Thông tin truyện Để Làm Hà Ngọc Hối Hận

Để Làm Hà Ngọc Hối Hận

Tác giả:

Thể loại:

Ngôn Tình

Lượt xem:

28

Trạng thái:

Hoàn thành

Nguồn Truyện:

Truyện 247
Website không giữ bản quyền truyện,để báo cáo bản quyền vui lòng email về [email protected]
Đánh giá: 7/10 từ 13523 lượt

REVIEW ĐỂ LÀM HÀ NGỌC HỐI HẬN


Tác giả: Phiên Đại Vương.
Thể loại: #Hiện_thực hơi hướng #cổ_tích, trưởng thành, hệ chữa trị, HE.
CP: Tiểu thư không xinh đẹp bị phá sản x Họa sĩ vượt khó dịu dàng
Tình trạng: Đã edit hoàn.
Giới thiệu:
Một hôm nọ, đứa cháu gái hỏi tôi: “Bà ngoại, tại sao bà lại gả cho ông ngoại ạ?”
Tôi đáp ngay chẳng cần nghĩ ngợi: “Để làm Hà Ngọc hối hận.”
Đứa cháu gái chẳng hiểu gì: “Nghĩa là sao ạ?”
Chuyện này phải kể từ thời còn thơ, ngày còn chơi đồ hàng.
Năm tôi 5 tuổi, Hà Ngọc xốc tấm khăn voan của tôi; tôi tặng cho cậu ta một cái nhìn quyến rũ, cậu ta lại gào ông ổng, “Má ơi có con ma lem!”
Tôi lập tức ghim trong lòng, thầm thề thốt: Tương lai còn dài, một ngày nào đó tên này sẽ phải hối hận vì đã chọc phải tôi.
Tôi lên kế hoạch dùng sắc đẹp để khiến Hà Ngọc điên đảo, đang lúc anh ta u mê tôi đến độ không phải tôi thì không cưới, tôi sẽ gả cho người khác. Hà Ngọc khóc lóc thảm thiết chìm trong điên loạn, rồi sẽ nhớ nhung tôi suốt đời.
[Kế hoạch này theo ý tôi thì khá là khả thi, chỉ mỗi tội có 2 điều như sau:
Trên ván đấu cuộc đời, bộ bài Hà Ngọc rút được càng lúc càng đẹp.
Còn tôi thì càng lớn lại càng xấu.]
------
Phiên Đại Vương có lẽ là tác giả hơi lạ đối với những ai chuyên đọc truyện đã được chuyển ngữ, bởi đây có lẽ là truyện đầu tiên của PĐV được chuyển ngữ ở Việt Nam, còn với đứa hay tìm đọc review của các bạn bên Trung như mình thì không còn lạ nữa, một tay viết khá đảm bảo chất lượng. Nên khi truyện được nhà meomeoemlameo đăng, thì mình đã đọc luôn và không cần nghĩ ngợi thêm nhiều.
Truyện có độ dài tầm trung, đọc trong vòng một tối là xong, chỉ 55 chương và 3 ngoại truyện, được viết dưới dạng hồi ức. Khi ấy, nam nữ chính đã già, kể lại cho cô cháu ngoại (và các độc giả) nghe về chuyện đời mình. Khi nghe xong rồi, thứ để lại ấn tượng nhất trong lòng mình, không phải nam chính biến hình rồi tuyệt vời ra sao, tình yêu của họ oanh liệt cỡ nào, mà chính là sự trưởng thành đầy máu và nước mắt của nữ chính.
Năm Khương Minh Trân (nữ chính) 5 tuổi là một tiểu thư chính hiệu, nhưng tiểu thư này không xinh đẹp (nếu không muốn nói thẳng ra là xấu), tính tình thì khó ưa, được chiều quá đâm hư, nếu chẳng phải nhà cô nhiều tiền, nhiều đồ chơi, mẹ cô mang nhiều đồ ăn đến cho các bạn thì có lẽ chẳng ai thèm chơi với cô bé.
Nhưng dù Khương Minh Trân khó ưa cỡ nào, lúc này, con bé cũng mới chỉ năm tuổi, và nó có một người bạn bất-đắc-dĩ, chính là Hà Ngọc.
Năm Hà Ngọc (nam chính) 5 tuổi là cậu bé hai má núng nính như bánh bao, lùn tịt, tóc ngắn, giọng quê đặc sệt, con của người giúp việc nhà Khương Minh Trân, theo mẹ từ quê lên ở nhờ, biết nghe lời, biết nhường nhịn nhưng chưa hiểu vì sao phải thế.
Hai đứa từ oan gia trời đánh, đã dần dần hòa hợp với nhau hơn nhờ sự bao dung của Hà Ngọc mà trở thành bạn bè. Những ngày đầu, Hà Ngọc thích ăn gì nó sẽ ăn tranh, thích làm gì nó sẽ làm tranh,… chỉ cần có thể gây khó dễ cho Hà Ngọc thì Khương Minh Trân sẽ luôn tràn trề sinh lực. Mỗi lần cướp được thứ gì của thằng bé, con bé đều hưng phấn như được tiêm máu gà cho đến khi Khương Minh Trân chủ động chia sẻ đồ ăn ngon, đồ chơi đẹp cho Hà Ngọc. Tình bạn ấy có thể gọi tắt là ‘tình bạn khoai lang khô’, bởi món khoai lang khô chính là sự gắn kết tình bạn mong manh ấy.
Nếu các truyện ngôn tình xưa hay chuộng kiểu nam chính bá đạo thì nữ chính Khương Minh Trân ở đây cũng bá đạo không kém, chỉ có điều ‘hơi’ bạo lực thôi:
“Này!” - Giọng điệu của con bé vẫn làm người ta thấy ghét như trước. “Mày đang ở nhà tao. Mày cũng thuộc về tao, phải nghe lời tao.”
Sau vài giây im lặng, cuối cùng Hà Ngọc cũng có phản ứng. Thằng bé duỗi tay, sờ sờ khuôn mặt bị con bé đánh đến mức nóng rát của mình.
“Đã biết chưa?” Con bé trừng mắt nhìn thằng bé, mắt nó tràn ngập sự uy hiếp.
Hà Ngọc đành phải gật đầu.
“Tao ra lệnh cho mày, không được mơ thấy ác mộng nữa.”
Giọng điệu của Khương Minh Trân thực sự rất hung dữ, dữ đến độ người khác hoàn toàn không thể nhận ra mới nãy con bé đã bị dáng vẻ khi gặp ác mộng của thằng bé doạ sợ, mà còn khá là sợ ấy.
“Mày còn mơ thấy ác mộng nữa là tao đánh mày dẹp lép đó!” - Con bé khoe khoang nắm tay đang siết rất chặt của mình với Hà Ngọc. “Dẹp ơi là dẹp ấy.”
Thế nhưng hai đứa bé ấy chỉ ở gần nhau mấy tháng, sau đó là chia xa, đến tận cấp 3 mới gặp lại. Cùng tuổi, nhưng khi ấy, Hà Ngọc học lớp 12 còn Khương Minh Trân mới học lớp 10.
Nếu như các bạn mong đợi truyện theo motip chia xa quay lại - hường phấn thông thường thì không có đâu. Nhưng nếu không muốn bị #spoil thì đừng đọc tiếp bài review này của mình, mà hãy kéo lên trên, bấm vào link để đọc truyện rồi quay về đây 888 với mình, đừng bỏ lỡ truyện này nhé.
Khương Minh Trân bây giờ không còn là hòn ngọc quý trên tay, trân bảo vô giá nữa, mà là Khương Tiểu Trinh, tiểu trong lớn nhỏ, Trinh trong Sadako. (Trinh trong Trinh Tử – tên tiếng Trung của con ma Sadako và Trân (quý báu) đều đọc là zhen)
Khương Tiểu Trinh hiện tại rất béo, mắt nhỏ, mũi tẹt, môi dầy, đeo cặp kính gọng đen to che cả gương mặt, ừm, mặt thì toàn mụn. Nhưng có vẻ cô ta không biết bản thân mình xấu cỡ nào, luôn tự nhận mình là đại mỹ nữ, đi học không mặc đồng phục mà luôn mặc những chiếc váy công chúa, trên đầu cặp một lô một lốc những chiếc cặp lấp lánh kì quái. Vẫn như trước kia, lúc nào trong cặp cô cũng chứa đầy bánh kẹo để chia cho bạn bè, vẫn ăn nói khó nghe, lại thêm tật hay khoác lác, dù thế nào, thì Khương Tiểu Trinh vẫn bị bạn bè ghét bỏ như ngày xưa vì cái tính dị hợm của mình.
Khi ấy, Hà Ngọc mới chuyển đến ngôi trường tư thục đắt đỏ mà Khương Tiểu Trinh theo học, sau khi biết nhà cô đã phá sản, bố cô chốn chui trốn lủi, mẹ cô bán hàng thuê, chỗ ở của hai mẹ con chỉ 10m2 đồ đạc sơ sài đến thảm thương, thấy Khương Tiểu Trinh vẫn chưa hiểu chuyện, cậu không kìm nổi mà nói:
“Bạn bè không phải cứ tiêu tiền tặng quà là có thể mua được, cậu cũng nên lo lắng suy nghĩ cho cha mẹ cậu nhiều hơn. Ngày xưa nhà cậu có tiền, họ chiều cậu, cậu tiêu còn được, nhưng bây giờ thì sao? Để có thể học được ở cái trường này phải tốn bao nhiêu học phí, cậu có biết không? Tôi thấy cậu không hề quý trọng những ngày tháng được đến trường. Cậu đến cái trường này, tiêu tiền của bố mẹ đàn đúm bạn bè, đua đòi với chúng nó, để toàn mấy thứ chơi bời trong cặp, tan học rồi mà chẳng có tâm tư học hành.”
Khi đó, mình cũng có suy nghĩ hệt như Hà Ngọc, tại sao đến giờ Khương Tiểu Trinh vẫn chưa hiểu chuyện vậy? Nhưng khi sự thật được bày ra trước mắt khiến mình bàng hoàng, mình cảm thấy Khương Tiểu Trinh dù vẫn còn nhiều thứ ấu trĩ nhưng cô đã kiên cường và mạnh mẽ biết nhường nào.
Trích đoạn:
“Có ai quan tâm không?”
“Khương Tiểu Trinh của lớp 10-4 bị bắt nạt!”
“Khương Tiểu Trinh bị bắt nạt.” Cô nói.
“Có ai quan tâm không?” Cô hỏi.
Cô không nói “Tôi bị bắt nạt”, mà nói “Khương Tiểu Trinh” bị bắt nạt.
Như thể Khương Tiểu Trinh đang vận hết sức mình để bảo vệ “Khương Tiểu Trinh” vậy.
Khương Tiểu Trinh không ham hư vinh mà tất cả xuất phát từ bố mẹ cô. Dù họ đã phá sản, nhưng vẫn muốn Khương Tiểu Trinh là một công chúa. Họ gặp họ hàng bạn bè, quỳ xin vay tiền, thậm chí bị chủ nợ đuổi, đánh bầm dập trước mặt Khương Tiểu Trinh thì vẫn muốn Khương Tiểu Trinh có đủ tiền để học ở trường tư thục đắt đỏ nhất, mua cho cô chiếc váy đẹp nhất, cho cô ăn những con cua đắt đỏ, những miếng thịt thơm ngon,… công chúa Khương Tiểu Trinh không thể thiếu thứ gì.
Khi Khương Tiểu Trinh không muốn ‘ăn ngon mặc đẹp’, đi học ở nơi như vậy, thì họ quỳ xin, đổ lỗi hết cho bản thân làm liên lụy đến con gái, tát chính mình “Đều là lỗi của mẹ, mẹ đã hại Minh Trân nhà mình phải khổ thế này” - “Bố đáng chết, bố nợ nhiều tiền như thế.” Họ quá yêu con gái, đứng ở vũng bùn lầy nhưng lại muốn nâng con lên cao. Chính họ mới là những người mộng mãi chưa tỉnh. Tình yêu của họ biến thành gánh nặng khiến Khương Tiểu Trinh còng cả hai vai, vì thế, họ không biết Khương Tiểu Trinh bị bạo lực học đường, bị tổn thương đầy mình nhưng vẫn phải khoác chiếc áo giáp nặng nề ấy để sống tiếp, nhưng vì quá nặng nên cô cứ chìm sâu dưới đáy vực đầy lạnh lẽo.
Hà Ngọc là người đã kéo cô lên, dẫn đường chỉ lối cho cô trong lúc tuyệt vọng cùng cực ấy.
Cô hỏi: “Cậu có biết, mùa hoa của Khương Minh Trân bao giờ mới tới không?”
Cậu nói: “Cô ấy đang đi về hướng đấy đó.”
---
Với cách viết xen lẫn quá khứ - hiện thực, cho một chút đường ở hiện tại rồi cầm dao rạch từng chút một trong quá khứ , Phiên Đại Vương đã vô cùng khéo léo lấy đi nước mắt của độc giả. Hẳn ai kiên cường lắm mới đọc truyện này mà không sụt sùi chút nào. Càng đọc mình càng thương Khương Minh Trân, và càng cảm ơn Hà Ngọc, vì đã xuất hiện đúng lúc để cứu rỗi cuộc đời cô bé, để sau này cô bé đã trở thành Khương Minh Trân xuất sắc nhất.
Tình yêu của nam nữ chính cũng đầy chông gai cần phải vượt qua, không kém phần cảm động, nhưng điều đó là cần thiết để họ có thể ‘đúng người - đúng lúc’. Về già, họ vẫn yêu nhau như những ngày đầu, một tình yêu khiến mình vô cùng ghen tị. Và nhất là Hà Ngọc đã không hối hận vì lấy Khương Minh Trân.
Truyện hàm chứa rất nhiều thứ để suy ngẫm, từ tình yêu đến tình bạn, về tình thân, về cách tự tin ngẩng cao đầu là chính bản thân mình,.... Tóm lại, truyện hay, nên đọc lắm mọi người ơi.
Chúng ta của thuở nhỏ, đều cho rằng trưởng thành sẽ xảy ra chỉ trong một đêm. Chỉ trong một cái búng tay, nụ hoa sẽ lập tức vươn mình thức giấc, nở bừng rạng rỡ bắt mắt nhất.
“Khương Minh Trân” chờ đợi sự trưởng thành, tự nguyện bước vào lồng giam để bảo vệ chính mình. Giữa biến cố của gia đình, trong hoàn cảnh hỗn loạn, cô trốn trong lồng sắt, trưởng thành trong sợ hãi. Cô không tìm được một kỹ năng phù hợp để ứng phó với thế giới này và ác ý của nó. Cô toàn tâm toàn ý chờ đợi, mùa hoa thuộc về mình.
Người đi ra khỏi lồng sắt thay cô là Khương Tiểu Trinh, cô ta nhốt lại tất cả sự sợ hãi, hèn mọn, dao động của cô. Cô ta sử dụng sự kiên cường mà mình đắp nặn, giả vờ, bắt ép bản thân phải đối mặt với tất cả những thứ khiến cô cảm thấy bất an. Những ngày tháng đã qua ấy, cô ta phân liệt, diễn trò, tê liệt cảm xúc. Khương Tiểu Trinh vùi đầu đi tiếp, hao hết tất cả sức lực, ương bướng sống sót qua những tháng ngày ghi lại trên cuốn lịch bàn. Nhưng mà, than ôi, nụ hoa hay là đứa con nít quỷ, có bao giờ hoàn toàn trưởng thành chỉ trong chớp mắt.
Trưởng thành vốn là một quá trình phải trải qua.
Mà con đường vượt qua rừng cây tăm tối, mang vác gánh nặng kia, bản thân nó cũng là “Trưởng thành”. Mùa hoa mà Khương Minh Trân chờ mãi mà chưa tới.
Nhưng vậy cũng không sao, Khương Tiểu Trinh đang đưa cô theo, bước về phía ấy.

Đọc truyện tại : https://truyen247z.com/de-lam-ha-ngoc-hoi-han


Advertisement

Các chương mới nhất

    Danh sách chương

    Bình luận truyện