ĐẦU SÓI

Chương 3: Tôi Biết Ở Đâu Có Kar98K


trước sau

Advertisement

Tôi bày ra dáng vẻ không sao cả nói: “Cô muốn báo ở đâu thì báo đi, không được thì đợi cảnh sát đến, sau đó điều tra xem, tôi lấy được chiếc túi này từ tay của tên cướp kia, tên cướp kia không nói cho tôi biết ai là chủ nhân của chiếc túi này, nếu như cô mạo nhận, tôi lấy gì đền cho người ta.”

Dương Thần với Tiền Long hiểu ý tôi nên cũng cùng nhau bỡn cợt.

Cô gái đó tức đến nỗi tím mặt lại, nói: “Anh....mấy anh.....” không nói hết được cả câu.

Nhìn thấy dáng vẻ không giống như đang nói đùa của chúng tôi, cô gái cũng không nói gì nữa, trực tiếp lấy điện thoại từ trong túi ra, trông dáng vẻ như đang muốn gọi điện cho cảnh sát, tôi liếc mắt ra hiệu cho hai người anh em.

Tiền Long vừa quét nền vừa lẩm bẩm, “Tôi nhớ anh Đường nhà mình đang làm quản lý hộ khẩu ở đồn công an, lát nữa mình gọi điện thoại hỏi xem tội vu oan thì bị phạt mấy năm tù.

Dương Thần cũng rất phối hợp với Tiền Long, nói: “Anh rể của mình tháng này cũng đang chỉ huy một đội quản lí an ninh, hay là lúc nữa mình cũng gọi điện thoại hỏi xem sao?”

Vốn dĩ chúng tôi chỉ muốn dọa cô gái ấy thôi, nhưng nghe xong lời của hai người họ, tôi ngược lại cũng bị dọa một phen, ngây người mấy giây, sau đó tiếng “oaa” vang lên, cô gái ngồi sụp xuống đất bắt đầu khóc, nhìn thấy con gái nhà người ta bị dạo đến phát khóc, chúng tôi đều không thể bình tĩnh được, mấy con mắt đều nhìn nhau.

Dương Thần với Tiền Long đưa mắt nhìn tôi, ra hiệu cho tôi nhanh chóng đi dập lửa.

Tôi cúi đầu nhìn cô gái đang ngồi khóc trên mặt đất, sau đó tiến lên gần cô ấy.

Vốn dĩ tôi cũng không muốn trêu đùa cô ấy, định trực tiếp trả lại túi cho cô ấy luôn, nhưng cô gái này thật sự không biết lí lẽ, tôi có lòng tốt lấy lại túi cho cô ấy, vậy mà ngay cả một câu “cảm ơn” cũng không biết nói, còn mở miệng hét lớn “này”, làm cho tôi cảm thấy không thoải mái chút nào.

Thực ra cô gái này rất xinh đẹp, gương mặt tròn nhỏ nhắn, đôi mắt phượng dài, còn có một ruồi nhỏ ở khóe mắt trái, mái tóc được buộc đơn giản bằng dây buộc tóc hình hoa quả, bộ quần áo thể thao bó sát, tôn lên dáng người tuyệt vời của cô ấy, điều duy nhất không thể chấp nhận được của cô ấy đó là không có sự lịch sự căn bản.

Tôi đưa túi về phía đối phương, cong môi nói: “Chỉ cần một câu cảm ơn, không quá đáng chứ?” 

Cô bất ngờ ngẩng lên nhìn tôi, đôi mắt ngấn lệ, dáng vẻ cần bao nhiêu uất ức thì có bao nhiêu uất ức, từ từ đứng dậy, nhỏ giọng nói với tôi: “Cảm ơn!”

Tôi chưa kịp phản ứng gì, miệng cô ấy đã nhếch lên, giành lại chiếc túi trong tay tôi, tiếp đó lại dùng hai tay nắm lấy cổ áo tôi, co đầu gối lên, đá vào đũm quần tôi một cái.

Tôi nhớ rằng lúc đó gương mặt tôi vẫn đang cố giữ được một nụ cười vô cùng tao nhã.

0.01 giây sau liền một tiếng “A” vang lên khắp con phố.

Trước mắt tôi tối sầm lại, quỳ rạp xuống đất, sau khi xong chuyện Tiền Long có nói, lúc đó tiếng hét của cậu đã làm đèn của cả con phố sáng hết lên.

Sau khi tung một chiêu làm tôi ngã xuống đất, cô gái đó đã chạy mất, học sinh thể dục xuất sắc như Dương Thần còn chưa kịp phản ứng, cho đến khi cô gái đó chạy rất xa rồi, hai người kia vẫn chưa nhớ đến việc phải chạy đến giúp tôi.

Hơn mười phút sau, hai người họ đỡ tôi lên, tôi rơm rớm nước mắt nói: “Hai cậu xem xem, trứng đã vỡ hay là chưa?”

Dương Thần không khách khí mắng: “Cậu còn ở đấy mà kêu nữa, nếu lúc nãy cậu không trêu đùa cô ấy, thì chuyện này có xảy ra không? Có điều, cô gái đó chạy cũng nhanh thật, mình còn chưa kịp phản ứng lại, có lẽ lúc nãy không cần cậu ngăn lại tên cướp kia thì cô ấy cũng có thể tự mình đuổi kịp hắn.”

“Mẹ kiếp, đợi đấy cho ông, lần sau tôi mà bắt được cô ta, tôi nhất định phải để cho cô ta biết được thế nào mới gọi là côn đồ thật sự.” Tôi chịu đựng cơn đau dữ dội mà hậm hực mấy câu, ngồi trên đường co quắp đau đớn, chỗ bị thương nhạy cảm đến mức không dám đưa tay xoa.

Tôi không sợ rằng sẽ không bắt được cô gái đó, thị trấn của chúng tôi cũng không quá lớn, chỉ có vài chỗ là có thể tụ tập bạn bè để uống bia, chỉ cần cô gái kia không mua vé xe rời đi ngay trong đêm nay, tôi tin chắc rằng tôi sẽ còn gặp lại cô ta, tôi có một loại cảm giác đặc biệt không nói ra được, cảm thấy bản thân nhất định sẽ xảy ra chuyện gì đó với người này.

Sau khi hai người thu dọn xong cửa hàng, Dương Thần nghe một cuộc điện thoại, nói với tôi vài câu, sau đó lại gọi Tiền Long ra một góc thì thầm to nhỏ gì đó, liền vội vàng phóng xe điện rời đi, chỉ còn lại tôi và Tiền Long, Tiền Long dìu tôi đi lên xe.

Tôi thở hổn hển hỏi Tiền Long: “Đại Thần Tử đi đâu vậy? Không phải nói là cùng nhau đi đến quán net chơi PUBG sao?”

Tiền Long ngừng một lúc, sau đó thở sâu một tiếng.

Nhìn biểu tình của cậu ta, tôi hiểu ra, nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy? Cậu ta nói cái gì?”

Tiền Long sờ mũi cười cười nói: “Cũng không nói gì, sau này chúng ta ít gây phiền phức cho người khác đi, cậu ta cũng không đáng trách đâu.”

Tôi “ừ” một tiếng, không hỏi thêm gì nhiều.

Trong thế giới mà ngay cả tiền cũng có thể làm giả như thật này, trừ danh lợi ra thì cái gì cũng là giả.

Tôi nhớ rằng, hồi tôi học cấp hai, giáo viên lịch sử của tôi có nói, trong thế giới nhộn nhịp này, tất cả mọi người đều đang bận rộn với danh lợi của bản thân. Phàm phu thục tử, cũng không có ngoại lệ, lúc đó tôi còn nghĩ rằng thầy giáo không hiểu thế nào gọi là anh em, bây giờ xem ra, là do chúng tôi không hiểu thế nào là xã hội.

Đương nhiên, tôi cũng không trách gì Dương Thần, cậu ta có nỗi khổ của cậu ta, mới gây dựng nên cửa hàng thịt nướng này, không thể làm trung tâm cứu trợ cho chúng tôi mãi được.

Sau khi suynghĩ rõ ràng mọi chuyện, tôi cười hỏi Tiền Long, “Sao cậu lại dọn ra ở riêng?”

“Anh trai tôi sắp kết hôn rồi, hehe...” Tiền Long xoa mũi cười, nhỏ giọng nói: “Giá nhà ở thị trấn chúng ta cậu cũng biết rồi đấy, hai anh em tôi đều không thể sống độc thân mãi được.”

Tôi trầm mặc mấy giây, vỗ nhẹ lên vai Tiền Long, muốn an ủi cậu ta nhưng lại không biết an ủi như nào.

Ở xã hội mà giá nhà còn tăng nhanh hơn cả kim giây đồng hồ này, muốn có người có thể đi cùng với mình đến cuối cuộc đời, có xe chỉ là thứ để gõ cửa đầu tiên, căn nhà mới là thứ để quyết định tình cảm có bền vững hay không.

Tiền Long khịt mũi, cười nói: “Tôi không sao, nhan sắc vẫn bày ra đây, không sợ không có cô nương nào ngó tới.”

Tôi cười nói: “Cậu thôi đi, trông cậu giống như củ khoai từ vậy, vẫn còn dám so với anh đây về mặt nhan sắc.”

Nhìn ánh đèn sáng rực trên đường, tôi thấp giọng hỏi: “Hoàng thượng, cậu có ước mơ gì không?”

Tiền Long kéo vô lăng cười cười: “Có chứ, cậu có biết người lợi hại nhất thị trấn của chúng ta là ai không?”

Tôi cong môi nói, không phải là Trần Hoa Tiêu của Kim Thái Dương hay sao, lái một chiếc xe Masereti, không bận bịu gì thì đi uống rượu với mấy vị lãnh đạo, sao vậy? Cậu muốn trở thành người như anh ta sao?”

Tiền Long phanh gấp một cái, nhìn tôi một cách nghiêm túc, rồi lắc đầu: “Sai! Tôi muốn trở thành đại ca của anh ta, có nghe nói đến Triệu Thành Hổ ở thương hội vương giả chưa? Là một nhân vật rất lớn ở Sùng Châu, năm đó anh trai tôi đã lăn lội cùng anh ta.”

Tôi trợn mắt khinh thường nói: “Cậu chém gió vừa phải thôi, nghe cậu chém gió mà túi mật của tôi sắp rơi xuống đất luôn rồi, năm đó, anh trai cậu vẫn còn đang ngâm nga khúc Tương Tiễn ở trường học đấy.”

Mặc dù tôi không phải người trong xã hội đó, nhưng vì nguyên nhân có liên quan đến cha tôi, mà tôi cũng có hiểu biết một chút về lịch sử của những vị đại ca xã hội đen kia.

Tiền Long ho khan hai tiếng, sau đó chuyển đề tài: “Dù sao đi nữa, mưa gió sau này chúng ta cùng nhau chống đỡ, cùng lắm thì chúng ta cùng nhau lăn lội trên xã hội này, trên mình đã có người rồi! Rất lợi hại đó.”

Chiếc xe đi từ từ trên đường, tôi cười nói: “Hoàng thượng, hay là chúng ta đến quán net chơi PUBG đi, dù sao thì giờ cũng rảnh, không có gì làm. Hơn nữa, ngày mai tôi cũng không cần phải đi làm nữa rồi.”

“Đi thôi, đêm cũng dài, tâm trạng tôi cũng không được tốt, cần có nơi để giải tỏa. Nói không chừng còn có thể gặp được chuyện tốt gì đó.” Tiền Long quay xe hai lần, lái về phía trường học trước kia của chúng tôi.

Trường mà chúng tôi học có tên là Nhị Trung, là một ngôi trường rất bình thường, xung quanh trường học có không ít quán net, giá cũng rất rẻ, tốc độ mạng lại nhanh, chỉ có một điều không tốt đó là trường học hay bảo giáo viên đến đây để kiểm tra.

Có điều, bây giờ thì tốt rồi, chúng tôi đều không phải là học sinh nữa, giáo viên đến kiểm tra chúng tôi cũng không cảm thấy sợ nữa rồi.

Đi đến một quán net có tên là “Tinh Vũ”, tôi với Tiền Long bắt đầu chơi game, vừa vào trận, chưa chơi xong một ván, phía sau lưng tôi bị đập mạnh một cái.

Tôi vô thức quay đầu lại nhìn, bị dọa đến nỗi đứng bật dậy, phía sau tôi không biết từ lúc nào đã xuất hiện năm sáu gã thanh niên, ăn mặc xanh xanh đỏ đỏ, trông rất giống những người nổi tiếng trên mạng xã hội Kuaishou.

Lưu Kỳ, người bị tôi đánh ở tiệm sửa xe lúc tối cũng đứng trong số đó, có điều mấy tên quả đầu dưa hấu và Tiểu Ảnh không đi cùng hắn ta.

Với nhiều lớp băng gạc quấn quanh đầu, hắn đứng phía sau một tên tầm hai mấy tuổi, chỉ về phía tôi lắp bắp lên tiếng: “Anh...chính là hắn....hắn là người đánh em lúc tối.”

Sau khi nhìn rõ mặt người kia, tôi nước nước bọt, cúi đầu chào: “Anh Phong Tử, anh có chuyện gì sao ạ?”

Người đứng trước mặt Lưu Kỳ là Lý Tuấn Phong, biệt hiệu là Phong Tử, anh ta hay lượn lờ ở trường học để bắt nạt người khác, rất lợi hại, lúc tôi còn đi học, có nghe qua danh tiếng của anh ta, nhưng vẫn chưa gặp mặt lần nào.

Lý Tuấn Phong đặt mấy ngon tay lên bả vai tôi, lạnh lùng nói: Ra bên ngoài nói chuyện đi.

Đúng lúc này, Tiền Long đang ở giữa chúng tôi đột nhiên vứt tai nghe xuống một bên, nói một cách tức giận: “Vương Lãng, mày mù à, không nhìn thấy bên đó có người sao?”

Mọi ánh mắt dồn về phía cậu ta, cậu ta chớp chớp mắt, sau đó lập tức cầm lấy điện thoại, bày ra dáng vẻ giống như đang nghe điện thoại, từ từ đi ra ngoài cửa: “Mẹ kiếp, tối nay đúng là không thể chơi được nữa, quá nhiều lũ ngốc, có một tên ngốc cứ đuổi theo xe của tôi, hỏi tôi là người anh em này có mua móc khóa không, phiền chết đi được.”

Lý Tuấn Phong đẩy đẩy vai tôi, cười lạnh lùng: “Đi thôi người anh em, phải để tôi kéo cậu đi thì cậu mới chịu đi hay sao?”

Lúc Lý Tuấn Phong định kéo tôi ra khỏi quán net, thì Tiền Long lại loạng choạng đi vào, một tay đặt sau lưng một tay cầm điện thoại nói: “Được được, chúng ta cùng nhau chơi một ván nữa, chỉ một ván nữa thôi, để cho mày mở rộng tầm mắt, người trong giang hồ, rốt cục có nhiều người chống lưng cho tao như thế nào, sau khi nhảy dù xong thì đi theo tao, tao biết ở đâu có Kar98K.”

Nghe thấy câu nói biết ở đâu có Kar98K của Tiền Long, tôi lập tức lấy lại tinh thần, bị bọn Lưu Tuấn Phong kéo ra khỏi quán net.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện