Đất Ma

Đồng Hồ


trước sau

Advertisement
Phượng Ngân liếc nhanh cái đồng hồ treo tường.

Lúc này, giờ hiển thị đang là mười giờ ba mươi phút. Từng tiếng kim chạy tích, tóc, tích, tóc, đều đều và đơn điệu. Việc cô nàng có thể nghe rõ tiếng đồng hồ kêu như thế này chứng tỏ bên ngoài, những con chó trong xóm đều đã ngậm mồm, cái cánh ve sầu ếch nhái cũng đều nín tịt, không dám phát ra một âm thanh nào nữa

Xóm quê về khuê, im phăng phắc như tờ.

Cái sự im lặng còn kinh khủng hơn cả lũ quỷ, từ từ tràn qua những khe cửa đã dính xôi, lan vào phòng. Chầm chậm, từ tốn, cái yên tĩnh chết người bóp nghẹt lấy tâm tưởng người khác. Bên ngoài lần cửa đóng im ỉm kia rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra? Phượng Ngân không biết. Cái sự yên lặng bất thường này lại càng xoáy sâu vào đó, làm cô nàng bất an hơn.

Thời gian lững thững trôi...

Điền Quý vẫn không thấy phản ứng gì khác, cứ yên lặng an vị tại chỗ mình ngồi, hai mắt nhắm lại. Động thái kỳ quặc này của anh chàng khiến Phượng Ngân mơ hồ cảm thấy có gì đấy không đúng cho lắm.

Những ngày qua đi cùng nhau, cô nàng cũng nắm được đại khái tính tình và thói quen của Điền Quý. Chỉ vào lúc thường ngày không có chuyện gì xảy ra, anh chàng mới lộ cái vẻ lười nhác, cứ hở ra là ngáp ngắn ngáp dài. Còn vào lúc chiến đấu, không thể nào có chuyện Điền Quý bị động ngồi chờ như thế này được.

Trong ánh sáng nhờ nhờ của ngọn đèn điện, bốn bức tường của căn phòng như thu hẹp lại. Các góc phòng nơi đèn không chiếu tới được như càng tối tăm thêm, lạnh lẽo thêm. Phượng Ngân thủ sẵn Đằng Xà tiên trong tay, căng mắt, dỏng tai lên chờ đợi.

Thế nhưng, vẫn không có chuyện gì xảy ra hết.

Mặc cho cô nàng đứng thủ thế ra sao, đề phòng thế nào, cũng chẳng có chuyện gì xảy ra hết. Mọi thứ vẫn bình bình, tà tà mà xảy ra, giống hệt như mọi ngày thường nhật khác, khiến nguòi ta cảm thấy tự nhiên, chuyện đáng nhẽ nó phải như vậy.

Còn những con lợn ma?

Trong chốc lát, một ý nghĩ từ từ xuất hiện trong đầu Phượng Ngân, rằng lũ ma này chỉ là một tin đồn thất thiệt, một câu chuyện phóng đại của người nhà quê chân lấm tay bùn, kể để dọa nhau cho bớt cơn nóng nực giữa ngày hè oi ả mà thôi.

Tích, tắc, tích, tắc.

Tiếng đồng hồ treo tường vang lên đều đều, đều đều, như một bằng chứng rằng thời gian vẫn đang chậm rãi trôi qua chứ chưa hề ngưng lại. Phượng Ngân nóng hết cả ruột. Những gì xảy ra đằng sau lần cửa đóng chặt, dính đầy xôi lá dứa kia khiến cô nàng càng thêm bất an. Rốt cuộc, Phượng Ngân không nhịn nổi, bèn quay sang hỏi xem Điền Quý đang làm gì:

“Này... có chuyện gì vậy?”

Không có câu trả lời.

Điền Quý vẫn ngồi im ru như phỗng, cứ như thể không nghe được cô nàng đang nói gì.

Phượng Ngân chặc lưỡi, lại tiếp tục chờ đợi trong tĩnh lặng. Sự nhàm chán và nỗi bất an cùng hiển hiện, giằng xé lấy nhau, khiến cô nàng càng thấy rối bời.

Tắc, tích, tắc, tích...

Tiếng chiếc đồng hồ vẫn kêu lên phía sau.

Trong buổi đêm khuya khoắt, lúc không có tiếng ve tiếng ếch, không cả tiếng chó sủa ma, không cả tiếng người, chiếc đồng hồ treo tường bỗng chốc trở thành nguồn âm thanh duy nhất, thống trị lấy đêm khuya trong ngôi nhà khang trang.

Tắc, tích, tắc...

Tiếng đồng hồ kêu bỗng nhỏ dần.

Mồ hôi trán Phượng Ngân túa ra, lăn xuống chạm vào khóe mắt. Có thể vì nóng, mà cũng có thể vì áp lực trong lòng. Cô nàng giật giật mắt mấy cái vì cay, nhưng tuyệt không dám nhắm mắt lại. Tình huồng căng thẳng khiến Phượng Ngân chẳng dám thả lỏng, sợ rằng chỉ không chú ý một chút thôi là sẽ phải trả cái giá quá đắt.

Tắc, tích...

Tắc...

Tích...

Phượng Ngân quay đầu, liếc nhanh cái đồng hồ treo tường xem thời gian đã trôi qua bao lâu rồi.

Lúc này đây, kim giờ chỉ vào số mười, kim phút chỉ vào số mười hai, báo hiệu mười giờ đúng.

Quãng thời gian vừa trôi qua là âm nửa tiếng.

Hộp đồng hổ bật mở, một cái đầu lợn đã bị lột hết da, mạch máu và cơ thịt vẫn còn co bóp không ngơi nghỉ dù là trong thoáng chốc bắn ra, được gắn lòng thòng bằng một cái lò xo nhún nhẩy, hết trái lại phải. Cái đầu lợn ngó chung quanh một vòng, rồi há miệng cười khanh khách, bảo:

“Người phàm, chào mừng đến với trò chơi của bọn tao.”

Phòng khách nhà lão Nguyễn Hải Phong lắp một ngọn đèn ống, gắn bên ngay phía trên chiếc đồng hồ treo tường. Đúng ra còn một cái đèn bàn nữa, nhưng lúc sắp xếp đồ đạc lấy chỗ bày trận, Điền Quý đã xếp ra một xó nhà.

Ánh sáng từ chiếc đèn duy nhất nay đã biến thành một màu đỏ như máu, ánh đèn quỷ dị không tản ra như bình thường, mà tập trung lại một chỗ, chỉ chiếu vào mỗi mình Phượng Ngân. Cô nàng đi đến đâu, ánh đèn chiếu đến dấy, ngoài ra cả căn phòng đã bị nhấn chìm trong một màn bóng tối đen như mực.

Phượng Ngân căng mắt ra nhìn, trong bóng tối cô nàng không thấy được Điền Quý, cũng không tìm thấy cái vòng tròn bằng ghế nơi cả nhà lão Nguyễn Hải Phong đang ngồi gục bên nhau ở đâu cả. Rânh giới của căn phòng như thể tan vào trong màn đêm, bốn bức tường biến mất, chỉ còn bóng tối đặc quánh là như trải dài đến vô tận. Đứng trong cột sáng đỏ lòm bé tí, Phượng Ngân vừa thấy choáng ngợp, mà vừa thấy bí bách.

Thế giới của cô nàng hiện tại ngoài bóng tối ra, thì chỉ còn độc cái đồng hồ với cái đầu lợn đang cười khùng khục.

Cô nàng lườm cái đồng hồ một cái, hỏi:

“Mày nói đây là một trò chơi?”

“Đúng vậy. Một trò chơi. Cô cũng biết là nghịch như quỷ, phá như ma mà. Bọn này thích chơi lắm. Khà khà. Chơi có thưởng, chơi có phạt, chơi bằng mạng. Mày... dám chơi không?”

Cái đầu lợn gằn giọng lên, nói câu cuối cùng.

Phượng Ngân cười nhạt.

Cô nàng gỡ cái dây buộc tóc xuống, suối tóc đen dài bung ra phủ xuống tận giữa lưng. Phượng Ngân lấy dây buộc tóc đeo vào tay mình, đoạn hỏi:

“Muốn chơi cũng được, nhưng phải có luật lệ rõ ràng. Nếu như một bên gian lận thì trò chơi đâu còn gì thú vị?”

“Đúng. Đúng. Khà khà. Tất nhiên là có luật lệ tử tế rồi.”

Cái đầu lợn cười sằng sặc, ra chiều khoái trá lắm.

Cái giọng gian xảo không hề giấu diếm kia của nó thì có người tin mới là lạ.

Phượng Ngân mới hỏi:

“Mày đã nói thế thì tao yên tâm. Vậy luật chơi thế nào, làm sao mới thắng được?”

Cái đầu lợn bèn bảo:

“Nói cũng đơn giản thôi. Trong căn phòng này trừ mày ra, có tổng cộng tám người. Chỉ cần mày tìm được bọn họ trước khi đồng hồ điểm mười hai giờ thì coi như mày thắng, bằng không thì phần thằng về phe bọn tao.”

Phượng Ngân cười khẩy, hỏi:

“Thật à? Nhưng đồng hồ vẫn đang điểm ngược đấy.”

Đầu lợn kia đáp:

“Chấp cho mày cũng được, thế cho công bằng. Ai bảo tao háo sắc, cứ thấy đàn bà là lòng dạ mềm oặt đi chứ. Ôi, thật là:

Đa tình tự cổ không dư hận, dĩ hận miên miên vô tuyệt kỳ.”

Phượng Ngân cười mím chi, lại bảo:

“À, thế thì phải tranh thủ mới được. Này, thử nói xem làm cách nào mà các người bày ra cái nơi quỷ quái này được thế?”

Cô nàng hồi tưởng lại những gì xảy ra đêm đó, mãi mà không hiểu bọn quỷ này ra tay lúc nào mà không một dấu hiệu, thần không biết quỷ không hay được như thế.

Cái đầu lợn cười lên phe phé, bảo:

“Ngu gì mà nói ra cho mày nghe? Thế nào, giờ có định chơi không...”

“Chơi thì chơi. Nhưng mà...”

Vừa dứt câu thì đã nghe đánh “đùng” một cái, Đằng Xà tiên đánh giật ra, ngọn roi tự động dài ra, cuốn chặt lấy cái đầu lợn đến mấy vòng. Phượng Ngân nắm roi giật mạnh một cái, vảy rắn dọc thân nhuyễn tiên dựng lên thành những lưỡi dao, cứa vào thịt cái đầu lợn. Cái đầu không kịp kêu tiếng nào đã bị ngọn roi nghiến nát ra thành một bãi thịt nát.

“Tao không nói là sẽ chơi theo luật của chúng mày.”

Phượng Ngân nhún vai một cái.

Cái đầu bị đánh chết, cảnh tượng kỳ dị cũng biến mất. Ánh sáng từ chiếc đèn ống từ từ trở lại thành màu trắng, lan ra chiếu sáng xung quanh. Tường vách, bàn ghế đều xuất hiện trở lại trong ánh đèn điện mát dìu dịu.

Bảy người nhà họ Nguyễn ôm chặt lấy nhau, hai ông bà trông váng vất như sắp ngất, mặt tái mét. Hai đứa trẻ con thì vội vội vàng vàng rúc vào lòng mẹ mà khóc rưng rức lên, trông đáng thương lắm. Nhưng cũng không trách được chúng. Bởi lúc này, đến như mẹ chúng mà còn trợn to đôi mắt, mặt mày tái nhợt tái nhạt nhìn Phượng Ngân không nói nổi lời nào. Lão Nguyễn Hải Phong là người ngồi ngoài cùng, lúc này dập đầu binh bình xuống sàn, khóc lóc:

“Xin tha mạng. Xin tha mạng.”

Lão nói một câu, cái mặt lợn mọc ra sau gáy lão lại kêu éc một cái, vừa tà dị vừa khôi hài.

Duy có anh con trai cả, con riêng của lão Phong là cứng cựa. Anh này thu hết can đảm, lấy con dao phay xẻ thịt lợn thủ sẵn trong người ra chĩa về phía Phượng Ngân, quát:

“Con quỷ khốn nạn! Mày cút đi! Mày cút đi. Đừng có hòng hại người nhà tao, bằng không tao liều với mày!”

Phản ứng bất ngờ này khiến cô nàng ngẩn ra, không hiểu đầu đuôi sau trước thế nào cả. Cô nàng bước lại gần, hỏi:

“Này. Mọi người làm sao thế? Sao lại thế?”

Anh con trai phát hoảng, nhảy phắt dạy, vung dao chém. Sức người nông thôn chân chất, đang tuổi tráng niên, làm cái nghề phải vật lộn với gia súc như anh này thì khỏe đến thế nào? Song Phượng Ngân là dân võ nòi, cô nàng gạt vào huyệt ở tay anh này một cái, đoạn thúc khuỷu đẩy vào ngực là anh này ngã bổ chửng. Lão Nguyễn Hải Phong thấy thế, mới la làng lên thất thanh, khóc lóc tùm lum tùm la rằng:

“Ối trời ơi. Ối đất ơi. Thầy ơi là thầy. Thầy về nhà con chưa bao lâu đã bị con quỷ nó hại chết thế này!”

Lời lão Phong nghe như sét đánh bên tai, khiến Phượng Ngân kinh hoảng lui lại mấy bước. Cô nàng cứ thuyết phục chắc mình nghe nhầm, hoặc người nhà họ Nguyễn bị bọn quỷ làm cho thấy ảo giác mà thôi.

Lúc này, hai vợ chồng già ngất xỉu, người đổ ngả sang hai bên.

Cảnh tượng sau lưng họ lộ ra ngoài.

Dưới cái đồng hồ, xác Điền Quý đổ gục xuống, vết máu vãi ra đỏ phòng. Cái đầu bị cứa lìa của anh chàng văng ra tận góc nhà, tóc bết dính vào mặt, mắt mũi mờ trợn trừng trừng.

Chết không nhắm mắt.

Truyện convert hay : Người Ở Rể Giữa Đường

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện