Dấu Vết Tội Phạm

Hắn ta là ai


trước sau

Advertisement

“Tôi hỏi người lớn tuổi làm việc ở trong bệnh viện của tôi rồi – kiểu giải phẫu không cẩn thận này, cùng lắm là một sinh viên vừa tốt nghiệp chuyên ngành học viện y.” Đào Lâm tiếp tục nói.

“Cái gì? Cậu đã hỏi cả vấn đề này rồi á?” Dư Tử Giang lại kinh ngạc, Đào Lâm ngoại trừ cúi đầu gửi liệu cho mình ra, những thời gian khác rõ ràng không hề sờ vào điện thoại, cậu ta hỏi được bằng cách nào thế?

“Vừa nãy, tôi hỏi anh có phải gần đây đang điều tra tôi không, anh bắt đầu chột dạ, ánh mắt lờ đờ, còn giả vờ chỉ đạo trợ lý đang bận tối mũi tối mặt của anh mấy câu nữa.” Đào Lâm nói: “Lúc đó anh không có để ý đến việc tôi đang làm gì.”

“Tôi phát hiện ra năng lực lợi dụng sơ hở của cậu đúng là đỉnh cao đấy.” Dư Tử Giang bất lực than thở.

“Phân tích từ khía cạnh tâm lý thì: một người bác sĩ, nhất là bác sĩ mà có kinh nghiệm phong phú... Bọn họ đều sẽ hình thành cho mình một thói quen nghề nghiệp qua từng ngày làm việc, mỗi một ca phẫu thuật đều sẽ coi trọng sự vững vàng chứ không phải là nhanh chóng. Bởi vì như vậy sẽ có thể giúp bọn họ tránh được rất nhiều rắc rối không cần thiết.” Đào Lâm cố ý nhấn mạnh giọng nói: “Vì vậy nếu như hung thủ là một người bác sĩ, hắn ta sẽ không trong tình trạng biết rõ bản thân mình không thành thạo công việc phẫu thuật mà vẫn tự tin rằng bản thân mình có thể nhanh chóng hoàn thành cuộc phẫu thuật như thế. Bác sĩ sẽ không mạo hiểm thế đâu.”

“Được rồi, cậu phân tích nhiều như thế, cuối cùng lại kết luận là hung thủ không phải bác sĩ. Giúp tôi loại trừ một phạm vi cực nhỏ rồi để lại cho tôi một phạm vi cực lớn, suy luận của cậu đúng là chẳng có tác dụng gì.” Dư Tử Giang bất lực cật lực lắc đầu.

“Còn có cái phần giao điểm màu xanh này của cậu... Tôi cảm ơn cậu nhé! Từ cả một thành phố giúp tôi loại trừ được một phần ba thành phố, để tôi còn phải phái thêm hơn nghìn nhân lực cảnh sát nữa đi điều tra lục soát.” Anh ấy chống tay vào hông lớn tiếng rêu rao nói.

Lời nói của Dư Tử Giang hơi khoa trương, nhưng khu vực màu xanh quả thực là không nhỏ, từng người một đi tìm kiếm vừa tốn công sức lại vừa tốn thời gian.

“Tên khốn nạn này đúng là chẳng thèm để lại cho tôi được chút dấu vết nào cả, không có dấu vân tay, không có lấy cọng lông mảnh da nào, chỉ có mỗi nữa cái dấu chân đểu.” Dư Tử Giang thở hổn hển, xem ra đang vô cùng tức giận.

“Giày da, có lẽ là một người đàn ông trung niên, thân thể vạm vỡ, đủ để dễ dàng di chuyển thi thể...” Đào Lâm cúi đầu xuống, lấy tay đỡ lấy cằm.

‘Cao khoảng trên dưới một mét tám mươi, cận nặng hơn bảy mươi ki lô gam.” Dư Tử Giang bổ sung nói: “Đây là đặc điểm của hung thủ mà đồng nghiệp của tôi viết lại.”

“Hung thủ mặc dù không phải là bác sĩ, nhưng chắc chắn có nền tảng về y khoa, hoặc là có bối cảnh về y khoa nhất định nào đó.” Đào Lâm khoanh tay trước ngực, suy nghĩ một lát rồi nói: “Tôi nghĩ anh nên đi điều tra ghi chép mượn sách của thư viện trong một năm trở lại đây, xem xem có những người nào đã từng mượn sách về phương diện y học lâm sàng, điều tra kĩ những người thường xuyên mượn sách, thời gian mượn sách lâu. Những cửa hàng bán sách có bán những loại sách như thế này cũng phải điều tra ghi chép bán hàng trong một năm trở lại đây.”

“Một năm! Như thế thì nhiều người lắm!” Dư Tử Giang kinh ngạc.

“Trước khi gây án hung thủ đã chuẩn bị rất kỹ càng, vì thế thời gian và khu vực điều tra chỉ có thể lớn chứ không thể nhỏ.” Đào Lâm trả lời.

“Được, tôi sẽ phái người đi điều tra.” Dư Tử Giang vừa gửi tin nhắn trên điện thoại vừa gật gật đầu.

“Y tá cũng phải điều tra một lượt.” Đào Lâm nói tiếp.

“Ok.” Trên người Đào Lâm như có một sự quả quyết cực lớn khiến Dư Tử Giang không có lấy một chút do dự nghe theo ý kiến của cậu ấy. Dư Tử Giang gõ bàn phím trên màn hình điện thoại như bay, thông báo mệnh lệnh đến từng hội nhóm một.

“Chờ một chút, tại sao tôi lại bị cậu dắt mũi đi theo thế chứ... Tôi mới là đội trưởng cơ mà.” Sau khi gửi tin nhắn xong, Dư Tử Giang mới cảm thấy có gì đó không đúng, tức giận lườm Đào Lâm một cái.

“Bởi vì những gì tôi nói đều rất có lý.” Đào Lâm từ tốn trả lời, nhưng ánh mắt lại không hề lướt qua đáp lại Dư Tử Giang.

“Sếp, cục trưởng bảo anh lập tức tới phòng họp ngay để họp.” Đột nhiên, trợ lý của Dư Tử Giang hét lên về phía anh ấy.

“Tôi biết ngay mà...” Dư Tử Giang đau khổ cười, đứng dậy khỏi ghế rồi tiếp tục nói với Đào Lâm: “Cậu mau chóng đi đi, đừng để cục trưởng nhìn thấy một người không liên quan như cậu ở đây.”

Đào Lâm nghiêng nghiêng đầu: “Tôi vốn dĩ còn định đợi anh họp xong rồi lái xe đưa tôi về nhà nữa.”

“Xì! Cậu đừng có mơ mộng nữa đi.” Dư Tử Giang ngay lập tức nghiêm nghị cắt ngang nói: “Cục trưởng mà nhìn thấy cậu ở đây thì không chỉ có cậu đi tong đâu mà cả tôi cũng đi tong đấy. Tự đi xe buýt về đi.”

“Được rồi, tôi đi ngay đây.” Đào Lâm bĩu bĩu môi, đồng ý thỏa hiệp rồi đứng dậy rời khỏi phòng làm việc...

Dư Tử Giang bực bội đi tới phòng họp trong tiếng thúc giục càng lúc càng gáp gáp.

Ngày hôm nay trong lúc đợi xe buýt Đào Lâm rất không vui, cậu ấy đợi tận hai mươi phút đồng hồ mới đợi được xe, nhưng mà điều khiến người ta vui mừng là trên xe không có quá nhiều người, có lẽ là bởi vì bây giờ không phải là giờ cao điểm. Đào Lâm rất ít khi có cơ hội tìm được một ghế ngồi trên xe buýt như hôm nay.

Cậu ấy thở dài một cái rồi đeo tai nghe lên, mở một bài hát nhẹ nhàng mà bản thân đã nghe đi nghe lại hàng trăm lần, đầu ngả vào cánh cửa sổ đóng kín cửa xe buýt, thư giãn một lát.

Thực ra buổi chiều Đào Lâm còn có lớp học, nhưng cậu ấy không hề có ý định quay lại trường, cho dù cậu ấy có chịu thừa nhận hay không thì những ánh mắt kỳ lạ đó vẫn đang ảnh hưởng tới cậu ấy.

Đào Lâm nhốt mình ở trong phòng, rèm cửa bị cậu ấy kéo lại, hơi ấm từ máy tản nhiệt khiến cho cậu ấy không bao lâu sau đã lim dim buồn ngủ. Bây giờ cậu ấy chẳng muốn suy nghĩ đến bất cứ điều gì nữa, nhưng những suy nghĩ rải rác đó lại hết lần này đến lần khác kích thích các giác quan của cậu ấy.

Đào Lâm đặt báo thức sáng ngày mai cho mình, cuối cùng lại thiếp đi trong ngữ suy nghĩ hỗn loạn.

Đã rất lâu rồi cậu ấy không được ngủ ngon, vì vậy giấc ngủ ngày hôm nay thực sự rất dài.

Sáng sớm ngày hôm sau, Đào Lâm mua đại một lọ sữa chua ở cửa hàng tiện lợi dưới nhà, rồi lên xe buýt tới trường Đại học G.

Xe buýt và giờ cao điểm đi học đi làm vẫn chen chúc như mọi ngày. Đào Lâm một tay bám lấy tay nắm của xe buýt, một tay cầm lấy lọ sữa chua không ngừng hút. Bài hát vang lên trong tai nghe đã lấn át cả những giọng nói ồn ào, khiến cho Đào Lâm cảm thấy vô cùng thoải mái sau một đêm ngủ ngon.

Xe buýt dừng lại ở trạm rồi lại đi, mọi chuyện đều giống như không có gì khác thường vậy. Cho đến khi chiếc xe buýt chạy ngang qua trạm ở công viên Cảnh Sơn, Đào Lâm nhìn thấy có mấy chiếc xe cảnh sát đang đỗ ở cổng công viên, cửa công viên không còn có cảnh tượng đông đúc các ông các bà đi ra đi vào như thường ngày nữa mà lại vắng vẻ yên tĩnh.

Đào Lâm ngây người ra một lúc, một dự cảm không tốt đã tràn vào trong mạch máu trên toàn thân cậu ấy.

Nhìn thấy cửa xe buýt đã đóng lại, chiếc xe buýt chuẩn bị khởi động lại, Đào Lâm ngay lập tức hét lớn: “Bác tài xế ơi! Làm phiền Bác mở cửa một lần nữa ạ! Cháu muốn xuống xe!” Đào Lâm vừa hét lên vừa khó khăn di chuyển chen chúc trong đám đông. Giọng nói ồn ào của mọi người làm cho Đào Lâm hoàn toàn không nghe thấy tiếng chửi bới của bác tài xế, biển người chen chúc khiến cho Đào Lâm suýt chút nữa thì nôn ra đống sữa chua vừa mới uống xong, cậu ấy bị đám đông chen chúc xô đẩy, đợi đến khi cậu ấy loạng choạng bước xuống khỏi xe thì chiếc áo khoác của cậu ấy bị người ta chen chúc tới mức xô lệch hết cả lên.

Đào Lâm hoàn toàn không quan tâm đến, bước chân chạy thẳng về phía công viên.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện