Dâu Tây Ba Ba Pi

Alpha Tâm Như Bàn Thạch Có Đáng Được Yêu Không Đáng


trước sau



Không đợi Hàn Dương vạch trần mình, Cố Noãn đã tự mình thẳng thắng: "Em hiểu được, em thiếu một chiếc xe."
Hàn Dương thuận theo đáp lời, cứ nghĩ như vậy Cố Noãn sẽ từ bỏ ý niệm này.

Kết quả, Cố Noãn tự tin lấy ra một cuốn sổ tiết kiệm, cậu đã chuẩn bị sẵn sàng.

"Hiện tại, về mặt tài chính của em mua một chiếc xe trị giá hơn mười mấy vạn cũng không thành vấn đề."
Dưới sự giáo dục của Cố gia, cuộc sống của Cố Noãn và phú nhị đại của những gia đình khác không hề giống nhau.

Từ khi còn nhỏ, ngoài những thứ cần thiết trong cuộc sống và những món quà vào những ngày lễ, một số thứ không hợp với lứa tuổi hoặc tự bản thân Cố Noãn đặc biệt muốn nhưng không thích hợp mở miệng xin hai người cha của mình thì về cơ bản Cố Noãn sẽ tự tích góp tiền tiêu vặt và tiền mừng tuổi của mình để mua.

May mắn thay, tiền tiêu vặt hàng tháng và tiền mừng tuổi hàng năm của Cố Noãn đều không nhỏ, ngoài những khoản chi tiêu hàng ngày trong nhiều năm qua, cậu cũng đã lên kế hoạch tiết kiệm một khoản tiền nhỏ.

Cậu hai tay đưa sổ tiết kiệm qua cho Hàn Dương xem, hai mắt sáng ngời, "Anh, có được không?"
Đối mặt với Cố Noãn như vậy, Hàn Dương trong lòng cảm thấy trăm mối thỏa hiệp.

Nhưng thay vì nhận cuốn sổ tiết kiệm này, anh lùi lại một chút, vô tình giữ khoảng cách với Cố Noãn.

Anh đặt cốc nước trên bàn cạnh giường, liếc nhìn thời gian, hai giờ rưỡi sáng.

Hàn Dương nói: "Không được."
Cố Noãn gục đầu xuống, hai tay cầm cuốn sổ tiết kiệm cũng rũ xuống.

Hàn Dương ôn thanh nói: "Không còn sớm, đi ngủ đi." Thấy Cố Noãn thật lâu cũng không động đậy, anh sắp xếp lại tâm trạng, giả vờ bình tĩnh tiến lại gần, "Anh sẽ thường xuyên trở lại."
Anh muốn sờ đầu Cố Noãn, nhưng anh nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của Cố Noãn, "Lần trước anh cũng nói như vậy."
Tay của Hàn Dương đông cứng lại, sau đó chậm rãi đặt xuống.


"Khi anh ra ngoài sống nhất định sẽ không gặp mặt em, cũng không thường xuyên gọi điện thoại cho em.

Mỗi lần đều là em gọi điện thoại cho anh...Anh, có phải anh, kỳ thực không hề nhớ em một chút nào không?"
Cố Noãn không ngẩng đầu lên, giống như khi còn nhỏ chỉ cần ủy khuất liền sẽ không để ý đến chừng mực, nói hết những điều trong lòng.

Cậu lung tung dụi mắt, nhét sổ tiết kiệm và bằng lái xe vào túi quần, không thèm nhìn Hàn Dương một cái đã đứng lên trở về phòng.

Cuộc hội ngộ của hai người liền là một đêm không ngủ, mỗi người đều có những tâm sự riêng.

Ngày hôm sau.

Cố Noãn dậy muộn, hữu khí vô lực ngồi vào bàn ăn sáng.

Điện thoại di động bị cậu để lại trong phòng, nếu có người mở lịch sử tìm kiếm, nhất định sẽ nhìn Cố Noãn đầy nghi vấn.

—— [Làm thế nào để theo đuổi một Alpha chỉ xem mình là em trai?]
—— [Alpha thầm mến sắp dọn ra ngoài, tôi phải làm sao đây?]
—— [Nơi phồn hoa có mê hoặc lòng người?]
—— [Từ ngữ nào dễ dàng làm cho Alpha tâm như bàn thạch trở nên nhẹ dạ?]
—— [Alpha tâm như bàn thạch có đáng được yêu không? Đáng.]
Câu cuối cùng còn thực sự tự hỏi tự trả lời...!
Cố Noãn đau đầu thở dài, tất cả đều là những đáp án vô dụng.

......!
Trên bàn ăn chỉ có Cố Noãn và Hàn Dương.

Cố Viễn Sâm đến công ty từ sáng sớm, Quý Mạc lúc này đang ở thư phòng.

Hôm nay Cố Noãn và Hàn Dương đều dậy muộn.

Dì Từ làm cho mỗi người một phần sandwich.

Phần của Cố Noãn ít hơn Hàn Dương một nửa.

Bởi vì liên quan đến thuốc, khẩu vị của Cố Noãn không tốt, ăn mấy miếng đã thấy no.

Trong lòng cậu đầy tâm sự, không nói chuyện với Hàn Dương, lẳng lặng đi lên lầu hai.

Cậu đi hai bước liền dừng một bước, sau đó nhìn về phía Hàn Dương.

Kết quả là Hàn Dương chỉ tập trung ăn bánh mì trong đĩa, còn uống một ly sữa, không thèm nhìn Cố Noãn.

Cố Noãn lập tức nắm chặt tay, lửa giận trong lòng hừng hực dấy lên, tức giận đi lên hai bước, sau đó quay đầu bắt gặp ánh mắt của dì Từ.

"Tiểu thiếu gia, có chuyện gì sao?"
"Một lát nữa Tô Mộc đến chơi, dì Từ giúp cháu chuẩn bị một ít bánh ngọt." Cố Noãn kéo Tô Mộc ra làm lá chắn, chạy lên lầu một hơi rồi đóng cửa lại.

Dì Từ thấy vậy liền liếc nhìn đĩa thức ăn của Cố Noãn, "Sao lại ăn ít hơn bình thường vậy?" Dì Từ buồn bực, ngày hôm qua không phải còn cao hứng lắm sao.

Hay là tối qua đã ăn quá nhiều? Dì Từ chỉ nghĩ như vậy, cũng không nhiều lời.


Hàn Dương ở bên ăn xong miếng sandwich cuối cùng, đứng dậy dọn đĩa của mình và Cố Noãn đi vào phòng bếp.

Dì Từ đi qua: "Đại thiếu gia, để tôi làm là được rồi."
"Cám ơn dì." Hàn Dương không có rời khỏi phòng bếp, xắn tay áo lên, lấy hai quả cà chua trong tủ lạnh rồi lại đặt trở về chỗ cũ, hỏi dì Từ, "Có cà chua ở chưa để vào tủ lạnh không ạ?
"Có có, ở trong túi mua sắm để ở kia, tôi vừa mới mua vào buổi sáng." Dì Từ hỏi: "Cậu có muốn làm cà chua đường cho tiểu thiếu gia sao?"
"Vâng."
"Vậy để tôi làm cho."
Hàn Dương từ chối, "Không cần, em ấy thích ăn đồ của cháu làm."
Cà chua đường là thứ mà Cố Noãn yêu thích từ lúc còn nhỏ, khi Cố Noãn còn học tiểu học, không biết là do cơ thể phát triển hay tính háu ăn của mình, cứ nửa đêm, cậu lại gõ cửa phòng Hàn Dương, dắt tay Hàn Dương vào bếp lấy cà chua trong tủ lạnh trám đường để ăn.

Ăn một quả không đủ liền ăn hai quả, đến nỗi nước cà chua và đường đều dính đầy tay và miệng cậu, ngay cả áo ngủ cũng có.

Vì thế, Hàn Dương sẽ cắt cà chua thành từng lát, rắc đều đường trắng lên trên, để Cố Noãn dùng nĩa ăn.

Cà chua đường như thế này trông càng ngon miệng, ăn cũng càng ngon hơn.

Hơn nữa, thứ này cho nhiều đường thì sẽ quá ngọt, ít đường thì sẽ quá chua, mỗi lần Hàn Dương làm món này đều để đường rất vừa phải.

Vì vậy, mỗi lần Cố Noãn ăn, cậu đều cười tươi như hoa, vui sướng nịnh nọt.

"Cà chua đường do anh làm là ngon nhất.

Còn ngon hơn cà chua do ba làm, hơn cả bà Trương làm, hơn cả dì Từ làm gấp trăm lần!"
Nghĩ xong lại nói thêm một câu, "Ba nấu cơm là tệ nhất, luôn không cho em ăn đồ ngọt!"
Hàn Dương nghe cậu than thở, lấy khăn giấy lau miệng cho Cố Noãn, không quên dặn dò: "Một lát nữa nhất định phải nhớ đánh răng."
"Được!" Cố Noãn lấy một miếng cà chua đưa đến miệng Hàn Dương.

Nhìn thấy Hàn Dương cũng ăn một miếng, cậu mừng rỡ, "Lát nữa chúng ta cùng nhau đi đánh răng."
Không quản là chuyện gì, chỉ cần làm cùng với Hàn Dương, Cố Noãn sẽ vô cùng cao hứng.

Khi đó Hàn Dương mới học lớp sáu tiểu học, bị cà chua ngọt đến mức nhíu mày, động tác tay giúp Cố Noãn lau miệng cũng không dừng lại, "Đừng để dính lên quần áo, nếu không chú Cố sẽ la em."
Hàn Dương kỳ thực không quá thích cà chua, nhưng Cố Noãn thích, vì vậy anh phải ăn cùng rất nhiều.

Cố Noãn gật đầu, rất nghe lời Hàn Dương.

Cậu nghiêm túc ăn, thỉnh thoảng đút cho Hàn Dương một miếng.

Hai cái đầu nhỏ đã cùng nhau ăn hết ba quả cà chua trong một lần vào bếp.

Mỗi đêm đều như vậy, muốn để Cố Viễn Sâm và Quý Mạc không biết cũng khó.

......!
Hàn Dương lúc này đang cắt cà chua, nghĩ đến đây không khỏi mỉm miệng cười khẽ.

Không giống như trước đây, bây giờ Hàn Dương dùng dao thành thục hơn nhiều.

Chỉ một chốc sau, anh đã làm xong, lấy cái màng bọc thực phẩm gói lại rồi nói với dì Từ: "Dì Từ, giúp cháu mang đến cho Cố Noãn được không?"
"Hả?"
Anh nói, "Cố Noãn đang giận cháu."
Dì Từ vừa nghe, còn nghĩ có chuyện gì nghiêm trọng, dì hơi vung tay, "Không có chuyện gì, tiểu thiếu gia giận cậu cùng lắm là nửa giờ thôi."
Quả nhiên, nửa giờ sau, Cố Noãn gõ cửa phòng Hàn Dương.


Cậu nhăn nhó đưa cái đĩa không tới, liếc nhìn Hàn Dương một cái: "Thêm nữa." Nói xong, còn ợ một tiếng no nê cực lớn.

Cố Noãn một tay che miệng, tức giận hận không thể rèn sắt thành thép.

Cậu mới tìm thấy cho mình một bậc thang đi xuống, làm sao liền lộ liễu rồi!
Hàn Dương cũng không có biểu tình gì, cầm lấy cái đĩa trống không, phát hiện nó đã được Cố Noãn ủ ấm.

"Cà chua trong tủ lạnh quá lạnh, anh đi lấy ra, một lát nữa lại ăn."
Cố Noãn đi theo Hàn Dương vào phòng bếp, chưa đi được mấy bước, đi ngang qua phòng khách, đột nhiên cậu túm lấy góc áo của Hàn Dương, "Em xin lỗi, tối qua em tức giận với anh."
Kỳ thực là rạng sáng ngày hôm nay.

Hàn Dương quay lại, thấy Cố Noãn đã thay đổi trạng thái bình thường, đôi mắt cậu ướt nước, nhưng ẩn nhẫn nói: "Anh là người lớn, có rất nhiều chuyện phải làm, cũng sẽ có rất nhiều bạn bè xung quanh..."
"..."
"Em biết anh bận rộn, cho nên không nhớ đến em là chuyện bình thường.

Để em nghĩ đến anh là được rồi, em sẽ không buồn, không có chút nào! Anh, anh đừng để ở trong lòng nha."
Hàn Dương cảm thấy lông mày của mình có chút giật giật.

Chỉ là Cố Noãn cẩn thận chuẩn bị nói câu tiếp theo, ngoài cửa liền vang lên tiếng cười.

Tiếng cười của Tô Mộc giống như một âm thanh ma quái.

Cố Noãn không biết y đã học được "trà ngôn trà ngữ" (*) cấp thấp này ở đâu, còn học đến nhuần nhuyễn như vậy.

(*) Trà ngôn trà ngữ là trong ngôn ngữ mạng dùng để chỉ những lời nói cay cú, ẩn chứa những mưu mô, thích giả vờ ngây thơ.

Tô Mộc ôm bụng cười, dì Từ vừa mở cửa cho họ đã ho nhẹ hai tiếng, Tô Mộc lập tức bị mẹ mình – Tô Linh – đứng bên cạnh nhéo cánh tay một cái.

Như thế Tô Mộc mới chịu thu liễm: "Xin lỗi, xin lỗi, con người của con não luôn có vấn đề hahahahaha."
Y vẫn còn cười, cười đến nỗi Cố Noãn đỏ mặt trong nháy mắt, vội vàng trở về phòng đóng cửa lại.

Tô Mộc cười đau bụng, vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Hàn Dương, khóe miệng hoàn toàn đông cứng lại.

Chó điên bị đồn đãi trong trường hồi đó không hổ là chó điên, ánh mắt đáng sợ mấy năm qua cũng không thay đổi.

Từ hồi cấp hai, Tô Mộc đã sợ Hàn Dương, y nuốt một ngụm nước bọt, dừng ngay ý cười, có chút rùng mình.

Y túng quẫn rồi.

Vài giây sau, Cố Noãn đỏ mặt mở cửa phòng ra, hét với Tô Mộc, "Tô Mộc, vào phòng!".



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện