Đát Kỷ Không Phải Họa Quốc Yêu Phi

Làm phu nhân của ngươi?


trước sau

Lúc Bá Ấp Khảo tỉnh lại đã đang trên đường đến Triều Ca, nhưng lúc này hắn cũng đã bị trói gô lên.

“Khuynh Nguyệt, ngươi tiện phụ này, cũng dám trói ta.”

Bá Ấp Khảo trừng mắt nhìn nàng ta, hận không thể lập tức giết nàng ta.

Nếu biết sẽ có hôm nay, tất nhiên Bá Ấp Khảo sẽ không giữ Khuynh Nguyệt lâu như vậy.

“Ha, đại công tử nói nhỏ thôi, ta không điếc, nghe thấy.”

Khuynh Nguyệt đến trước mặt Bá Ấp Khảo, vươn một ngón tay che kín miệng hắn, cười hề hề nói.

“Nếu đại công tử muốn cho người khác nghe thấy, chỉ sợ là không được nga, chiếc xe ngựa này chính là lồng giam của ngươi, ngươi kêu rách cổ họng, cũng sẽ không có người tới cứu.”

Ânh mắt Bá Ấp Khảo ngoan độc nhìn Khuynh Nguyệt, nếu không phải không có sức lực, tất nhiên lúc này Bá Ấp Khảo đã bóp chặt yết hầu nàng ta, làm nàng ta không thể phát ra âm thanh.

“Đại công tử không phục?”

Khuynh Nguyệt cười nhạo một tiếng, lạnh lùng nhìn hắn.

“Khuynh Nguyệt, ta tự nhận là đối đãi ngươi không tồi, vì sao ngươi phải đối với ta như vậy?”

Bá Ấp Khảo cảm thấy chính mình đã rơi xuống như thế đồng ruộng, hẳn là có một đáp án, mới hảo kêu hắn minh bạch nguyên nhân.

Nháo ra động tĩnh lớn như vậy, đều không có người tới hỏi một câu, Bá Ấp Khảo biết mình đã bị Khuynh Nguyệt khống chế được, bởi vậy hắn cũng không rống to kêu to, mà rất bình tĩnh hỏi nàng ta.

“Đối đãi với ta không tồi? Bá Ấp Khảo, ngươi đối đãi với nữ nhân nào cũng không phải tốt hơn so với ta? Bởi vì các nàng trẻ tuổi mỹ mạo? Hay là bởi vì các nàng giống Đát Kỷ hơn? Tóm lại ngươi thích ai?”

Khuynh Nguyệt nở nụ cười, nàng ta là nữ nhân đầu tiên của Bá Ấp Khảo, không còn ai có thể rõ ràng hơn nàng ta, lúc Bá Ấp Khảo nhìn các nàng, trong lòng nghĩ đến ai.

Nghĩ đến vô số ban đêm Bá Ấp Khảo say rượu, ôm nàng ta gọi Đát Kỷ, Khuynh Nguyệt cảm thấy vô cùng châm chọc.

“Bá Ấp Khảo, ta yêu ngươi như vậy, thậm chí không tiếc hết thảy vì ngươi sinh hạ trưởng tử, ta vì ngươi có thể thích ta, thích Quý Nhi, dạy hắn đọc sách tập viết, chúng ta dùng sức lấy lòng ngươi, nhưng không kịp một Đát Kỷ đã vào vương cung.”

Nước mắt lưu chuyển quanh hốc mât Khuynh Nguyệt, trước sau không chịu rơi xuống.

“Ta biết rõ ngươi là người vô tình, còn năm lần bảy lượt gửi hy vọng ở chỗ của ngươi, ta cho rằng ta chung quy có thể làm ngươi hiểu, Đát Kỷ đã trở thành quá khứ, chỉ có ta, chỉ có ta, mới là nữ nhân của ngươi, có thể không rời không bỏ ở cùng ngươi. Ta sai rồi, Bá Ấp Khảo, ta thật sự sai rồi, lúc trước ta không nên yêu ngươi, nếu ta không yêu ngươi, ta sẽ không lưu lạc như hôm nay.”

Khuynh Nguyệt biết, mình điên rồi, nàng ta giết chết Thanh Nhiên, cũng đã giết bản thân mình.

“Ngươi biết không? Đôi mắt Quý Nhi thật sự rất giống ngươi, lúc ấy hắn cũng nhìn ta như thế này nhìn ta, chỉ tiếc, ta không thể xuống tay giết hắn, thế mà hắn lại chạy thoát!”

Khuynh Nguyệt vừa nói, ngữ khí cũng trở nên ôn nhu.

“Nhưnb không có quan hệ, Quý Nhi không quan trọng, ta chỉ cần ngươi ở bên cạnh ta.”

“Khuynh Nguyệt, thả ta, ta có thể cho ngươi làm phu nhân, hiện tại ngươi trói ta đi, cái gì cũng không chiếm được.”

Bá Ấp Khảo cũng không để ý đến tình yêu của Khuynh Nguyệt, nếu không phải vì ổn định Khuynh Nguyệt, hắn cũng sẽ không nói đem vị trí phu nhân cho Khuynh Nguyệt.

Ở trong lòng Bá Ấp Khảo, chỉ có Đát Kỷ mới xứng là phu nhân của hắn.

“Làm phu nhân của ngươi?”

Khuynh Nguyệt nghe thấy Bá Ấp Khảo nói, không khỏi cười.

“Bá Ấp Khảo, ta nghĩ ngươi còn không hiểu tình huống hiện tại của mình, hiện giờ ngươi là tù nhân của ta. Nói cách khác, ta muốn làm gì với ngươi đều có thể, ngươi chỉ có thể làm nô lệ của ta.”

Khuynh Nguyệt vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mặt của Bá Ấp Khảo, trên mặt mang theo thỏa mãn điên cuồng.

“Ta sẽ mang ngươi đi Triều Ca, ta muốn để ngươi ở dưới mí mắt tình nhân cũ của ngươi làm trâu làm ngựa cho ta, ngươi không cần nghĩ đến chạy trốn, bên ngoài đều là người của ta, mà ngươi cũng trốn không thoát lòng bàn tay của ta.”

Bá Ấp Khảo nghe thấy Khuynh Nguyệt nói như vậy, cũng chỉ là rũ con ngươi, biểu tình khó lường.

“Ngươi thật sự cho rằng, ngươi có thể giam cầm ta một đời sao?”

Bá Ấp Khảo tính toán trong số người Cơ Phát mang đi, có bao nhiêu tai mắt của mình, có thể cứu mình ra.

“Ta không thể, ta đương nhiên không thể, cho nên ta sẽ giết ngươi trước, đem ngươi làm thành con rối của.”

Khuynh Nguyệt cong cong môi, “Bá Ấp Khảo, có thể ta chưa nói với ngươi, nhưng hiện tại ngươi biết cũng không muộn, từ khi ta sinh ra đã không giôang bình thường, bọn họ đều gọi ta là quái vật, nhưng làm quái vật cũng không tồi, ngươi nói có phải hay không?”

Bá Ấp Khảo trơ mắt nhìn tay Khuynh Nguyệt trở nên sắc nhọn, nàng ta muốn vuốt ve mặt hắn, Bá Ấp Khảo trực tiếp quay mặt về một bên khác.

“Ngươi không thích?”

Con ngươi Khuynh Nguyệt trở nên âm trầm, nếu là Đát Kỷ, chỉ sợ Bá Ấp Khảo sẽ gấp không chờ nổi nhào lên đi.

“Không có ai sẽ thích một quái vật.”

Bá Ấp Khảo lạnh lùng nói, lúc hắn nhìn về phía Khuynh Nguyệt, thậm chí mang theo một tia chán ghét.

“Ta không cho phép ngươi nhìn ta như vậy, ta không cho phép.”

Khuynh Nguyệt không thể chịu đựng được ánh mắt của Bá Ấp Khảo, bạo ngược trong lòng nàng ta bị kích thích, nàng ta không muốn lập tức giết Bá Ấp Khảo.

Nhưng ánh mắt của Bá Ấp Khảo làm nàng ta cảm thấy dày vò, bởi vậy nàng ta nâng nâng bàn tay đầy móng sắc nhọn duỗi về phía mặt Bá Ấp Khảo.

“A!” Bá Ấp Khảo kêu sợ hãi một tiếng, đau đên ngất đi.

Khuynh Nguyệt nhìn tròng mắt tươi sống trong tay, thế mà lại mỉm cười, chậm rãi đưa tròng mắt Bá Ấp Khảo vào trong miệng.

Mà Tô Đát lúc này, còn không biết chuyện gì đã phát sinh.

Đế Tân cũng không tính toán nói chuyện trên triều cho Tô Đát, Thân Công Báo cũng không ở Triều Ca.

“A Hỉ, Thân tiên sinh có nói khi nào hắn sẽ quay về Triều Ca không?”

Tô Đát vẫn cảm thấy trong lòng không yên ổn, giống như có chuyện gì sắp phát sinh.

“Không có a, nhưng hẳn là rất nhanh đi, Công Báo có tọa kỵ, đi Bồng Lai cũng chỉ mất một ngày.”

Hồ Hỉ Mị cố ý vô tình khảy mấy quân cờ, tất nhiên nàng ấy sẽ không chơi cờ, nhưng Thân Công Báo đã từng dạy nàng ấy, bởi vậy nàng ấy mới nhớ thương.

“Chỉ sợ Bồng Lai không muốn đối địch với Côn Luân.”

Tô Đát thở dài một hơi, nàng không phải không tin tưởng Thân Công Báo, mà là cân nhắc lợi hại, nếu đổi lại là nàng, chỉ sợ cũng sẽ không đi quản chuyện này.

“Sẽ không, nếu Bồng Lai không muốn có khúc mắc với Côn Luân, sẽ không nhận Công Báo, lão nhân Nguyên Thủy Thiên Tôn kia bất công, không thích Công Báo, thậm chí còn để mặc Khương Tử Nha chèn ép Công Báo, lúc ấy trong khi tức giận Công Báo mới đầu nhập vào Côn Luân.”

Hồ Hỉ Mị lắc lắc đầu, chuyện này nàng ấy rất rõ ràng, bởi vì trong lúc này nàng ấy quen biết Thân Công Báo.

Tuy rằng Thân Công Báo tức giận Nguyên Thủy Thiên Tôn bất công, lại không làm ra chuyện gì có lỗi với ông ta, ngược lại là người làm thầy như ông ta, lại dung túng đệ tử ôngta yêu thích bắt nạt Thân Công Báo.

“Kẻ phàm nhân Khương Tử Nha kia,chỉ là tu luyện pháp thuật mấy chục năm, nếu không phải Công Báo nhường hắn, sao hắn có thể đánh thắng được Công Báo.”

Hồ Hỉ Mị nhắc tới Khương Tử Nha, cả người đều tức giận, giống như người bị ủy khuất, không phải Thân Công Báo, mà là Hồ Hỉ Mị nàng.

“A Hỉ, lời này ra ngoài không thể nói bậy, miễn đưa phiền toái tới cho Thân tiên sinh.”

Tô Đát nghe đến đó, không cho Hồ Hỉ Mị nói thêm gì nữa.

Tuy rằng giữa tỷ muội các nàng nói chút lời nói không đáng ngại, nhưng tianh tình không có tâm cơ gì Hồ Hỉ Mị cần phải chú ý.

“Tỷ tỷ, ta biết, ta nói với các tỷ cũng không sao, ta nghĩ A Ngọc cũng sẽ không đi ra ngoài nói bậy, có phải hay không?”

Hồ Hỉ Mị cười nghiêng đầu nhìn A Ngọc, nàng ấy rất tín nhiệm bọn họ.

“Đương nhiên ta sẽ không, nhưng Nhị tỷ cũng phải chú ý, mỗi lần tỷ nhắc tới Thân tiên sinh, đúng là sẽ trở nên rất nhiều lời, một khi không cẩn thận sẽ dễ dàng nói nhiều.”

A Ngọc bất đắc dĩ lắc lắc đầu, biểu hiện của Hồ Hỉ Mị thật sự quá rõ ràng, ngay cả nàng ấy cũng nhìn ra được tâm tư của Hồ Hỉ Mị, nhưng Nhị tỷ lại như đầu gỗ không hiểu chuyện cũng không biết bản thân có chỗ không thích hợp.

A Ngọc há miệng thở dốc, tưởng vạch trần tên ngốc này, nhưng lại nhìn thấy Tô Đát không tán đồng lắc đầu.

“A Ngọc, xưa nay A Hỉ nói nhiều, muội đều biết.”

Tô Đát cảm thấy chuyện tình cảm, tốt nhất các nàng không nên trộn lẫn, rốt cuộc bản thân Thân Công Báo không muốn đột phá, hơn nữa làm một đứa ngốc khá tốt, không cần trải qua nỗi khổ của tình yêu.

“Huống chi, A Hỉ và Thân tiên sinh quen biết lâu, Thân tiên sinh lại là trưởng bối của A Hỉ, A Hỉ thân cận với hắn cũng không sai.”

Tô Đát khẽ mỉm cười, nàng biết tâm tư Thân Công Báo, dưới tình huống như thế, nói chuyện yêu đương đúng là không thích hợp, nếu hắn chết, người ở lại trên đời sẽ thương tâm biết bao nhiêu.

Các nàng đang đi trên một con đường không biết trước không ai có thể đoán được kết quả.

“Tỷ tỷ nói không sai, ta và Công Báo quen biết đã lâu như vậy, khẳng định có rất nhiều lời có thể nói, nếu người khác hỏi ta chuyện của tỷ tỷ, ta cũng sẽ không nhiều lời a.”

Quả nhiên Hồ Hỉ Mị là đứa ngốc, A Ngọc đã nói rõ ràng như vậy, nàng ấy vẫn còn không có ý thức được vấn đề.

A Ngọc liếc mắt nhìn Hồ Hỉ Mị một cái thật sâu, cảm thấy nàng ấy có thể đã hiểu, chỉ là không muốn suy nghĩ sâu hơn.

“Ta có chút mệt mỏi, Nhị tỷ chơi trước, ta đi nghỉ ngơi trong chốc lát.”

Hồ Hỉ Mị nghe A Ngọc nói như vậy, ngẩng đầu nhìn nàng ấy.

“A, A Ngọc cũng muốn đi a, ta chơi một mình rất không thú vị.”

Hồ Hỉ Mị chớp đôi mắt, đáng thương hề hề nhìn về phía A Ngọc, tỷ tỷ đã không rảnh chơi với nàng ấy, nếu A Ngọc cũng không để ý tới nàng ấy, vậy thì nàng ấy cũng quá đáng thương.

“Ta cũng sẽ không chơi đồ vật của nhân loại a, không bằng Nhị tỷ tìm Nhã Cách chơi cùng tỷ?”

A Ngọc nhăn khuôn mặt nhỏ, nàng ấy rất bội phục sự kiên nhẫn của Nhã Cách, rốt cuộc tinh lực của Hồ Hỉ Mị thực sự nhiều, giống như không hề biết mệt mỏi.

“Không được a, gần đây Nhã Cách rất bận, ta không rõ, tuy rằng chúng ta là yêu quái, nhưng sẽ bảo trì hình người thật tốt, căn bản sẽ không bị phát hiện a, vì sao tỷ tỷ vẫn chỉ cần Nhã Cách ở lại.”

Hồ Hỉ Mị nâng cằm, khó hiểu hỏi.

“Nếu không phải Nhã Cách sẽ không nấu cơm, có phải cả đầu bếp tỷ tỷ cũng sẽ không lưu lại a.”

A Ngọc cảm thấy Hồ Hỉ Mị thật sự có thiên phú làm ngốc bạch ngọt, tuy rằng các nàng là có thể bảo trì tốt hình người, nhưng tình huống hiện tại của Tô Đát cũng không quá lạc quan a.

“Ai da, tỷ đã quên, hiện tại tỷ tỷ không có yêu đan, căn bản hình người không ổn định, thường thường còn sẽ lộ đuôi, nếu để nhân loại thấy được, chẳng phải là xảy ra đại sự sao.”

A Ngọc thật muốn bổ não Hồ Hỉ Mị ra xem, nhìn xem nàng ấy suy nghĩ cái gì, thật là làm người ta rất cạn lời.

“Ta đã quên……”

Hồ Hỉ Mị sờ sờ cái mũi, hơi chột dạ, rốt cuộc gần đây Tô Đát đều không có lộ đuôi.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện