linh thú, nơi có tích hợp spa làm đẹp, chăm sóc da, suối nước nóng, trung tâm giải trí, nơi “dẩy đầm”,… cho linh thú. Nhiều khi ta thấy nàng tốt bụng đến ngốc nghếch, những hành động ngây ngô của nàng cũng gây ra không ít những tình huống dở khóc dở cười.
Ta còn thấy một Hàn Thuỷ Thạch luôn chấp nhất, giãy giụa với chấp niệm của mình, nhưng cũng càng tự do, kiên định hơn Thiên Ấn chân nhân, dù cho giữa hai người ít nhiều cũng cùng chung một gốc mà ra. 
“Đệ nhất sủng” không kết thúc khi hai người gặp lại sau những xa cách và hiểu lầm, mà kết thúc tại lúc Hàn Thuỷ Thạch học được cách yêu một người: tin tưởng vào chính mình, cho bản thân cơ hội, buông bỏ cái “đạo” đã luôn cố chấp ôm lấy.
Chuyện cũ đã qua, hồi ức dần phai nhạt, cuối cùng cũng đợi được ngày bước cùng nhau lần nữa.


Advertisement

Danh sách chương

Bình luận truyện