Đế Hoàng Thư

Nhậm An Lạc, Ngươi... Rất Giống Một Người Bạn Cũ Mà Ta Từng Biết.


trước sau

Advertisement
Edit: Gấu Gầy

Chương 18

Buổi tối, Linh Tương lâu vang lên ca vũ thái bình, xen lẫn tiếng cụng ly, bởi vì hôm nay là ngày hoa khôi Lâm Lang biểu diễn, đại sảnh sớm đã chật kín khách từ trước khi mặt trời lặn, toàn bộ ghế ngồi đã được đại quan quý nhân bao trọn. An Ninh phải mất tới năm trăm lượng bạc và nửa cái tai con sư tử đá ở ngoài cửa mới cưỡng đoạt được một chỗ ngồi từ tay tú bà Linh Tương lâu .

Nói hết lời để tiễn những lão gia đã đặt trước ghế ngồi rời đi, tú bà Ngọc đại nương của Linh Tương lâu lắc mông đi vào Mẫu Đơn các, nhìn thấy hai vị đại Phật nửa nằm nửa ngồi trên ghế, trừng mắt nhìn Quy Công nói: "Đây là hai vị khách nhân mà ngươi nói tới?"

Rõ ràng là hai khuê nữ như hoa mới nở, thanh thuần xinh đẹp, lại bẩm báo như thể người ta là hung thần giáng thế vậy .

Quy Công đau khổ gật đầu, yên lặng lui sang một bên .

Tuy nói cổ quái, nhưng Ngọc đại nương lăn lộn trong giới 'phong nguyệt' đã mấy chục năm, có loại khách quái gỡ nào mà chưa từng gặp qua, thoáng thấy chiếc váy dài hoa văn gấm trên người An Ninh, trên mặt nở nụ cười tươi như hoa cúc, tiến lên vài bước: "Ây da, hai vị tiểu thư xem như đến đúng chỗ rồi, Linh Tương lâu chúng ta là một trong những nơi tốt nhất kinh thành đó nha... đi đi, còn không mau đổi mấy tên sai vặt lanh lợi tới đây..."

Thấy hai người không ngăn cản, Ngọc đại nương tinh thần phấn chấn, cười nói : "Hai vị tiểu thư còn gì dặn dò nữa không?"

"Ngọc đại nương, nghe nói dung mạo cô nương Lâm Lang ở đây đẹp tựa Điêu Thuyền, ngươi ra một cái giá, bổn tiểu thư đây bao nàng cả một đêm."

An Ninh vừa dứt lời, Ngọc đại nương lảo đảo một cái, chớp mắt the thé nói: "Cả một đêm? Tiểu thư .. người tha cho thân già của ta đi, nhìn tiểu thư không phú cũng quý, nếu để trưởng bối trong phủ biết, chỉ sợ Linh Tương lâu của ta không huỷ không được mất!"

Y phục váy gấm thêu hoa văn của Giang Nam mất một năm mới có thể làm thành, ngàn vàng khó mua, bà ta cũng không đến nỗi thiếu hiểu biết .

An Ninh cau mày, nhìn ánh mắt trêu ghẹo cười như không cười của Nhậm An Lạc, lúng túng nói: "Nói mê sảng cái gì đó, bổn tiểu thư nghe nói Lâm Lang có tài đánh đàn cao siêu, cho nên mới dẫn bằng hữu tới nghe vài khúc."

"Ồ." Ngọc đại nương thở phào nhẹ nhõm, đưa mắt nhìn về phía Nhậm An Lạc, giật mình ngẩn ra, một vị tiểu thư cực kỳ mạnh mẽ sắc bén, nuốt mấy ngụm nước miếng mới nói: "Tiểu thư, nếu là nghe khúc thì đơn giản thôi, tối nay Lâm Lang sẽ trình diễn trên đài cao, hai vị tiểu thư chỉ việc ngồi xem thưởng thức."

"Ta nói bao nàng cả đêm, tất nhiên là muốn nàng ở ngay trước mặt ta trình diễn."

An Ninh nói như chém định chặt sắt , Ngọc đại nương biến sắc, giờ mới nhận ra quả thật đã đụng phải hai sát thần, khó khăn nói: "Tiểu thư, tối nay là buổi biểu diễn định kỳ của Lâm Lang, bên ngoài không ít quan lại quyền quý, ta không đắc tội nổi."

Lời bà ta nói là thật, danh tiếng Linh Tương lâu gần như là do Lâm Lang tạo nên, nếu chọc giận đến khách mãn lâu, sợ là ngày mai phải đóng cửa dẹp tiệm.

Một chồng ngân phiếu nhẹ nhàng ném lên bàn, An Ninh cười nói: "Ngọc đại nương, đây là một vạn lượng ngân phiếu, ta nói, muốn bao Lâm Lang một đêm, ngươi xem có đủ hay không?"

Hoa khôi Lâm Lang của Linh Tương lâu lên sân khấu cùng lắm là một ngàn lượng bạc thôi, nếu không phải Lâm Lang không bán thân, sợ rằng một vạn lượng bạc cũng đủ để mua nàng. Ngọc đại nương hít sâu một hơi, con mắt cứ dán chặt vào chồng ngân phiếu chói lọi trên bàn, giọng gào thét, giọng nói có chút nghẹn: "Tiểu thư thứ tội, ta không phải không biết tốt xấu, nhưng hôm nay quả thực có quá nhiều khách quý tới..."

"Cạch" một tiếng giòn vang, một khối ngọc bội màu lục bị ném lên bàn xoay vòng vòng. An Ninh nhướng mày: "Đi, cầm cái này đi một vòng đến các chỗ ghế ngồi, nếu người nào không phục, bảo hắn đến trước mặt ta nói chuyện."

Nghe lời này, Ngọc đại nương rùng mình, cẩn thận quan sát An Ninh mấy lần, vội vàng nhặt lục bội lên, khom người lui ra ngoài.

Có gan nói ra những lời như vậy, vị tiểu thư này chỉ sợ không chỉ đơn giản là người giàu sang .

Nhậm An Lạc thoải mái cọ cọ trên ghế, ném một quả nho vào trong miệng: "An Ninh, phải nói rằng, khối lục bội trên người ngươi hôm nay thật là mệt."

An Ninh hừ một tiếng, trong giọng nói có chút lười biếng: "Nếu không phải nghĩ khi hồi kinh nó còn có tác dụng như vậy, thì ta đã sớm đem cái khối có hoa không có quả này đi cầm ở Tây Bắc rồi."

Song phượng tường vân lục bội , được mài từ đá Hòa Điền hiếm có trên thế gian, là tín vật của Trưởng công chúa đương triều. Nhậm An Lạc chớp mắt, hoài nghi hỏi: "Cho dù ngươi muốn cầm, cũng không có tiệm nào dám nhận, sao vậy, đường đường là Công chúa của một nước, xấu hổ vì trong túi không có bạc sao?"

"Tây Bắc chinh chiến liên miên, bổng lộc của ta trợ cấp cho tướng sĩ còn lâu mới đủ..."

An Ninh lầm bầm một câu, nhanh chóng bỏ qua chủ đề này, vui vẻ rạo rực nói: "Hôm nay mang ngươi đến Tụ Tài lâu quả nhiên không sai, kỹ năng đánh bạc của tên Kim Thông đó cao siêu, nội lực thâm hậu, nếu không có ngươi, sẽ không thể thắng được nhiều bạc như vậy."

Điều khiển xúc xắc bằng nội lực trong không khí, với công lực của nàng, còn lâu mới đủ.

Nhậm An Lạc cười cười, nhìn thoáng qua chỗ ghế ngồi tráng lệ lộng lẫy, nhướng mày: "Cho nên ngươi đang 'có qua có lại mới toại lòng nhau' đúng không?"

An Ninh gật đầu lia lịa, đang nói chuyện, cửa phòng mở ra, mấy tên sai vặt tướng mạo tuấn tú theo sau Ngọc đại nương bước vào, Ngọc đại nương lúc này cười rất khiêm tốn, kính cẩn đem lục bội đến trước mặt An Ninh, cười nói: "Tiểu thư, Lâm Lang sẽ đến ngay thôi, dù sao cũng chỉ là nghe đàn, ở Mẫu Đơn các cũng không khác nhiều so với trên đài cao."

Nghe Ngọc đại nương 'câu trước đá câu sau', An Ninh mở miệng : "Được rồi, lui xuống đi."

Thấy ánh mắt bà ta rơi trên chồng ngân phiếu nhưng không dám động, nàng xua xua tay nói, "Đem đi đi, ngươi nên nhận được."

Ngọc đại nương mừng rỡ , nhanh chóng đem ngân phiếu giấu vào trong tay áo, uốn éo mông đi ra ngoài.

Chỉ chốc lát, tin tức có quý nhân ở trong Mẫu Đơn các truyền đi khắp Linh Tương lâu, thật ra người có thể ngồi ở đây đều là khách quý, nhưng có thể khiến Lâm Lang cô nương - hoa khôi của Linh Tương lâu trình diễn độc tấu một đêm, còn có thể khiến cho những người khác không dám ý kiến, thì chắc chắn không đơn giản chỉ là phú quý.

Mọi người tự mình suy đoán, đáy mắt tràn đầy hiếu kỳ của đám khách nhân tò mò không thôi, dù sao cũng chỉ là nghe đàn, không phải Lâm Lang cô nương gảy đàn ở đâu cũng như nhau sao?

Cánh cửa Mẫu Đơn các lại đẩy ra, Lâm Lang ôm đàn tranh đi vào cũng ngẩn người, nàng nghe nói người bao nàng suốt một đêm là hai vị tiểu thư, vốn tưởng trong phòng nhất định là cảnh hoạt sắc sinh hương, không ngờ nhìn thấy một đám sai vặt an tĩnh đứng bên cạnh hai người, vô cùng quy củ bưng trà rót rượu, không hề có một chút hơi thở rối loạn. Đến khi hai người đồng thời quay lại nhìn, nàng mới hiểu ra.

Khí chất như vậy, chắc là tiểu thư vương hầu vọng tộc nào đó. Thái độ Lâm Lang vô cùng bình thản, khuỵu gối nói: "Lâm Lang bái kiến hai vị tiểu thư."

Không hổ là hoa khôi Linh Tương lâu, khuôn mặt tuyệt mỹ, tính tình như hòa, không kiêu ngạo không nịnh bợ, khó trách công tử cả thành chạy theo, hai người liếc mắt nhìn nhau, rất hài lòng. "Ta mới từ biên cương trở về, nhiều năm không thấy mỹ nhân, Lâm Lang cô nương quả nhiên không phải hư danh, nào, gảy mấy khúc đàn nghe thử đi."

An Ninh hào sảng cười cười, kéo cằm gian xảo híp mắt nhìn Lâm Lang.

Lâm Lang gật đầu, cười khẽ, nhẹ nhàng đặt đàn tranh lên chiếc bàn dài trước mặt, thở nhẹ một hơi, đầu ngón tay khẽ động, âm điệu nghiêm trang vang lên.

Hai người hơi ngạt nhiên, tiếng đàn cổ xưa vang vọng rơi vào tai, Lâm Lang gảy... lại là khúc nhạc trong quân doanh nơi biên cương thường nghe 'An hồn khúc', có lẽ nghe An Ninh nói mới từ biên cương trở về, nên nàng đã chọn khúc này.

Hào hùng lẫm liệt, uyển chuyển nhu tình, hai người nhắm mắt lại, mơ hồ có thể nhìn thấy bức họa vẽ cảnh tân nương trẻ tuổi rưng rưng nước mắt tiễn chồng ra biên ải, tha thiết trông mong.

Đế đô an bình phồn thịnh, chưa từng nghe đến khúc nhạc bi tráng như vậy, toàn bộ Linh Tương lâu cũng bởi vì đột nhiên nổi lên khúc nhạc khác lạ mà trở nên yên lặng.

Qua một lúc, đầu ngón tay dừng lại, tiếng đàn chợt ngừng, cảm giác vẫn chưa được thỏa mãn .

An Ninh cùng Nhậm An Lạc đồng thời mở mắt , đáy mắt lộ rõ xúc động."

"Tài gảy đàn của Lâm Lang cô nương quả nhiên cao siêu, 'An hồn khúc' vừa tấu thiên hạ khó người bì kịp."

An Ninh sắc mặt nghiêm túc, chậm rãi nói.

"Tiểu thư quá khen, chẳng qua Lâm Lang cảm thấy có lẽ hai vị tiểu thư muốn nghe khúc này."

Lâm Lang nhẹ giọng nói: "Đời này Lâm Lang dù chưa từng tới biên ải, nhưng đã thấy cảnh tượng bất đắc dĩ phải tiễn trượng phu, nhi tử ra biên cương, đi khi còn sống, khó mong sống sót trở về, nếu Vân Hạ không xảy ra chiến loạn, thì những bi kịch này sẽ không xảy ra."

An Ninh cảm thấy hơi ngạc nhiên, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng một nữ tử thanh lâu lại nói ra những lời này, hoặc là... có gan nói ra những lời này.

Đương kim Thiên tử hiểu chiến, đó là chuyện thiên hạ đều biết.

Màu mắt Nhậm An Lạc trầm xuống, chất chứa xa xăm, nàng hơi ngồi thằng người: "Ngày cô nương mong đợi, sẽ không còn xa nữa."

An Ninh chợt chuyển mắt quay lại nhìn Nhậm An Lạc, thấy vẻ mặt nàng rất kiên định, hơi xúc động. "Cảm tạ quý ngôn của tiểu thư, để Lâm Lang tấu thêm vài khúc."

Lâm Lang khẽ cười, cúi đầu, tiếng đàn du dương lại vang lên.

Hầu như toàn bộ khách nhân ở Linh Tương lâu đều nhận ra hôm nay hoa khôi Lâm Lang trình diễn khác hẳn so những lần trước, điều này khiến mọi người vô cùng tò mò, khách trong Mẫu Đơn các rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Tuy nhiên, đêm nay đã định trước khó mà yên ổn, tiếng vó ngựa quân mã vang vọng khắp trên đường phố vắng lặng, quan lại quyền quý đã quen thói xa hoa phung phí về đêm từ lâu, nhất thời không kịp lấy lại tinh thần, cho đến khi từng tướng sĩ mặc khôi giáp lạnh lùng tiến vào Linh Tương lâu, bọn họ mới đành phải tiếp nhận sự thật vô lý này, mới vừa rồi, Thái Tử điện hạ ban lệnh chấn chỉnh kinh thành, nghiêm khắc ra lệnh cho tất cả các thanh lâu ngừng hoạt động trong một tháng.

Ai đó hãy nói cho bọn họ biết đi, Thái Tử điện hạ luôn lao tâm vì quốc sự tại sao lại đột nhiên rảnh rỗi ban xuống một mệnh lệnh vô lý như vậy, thậm chí còn phái tướng sĩ quân doanh Tây Giao tới cưỡng chế chấp hành?

Trong lúc hỗn loạn, tiếng huyên náo bên ngoài cũng truyền tới Mẫu Đơn các, Nhậm An Lạc cong khóe miệng, có chút bất ngờ, không hổ là Thái tử Đại Tĩnh, bình thường an tĩnh âm trầm, một khi động thủ lại hoành tráng đến như vậy .

An Ninh đứng dậy, cười khổ nói: "Chắc là đã bị phát hiện rồi."

Nói xong, nhìn sang Lâm Lang: "Lâm Lang cô nương, đa tạ cô nương hôm nay đã tấu khúc."

"Có thể tấu khúc cho hai vị tiểu thư, là vinh hạnh của Lâm Lang."

Lâm Lang đứng dậy đáp lễ, tiễn Nhậm An Lạc và An Ninh tới chỗ cầu thang gỗ.

Bên trong đại sảnh, tướng sĩ cầm kích đứng thẳng, nghiêm túc dị thường, khách nhân trong sảnh chưa kịp rời đi nhìn thấy hai nữ tử bước ra từ Mẫu Đơn các, tất cả kinh ngạc trợn tròn mắt.

Một vạn lượng bạc bao hoa khôi tấu khúc, thật không nghĩ tới quý nhân lại là hai nữ tử?

Tuy nói khí chất bất phàm, phong thái uy nghiêm, nhưng thân là nữ tử lại công khai đến thanh lâu dạo chơi như vậy, thật không biết xấu hổ !

Khách nhân trong lầu không phải kẻ ngốc, cảm giác được tướng sĩ trong sảnh sau khi thấy hai người xuất hiện liền thở phào nhẹ nhõm, lập tức cúi đầu nhường ra một con đường.

Quý nữ có thể khiến Thái tử điều động đến đại doanh Tây Giao, thân phận chắc đã rõ ràng, nghe nói công chúa An Ninh tính tình phóng khoáng không chịu vào khuôn phép, nhưng không ngờ lại không chịu vào khuôn phép đến mức này, ai chán sống sẽ hận bản thân đêm nay không xuất hiện ở Linh Tương lâu. Nhưng mà... một người là công chúa An Ninh, vậy người kia là ai?

Nhìn diện mạo phong thái, so với công chúa An Ninh công chúa còn tiêu sái hơn mấy phần .

"Rầm" một tiếng, phá tan bầu không khí ngột ngạt, cũng thành công ngăn lại bước chân của hai người sắp rời khỏi Linh Tương lâu, mọi người thương xót một tiếng, đồng loạt giương mắt nhìn dưới chân cầu thang.

Một tiểu cô nương mười lăm, mười sáu tuổi mặc váy dài xanh biếc từ trên cầu thang ngã lăn xuống dưới, chớp mắt bò đến trước mặt Nhậm An Lạc, nàng hoảng hốt nắm chặt gấu váy Nhậm An Lạc, khóc lóc nói: "Tiểu thư cứu muội."

Nhậm An Lạc cúi đầu, nhìn tiểu cô nương mặt đầy nước mắt nước mũi, nhíu mày hỏi: "Có chuyện gì?"

An Ninh xoay người, chống cằm xem trò hay.

"Tiểu thư, cầu xin người chuộc muội ra ngoài, bắt muội làm trâu làm ngựa muội cũng bằng lòng."

Tiểu cô nương khóc đến mức thở không ra hơi, nhưng rõ ràng không ai hiểu được rốt cuộc có chuyện gì từ lời nói 'tiếng được tiếng mất' đó. Ngọc đại nương từ trên thang gỗ chạy xuống, dáng vẻ phúc hậu nhanh nhẹn, chạy tới trước mặt Nhậm An Lạc, lúng túng nói: "Tiểu thư, nha đầu này ta mua được từ mấy ngày trước, vẫn chưa hiểu quy củ, đã quấy rầy tiểu thư, mong tiểu thư thứ tội."

Ngay sau đó quát lớn: "Hồng Tụ, còn không mau đi vào."

Tiểu cô nương được gọi là Hồng Tụ không nhúc nhích, chỉ lo nắm chặt gấu váy của Nhậm An Lạc.

Rõ ràng nhìn ra gia thế không tầm thường của Nhậm An Lạc và An Ninh, lại là nữ tử, cho nên tiểu cô nương này mới tạo ra náo động lớn như vậy, hy vọng hai người có thể động lòng trắc ẩn chuộc nàng ra ngoài, mọi người gần như đã đoán được kết quả, suy cho cùng chuộc một nữ tử ra khỏi thanh lâu, xem như là làm việc thiện, cũng có thể tạo được danh tiếng tốt.

Nhậm An Lạc khom lưng, đỡ Hồng Tụ đứng dậy, tiểu cô nương xẹt qua một tia ngạc nhiên vui mừng, vội vàng buông váy Nhậm An Lạc, yểu điệu lui sang đứng một bên .

"Hồng Tụ, tại sao ngươi lại vào Linh Tương lâu?"

Nhậm An Lạc nhàn nhạt mở miệng.

"Nửa tháng trước cha muội qua đời, muội bán mình cho Linh Tương lâu, Ngọc đại nương bỏ một trăm lượng bạc mua muội."

Hốc mắt Hồng Tụ đỏ lên, làm không ít khách nhân không đành lòng, xôn xao cảm động tấm lòng hiếu thảo hiểm thấy.

"Vậy là ngươi tự nguyện bán vào Linh Tương lâu?"

Hồng Tụ gật đầu, nhanh chóng nói thêm một câu: "Muội không nghĩ ra được cách nào khác."

Ngọc đại nương mặt đầy tức giận: "Tiểu thư, ta thấy nàng ta có mấy phần nhan sắc, kĩ năng kéo đàn nhị không tồi, nên mới bỏ ra một trăm lượng bạc mua về, không ép nàng ta bán thân, cũng không hề hà khắc, nào ngờ tiểu tiện nhân này lại lấy oán báo ân!"

Nhậm An Lạc xua tay, tiếp tục nói : "Ngọc đại nương có an táng cho cha ngươi không?"

Hồng Tụ cảm thấy có chút bất an, gật đầu, giương mắt nhìn chằm chằm Nhậm An Lạc: "Tiểu thư, người là người tốt, giúp muội đi mà."

Không ngờ Nhậm An Lạc xoay người lại, không nhìn nàng nữa.

"Hồng Tụ, ngươi tự nguyện bán mình vào Linh Tương lâu, Ngọc đại cương bỏ trăm lượng mua ngươi, thay ngươi an táng cha, đã là hết tình hết nghĩa, xem như là ân nhân của ngươi lúc nguy nan, nếu ngươi muốn rời đi, thì phải ở chỗ này bán nghệ, kiếm đủ trăm lượng, tự chuộc mình ra."

Lời vừa dứt, Nhậm An Lạc đã bước ra cửa Linh Tương lâu, An Ninh lắc đầu cười khổ, đi theo phía sau.

Mọi người đều nghĩ chuyện này đã định, không ngờ cuối cùng kết quả lại như vậy, nhìn gương mặt Hồng Tụ phồng lên đến đỏ bừng, một nhóm khách nhân cũng cảm thấy lời nói của nữ tử này cũng không có sai, cảm thán mấy câu rồi cùng nhau rời đi.

Đường phố kinh thành về đêm vắng lặng yên tĩnh, Nhậm An Lạc cùng An Ninh sánh vai nhau đi qua từng con phố, theo sau bọn họ là một hàng tướng sĩ không xa không gần.

"Ngươi không trở về hoàng cung thì bọn họ sẽ không bỏ qua đâu, xem ra hoàng huynh ngươi rất lo lắng cho ngươi."

Nhậm An Lạc trêu ghẹo nói.

An Ninh nhướng mày, làm bộ ngạc nhiên nói: "Ta tưởng ngươi biết..."

"Biết cái gì?"

"Cả kinh thành đều biết danh tiếng của ta không tốt, dạo chơi thanh lâu cũng không phải lần đầu, hoàng huynh ta cũng chưa bao giờ điều lệnh tới tướng sĩ đại doanh Tây Giao bắt ta trở về! Ây da, tiểu thư kinh thành sợ là sẽ khóc đến xé ruột xé gan mất!"

Đối diện với ánh mắt tinh quái của An Ninh, Nhậm An Lạc nhún vai, xem như nàng đang khen ngợi.

Cuối con đường lờ mờ có một quán rượu nhỏ, hương thơm tỏa ra khắp nơi, hai người nhìn nhau hiểu ý, cùng đi tới quán rượu.

Những bộ bàn ghế gỗ đơn giản, vật dụng thô sơ và một đôi phu phụ đã già, hết thảy mọi thứ dường như rời xa chốn kinh thành phồn hoa ồn ào náo nhiệt, trở nên đột nhiên tĩnh lặng.

An Ninh cầm một bầu rượu nhỏ lên, mở miệng nhấp một ngụm, giương mắt nhìn nữ tử mặc y phục đen ngồi đối diện ẩn hiện dưới ánh trăng, trong mắt nàng tràn đầy hồi ức xa xăm, nét mặt vô cùng buồn bã, đột nhiên mở miệng mà không hề báo trước.

"Nhậm An Lạc, ngươi... rất giống một người bạn cũ mà ta từng biết."

Không xa phía sau họ, Hàn Diệp một thân y phục vàng nhạt, ánh mắt thâm trầm, lặng lẽ đứng nhìn.

———

Truyện convert hay : Vĩnh Hằng Chi Môn

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện