Đế Long Tu Thần

- Bách Khoa Toàn Thư


trước sau

Advertisement

Đế Long bay về phương hướng vương triều Hãi Hải, cô mới bước ra rừng rậm lập tức nhìn thấy tên Nguyên Thần Đại Thừa lúc nãy dẫn theo mấy trăm kỵ binh cưỡi yêu thú trở lại. Bốn trăm tên kỵ binh chia thành hai mươi tổ đội, mỗi tổ đội hai mươi người, bọn hắn chia khu rừng rậm chỉ mấy ngàn km này thành hai mươi khu vực rồi triển khai đội hình truy tìm tung tích của cô và Sở Tịch Nhan. Đế Long hướng chỗ sâu trong rừng rậm nhìn lại, liếc mắt một cái liền trông thấy Sở Tịch Nhan mới vừa chạy đi ra không đến mấy nghìn mét, đang trốn vào một tán cây dây leo xum xuê dưới vách núi. Một đội kỵ binh đang bay trên không chung quanh chỗ Sở Tịch Nhan ẩn núp, mỗi người bọn hắn cách xa nhau chừng trăm mét, tiếp ứng lẫn nhau, không chỉ dùng Nguyên Thần niệm lực quét về bên dưới, mà còn thả ra Phong Điểu đánh hơi dấu vết nhảy vào rừng sâu tìm kiếm.


Phong Điểu tựa hồ đánh hơi được mùi của Sở Tịch Nhan, từ trên cánh tay kỵ binh bay thẳng xuống xông đến nơi Sở Tịch Nhan ẩn núp.

Đế Long thầm kêu "Không ổn!". Nếu Phong Điểu tìm được Sở Tịch Nhan, nàng sẽ gặp nguy. Cứu người thì cứu cho chót, đưa phật đưa đến tây thiên, cô không thể trơ mắt nhìn Sở Tịch Nhan bị những người này lục soát ra được rồi gϊếŧ. Đế Long thi triển thuật hoá thân biến thành bộ dáng Sở Tịch Nhan, cả hơi thở đều giống Sở Tịch Nhan y như đúc, cô vọt lên trời hướng tên Nguyên Thần Đại Thừa hô lên: "Lão già, lão tìm đủ chưa?" Dùng Nguyên Thần niệm lực mà âm thầm truyền âm Sở Tịch Nhan: "Tôi dụ bọn họ rời đi, cô tìm cơ hội đào tẩu.".

Đế Long vừa ra lập tức kinh động mấy trăm tên kỵ binh trong phạm vi ngàn km, bọn họ quay đầu vọt tới Đế Long, lấy Đế Long làm trung tâm mà hình thành một vòng vây khổng lồ.


Tên Nguyên Thần Đại Thừa bắn ra một đạo ánh sáng từ hai mắt khoá chặt Đế Long, cưỡi gió mà vọt tới trước mặt Đế Long, phẫn nộ quát: "Còn một con nhóc nữa đâu? Nó đâu rồi?".

Đế Long hừ nói: "Sao tôi phải nói cho ông biết?".

Tên Nguyên Thần Đại Thừa quát đám kỵ binh: "Các ngươi tiếp tục lục soát, đừng để con nhóc kia chạy thoát!" Nói xong, liền nâng tay chưởng tới Đế Long.

Đế Long nâng tay bổ ra một cái phong đao cắt đến bàn tay của hắn ta. Hắn hừ lạnh một tiếng, một chưởng bổ ra chấn vỡ phong đao Đế Long chém ra, chưởng phong to lớn không chút nào đình trệ mà chộp tới Đế Long. Đế Long nhanh chóng lui về phía sau, đồng thời cô phân thân thành mấy người, lấy một đạo phân thân đâm vào bàn tay tên Nguyên Thần Đại Thừa. Phân thân của cô đập vào Nguyên Thần Đại Thừa, bị hắn một tay bóp nát.


Tên Nguyên Thần Đại Thừa ánh mắt phẫn nộ mà bức về hướng Đế Long, gào lên: "Ngươi không phải Sở Tịch Nhan!" Con nhóc kia trời sinh thân thể hàn băng, tu hành là pháp thuật hệ băng, mà con nhóc này pháp thuật một chút hơi lạnh đều không có. Hắn quát về phía đám kỵ binh: "Lục soát cẩn thận cho ta, cấm để Sở Tịch Nhan chạy." Hét lớn một tiếng, trong tay hoá ra một cái chum khổng lồ ụp xuống Đế Long.

Đế Long quay đầu bỏ chạy, cô vừa chạy vừa thi triển phép một hoá thành ngàn, cô hoá ra không chỉ có bóng dáng cô, mà còn có Sở Tịch Nhan. Gần ngàn cái phân thân tản ra các phương hướng khác nhau chạy, mỗi một hơi thở phân thân đều giống bản thể như đúc, cả Phong Điểu am hiểu truy tìm hơi thở đều không thể phân biệt được thật giả, mỗi con chim đều đuổi theo phân thân gần nó nhất.
Kỵ binh thấy Phong Điểu đuổi theo phân thân nghĩ rằng đó là chân thân, lập tức đuổi theo gắt gao chém tới phân thân. Dù là hoá thân thì tốc độ chạy trốn cũng không chậm hơn Đế Long bao nhiêu, lập tức mà bỏ rơi bọn hắn thật xa, bọn hắn lấy ra pháp bảo cũng khôgn thể đuổi kịp.

Tên Nguyên Thần Đại Thừa không bị thuật phân thân của Đế Long lừa gạt, hắn khởi động cái chum nặng nề đập xuống phân thân Đế Long hoá ra, mấy ngàn đạo phân thân trong nháy mắt bị chấn vỡ thành những hạt Nguyên Thần li ti trở về trong cơ thể Đế Long. Hắn nhìn thẳng bóng người có Nguyên Thần tụ đến liền biết đó chính là chân thân, hét lớn một tiếng, dùng cái chum nện xuống Đế Long.

Đế Long nâng chưởng dùng chiêu "Thần sơn" hoá ra một đỉnh núi tuyết thật lớn nện vào cái chum một cái "Rầm".
Đỉnh núi tuyết nặng nề nện trên đại chum phát ra "Ong" một tiếng vang lớn, chấn đến toàn thân chum đều rung chuyển sau đó bay ra ngoài. Đại chum đang bay ở không trung dừng lại liền trở về đập tới Đế Long. Đế Long đứng trên không, đôi tay kết ấn liên tục hoá ra đỉnh núi tuyết ném tới đại chum, cô còn bắt chước Pháp tướng Sở Tịch Nhan mà hoá ra một đoá hoa sen khổng lồ phía sau lưng, lấy Nguyên Thần Lực hoá cánh sen thành từng mảnh đao băng phi tới tên Nguyên Thần Đại Thừa.

Tên Nguyên Thần Đại Thừa thúc giục đại chum đánh tới những đao băng đó, "Boong boong boong boong" Vô số va chạm vang lên, muôn vàn đao băng bị đâm vỡ thành sương khói trở về trong cơ thể Đế Long.

Đế Long đứng trên trời, hoá ra đầy trời băng đao và một toà núi tuyết che trời lấp đất ném tới hắn ta.
Tên Nguyên Thần Đại Thừa thúc giục đại chum đỡ toàn bộ đòn tấn công của Đế Long, phòng đến không một kẽ hở. Hắn lấy chum làm khiên che trước người, chấn vỡ đao băng và núi băng Đế Long đánh tới. Sau đó hắn lập tức lao tới như xung phong liều chết dùng đại chum đâm Đế Long. Hắn trăm triệu cũng không nghĩ đến con nhóc trước mặt bỗng nhiên nâng tay, một chưởng "Thần chưởng" nháy mắt đập tới "Ầm" đập trên đại chum, bàn tay mảnh khảnh như vòm trời chụp xuống, hắn trốn cũng không thể trốn, "A" một tiếng thảm thiết đã bị đập cái rầm nằm dưới mặt đất, toàn thân đau đến chết lặng, cả Nguyên Thần đều muốn xuất khiếu.

Khu rừng rậm màu xanh lá mạ lộ ra một dấu bàn tay khổng lổ ước chừng mấy trăm mét, dấu bàn tay lún xuống mặt đất tạo thành cái khe thâm mấy mét.
Một đòn này, khiến đám kỵ binh đang truy sát phân thân của Đế Long cũng biến sắc, mỗi người quay đầu lại mà nhìn chằm chằm, không người nào dám tiến lên.

Đế Long cúi đầu nhìn xuống dưới, chỉ thấy hắn ta nằm giữa ấn bàn tay, miệng mũi tràn đầy máu tươi, cơ thể đều nứt toạc ra. Cái chum khổng lồ che trước người hắn đã vỡ thành vô số mảnh.

Sở Tịch Nhan đứng cách Đế Long không xa cũng là giật mình trừng mắt cứng lưỡi. Nguyên Thần Đại Thừa nha, vậy mà bị một con nhóc không lớn bao nhiêu đánh trọng thương. Đây là Khương Hoài Ưu trọng sinh sao?

Đế Long lại thi triển chiêu 'Thần Sơn', một ngọn núi tuyết thật lớn nện xuống!

Tên Nguyên Thần Đại Thừa sợ hãi mà la lên một tiếng, hắn bị thương nặng làm sao có thể đỡ được đòn thứ hai, nếu bị một đòn này đánh trúng, tất nhiên hắn sẽ nằm xuống tại đây. Trong lúc hoảng loạn, hắn lê lết cơ thể đầy vết thương vết rách mà phóng lên trời bỏ chạy về phương hướng vương triều Hãn Hải, ngay cả đại chum bản mạng pháp khí của mình cũng không thèm nhặt.
Tên Nguyên Thần Đại Thừa trốn, những tên kỵ binh nào dám ở lại, vội vàng trốn mất, không bao lâu người truy tìm tung tích của hai nàng đều trốn không còn một mảnh.

Đế Long nhìn đôi bàn tay của mình, kêu lên: "Sớm biết mình đánh thắng được hắn, mình đã không chạy làm chi!".

Sở Tịch Nhan tử nơi ẩn núp ra tới, bay đến bên người Đế Long kinh ngạc mà nhìn cô, kêu lên: "Cô..... Cô có quan hệ gì với Khương Hoài Ưu?" Hai chiêu này quá quen thuộc, là chiêu thức của Khương Hoài Ưu. Trước khi Khương Hoài Ưu truyền pháp, người gặp qua Khương Hoài Ưu có thể đếm được trên đầu ngón tay, người thấy nàng cách không dùng hai chiêu này thì quá nhiều. Tuy rằng hai chiêu này cũng không phải hiếm lạ, chiêu "Thần chưởng" mỗi người đều sẽ sử dụng, nhưng người thi triển ra được uy lực cỡ này một chưởng chụp xuống Nguyên Thần Đại Thừa đều ngã thật sự quá hiếm thấy, muốn không nghĩ đến Khương Hoài Ưu rất khó.
Đế Long không đáp mà hỏi ngược lại: "Giờ cô không đi, không sợ càng nhiều Nguyên Thần Đại Thừa đuổi theo sao?".

Sở Tịch Nhan thấy Đế Long không muốn đáp, nói: "Đa tạ đã giúp đỡ, cáo từ!" Nhanh chóng chạy như bay về hướng Nam Cương.

Đế Logn cũng không có lập tức rời đi, cô còn phải ở đây chờ một chút, chờ đến khi Sở Tịch Nhan như rùa bò mà từ khu rừng rời đi, hoàn toàn thoát khỏi sự truy tìm của người Hãn Hải. Cô truyền âm Khương Hoài Ưu: "Khương Hoài Ưu, cô có thấy không? Vừa rồi tôi một chưởng chụp Nguyên Thần Đại Thừa giả đập xuống chân núi.".

"Ừm!" Khương Hoài Ưu đáp, nói: "Tiến bộ thần tốc.".

Đế Long nhoẻn miệng cười, đột nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi: "Sở Tịch Nhan là ai?".

"Thanh Lam có kết nghĩa tỷ muội với một đoá sen trắng tu thành đại yêu, người đó bị Yêu tộc tôn là Yêu Thánh. Sở Tịch Nhan là con gái Yêu Thánh."
"Yêu thánh? Sao tôi chưa nghe nói bao giờ? Lúc thành Thiên Nguyên tụ hội Yêu tộc, cũng chưa thấy Sở Tịch Nhan xuất hiện? Thậm chí chưa từng nghe Thanh Lam nhắc qua nàng.".

"Yêu Thánh sớm đã qua đời lúc độ Thiên Kiếp vào 4000 năm trước. Từ khi Yêu Thánh qua đời Sở Tịch Nhan cũng mất tích, cho đến mười bảy năm trước nàng và động phủ Yêu Thánh mới lần nữa xuất hiện trên thế gian, nàng bị phong trong linh thạch, ngủ say hơn 4000 năm, lúc xuất hiện vẫn chỉ là bộ dáng một tuổi. Động phủ Yêu Thánh hiện thế, Tu Tiên Giới và Yêu tộc nhấc lên mưa máu gió tanh suốt ba năm mới bình ổn. Mười lăm năm trước, đại yêu Yêu tộc đều xuất hiện, nghênh đón Sở Tịch Nhan trở về, tôn nàng là Thánh Nữ Yêu tộc."

Đột nhiên ánh mắt Đế Long sáng rực, hỏi Khương Hoài Ưu: "Khương Hoài Ưu, 5000 năm qua trên tinh cầu này có việc gì phát sinh mà cô không biết không?" Cô mang theo Khương Hoài Ưu bên người, về sau gặp được cái gì không hiểu đều có thể hỏi Khương Hoài Ưu?
Khương Hoài Ưu không để ý tới Đế Long. Im lặng một lát, nàng lại hỏi: "Cô đi vương triều Hãn Hải làm cái gì?".

Đế Long đáp: "Vương triều Hãn Hải có một chỗ có thể giúp cô khôi phục nhanh chóng."

Khương Hoài Ưu hỏi: "Cô muốn đi tổ long mạch vương triều Hãn Hải? Tổ long mạch là căn cơ của vương triều Hãn Hải, nó có vô số sát trận, lại có thêm cao thủ đã mấy chục ngàn năm không xuất thế trông chừng, vô cùng nguy hiểm. Linh khí trong cơ thể cô dồi dào hơn xa tổ long mạch ở Hãn Hải, tôi dưỡng thương trong cơ thể cô cũng không kém bao nhiêu so với tổ long mạch Hãn Hải, mà tôi cũng sẽ không tạo thành tổn thương cho cô. Cô không cần thiết phải mạo hiểm vì tôi như vậy.".

Đế Long nói: "Cô để Nhân tộc gom hơn 5000 tấn linh thạch cho tôi, tôi đã hứa với cô sẽ không động long thạch trên tinh cầu này thì nhất định sẽ không động. Chỗ tôi muốn đi là địa phương khác, tuy tổ long mạch Hãn Hải tốt, nhưng chỉ tốt với quá khứ của tôi, bây giờ tôi không thèm đặt nó vào mắt đâu."
Khương Hoài Ưu hỏi: "Địa phương nào?" Nàng tường tận hành tinh này như lòng bàn tay, sao còn không biết Hãn Hải có một nơi dồi dào linh khí hơn so với tổ long mạch?

Đế Long vừa muốn đáp lại, đột nhiên cảm thấy nơi xa có linh khí dao động, đồng thời có người dùng Nguyên Thần niệm lực thăm dò trên người cô. Cô giương mắt nhìn lên, chỉ thấy tên Nguyên Thần Đại Thừa vừa rồi cư nhiên mang viện quân lại đây, bảy người Nguyên Thần Đại Thừa đang bay tới hướng này. Cô kêu lên: "Chúng ta nên đi rồi, người Hãn Hải lại tới nữa, có bảy tám người Nguyên Thần Đại Thừa, tôi sợ tôi không phải đối thủ của bọn hắn. Khương Hoài Ưu, tôi gϊếŧ hoàng thái tôn* vương triều Hãn Hải, cô sẽ không trách tôi phải không?" Khương Hoài Ưu là Nữ Đế Nhân tộc, Đế Long gϊếŧ người tu tiên, ít nhiều vẫn sẽ lo lắng chọc Khương Hoài Ưu không vui.
*Hoàng thái tôn hay Vương thái tôn: là cháu nội hoàng đế, hoặc người được chọn làm người nối ngôi.

Khương Hoài Ưu trả lời: "Nước sông không phạm nước giếng, nếu ngươi phạm ta, quyết không tha người. Gặp được người muốn chết, thì gϊếŧ thôi!".

Đế Long tức khắc yên tâm, không còn băn khoăn. Cô dùng chiêu 'Thần Sơn' hoá ra một toà núi thật lớn đập tới bảy người Nguyên Thần Đại Thừa cách ngàn km kia, sau đó lại lấy tốc độ cực nhanh vọt vào trong một thôn trấn nhỏ ở bên ngoài Hãi Hải , tìm một địa phương không ai nhìn thấy hoá thành một tên ăn mày phàm trần đến không thể phàm trần hơn ngênh ngang mà đi vào thành.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện