Đát Kỷ Không Phải Họa Quốc Yêu Phi

Cô không phải hôn quân


trước sau

Advertisement

Lúc Tây Bá Hầu được thả ra, còn có chút mờ mịt, nhưng ông ta vẫn nhớ rõ, ông ta muốn đi yết kiến Đế Tân, bởi vậy cũng chưa kịp điều tra rõ ràng, đã vội vàng đi bái kiến Đế Tân.

“Thần Cơ Xương bái kiến Đại vương.”

Cơ Xương cúi đầu, sợ Đế Tân nhìn thấy bất mãn từ trên mặt ông ta.

“Tây Bá Hầu, cô hỏi ngươi, cô triệu ngươi từ bao giờ, ngươi lại đi từ bao giờ? Sao tới bây giờ mới đến gặp cô?”

Đế Tân giam cầm Tây Bá Hầu, hiện giờ còn trả đũa, oan uổng Tây Bá Hầu không kịp thời tới gặp hắn.

Đây nếu đổi lại là Tô Đát, tất nhiên muốn mắng hắn một câu không biết xấu hổ.

“Hồi bẩm Đại vương, ở trên đường thần gặp chút phiền toái, bởi vậy trì hoãn chút thời gian.”

Cơ Xương cung kính trả lời, trong lòng ông ta lại muốn hỏi một câu, có phải Đế Tân giở trò quỷ hay không, hiện giờ ông ta cũng chỉ có thể chịu đựng, ông ta không có chứng cứ.

“Nga? Chẳng lẽ không phải vì Tây Bá Hầu không muốn gặp cô, lúc này mới dây dưa không chịu đến đây?”

Đế Tân hỏi có thể nói rất trực tiếp, chỉ kém không có nói, cô nghe nói ngươi muốn mưu nghịch tạo phản.

“Thần không dám, thật sự là trên đường thần gặp trở ngại, không biết kẻ xấu nơi nào đến vây khốn thần, làm thần không có biện pháp rời đi, thẳng đến hôm qua thần mới có thể chạy thoát, lập tức tới gặp mặt Đại vương.”

Cơ Xương cắn chặt răng, lúc này ông ta không thể làm ra chút sai lầm nào, để Đế Tân nắm được nhược điểm của ông ta.

Đế Tân nhướng nhướng mày, đương nhiên trong lòng hắn biết vì sao Cơ Xương tới muộn, chỉ là tuyệt đối hắn không thể để Cơ Xương phát hiện.

“Nói như thế, Tây Bá Hầu nghĩ không hài lòng với trị an của Triều Ca sao?”

Đế Tân cũng sẽ không buông tha cho ông ta dễ như vậy, đặc biệt là ở trong triều đình, Tây Bá Hầu càng không dám phản bác lời hắn nói.

“Thần không dám, thần chỉ cảm thấy mấy kẻ bắt cóc thật sự quá mức coi thường vương pháp, không đem Đại vương để vào mắt.”

Cơ Xương hơi hơi ngẩng đầu lên, trộm liếc Đế Tân một cái, muốn kiếm ra chút tin tức có lợi từ giữa.

“Đây là Tây Bá Hầu khiển trách cô trị quốc vô phương?”

Đế Tân cười lạnh một tiếng, hắn biết Tây Bá Hầu lòng muông dạ thú, không nghĩ tới ở ngay lúc này còn muốn cắn mình một ngụm?

“Thần không phải có ý này, chỉ là thần cảm thấy những kẻ bắt cóc đó thật sự không đặt Đại vương ở trong mắt.”

Lúc này Cơ Xương đã hiểu, Đế Tân là đang tìm phiền toái cho mình, mặc kệ nói thế nào, Đế Tân cũng có một lý do thoái thác chờ mình.

“Ý Tây Bá Hầu là gì? Cô muốn nghe, tóm lại Tây Bá Hầu có suy nghĩ gì?”

Đế Tân như một đứa trẻ bướng bỉnh, có được món đồ chơi thú vị, hắn không chịu buông tha Cơ Xương, chẳng sợ bản thân hùng hổ doạ người.

“Thần nói lỡ, thỉnh Đại vương thứ tội.”

Cơ Xương vội vàng quỳ xuống dập đầu, dù biết tánh mạng bản thân không bị nguy hiểm, nhưng trong lòng ông ta vẫn lo lắng, không biết Đế Tân sẽ làm ra chuyện gì.

“Đứng lên đi, cô cũng không phải người keo kiệt.”

Đế Tân hơi hơi nâng tay, “Cô nghe nói Tây Bá Hầu ở Tây Kỳ rất được bá tánh tôn sùng, hơn nữa Tây Bá Hầu lại vô cùng am hiểu thuật bói toán, không bằng Tây Bá Hầu tính giúp cô một quẻ?”

Đây rõ ràng là Hồng Môn Yến của Đế Tân, nhưng Cơ Xương cũng không thể không đồng ý.

“Thần tất sẽ làm hết sức.”

Cơ Xương cảm thấy thời gian trên điện trôi qua thật quá chậm, mỗi một khắc đều rất dày vò.

“Khi cô còn bé từng có cao nhân tính quẻ cho cô, hôm nay cô muốn nhìn Tây Bá Hầu tính giúp cô một quẻ xem là như thế nào.”

Tây Bá Hầu nâng mí mắt, nụ cười cất giấu sự quỷ dị, phảng phất như một con rắn độc đang ẩn giấu trong bóng tối, thời khắc sẽ đến cắn Đế Tân một ngụm.

“Tây Bá Hầu tính cho cô, cô còn có thể sống bao lâu?”

Trong nháy mắt Cơ Xương hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh ông ta đã khống chế được biểu tình của mình, sợ bị nhìn ra cái gì không thích hợp.

Đương nhiên Cơ Xương biết vận số của Đế Tân đã hết, nhưng ông ta không thể nói ra.

“Đại vương, thần cho rằng chuyện này không cần tính, đương nhiên Đại vương thiên thu vạn tuế.”

Cơ Xương linh cơ vừa động, ông ta cảm thấy sợ khi vuốt mông ngựa Đế Tân tốt hơn nhiều so với bị giết.

“Cơ Xương, ngươi cho rằng cô là hôn quân sao?”

Đế Tân cũng không cao hứng khi Cơ Xương nói vậy, ngược lại nổi trận lôi đình.

“Cô không phải đứa trẻ ba tuổi, ngươi nói lời này là cho rằng cô thật sự chỉ thích a dua nịnh hót sao?”

“Thần không dám.”

Hiện tại Cơ Xương không sờ rõ kịch bản của Đế Tân, không dám nói thêm gì nữa.

“Người tới, đem Tây Bá Hầu dẫn đi.”

Đế Tân đứng dậy rời đi, thật sự hắn đã mất hết kiên nhẫn, đã không muốn chu toàn với Cơ Xương nữa.

Trong lúc đó Tỷ Can vẫn chưa nói thay cho Cơ Xương một lời, lúc Cơ Xương bị dẫn đi liếc mắt nhìn Tỷ Can một cái thật sâu, trong ánh mắt mang theo khó hiểu.

Tỷ Can vứt cho Cơ Xương một ánh mắt trấn định, để ông ta tạm thời đừng nóng nảy.

Sau khi Đế Tân hạ triều, chờ Tỷ Can đến, đây là chuyện bọn họ đã sớm thương lượng.

“Á phụ, ngài cảm thấy thế nào?”

Đế Tân chờ Tỷ Can đến, đẩy cho ông một chén nước, đã bắt đầu đề tài.

“Thần cho rằng đúng là Tây Bá Hầu có vấn đề, nếu là có khả năng, thần muốn đi thăm Tây Bá Hầu, thuận tiện lừa ông ta nói thật.”

Đối với cái liếc mắt của Tây Bá Hầu với Tỷ Can, Tỷ Can vẫn có chút để ý, rốt cuộc bọn họ đã có chút giao tình từ trước, cũng càng hiểu rõ lẫn nhau.

“Á phụ muốn đi, đương nhiên có thể, nhưng Á phụ cần phải trấn an Cơ Phát trước, không biết trong triều hắn có bao nhiêu tai mắt.”

Đế Tân lo lắng chuyện này là rất cần thiết, bọn họ biết Tây Bá Hầu tự mình chiêu binh mãi mã, đương nhiên Tây Kỳ cũng có tai mắt ở Triều Ca.

Chỉ là tai mắt này là ai, trước mắt không có biện pháp điều tra rõ.

“Đại vương yên tâm, thần biết.”

Tỷ Can gật đầu, đương nhiên ông còn nhớ rõ trong phủ mình còn có một Cơ Phát.

Cơ Phát chờ sốt ruột, Tỷ Can vừa trở về, hắn đã tới gặp Tỷ Can.

“Bá phụ, gia phụ hiện giờ vẫn không có tin tức, Cơ Phát thật sự lo lắng.”

Cơ Phát chau mày, nếu không phải không thể trực tiếp tiến cung, khẳng định hắn đã đi chất vấn Đế Tân từ sớm.

Đương nhiên Tỷ Can biết tình huống như thế nào, nhưng ông lại không thể nói cho Cơ Phát bất kỳ thứ gì, chỉ có thể nửa thật nửa giả trấn an hắn.

“Hiền chất a, không phải lão phu không giúp ngươi, chỉ là Tây Bá Hầu gặp chuyện ngoài ý muốn trên đường, trì hoãn chút thời gian, bởi vậy hiện tại tâm tình của Đại vương thật không tốt, nếu ngươi đi gặp hắn, chỉ chọc giận hắn, chờ thêm mấy ngày, chờ Đại vương bớt giạn, lão phu sẽ đề xuất. Huống chi hiện giòe phụ thân ngươi không bị nguy hiểm đến tánh mạng, ngươi cũng không cần lo lắng, qua mấy ngày, ta sẽ đi thăm Tây Bá Hầu, đến lúc đó nếu hiền chất ngươi có gì muốn nói, ta có thể chuyển lời giúp.”

Tỷ Can nói rất chân thành, Cơ Phát cũng không hoài nghi.

“Như vậy thì đa tạ bá phụ, ta lại chờ thêm mấy ngày.”

Cơ Phát là người không có tâm cơ, hắn nghĩ Tỷ Can là bằng hữu của phụ thân, đương nhiên sẽ không lừa hắn.

Nhưng mà, Tỷ Can nói những lời này gần như là vì giữ chân hắn.

“Hiền chất cứ việc yên tâm, lão phu sẽ mau chóng an bài.”

Tỷ Can vỗ vỗ bả vai Cơ Phát, “Hiền chất trở về nghỉ ngơi đi.”

“Được, bá phụ, nếu bá phụ có chuyện gì, nói cho tiểu chất một tiếng, tiểu chất tất nhiên sẽ làm hết sức.”

Cơ Phát nói râtd thành khẩn, là thiệt tình cảm kích Tỷ Can.

Bá Ấp Khảo tính toán hành trình của Cơ Phát, trong lòng cũng có tính toán riêng, hắn muốn đi Triều Ca.

Đát Kỷ, Bá Ấp Khảo cảm thấy cuối cùng bản thân đã có cơ hội thấy nàng.

“Đại công tử, chàng đang suy nghĩ cái gì? Thiếp thân vừa rồi đang nói chuyện với chàng đấy.”

Khuynh Nguyệt hận ngứa răng, nàng ta vừa thấy Bá Ấp Khảo, đã biết hắn đang suy nghĩ đến ai.

Đát Kỷ, cái ả hồ ly tinh kia, đều đã tiến cung, thế mà còn làm Bá Ấp Khảo canh cánh trong lòng lâu như vậy.

Rõ ràng nàng ta cũng rất giống Đát Kỷ, nhưng Bá Ấp Khảo lại không thể yêu nàng ta.

“Không có gì, vừa rồi nàng nói gì đó?”

Bá Ấp Khảo phục hồi lại tinh thần, đạm nhiên hỏi nàng ta, hắn cũng không để ý suy nghĩ của Khuynh Nguyệt, nàng ta gần như là một thế thân của Đát Kỷ, là một trong vô số nữ nhân của hắn.

“Thiếp thân nói Quý Nhi cũng lớn như vậy, chúng ta cũng nên tìm cho Quý Nhi một tiên sinh vỡ lòng, thiếp thân đã không dạy được Quý Nhi.”

Tuy rằng Khuynh Nguyệt nhận biết được chút chữ, nhưng rốt cuộc không phải sinh ra ở dòng dõi thư hương, hơn nữa còn là nữ nhi tướng môn, so sánh với những người đọc sách viết chữ càng có thể quơ đao múa kiếm, chỉ là tuổi còn trẻ mắt mù, coi trọng Bá Ấp Khảo.

Khuynh Nguyệt cũng từng ở trong đêm khuya lạnh băng thấy hối hận, nếu nàng ta không yêu Bá Ấp Khảo, có phải sẽ không khổ sở, ủy khuất như vậy hay không.

“Đến lúc đó rồi nói sau, tuổi Quý Nhi còn nhỏ, còn có rất nhiều thời gian.”

Bá Ấp Khảo không kiên nhẫn vẫy vẫy tay, hắn không muốn đại nhi tử nhút nhát, cảm giác tồn tại lại thấp làm ảnh hưởng đến tâm tình.

“Nếu nàng thật sự muốn tìm, tự mình đi tìm là được, không cần hỏi ý kiến của.”

Bá Ấp Khảo không muốn Khuynh Nguyệt lại làm phiền mình, không kiên nhẫn bồi thêm một câu.

Khuynh Nguyệt cũng biết được thái độ của Bá Ấp Khảo, thật sự trong lòng hắn không có sự tồn tại của nàng ta, cũng không để bụng trưởng tử của mình.

“Đại công tử, thiếp thân……”

Khuynh Nguyệt còn chưa nói, Bá Ấp Khảo đã đứng lên.

“Thật là mất hứng, ta đi trước.”

Bá Ấp Khảo khó có khi tới chỗ Khuynh Nguyệt, thời gian còn chưa đến một nén hương, đã lại rời đi.

Khuynh Nguyệt ngốc ngốc ngồi nguyên tại chỗ, nhìn chỗ Bá Ấp Khảo ngồi xuất thần.

Bá Ấp Khảo đúng là người vô tâm vô tình, không nhìn tới một mảnh thật tâm của nàng ta, cứ một lần lại một lần nữa giẫm đạp lên tân chân tình ấy.

Nếu không phải yêu hắn, sao Khuynh Nguyệt lại sinh hạ hài tử vì hắn.

“Mẫu thân, ta đã trở về……”

Bước chân Quý Nhi vui sướng chạy tới chỗ Khuynh Nguyệt, nhưng cách Khuynh Nguyệt càng gần, thanh âm hắn lại càng thấp, hắn đã cảm thấy được Khuynh Nguyệt không vui.

“Quý Nhi, con đi nơi nào?”

Khuynh Nguyệt nhìn đến Quý Nhi liền hoàn hồn, nàng ta đã mất đi Bá Ấp Khảo, nhưng Quý Nhi vẫn còn ở bên người nàng ta, lúc này nàng ta chỉ có chặt chẽ bắt lấy Quý Nhi, rốt cuộc Quý Nhi là con nối dõi duy nhất của Bá Ấp Khảo.

Quý Nhi cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của Khuynh Nguyệt, hắn rất sợ hãi khi Khuynh Nguyệt nhìn hắn, phảng phất lúc này nàng ta đã tiến vào trạng thái điên cuồng.

“Không phải ta đã nói với con, không được chạy ra bên ngoài rồi sao, con phải đọc sách cho tốt, như vậy phụ thân con mới có thể vui vẻ, mới có thể thích con.”

Khuynh Nguyệt đi về phía Quý Nhi, ngồi xổm trước mặt hắn, ngữ khí của nàng ta hơi dồn dập, giống như sợ ngay sau đó Quý Nhi sẽ chạy mất.

“Mẫu thân, ta chỉ…… chì là đi bắt dế……”

Quý Nhi vươn tay, muốn cho Khuynh Nguyệt nhìn con dế hắn bắt được, đó là con dễ rất xinh đẹp, rất cường tráng, tiếng kêu cũng lảnh lót, là con dế soái khí nhất hắn gặp.

Nhưng Khuynh Nguyệt cũng không nhìn một cái, nàng ta trực tiếp đoạt con dế từ trong tay Quý Nhi, hung hăng nắm.

Tiếng dế kêu, đột nhiên im bặt trong tay Khuynh Nguyệt.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện