Đầu Xuân

Chương 9


trước sau

Hạ Lệnh Tân mới bước vào phòng học, Lý Tử Khâm đã xông tới, chớp mắt nhướng mày nói: "Này, đại mỹ nhân kia là ai thế? Lớp mấy? Tên là gì? Làm quen thế nào? Có người yêu chưa?" Lý Tử Khâm là một kẻ mê cái đẹp, còn tự xưng là chơi cả nam nữ, hình tượng hoa hoa công tử ăn sâu vào lòng người, thật ra cũng chỉ được cái hay nổ, đến bây giờ cũng chưa từng yêu đương.

Hạ Lệnh Tân học cùng Lý Tử Khâm từ hồi tiểu học, năm lớp bảy học cùng lớp, bởi vì cha chú có quan hệ mật thiết nên Lý Tử Khâm được coi như là một trong số những người bạn của anh, anh cũng biết rõ tính tình cậu ta, ngữ điệu thản nhiên: "A10, Trần Tịch, bạn cùng phòng."

Lý Tử Khâm nghe thấy 10A10 là héo, khoát tay: "A10 à? Thôi bỏ đi, tôi không dám dây vào học sinh giỏi."

Quy củ của trường cấp ba tỉnh là, A1 là học sinh có tiền có quyền học giỏi, A2 là có tiền có quyền học kém, A10 là không tiền không quyền học siêu tốt, 3-9, 11-20 là chia ngẫu nhiên. Học sinh lớp A10 bởi vì thành tích rất tốt gia cảnh lại rất kém cho nên thanh cao cao ngạo, một lòng sống chết học tập muốn thi vào đại học Thanh Hoa đại học Bắc Kinh một bước lên trời, đừng nói đến yêu đương, chỉ tỏ tình thôi họ cũng cảm thấy là bạn đang quấy rầy họ học tập, hận không thể liều mạng với bạn. Lý Tử Khâm luôn kính trọng xa cách đối với mấy người đó.

Hạ Lệnh Tân tìm chỗ trống ở dãy cuối ngồi xuống, Lý Tử Khâm lại xông tới trước mặt anh lẩm bà lẩm bẩm: "Chờ đã, ông vừa mới nói cái gì? Bạn cùng phòng? Tôi không nghe lầm chứ? Ông có bạn cùng phòng từ bao giờ?"

Hạ Lệnh Tân thản nhiên nói: "Bạn cùng phòng của tôi, hôm nay vừa mới dọn vào. Ông hỏi xong chưa?"

Hạ Lệnh Tân thế mà lại đồng ý cho người vào ở phòng ngủ của mình, còn có chuyện nào khiến người ta tò mò hơn không? Một kỳ nghỉ hè không gặp, sao anh lại đột nhiên đổi tính rồi? Tuy rằng trong lòng Lý Tử Khâm có một trăm móng vuốt mèo đang cào cấu, nhưng biết rõ hỏi tiếp thì có thể hai tuần nữa không thể gặp được bóng ở sân bóng, vì thế cậu ta đành bĩu môi rồi thôi.

Tai Hạ Lệnh Tân cuối cùng cũng được thanh tĩnh, giáo viên chưa đến, anh lấy điện thoại ra chơi.

Trần Tịch lên tầng đi vào lớp 10A10, cậu nhìn lướt qua, không phát hiện ra khuôn mặt nào quen thuộc mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cậu cũng thoát khỏi cơn ác mộng từ tiểu học đến cấp hai.

Cậu tìm chỗ trống ngồi xuống, qua một lát có người ngồi cạnh, chủ động chào hỏi: "Chào cậu, tớ tên là Từ Nhất Minh, trước kia tớ cũng học ở tỉnh, còn cậu?"

Đây là bạn học ba năm tới, họ không biết mình, không có thành kiến với mình, mình có thể giao lưu vui vẻ với họ. Trần Tịch cổ vũ bản thân, nỗ lực khống chế mình không thối lui, cố gắng không để cho mình thoạt nhìn quá nhát gan: "Chào cậu, tớ tên là Trần Tịch, trước kia tớ học cấp hai Lam Loan."

Từ Nhất Minh nghe cậu nói trường Lam Loan thì vô cùng kinh ngạc: "Cấp hai Lam Loan?" Trần Tịch gật đầu.

Từ Nhất Minh nhìn cậu với cặp mắt khác xưa, mình và hơn nửa bạn cùng lớp đều học ở tỉnh. Trường tỉnh lấy hạt giống tốt từ tiểu học, nhiều học bổng, bắt đầu bồi dưỡng họ từ cấp hai, cung cấp môi trường giảng dạy và học tập tuyệt đối chất lượng, nhưng cạnh tranh thì hết sức tàn khốc, lên cấp ba vẫn phải nỗ lực học, nếu không thì không vào được lớp 10A10, không vào được là không có học bổng. Những người bạn không thi được vào lớp 10A10 của Từ Nhất Minh bởi vậy mà phải lựa chọn trường khác. Tuy rằng lớp này có một vài người là từ trường khác thi vào, nhưng cấp hai Lam Loan là trường nổi danh không ra gì, ngay cả thi đỗ cấp ba thôi quanh năm suốt tháng cũng chưa có mấy chứ đừng nói là có người thi đỗ trường tỉnh. Có nguyên nhân tư chất của học sinh, nhưng cũng có quan hệ rất lớn với trình độ của giáo viên. Trần Tịch có thể từ Lam Loan thi được vào trường tỉnh, xem ra thực lực khá mạnh.

Từ Nhất Minh dán cho Trần Tịch cái nhãn "đối thủ mạnh", lại hỏi cậu: "Cậu ở phòng ngủ nào thế? Vừa rồi tớ dạo qua một vòng phòng ngủ của lớp chúng ta, sao không thấy cậu nhỉ? Cậu chưa tìm được ký túc xá à?" học sinh lớp 10A10 là học sinh nghèo, không ai thuê trọ ở ngoài trường, đều ở ký túc xá, hơn nữa còn là phòng tám người rẻ nhất. Tuy rằng học bổng trường rất nhiều, nhưng buổi tối ngủ một giấc thôi, chắc chắn học sinh gia cảnh bần hàn sẽ không bỏ nhiều tiền để ở phòng tốt. Trường học cũng biết rõ, cấp riêng cho học sinh lớp A10 mấy phòng ký túc xá liền nhau, tiện cho họ tham thảo học tập với nhau. Từ Nhất Minh học trường tỉnh mấy năm liền, biết rõ quy củ của trường học, còn tưởng là Trần Tịch ở phòng ngủ khác, nghĩ lát nữa có thể dẫn cậu đến phòng ngủ của mình.

Trần Tịch không rõ quy củ bất thành văn này, chỉ thật thà đáp: "Tớ tìm được ký túc xá rồi, tớ ở phòng 401."

Ai ngờ Từ Nhất Minh nghe đến 401 là mặt đổi sắc, ánh mắt nhìn cậu kỳ quái hẳn lên. Phòng 401 ký túc xá nam là phòng ngủ của Hạ Lệnh Tân, ai ai cũng biết, Trần Tịch vào ở phòng của Hạ Lệnh Tân? Từ Nhất Minh im lặng không lên tiếng quan sát Trần Tịch, mặt thì đẹp đấy, nhớ tới Lý Tử Khâm thân thiết với Hạ Lệnh Tân là kẻ chơi cả nam lẫn nữ, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, có lẽ Hạ Lệnh Tân cũng là loại người như thế. Chẳng trách học Lam Loan mà vào được lớp 10A10, Từ Nhất Minh khinh bỉ nghĩ.

Trần Tịch thấy Từ Nhất Minh không nói gì, ánh mắt nhìn mình là lạ, không biết mình nói sai câu nào rồi, nhưng cảm giác quen thuộc đó lại trở lại, cậu có dự cảm mình lại bị cô lập. Cậu nhẹ nhàng rụt cổ, hai tay siết ống quần hơi run, cúi đầu không nhìn Từ Nhất Minh nữa.

Chủ nhiệm lớp nhanh chóng đến, tên là Vu Thanh Phi, là một giáo viên hơn bốn mươi tuổi kinh nghiệm dày dặn, đã dạy rất nhiều khóa A10, tính cách dịu dàng, nói chuyện lại lưu loát, không hề dài dòng văn vẻ. Cô đơn giản tự giới thiệu mình, lại bảo cả lớp lần lượt tự giới thiệu, sau đó chọn mấy người lâm thời phụ trách tổ chức huấn luyện quân sự bắt đầu từ ngày mai, diễn ra trong vòng một tuần, kết thúc là chính thức khai giảng đi học. Dặn dò xong, cô bảo cả lớp làm tổng vệ sinh rồi mới cho nghỉ.

Trần Tịch trầm mặc làm việc của mình, nhìn có vẻ lạnh lùng nên không ai bắt chuyện với cậu. Từ Nhất Minh vừa dọn vệ sinh vừa túm tụm lại nói chuyện với những bạn học khác, ngẫu nhiên nhìn Trần Tịch, nhỏ giọng nói gì đó. Các bạn học đó đều giật mình, thấp giọng hỏi lại "Có thật không?", thấy Từ Nhất Minh gật đầu thì lộ ra biểu tình ngạc nhiên lại khinh bỉ. Trần Tịch mặc kệ những ánh mắt đó, không biết họ đang nói gì, cũng không muốn biết họ đang nói gì, cậu chỉ mím môi trầm mặc lau bàn lau cửa sổ, làm vệ sinh xong chủ nhiệm lớp nói được về thì giặt khăn, rửa sạch tay cất đồ vào túi quay về phòng ngủ.

Lời tác giả: Đừng hỏi vì sao ký túc xá của học sinh nghèo không được miễn giảm còn phải tự trả tiền, dù sao miễn phí hay không Tịch Tịch đều không ở cùng bạn cùng lớp, không quan trọng!! (giơ tay mặt doge)

Truyện convert hay : Thú Hắc Cuồng Phi: Hoàng Thúc Nghịch Thiên Sủng

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện