Đệ Nhất Mỹ Nhân Thành Trường An

Hận Ý


trước sau

Advertisement


Ánh trăng rọi xuống nước hồ bao vây nhà thuỷ tạ làm nước lấp lánh ánh bạc, gió đêm phất qua, lùm cây chung quanh sàn sạt rung động.

Lục Yến dùng ngón cái vân vê ven ly, rũ mắt, cúi đầu, nhìn cá chép vẫy đuôi trong nước, suy nghĩ xuất thần.

Tùy Ngọc nói với hắn rất nhiều, nhưng phần lớn đều có quan hệ với Thẩm Chân.

Nói đúng ra, là một Thẩm Chân hắn không hề quen biết.

Tỷ như, nàng không chỉ biết leo cây, còn biết chơi ném thẻ vào bình rượu; lại tỷ như, nàng sẽ ở bữa tiệc ngắm hoa vì uống quá nhiều rượu trái cây mà bị xấu mặt, phu nhân Vân Dương hầu tức tới mức khó thở, đang chuẩn bị phạt nàng lại được Thái Tử giúp cầu tình.

Hắn thật không biết, nàng còn có lúc bướng bỉnh như vậy.....!
Nàng ở trước mặt hắn, từ trước đến nay đều là thuận theo.

Canh ba giờ Thìn, một tỳ nữ từ chủ viện đưa một mâm gỗ nam miêu sơn đính tơ vàng đi tới, “Thế tử gia, phu nhân nói ban đêm lạnh nên sai nô tỳ tới đưa cho ngài kiện y phục.”
Thần sắc Tùy Ngọc chợt dừng, tiếp nhận, ôn nhu nói: “Tốt, ta đã biết, ngươi trở về nói với phu nhân, bảo nàng tối nay không cần chờ ta, nàng mới khỏi chứng phong hàn, nên đi nghỉ sớm.”
“Dạ.” Tỳ nữ khom người nói.

Lục Yến quơ quơ chiếc ly rỗng, đứng dậy, “Canh giờ không còn sớm nữa, ta đi trước.”
Tùy Ngọc đưa Lục Yến đến cửa, tới trước cửa lớn, đột nhiên nói với Dương Tông: “Dương thị vệ, rượu trong viện ta rất dễ say, trở về nhớ chuẩn bị cho chủ tử ngươi ít canh giải rượu.”
Dương Tông nói: “Đa tạ thế tử nhắc nhở.”
Giây lát, Lục Yến thấp giọng nói: “Ta có người chiếu cố.”
“Vậy thì tốt, Thời Nghiên, nếu huynh có yêu cầu gì cần tới ta, cứ việc mở miệng.” Ý cười của Tùy Ngọc chưa giảm nhưng trong giọng nói lại thêm một tia nghiêm túc.

Rời khỏi phủ Tuyên Bình hầu, gió thổi qua, Lục Yến mới hiểu được vì sao Tùy Ngọc sẽ nói rượu này dễ say.

Tửu lượng hắn không tồi, uống hai vò rượu, gió thổi qua là cỏ thể tỉnh nửa phần, giờ uống rượu trong viện của Tùy Ngọc nhưng thật ra làm hắn cảm nhận được tư vị đầu óc quay cuồng, bước nặng bước nhẹ.

Đợi xe ngựa lăn bánh đến Trừng Uyển, Lục Yến nhìn Thẩm Chân như đã hoá song ảnh.


Thẩm Chân không biết tối nay hắn sẽ qua đây, thấy hắn bước chân không vững liền vội vàng đứng dậy đỡ hắn, nàng nắm thật chặt chóp mũi, ngửi thấy được mùi rượu.

“Đại nhân uống rượu sao?” Thẩm Chân ngửa đầu xem hắn.

Lục Yến một tay chế trụ mông nàng, cong môi, thấp giọng “Ừm” một tiếng.

Thẩm Chân đang chuẩn bị đỡ hắn ngồi xuống, nào biết hắn sẽ dùng mặt một bàn tay khác, nâng chân nàng lên, khiến chân nàng treo bên eo hắn.

Đồng tử hắn vì say nên có chút mơ màng, lúc này lại liều mạng nhìn chằm chằm vào mắt nàng.

Lục Yến trời sinh đã có một đôi mắt đào hoa, lúc hắn thâm tình nhìn người, thật sự khiến người ta cảm thấy lãng tử quay đầu đôi khi cũng không phải ảo giác.

Thẩm Chân tránh đi ánh mắt nóng bỏng của hắn, quay đầu đi.

Nhưng nàng vừa động, hương vị trên người vô tình thâm nhập vào mũi hắn, hương vị câu người.

Tay nam nhân đặt trên mông nàng bóp thật chặt, ánh mắt càng ngày càng sâu, hắn phát ra thanh âm gần như không thể nghe thấy: “Thơm như vậy khó trách trêu hoa ghẹo nguyệt.”
Thẩm Chân không nghe rõ, vội thấp giọng hỏi: “Đại nhân nói gì thế?”
Nháy mắt tiếp theo, Lục Yến liền cắn môi nàng, có chút mạnh mẽ, có chút tàn nhẫn, hay là nói người say rượu căn bản không khống chế được sức lực chính mình.

Thẩm Chân bị đau liền đưa tay đẩy hắn ra, nhưng ngực hắn giống như tường đồng vách sắt, không hề xê dịch chút nào, đảo mắt nàng đã bị hắn ấn lên trên giường.

Động tác hắn tuy mạnh bạo, nhưng ánh mắt hãy ôn nhu như nước.

Chân Chân, Chân Chân.

Hắn gọi nàng từng tiếng một, ý say nặng nề trong giọng nói mang theo ý tứ khẩn cầu.

Mấy nam nhân xảo trá dù say rượu cũng không quên đoạt lấy tâm đồng tình của tiểu cô nương, ánh nến màu cam lay động trong gió, hắn mắt thấy, ánh mắt mâu thuẫn của nàng đã mềm đi......!
“Thổi đèn.” Thẩm Chân túm vạt áo hắn nói.


Lục Yến cắn chặt răng, đột nhiên bứt ra, thổi tắt ánh nến.

Ánh trăng thanh lệ tiến vào trong thất.

Lục Yến quỳ trước người nàng, nắm lấy mắt cá chân nàng nâng lên cao.

Đây thật sự là một tư thế rất dễ phát lực.

Thẩm Chân biết bản thân sẽ không chịu nổi, không khỏi nuốt nước miếng, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Không được.”
Giọng nói vừa dứt, một cổ lửa nóng đã chống lên chốn đào nguyên, “Ta sẽ nhẹ nhàng.”
Cũng may người này tuân thủ hứa hẹn, dù gân xanh trên tay nhô lên cũng chưa từng tùy ý.

Tình đến chỗ sâu, theo tiếng than nhỏ rời rạc của Thẩm Chân, Lục Yến nắm lấy tay nàng, cùng nàng mười ngón tay đan xen, kết thúc cũng không tách ra.

Một lúc lâu qua đi, hắn vòng lấy eo nàng, áp cánh mũi cao thẳng khảm nhập cổ nàng, trong hô hấp vẫn phảng phất mang theo hương rượu nhè nhẹ.

Đúng lúc này, bên ngoài xuất hiện một trận tiếng bước chân.

Đường Nguyệt nói: “Đã trễ thế này, Dương thị vệ còn có chuyện gì sao?”
Dương Tông nói với Đường Nguyệt: “Thế tử gia hôm nay uống không ít rượu, cô nhớ rõ đưa thuốc giải rượu này cho phu nhân.”
Phu nhân.

Lời này vừa ra, Thẩm Chân đang nhắm mắt nghỉ ngơi bỗng dưng mở mắt.

Kỳ thật, từ hồi còn trong hành trình ở Dương Châu, Dương Tông và Đường Nguyệt vẫn thường lén lút kêu Thẩm Chân như vậy, Lục Yến từng nghe thấy hai lần nhưng cũng không sửa lại, thường xuyên gọi qua lại gọi lại, Dương Tông đã sớm kêu thuận miệng.

Nhưng mà Thẩm Chân lại là lần đầu tiên nghe thấy xưng hô này.


Cách một cửa sổ, mỗi một câu chữ đều rõ ràng.

Trên mặt Thẩm Chân toàn vẻ xấu hổ.

Lục Yến nghiêng đầu xem nàng, “Nghe thấy được?”
Đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, Thẩm Chân thấp giọng nói: “Đại nhân yên tâm, ta không nghe thấy.”
Biểu tình, ngữ khí của nàng làm hắn bất ngờ.

Ánh mắt Lục Yến bỗng càng lúc càng tối, không còn ý cười.

Một khắc đổi sắc mặt kia, nhu tình mất sạch mà thay thế chỉ có lạnh nhạt, xa cách nàng quen thuộc nhất.

Thẩm Chân cho rằng, người này hẳn là đối với việc Dương thị vệ nói lỡ nên mới tức giận.

Lại nói, từ trước đến nay Dương thị vệ đối với nàng không tồi......!Nàng cắn môi dưới, dùng ngón trỏ chọc giữa mày đang nhíu lại của hắn, giúp Dương Tông nói một câu, “Dương thị vệ chỉ là nhất thời lỡ lời, đại nhân đừng phạt hắn.”
Lục Yến quay đầu lại nhìn nàng.

Một màn xa xôi trong ký ức đột nhiên hiện ra trước mắt.

Hắn từng hỏi nàng, “Cô biết chính mình là thân phận gì chưa?”
Nàng đáp, “Là ngoại thất của đại nhân.”
Nghĩ tới đây, Lục Yến trầm mặc.

Nàng có thể nghĩ như thế, hắn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Tùy Ngọc nói không sai, hắn thật sự khi dễ nàng không ít.

Nam nhân thở dài một hơi.

Vẻ mặt ghiêm túc như gặp chuyện lạ, nhìn nàng nói: “Thẩm Chân, hắn cũng chưa nói sai, ta phạt hắn làm gì?”
- - Vào Wattpad đọc để ủng hộ editor nha!!!l --
***
Lý Đệ từ Công Bộ hạ trị liền thấy một gã sai vặt chạy tới, nói nhỏ: “Đại nhân, hôm nay Bình Dương hầu gặp mặt Thái Tử.”
Bước chân Lý Đệ dừng lại, nghiêm túc nói: “Ở bên ngoài hay ở Đông Cung?”

“Là ở Đông Cung.”
Lý Đệ trầm mặc một lúc lâu.

Nếu như gặp bên ngoài vậy còn còn có thể nói là ôn chuyện, nếu như gặp ở Đông Cung, vậy coi như chuyện Bình Dương hầu đứng bên Thái Tử đã được xác định.

Lý Đệ cong thân vào xe ngựa, gã sai vặt nói: “Đại nhân, hồi phủ sao ạ?”
“Không, đi thành phía đông trước.”
***
Lúc lên đèn, Lý Đệ xách theo một hộp đồ ăn trở về phủ.

Một tỳ nữ chạy tới nói: “Di nương, đại nhân đã trở lại, trong tay ngài ấy còn cầm hộp đồ ăn nữa, chắc là mua cho ngài.”
Khóe miệng Hà Uyển Như dâng ý cười, một tay chống eo, một tay ôm bụng, chậm rãi đi về hướng cửa.

Nhưng nàng ta vừa nhìn thấy lại là Lý Đệ đang đi về hướng chủ viện.

Hà Uyển Như nhìn bụng nhỏ của mình, hít sâu một hơi, hốc mắt ướt át.

Kỳ thật, Lý Đệ có chút thích Thẩm Nhiễm, Hà Uyển Như làm sao không biết?
Nhưng nam nhân kia vẽ cho nàng một chiếc bánh nướng lớn, luôn vào lúc nàng kề bên vực thẳm lại trấn an nàng.

Không ai biết, khoảng thời gian lúc Lý Đệ và Thẩm Nhiễm còn ân ái, Hà Uyển Như, thê tử Lý Đệ cưới hỏi đàng hoàng từng một mình tới Trường An.

Trường An phồn hoa làm nàng ta hoa cả mắt, trên đường người xen kẽ người, nàng ta đứng giữa đám người cảm thấy có chút khó thở.

Đang lúc nàng ta đứng trong một góc, chuẩn bị quay về, chợt thấy mặt Lý Đệ tràn đầy ý cười, duỗi tay về phía xe ngựa, ngay sau đó, một vị nữ tử mang mũ có rèm bước xuống dưới.

Từ một khắc kia, nàng ta vẫn luôn mong đợi Thẩm gia rơi đài, cho nên vào lúc Thẩm gia chân chính rơi đài đó, nàng ta gần như đã mừng tới khóc thành tiếng.

- --------++++---------
????Mới chỉ nhìn em khóc
Tôi bỗng chợt nhận ra đã yêu em rồi
Sáng trong cho mây ngừng trôi
Rọi ánh mắt em trong lòng tôi????.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện