Dâu Tây Ba Ba Pi

Đừng Giả Vờ Ngủ


trước sau



Trần Viễn là thư ký riêng của Cố Viễn Sâm.

Y đã làm việc cho Cố Viễn Sâm từ lúc y hai mươi tư tuổi, từng giúp hắn giải quyết rất nhiều chuyện khó xử lý, mỗi lần đều giải quyết rất tốt.

Y là một người làm việc rất ổn thỏa, nhân tài thông minh hiếm có.
Năm nay y đã bốn mươi hai tuổi, bằng tuổi Cố Viễn Sâm.
Vào lúc này, sau khi kết thúc cuộc gọi thứ hai với Hàn Dương, y liền gọi qua cho Cố Viễn Sâm đang ở tận W.

quốc.
"Đúng vậy, Cố tổng, tôi chưa gửi video theo dõi này cho đại thiếu gia." Trần Viễn nhìn vào màn hình giám sát hiển thị trên máy tính, y thấy rõ tướng mạo của Alpha với vết sẹo trên mặt, y trầm giọng nói.

"Ngài không nhầm, quả nhiên là gã.

Gã đã trở lại thành phố C dọa cho tiểu thiếu gia sợ hãi."
Bên kia điện thoại, giọng nói của Cố Viễn Sâm cũng không tốt lắm.
"Cậu không cần giao đoạn video đó cho Hàn Dương, tôi sẽ liên hệ với nó.

Còn có, cậu giúp tôi chú ý một chút, đừng để cho Hàn Dương tiếp xúc với người này nữa."
Bốn năm trước, Hàn Dương suýt giết chết đối phương vì tai nạn của Cố Noãn.
Nếu không có cảnh sát ngăn chặn kịp thời, cuộc đời của Hàn Dương chắc chắn coi như xong.

Cố Viễn Sâm sẽ không bao giờ cho phép chuyện này xảy ra nữa.


Là cha mẹ, hắn phải cố hết sức bảo vệ hai đứa con của mình.
"Tôi đã biết, Cố tổng."
Cố Viễn Sâm mệt mỏi nhưng không có ý thư giãn.

Hắn nhìn Cố Noãn ngã nhào xuống đất trong đoạn video giám sát, trong lòng hắn đau đớn, hắn trầm giọng: "Hãy khiến người này rời khỏi thành phố C, càng sớm càng tốt."
Nói xong, hắn liền cúp điện thoại.
Quý Mạc ở bên cạnh sắc mặt cũng không tốt: "Viễn Sâm, em nghĩ chúng ta nên đặt vé máy bay trở về thôi.

Ba bên này không có chuyện gì, chúng ta về trước được không?"
Quý Mạc không yên lòng Cố Noãn, cũng không thể bớt lo cho Hàn Dương.
Cố Viễn Sâm gật đầu: "Được rồi." Hắn bấm số của Hàn Dương, "Anh sẽ gọi cho Hàn Dương trước, anh sợ nó sẽ hành sự bốc đồng.

Dù không có video này, Tiểu Noãn có thể sợ hãi như thế này, tám phần mười nó cũng đã đoán được."
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Quý Mạc nghĩ đến điều gì đó, nắm chặt tay và gật đầu.
Sau đó, y nhẹ giọng nói: "Viễn Sâm, nếu em nhớ không lầm, Hàn Vĩnh Niên đã sắp mãn hạn tù.

Hàn Dương hình như đang chuẩn bị gì đó, nhưng em không điều tra kỹ.

Đây là ba ruột của thằng bé, em không biết có nên nhúng tay vào hay không."
Sau tất cả, Hàn Dương đã trưởng thành rồi.
Cố Viễn Sâm bước tới, giữ vai Quý Mạc an ủi: "Hàn Vĩnh Niên đúng là rắc rối! Đây là khúc mắc của Hàn Dương, để thằng bé tự mình xử lý trước cũng tốt.

Em yên tâm, bên Cố Noãn anh sẽ chú ý nhiều hơn."
Đêm thật dài.
Tại C.

quốc, trong biệt thự của Cố gia, Cố Noãn mơ mơ màng mở mắt ra.
Những gì đã xảy ra vào ban ngày bỗng trở nên trống rỗng trong đầu cậu một lúc.
Ánh sáng yếu ớt trong phòng lọt vào đôi mắt màu hổ phách của cậu, cậu cảm thấy mình đang ở trong lồng ngực của một người, nơi chóp mũi là mùi thơm bạc hà dễ ngửi thoang thoảng, giống như tin tức tố của Hàn Dương?
Cố Noãn ngơ ngác, không dám cử động.
Cậu định thần nhìn lại, đúng là Hàn Dương.
Bây giờ họ đang ngủ trên cùng một chiếc giường?
"..."
Ngay khi Cố Noãn đang thắc mắc không biết có phải mình vô tình leo lên giường của Hàn Dương hay không, thì cậu phát hiện ra đây là phòng của mình, giường của cậu, gối của cậu, chăn bông của cậu, và Hàn Dương sắp tới sẽ là của cậu.
"Chẳng lẽ anh chui vào chăn của mình?"
Trong đầu Cố Noãn phát ra một âm thanh khó mà tin nổi.
Cậu khẽ mở miệng, đôi mắt tròn xoe.

Cậu không hiểu tại sao Hàn Dương chui vào chăn của mình, điều này ở trong lòng cậu là một kích động quá lớn.
Dù sao thì từ nhỏ đến lớn, Hàn Dương chưa bao giờ leo lên giường của cậu.

Cố Noãn kích động không chịu nỗi, nghĩ đến nghĩ lui, cậu đã định sẵn ngày cậu và Hàn Dương nắm tay nhau bước vào lễ đường.
Hơn nữa Hàn Dương dường như đang nhẹ nhàng ôm lấy cậu?

Cậu còn gối đầu lên cánh tay của Hàn Dương.
Cố Noãn sợ rằng cánh tay của Hàn Dương sẽ tê rần nên hơi chống người lên.
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Bọn họ đang đối mặt với nhau, Cố Noãn thực sự không dám thở mạnh.

Cảnh tượng này đẹp đến mức cậu khó có thể chắc chắn có phải mình đang mơ hay không, nhưng mộng đẹp như vậy bình thường cũng không có, huống hồ vạn nhất khiến cho Hàn Dương trong mộng tỉnh lại, lễ đường gì đó sẽ tan thành mây khói.
Chà, cái được không đủ bù đắp cái mất.
Cố Noãn chớp chớp mắt, si mê nhìn Hàn Dương, ngất ngây trước vẻ đẹp khiến người ta trầm luân này, Cố Noãn giữ lại chút lý trí, cố gắng bấm lên đùi mình một cái.
Tốt lắm, rất đau, đây không phải là mơ!
Trái tim của Cố Noãn đập thình thịch, còn sắp nhảy đến tận cổ họng, cậu do dự một chút, đưa tay ra lắc lắc trước mặt Hàn Dương.

Hàn Dương không có tỉnh lại, hô hấp vẫn đều đều.
Cố Noãn không thể chịu đựng được nữa, cậu cực kỳ dễ bị sắc dụ.

Giờ khắc này, người trong lòng chủ động ôm chăn ngủ với mình, đố ai chịu nổi nữa? Da đầu của Cố Noãn giật giật, đột nhiên cậu nghiêng người về phía trước và chụt một cái lên khuôn mặt của Hàn Dương.
Cậu không dám hôn lên môi, vì sợ đánh thức Hàn Dương.

Nhưng nếu có thể, Cố Noãn thực sự muốn hôn lên môi anh.
Trải qua sự quan sát cẩn thận của Cố Noãn, Hàn Dương đã thực sự chìm vào giấc ngủ.
Có lẽ?
Thực hành ra chân lý, mà những người không dám thực hiện bước đầu tiên sẽ không bao giờ có được "chân lý".
Cố Noãn lớn mật hôn lên môi của Hàn Dương, rất mềm mại.
Cố Noãn không quan tâm đây là nụ hôn đầu hay không phải nụ hôn đầu, lãng mạn hay không lãng mạn, chỉ cần đối phương là Hàn Dương.
Đêm dài, Cố Noãn còn chưa ngủ đủ, mãn nguyện kề sát lồng ngực của Hàn Dương, ngửi lấy mùi thơm bạc hà trên người Hàn Dương, một lúc sau mới hài lòng chìm vào giấc ngủ.
Nhưng cậu không biết rằng kể từ sau vụ tai nạn bốn năm trước giấc ngủ của Hàn Dương rất nông.

Vì vậy, khi Cố Noãn lần thứ hai chìm vào giấc ngủ, Hàn Dương chậm rãi mở mắt ra.
Giống như một ngọn lửa cháy muộn, thiêu đốt lỗ tai của Hàn Dương, đỏ và nóng đến hù người.
Cố Noãn đã hôn anh, vừa nãy, còn đến hai lần.
"......"
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Sáu giờ sáng.
Hàn Dương thức dậy, anh đã bị Cố Noãn "ầm ĩ" làm tỉnh lại.

Hết cách rồi, động tác nhỏ của Cố Noãn nhiều lắm khiến Hàn Dương muốn giả vờ ngủ cũng không được.
Anh vừa mở mắt ra, Cố Noãn đã nhanh chóng nhắm mắt lại, ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của Hàn Dương.
"Cố Noãn."
Cố Noãn không nói một lời.
Hàn Dương nói: "Anh biết em thức rồi."
"......"
"Đừng giả vờ ngủ."
Cố Noãn nhíu mày, trong lòng thở dài tại sao thời gian hạnh phúc lại trôi qua quá nhanh, đáng tiếc quá ngắn ngủi.
Cậu từ trên người Hàn Dương lăn xuống, dụi dụi mắt, giả vờ giả vịt nói: "Ồ, anh ơi, sao anh lại ở trên giường của em?"
Lần này cậu cao hứng đến nỗi tâm trạng hoàn toàn không đúng, lời thoại cũng sai, giả bộ không giống như người vừa mới ngủ dậy, kỹ năng diễn xuất của cậu thực sự rất tệ.
Hàn Dương ngồi dậy, xuống giường đi dép lê, giống như không có chuyện gì: "Bữa sáng muốn ăn gì?"
"Anh làm sao?"

"Ừm."
"Cà chua đường!"
Nào có ai sáng sớm đã ăn cà chua đường, đề nghị này bị Hàn Dương từ chối, anh nói: "Anh có thể làm cho em một cái sandwich cà chua."
Cố Noãn không hề phản đối, đi chân trần xuống giường, bị Hàn Dương chặn lại bảo đi dép vào.

Thời tiết này, thành phố C đã sớm lạnh, biệt thự đã mở hệ thống sưởi sàn từ sớm, nhưng Hàn Dương vẫn không cho Cố Noãn chạy lung tung mà không mang giày tất vì sợ cậu sẽ bị cảm lạnh.
"Anh ơi, em đói đến nỗi có thể ăn được mười cái sandwich."
"Ngày hôm qua em không ăn cơm." Hàn Dương dừng lại, "Cũng không uống thuốc."
"Xong đời rồi."
Không ăn là chuyện nhỏ, quên uống thuốc mới là chuyện lớn.

Cho dù là Quý Mạc hay bác sĩ Vương, nếu biết được cậu uống ít hơn một lần thuốc, chắc chắn sẽ cằn nhằn cậu một hồi lâu.
Cố Noãn cầu viện Hàn Dương: "Anh đừng nói với ba, được không?"
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Trong lòng Hàn Dương khẽ động: "Chuyện hôm qua xảy ra đều có lý do, không uống thuốc cũng không phải lỗi của em..." Anh ngồi xổm xuống, mang tất vào cho Cố Noãn giống như trước đây.
"Anh, em lớn rồi..." Cố Noãn sợ Hàn Dương xem mình như trẻ con, liền rút cái chân bị Hàn Dương nắm lại.
Đây là thói quen của Hàn Dương, Cố Noãn không thích đi tất, trước đây anh luôn bắt Cố Noãn mang vào.
Anh liếc nhìn thời gian: "Có lẽ chú Quý và chú Cố buổi trưa sẽ về đến nhà."
"Hả? Sao họ về sớm vậy?" Cố Noãn cầm điện thoại lên xem, nhưng không nhận được tin nhắn hay cuộc gọi nào từ Cố Viễn Sâm hay Quý Mạc.

Theo lý mà nói, nếu họ chuẩn bị về nước, Quý Mạc chắc chắn sẽ báo trước với Cố Noãn.
"Tối qua chú Cố gọi cho anh."
Hàn Dương nói, anh mở tủ đồ của Cố Noãn và lấy cho cậu một bộ quần áo mặc nhà.

Anh không chủ động hỏi Cố Noãn về chuyện xảy ra ngày hôm qua, vì anh đã biết tất cả.

Anh không muốn Cố Noãn nhớ lại hồi ức tồi tệ này một lần nữa, và anh cũng không cần Cố Noãn giải thích bất cứ điều gì cả.
Ngược lại, Cố Noãn mơ hồ nhận ra điều bất thường.
Cậu do dự rồi quyết định chủ động thẳng thắn: "Hôm qua...em đụng phải Hứa Minh Hạo.

Anh còn nhớ gã không?"
Làm sao Hàn Dương có thể quên vết sẹo trên tai của mình là do Hứa Minh Hạo gây ra.

Tình trạng bây giờ của Cố Noãn cũng bắt đầu từ "trò đùa dai" của Hứa Minh Hạo.
Anh hận không thể giết chết gã, làm sao có thể quên được?
Hàn Dương lạnh giọng nói, nghiến răng: "Chưa quên.".



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện