Đát Kỷ Không Phải Họa Quốc Yêu Phi

Quái vật ăn thịt người.


trước sau

“Chỉ cần mỹ nhân muốn, khi nào cũng có cơ hội.”

Đế Tân cũng không phải đứa ngốc, đương nhiên cũng nghe ra ẩn ý trong lời Tô Đát nói, nhưng hắn không ngại dung túng Tô Đát.

“Không giống nhau, khi thiếp thân ở nhà, dùng nước không giống với vương cung, thiếp thân chỉ có dùng nước như vậy, mới có thể làm ra đồ ăn ngon nhất.”

Lời này của Tô Đát làm Đế Tân hiểu lầm nàng muốn rời khỏi mình, tức khắc có chút không cao hứng.

Giọng Tô Đát vừa chuyển, còn nói thêm: “Hiện giờ đương nhiên thiếp thân không có khả năng về nhà, cho nên thiếp thân có một thỉnh cầu lớn mật, hy vọng Đại vương có thể đáp ứng thiếp thân.”

“Chỉ cần mỹ nhân không rời đi, thỉnh cầu gì, cô cũng đáp ứng.”

Đế Tân nghe thấy Tô Đát nói như vậy, còn chưa nghe là yêu cầu gì, đã một ngụm đáp ứng.

Ánh mắt Tô Đát sáng lên, nàng không nghĩ tới chuyện sẽ thuận lợi như vậy.

“Khi còn bé thiếp thân rất nghịch ngợm, từng bởi vì muốn bớt việc đã mang nước sông ở xung quanh dẫn vào trong viện của mình, lại làm cái xe chở nước, như vậy nước lưu động, càng thêm ngọt lành, chẳng qua là tiểu đánh tiểu nháo, còn cần Đại vương mời thợ thủ công hỗ trợ nhìn một cái có được hay không. Rốt cuộc nếu nói là làm, khả năng cần đào mương dẫn nước, không tránh khỏi mất công, nhưng thiếp thân lại muốn nước ngọt lành như vậy, để cho mọi người đều được dùng là tốt rồi.”

Tô Đát đã đem kỹ thuật diên cả đời của bản thân ra, tuy rằng nàng cũng biết đây là công trình lớn hạng nhất, nhưng trừ cái này ra, nàng không có biện pháp khác, hiện giờ yêu lực của nàng còn thấp, căn bản không có biện pháp ngăn cản thủy tai đến.

Đế Tân tiếp nhận mai rùa Tô Đát truyền đạt, cũng không thật sự để bụng, cái gì đào mương dẫn nước rồi làm xe chở nước, nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ ngây thơ của Tô Đát, nhưng hắn cũng không nói ra.

“Cô cảm thấy không tồi, việc này không bằng giao cho Tỷ Can hoàng thúc đi làm.”

Đế Tân vẫn luôn cảm thấy thúc thúc này quản quá nghiêm, luôn mặt sưng mày xỉa với hắn, vừa lúc mượn cơ hội này đuổi hắn đi.

“Nếu Tỷ Can hoàng thúc có thể tự mình giám thị, vậy đương nhiên là cách tốt nhất.”

Tô Đát có ấn tượng cực tốt đối với vị Tỷ Can hai đời trung thần này, hơn nữa Tỷ Can rất coi trọng nông nghiệp, đào mương dẫn nước cũng có lợi cho nông nghiệp phát triển, Tô Đát tin tưởng Tỷ Can có thể tận dụng.

“Thiếp thân đa tạ Đại vương.”

Tô Đát nghiêm túc nói lời cảm tạ, cái nàng có thể làm đều đã làm, còn lại chỉ xem vận khí của nhà Ân.

Nhưng thần minh đã bất mãn với nhà Ân, đương nhiên cũng sẽ không che chở nhà Ân.

Tô Đát bái nguyệt tu hành, đương nhiên cũng có thể nhìn thấy sao Tử Vi thuộc về Đế Tân đã bắt đầu ảm đạm.

Tô Đát chưa bao giờ từng nghĩ tới chuyện xoay chuyển cục diện, trời không dung nhà Ân, đương nhiên nàng cũng không bảo hộ được, nàng chỉ nghĩ bảo trụ một cái mệnh của mình.

Ba ngày sau, quả nhiên trời mưa to.

“Nỗ lực của ngươi đã uổng phí, hiện tại khẳng định bọn họ còn chưa tu sửa ổn.”

Man man nhìn hạt mưa to như hạt đậu ngoài cửa sổ, ra dáng ra hình lắc lắc đầu, như là thật sự tiếc hận.

Trên thực tế, nó cũng không có cảm giác gì.

“Ít nhất đã làm hết khả năng, chỉ hy vọng sau cơn mưa này, có thể an ổn một đoạn thời gian.”

Tô Đát nhìn chiều hôm nặng nề, trong lòng chỉ cảm thấy áp lực, thậm chí nàng có chút kỳ vọng đêm tối đến chậm một chút.

Đây cũng không phải chuyện tốt, trực giác của yêu thú rất nhạy bén.

“Ta cảm thấy đây có thể là một đêm làm người khó có thể yên giấc.”

Tô Đát thở ra một ngụm trọc khí, nàng nhìn về phía man man đang cuộn lại trong khăn tay, lông chim nó vẫn tươi sáng như cũ, đặc biệt dưới sấm sét ầm ầm, có vẻ phá lệ mê hoặc.

“Có lẽ vậy, đêm mưa luôn tiềm tàng nguy hiểm, ngươi hẳn sớm thành thói quen mới đúng.”

Man man hơi hơi nâng một chút đầu chim, nếu không phải xác định Tô Đát là một Cửu Vĩ Hồ, nó không chút nghi ngờ đứng ở trước mặt nó chính là nhân loại.

“Nhưng hôm nay nay phá lệ bất an, giống như có đại sự gì đó muốn phát sinh.”

Tô Đát nhíu mày, đây là cảm giác nàng chưa bao giờ có, điều này làm cho nàng khó có thể thoải mái.

“Đừng nghĩ nhiều, không có việc gì.”

Man man không để bụng, rúc đầu vào khăn.

Lúc này các nàng cũng không biết, một trò chơi tràn ngập sợ hãi vào ban đêm sắp bắt đầu.

“Đương gia, ngươi có nghe được không, ngoài cửa nhà ta hình như có tiếng khóc của tiểu hài nhi?”

Phụ nhân buông chén đũa trong tay, cẩn thận nghe trong chốc lát.

“Không có a, ta thấy do nàng là quá muốn có hài tử, bị ma chướng.”

Phu thê bọn họ đã thành hôn hai năm, còn chưa thể thành công dựng dục con nối dõi, bởi vậy có chút sốt ruột. Đặc biệt là thê tử, bởi vì nàng không thể mang thai, hiện giờ đã bị bà bà ghét bỏ, nếu nàng lại không thể mang thai, hiềm khích giữa hai người sẽ tiến thêm một bước.

“Không có khả năng, ta tuyệt đối không có nghe lầm, đây khẳng định là tiếng khóc của hài tử.”

Phụ nhân nghiêm túc nói, từ nhỏ tai nàng đã thính hơn so với người khác.

Hiện giờ tiếng khóc này ngày càng lớn, cũng chứng minh đứa nhỏ này càng ngày càng đến gần nhà bọn họ.

“Ta đi ra ngoài nhìn xem, xem một chút, nếu ta nghe lầm, vậy quên đi.”

Phụ nhân cảm thấy đây là trời cao thương tiếc nàng, bởi vậy muốn đưa nàng một hài tủe trong đêm mưa này, nàng nghĩ, mặc kệ là nam hài hay là nữ hài, nàng đều sẽ rất thích.

“Bên ngoài mưa lớn như, sao có thể có hài tử?”

Nam nhân không tin thê tử, thậm chí trong lòng hắn dâng lên cảm giác bất an, thời tiết quỷ quái như vậy, trời mưa lớn như vậy, hài tử nào mà qua được.

“Không có việc gì, đứng ở cửa nhà, có thể có chuyện gì chứ?”

Từ trước đến nay lá gan của phụ nhân rất lớn, ban đêm sấm sét ầm ầm như vậy, cũng dám một mình ra cửa.

Phụ nhân mở cửa cũng không nhìn thấy gì, đến cả một cái dấu chân cũng không có, tiếng trẻ con khóc cũng dột ngột biến mất.

“Kỳ quái, lúc ta mở cửa còn có thanh âm, sao đột nhiên lại không có nữa?”

Phụ nhân ngó đầu tìm tòi ngoài cửa, cả người nàng đều ngây ngẩn, ngoài cửa có một con quái vật cao lớn, nó giống một con dê, nhưng lại có khuôn mặt người.

Quái vật không đợi phụ nhân phản ứng lại, đã cắn nàng.

Phụ nhân kêu thảm thiết một tiếng, biến mất ở trong đêm đen, lúc này tia chớp đánh xuống, nương theo ánh sáng mỏng manh, có thể nhìn thấy trên mặt con quái vật kia, hàm răng chảy xuống chất lỏng màu đỏ, mà nó đang nhấm nuốt đúng là hai cái đùi còn lại của phụ nhân.

Nam nhân trong phòng nghe được tiếng thét chói tai của phụ nhân, nhịn không được oán giận.

“Ta nói nàng đúng là không dưng đi tìm việc, đang ăn cơm tốt lành, đi ra ngoài làm cái gì?”

Nam nhân vừa nói vừa đi ra ngoài, mà quái vật kia đang phun xương cốt trong miệng ra, nhe răng nở nụ cười với nam nhân.

Dưới tia chớp, nam nhân thấy rõ bộ dáng của quái vật, hàm răng trắng bóc phiếm hàn quang, khuôn mặt quái dị tràn ngập ác ý.

“A! Ngươi là thứ gì, cút ngay, mau cút ra!”

Nhà bọn họ ở nơi xa xôi hẻo lánh, không có hàng xóm, nam nhân không có cách nào kêu cứu, chỉ có thể ngoài mạnh trong yếu muốn quái vật nhanh rời đi.

Nhưng quái vật kia không chỉ không nghe hắn nói rời đi, ngược lại từng bước đi tới gần hắn.

Đã ăn qua một người quái vật cũng không nóng lòng ăn ngay, ngược lại như là một hài tử nghịch ngợm gây sự, cố ý trêu chọc nam nhân.

“Ngươi cút ngay, đừng tới đây a!”

Nam nhân lui từ cửa đến giữa sân, hắn hoảng loạn cực điểm, dù cũng ném ở cửa không kịp đi lấy, hiện giờ toàn thân trên dưới đều đã bị nước mưa xối ướt.

Cảm giác không khỏe trong người và sự sợ hãi trong lòng không ngừng phóng đại, lúc này bầu trời đánh xuống một đạo cự lôi, vang dội lại sáng ngời, cũng đem nam nhân hoàn toàn đánh tan.

“Ngươi giết ta đi, giết ta, đừng giày vò ta, giết chết ta đi.”

Nam nhân không thể lui thêm, dựa trên tường, không ngừng thở hổn hển, hắn đã không nghĩ mình có thể thoát đi.

Mặc kệ hắn gầm rú như thế nào, quái vật kia cũng giống như đang cười nhìn hắn, bất luận hắn trốn nhanh bao nhiêu, cũng không ngăn cản được nó.

Nam nhân biết mình trốn không nổi, nên vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm đối phương.

Quái vật kia giống như bàn tay người lớn, nhưng tứ chi nó chấm đất, không có đôi mắt người và khóe môi hơi hơi gợi lên càng thêm dọa người.

Rốt cuộc, nó vươn đầu lưỡi màu đỏ tươi, liếm liếm miệng.

Nhân loại sợ hãi trước mặt không ngừng tản ra mùi hương mê người, cái này làm cho nó càng thèm ăn.

Chơi lâu như vậy, nó cũng đói bụng muốn tiếp tục ăn cơm.

Nam nhân nhìn quái vật đi từng bước một tới gần hắn, thậm chí hắn có thể ngửi được mùi máu tươi trên người quái vật.

Quái vật giống như dâng lên sự thích thú tà ác, cũng không bắt đầu từ đầu, mà là từ chân.

Nam nhân không ngừng kêu thảm, càng ngày càng thê lương.

Thẳng đến khi tiếng kêu của nam nhân biến mất, quái vật không nhanh không chậm nhổ xương cốt trong miệng ra.

Tuổi nó còn nhỏ, hai nhân loại đã có thể cung cấp đủ năng lượng, nó đánh cái ợ, nằm ở trong phòng ốc của nhân loại nghỉ ngơi.

“A Trụ, ta nói các ngươi sao không trả lời? Mưa to cả một đêm, mọi người đều ra ngoài ruộng tát nước, sao các ngươi còn chưa ra? Ngay cả cửa cũng không có đóng a?”

Nương của A Trụ bất mãn hỏi, bà vẫn luôn không hài lòng với cô con dâu này, hiện giờ thấy nàng không làm nên chuyện, không nhọc lòng, lại càng không thích nàng.

“Ngươi cũng đừng trách ta nói tức phụ của ngươi, giờ là giờ nào rồi, cũng không chịu nấu cơm,sân cũng không dọn dẹp, trên mặt đất đều là xương cốt gì đây, để đây quỷ quái dọa người, không lo nghĩ gì chỉ ngủ a.”

Tuy rằng nương của A Trụ nói như vậy, nhưng không có động thủ giúp thu thập hộ bọn họ.

Quái vật trong phòng đã bị đánh thức, lúc này vừa lúc nó đã đói bụng, không nghĩ tới đồ ăn đưa đến tận cửa như vậy, nó nhếch môi cười cười.

“Ta phí miệng lưỡi như vậy, thế mà các ngươi còn không ra, chẳng lẽ thấy người làm nương như ta quá phiền? Ta nói tức phụ này của ngươi không phải cái gì tốt, đỗ ngươi dọn ra ở riêng, lại cố ý rời nhà xa như vậy, hiện tại đến cả ta nói cũng không nghe.”

Nương A Trụ vừa dứt lời, đã thấy quái vật.

“Ngươi là thứ gì? Ngươi đem nhi tử của ta giấu ở chỗ nào vậy?”

Nương A Trụ không nghĩ tới trong nhà nhi tử mình còn cất giấu quái vật như vậy, trong lòng bà không nhịn được sinh ra khủng hoảng.

Đương nhiên quái vật sẽ không nói tiếng người, và nó cũng không tính toán sẽ trả lời cái nhân loại nhỏ bé này.

Nhân loại ở trong mắt nó, chỉ là đồ ăn mà thôi.

Tuổi nhân loại lớn chất thịt đương nhiên cũng khác nhau, nhưng nó còn trong thời kỳ trưởng thành, cho nên không thể kén ăn.

Nương A Trụ cũng không biết suy nghĩ của quái vật, bà cũng không kịp nghĩ.

Quái vật nhanh nhẹn bổ nhào vào bà, bắt đầu bữa cơm đầu tiên hôm nay của mình.

Tuy rằng không được ăn no, nhưng nó cũng không nóng lòng hiện tại ra ngoài kiếm ăn, ban đêm mới là thời cơ tốt.

Ngoài cửa sổ lại có mưa to, cọ rửa sạch sẽ vết máu trong viện.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện