Dâu Tây Ba Ba Pi

Em Muốn Đi Cùng Anh Không


trước sau



Sự thật đã chứng minh, sao sinh viên đại học hiện đại lại muốn chui lỗ chó?
Cố Noãn đúng là sẽ đi qua cửa sau, nhưng cánh cửa bị cây cỏ trên tường che khuất, không dễ thấy lắm, ngược lại, lỗ chó cạnh cửa đặc biệt đáng chú ý.
Hàn Dương nói xong mới nhìn thấy cửa sau, xấu hổ đến mức suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi.
Cố Noãn ngẩn ra, không hiểu Hàn Dương đang nói cái gì.

Một lúc sau, cậu mới phản ứng lại, nhìn chằm chằm vào lỗ chó rồi lại nhìn Hàn Dương.
Hai người nhìn nhau.
"Anh sẽ không nghĩ em đi vào từ chỗ này chứ?"
"..."
Hàn Dương không nói nên lời, anh thật sự nghĩ như vậy đó.
May mắn thay, Cố Noãn không chỉ là người biết tìm đường xuống mà còn là người có thể nhường người khác bậc thang để đi xuống.

Cậu chỉ chỉ cái cửa nhìn không được rõ ràng lắm, nói với Hàn Dương: "Em đi đường này, lỗ chó quá nhỏ, em chui không lọt."
Ký túc xá của họ không cho phép nuôi chó lớn, ngay cả lỗ chó cũng nhỏ xíu.
Hàn Dương hơi run: "Được." Anh nói, "Muộn rồi, em mau vào đi thôi."
Cố Noãn đặt tay lên nắm cửa, không có ấn xuống, quay người lại gần Hàn Dương: "Anh, em vừa nói..." Cậu nắm lấy góc áo của Hàn Dương.

Thói quen này từ trước đến nay chưa bao giờ thay đổi, mỗi lần làm nũng lại lấy ra dùng: "Học kỳ này em không có nhiều tiết học, sau này em có thể thường xuyên đến chỗ anh chơi được không?"

Hàn Dương không có lập tức đồng ý, "Cuối tuần nếu có thời gian, anh sẽ về nhà."
"Bình thường khẳng định anh không có thời gian."
"..."
Cố Noãn không muốn làm cho Hàn Dương khó xử, cắn chặt môi dưới, "Không tiện thì thôi vậy." Cậu buông lỏng tay, đầu ngón tay chạm nút góc áo của Hàn Dương, siết chặt, "Thỉnh thoảng đến có được không.

Em chắc chắn sẽ rời đi sớm, em đến thăm anh một chút thôi, không quấy rầy công việc của anh"
Anh bận chuyện của anh, em làm chuyện của em.
Khi Hàn Dương ở nước ngoài, Cố Noãn đã phải dùng những cuộc gọi video để giải nỗi khổ tương tư.

Bây giờ cả hai đã ở cùng một thành phố, ai còn muốn làm bạn qua mạng?
Hàn Dương nhìn Cố Noãn cố chấp, trong thời gian ngắn anh không biết nên nói cái gì: "Anh không có ý đó."
Cố Noãn ngước nhìn anh.
Hàn Dương trầm giọng, ánh mắt rơi trên khuôn mặt ủy khuất của Cố Noãn, "Sau này có thể anh sẽ thường xuyên đi sớm về muộn.

Nếu em muốn đến phải nói trước với anh."
"Đương nhiên rồi!".

Cố Noãn được cho phép nhảy dựng lên vì vui mừng, một lúc cao hứng liền ôm lấy cánh tay Hàn Dương xoa xoa, "Em vào trước nhé."
Hàn Dương bị hành động của cậu làm cho buồn cười, khóe miệng hơi nhếch lên, mỗi lần gặp Cố Noãn biểu tình trong mắt anh luôn ôn hòa như đang nhìn vào một tia sáng dịu dàng.
Mà mọi chuyện đều có ngoài ý muốn, cửa sau của ký túc xá lại là một trong số đó.
Cố Noãn vẫy tay tạm biệt Hàn Dương, một tay cầm nắm cửa, vừa ấn vừa đẩy.
Này, thật kỳ lạ, sao không đẩy ra được thế này?
Cố Noãn không tin ma quỷ.

Cánh cửa này lúc thường người khác còn không biết.

Cậu cũng do tình cờ phát hiện ra nó cách đây vài ngày.

Lần trước cậu còn sử dụng cánh cửa này để đi đường tắt đến giảng đường.

Tại sao hôm nay nó lại bị khóa?
Cố Noãn không bỏ cuộc, mở thêm một lần nữa, nhưng vẫn không được.

Cậu chậm rãi quay người lại, phát hiện Hàn Dương đã đi tới bên cạnh mình, "Bị kẹt không mở ra được sao?"
"Hình như bị khóa." Cố Noãn ngửi thấy mùi hương bạc hà trên người Hàn Dương, ôm lấy cặp sách: "Anh, không phải anh có việc sao, anh đi trước đi, em đến cửa hàng tiện lợi ngồi một đợi một lát là được rồi."
Để tránh mặt học trưởng, ngay cả cổng chính của ký túc xá Cố Noãn cũng không vào được.

Hàn Dương thấy vậy làm sao có thể yên tâm rời đi: "Tại sao em lại trốn tránh hắn?"
Cố Noãn không thể nói ra, cậu không muốn Hàn Dương biết cậu đang bị một Alpha đẹp trai như vậy theo đuổi, cậu vẫn thật lòng theo đuổi Hàn Dương đây nè.
Tuy nhiên, Hàn Dương không biết Cố Noãn đang bị theo đuổi, còn nghĩ người ta một lòng muốn gây khó dễ cho Cố Noãn.

Dù sao tai nạn lần trước của Cố Noãn đã trở thành một nút thắt trong lòng Hàn Dương, anh liếc nhìn thời gian nói với Cố Noãn, "Anh đi đuổi hắn."
"Không cần!" Cố Noãn nắm lấy tay của Hàn Dương, "Có lẽ anh ta sẽ lập tức rời đi."
Hàn Dương trở nên có chút nóng nảy, cảm xúc này dĩ nhiên không nhằm vào Cố Noãn.
Anh chỉ ghét tất cả những gì gây khó dễ cho Cố Noãn.
"Anh ơi, anh đi trước đi."
Hàn Dương không chịu nghe cậu nói, đi thẳng đến trước cửa ký túc xá.

Cố Noãn muốn ngăn anh lại, nhưng Hàn Dương bây giờ đã là một người đàn ông cao lớn, Cố Noãn không còn ngăn cản được nữa.
"Chờ đã!"
Hàn Dương bị cậu ngăn lại hai lần, cuối cùng giọng nói cũng có chút cảm xúc, "Lúc bị bắt nạt sao em không nói cho anh biết?" Hàn Dương giữ vai cậu lại, "Tránh ra."
Trong lúc cấp bách, Cố Noãn không thể làm gì khác hơn là đành phải ôm lấy Hàn Dương, dán cằm của mình vào trong ngực Hàn Dương, ngẩng đầu lên, đành phải nói thật, "Anh, anh hiểu lầm rồi! Anh ta, anh ta chỉ muốn theo đuổi em!"
Trong nháy mắt Hàn Dương dừng lại, lòng bàn tay cứng ngắc.
Cố Noãn ôm lấy anh và dần đỏ mặt.

"Em đã từ chối anh ta mấy lần rồi, nhưng anh ta vẫn theo đuổi em.

Anh ta không phải người xấu, cũng không có bắt nạt em, còn mang thức ăn đến

cho em nhưng em đều từ chối.

Anh ta chỉ là không nghe em thuyết phục, em đã nói em không thích anh ta."
Cậu mang câu nói cuối cùng ở trước mặt Hàn Dương cường điệu nhấn mạnh một lần nữa: "Em thực sự không thích anh ta."
Em thích anh ó.
Cố Noãn mím môi, đơn phương ôm Hàn Dương, tim đập bịch bịch bịch luôn.
Lời tỏ tình không thể nói sớm quá, cậu tự nhủ trong lòng, xem như luyện tập trước đã.
Sáu giờ bốn mươi tối, học trưởng vẫn như cũ kiên nhẫn đợi Cố Noãn trở lại trường.
Tầng dưới ký túc xá có rất nhiều muỗi, ngay cả những người đẹp trai nhất cũng không thoát khỏi số phận bị cắn vài đốt.
Học trưởng vừa đuổi muỗi vừa dậm chân.

Có rất nhiều người quen đi ngang qua, còn cố tình trêu chọc: "Í, Vu Dập, cậu vẫn đang đợi em khóa dưới đó sao?"
Vu Dập mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng đều, đặc biệt kiên trì nói: "Đúng vậy, sáng mai cậu ấy có lớp, hôm nay cậu ấy sẽ trở lại trường học đúng không?"
"Cậu còn không chắc cậu ấy có trở lại trường không mà còn đợi lâu như vậy?" Người lên tiếng bội phần khâm phục sự nhiệt tình khi theo đuổi người của Vu Dập, thở dài một hơi: "Cậu thật giống như hoa ưu đàm (*) không nở hoa, vừa nở lại rất si tình."
Vu Dập nhún vai, không đáp lại.
Hắn lấy điện thoại di động ra xem giờ, mở một dãy số trong danh bạ, do dự vài lần, nhưng vẫn không gọi.


Mặc dù Cố Noãn không muốn cho hắn số điện thoại, nhưng những vấn đề nhỏ nhặt như vậy chỉ cần tốn chút tâm tư là có thể được rồi.

Vu Dập không muốn để Cố Noãn phản cảm, trong lòng hắn, Cố Noãn là một đóa hoa cao lãnh cheo leo nơi vách núi, hắn chỉ có thể giữ lấy nó bằng lòng chân thành, không thể đường đột.
Hắn nghĩ, đợi thêm một chút, đến tám giờ mà người chưa tới hắn sẽ về.
......
Tội nghiệp Vu Dập hoàn toàn không biết, sau khi Cố Noãn thú nhận mình bị học trưởng khổ sở theo đuổi, đã một đường đi theo Hàn Dương rời khỏi trường học.
Cố Noãn vốn định đến cửa hàng tiện lợi ngồi một lát, nhưng Hàn Dương không biết chuyện gì đang xảy ra, anh không muốn để Cố Noãn đi.

Cố Noãn cho rằng Hàn Dương đang lo lắng, trực tiếp nói: "Vậy em sẽ vào ký túc xá bằng cổng chính, dù sao thì em trốn được hôm nay cũng không trốn được ngày mai."
Dù Vu Dập có cố chấp đến đâu, trái tim của Cố Noãn đã có người, hắn không thể chen vào, một khe hở cũng không thể.
Chỉ là, trước khi Cố Noãn cất bước, Hàn Dương đã nói: "Nếu em thật sự không muốn gặp hắn, em có muốn đi thử vai với anh không?"
"Hả?" Cố Noãn phản ứng không kịp.
Hàn Dương hỏi: "Mấy giờ ký túc xá của em đóng cửa?"
"11 giờ."
"Còn kịp, anh sẽ đưa em trở lại."
Dù biết Cố Noãn và học trưởng học cùng trường, thỉnh thoảng họ sẽ gặp nhau, nhưng vào lúc này, khi Hàn Dương ở đây, anh không muốn Cố Noãn đi qua đó.

Anh đã tự ý can thiệp vào cuộc sống của Cố Noãn, nhưng anh không thể kiểm soát được hành vi của chính mình.
Hàn Dương ghen tị, ngay cả khi Cố Noãn không có hứng thú với Alpha đó.
"..."
Trong lúc chờ đợi câu trả lời, tay Hàn Dương khẽ run lên, "Em muốn đi cùng anh không?"
Cố Noãn im lặng vài giây, niềm vui sướng trong lòng như từng đợt sóng vỗ.

Cậu ước gì mình có thể mỗi ngày hai mươi bốn giờ treo trên người của Hàn Dương, tình chàng ý thiếp, căn bản không có cách nào từ chối: "Muốn!"
Hoa ưu đàm: "Ưu Đàm Bà La" (tức hoa ưu đàm) trong tiếng Phạn có nghĩa là một loài hoa mang đến điềm lành từ Thiên Đàng, chỉ khai nở 3.000 năm một lần và những người nghiên cứu kinh Phật trên khắp thế chưa ai tìm thấy tài liệu nào khẳng định loài hoa mà mọi người đang gọi là hoa Ưu Đàm là Ưu Đàm Bà La trong kinh Phật.

Tuy nhiên, sau khi quan sát qua kính hiển vi có độ phóng đại lên 400 lần, các nhà khoa học khẳng định loài hoa được cho là hoa ưu đàm này thực chất chỉ là sinh vật bậc thấp, chưa có cấu trúc mô.

Nó thực chất là nấm nhầy, đến kì sinh sản, nó sẽ tạo ra các thể sinh sản mang bào tử, đến khi gặp điều kiện phù hợp thì sẽ sinh sôi nảy nở..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện