Đát Kỷ Không Phải Họa Quốc Yêu Phi

Mất yêu đan


trước sau

Advertisement

Tô Đát căn cứ vào tri thức lịch sử cằn cỗi và lượng phim truyền hình tích trữ của mình, nàng tính toán xem khi nào Bá Ấp Khảo sẽ tới Triều Ca, nàng phải chuẩn bị cho tốt, rốt cuộc hiện tại nàng không chỉ có thân phận là mỹ nhân của Đế Tân, còn là vị hôn thê trước của Bá Ấp Khảo.

Chỉ là không biết lần này Bá Ấp Khảo đến, đến tột cùng sẽ làm thế nào.

Tô Đát cảm thấy mình nên chuẩn bị sẵn sàng, vạn nhất có gặp phải, cũng miễn cho xấu hổ.

“Tỷ tỷ, A Ngọc đã trở lại.”

Hồ Hỉ Mị cười chạy vào, nàng ấy ở vương cung luôn bị Tô Đát quản, cũng không có đồng bọn, hiện giờ A Ngọc trở về, đương nhiên là nàng ấy thấy vui vẻ.

“Mau dẫn A Ngọc lại đây, Nhã Cách ngươi đi chuẩn bị chút điểm tâm lại đây.”

Tô Đát biết A Ngọc trở về, điều đó đã chứng minh Khương Tử Nha đã xuất hiện ở Triều Ca, chỉ là không biết hiện giờ ở Triều Ca có mời chào giúp đỡ hay không.

Nhã Cách không biết A Ngọc là ai, nhưng Đại vương đã nói với nàng ấy, chẳng sợ có chỗ nghi hoặc, cũng không cần hỏi nhiều, chờ đến buổi tối khi hắn đến nói cho hắn là được, bởi vậy Tô Đát nói cái gì, nàng cũng sẽ làm cái đó.

“Vâng, nô tỳ đi ngay ạ.”

Hồ Hỉ Mị cũng lập tức mang theo A Ngọc đến, A Ngọc chưa từng đến vương cung, Hồ Hỉ Mị sợ nàng ấy đi nhầm.

“Tỷ tỷ, ta đã giấu kỹ Đát Kỷ, tỷ yên tâm đi, kể cả là Đại La Kim Tiên tới, cũng không tìm thấy nàng ta.”

A Ngọc nhìn thấy Tô Đát, đã báo lại tình hình công tác.

Tuy rằng không biết vì sao Tô Đát không trực tiếp giết Đát Kỷ, nhưng A Ngọc và Hồ Hỉ Mị vẫn tận tâm tận lực trợ giúp Tô Đát.

“Như vậy là tốt nhất, vất vả A Ngọc, ta sai người làm điểm tâm cho muội, một lát sẽ đưa lại đây.”

Tô Đát sờ sờ đầu A Ngọc, A Ngọc nhỏ xinh hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của nàng, đúng là giống tiểu muội muội ngoan ngoãn trong nhà.

“Không vất vả, ta rất vui vẻ vì có thể giúp đỡ tỷ tỷ.”

A Ngọc vui vẻ cười cười, “Nhị tỷ đã nói với ta, nói ta nhìn chằm chằm Khương Tử Nha, chờ hắn xuất hiện, ta lại đến tìm tỷ tỷ, ta đợi đã lâu, mới chờ được hắn đến.”

“Tỷ tỷ, tỷ tìm Khương Tử Nha có chuyện gì sao?”

A Ngọc nghi hoặc nhìn Tô Đát, các nàng và Khương Tử Nha cũng không quen biết, tuy rằng các nàng là phụng mệnh Nữ Oa nương nương tới Triều Ca, nhưng Khương Tử Nha là đệ tử của Nguyên Thủy Thiên Tôn, cũng không có giao tình với các nàng.

“Không có chuyện gì, A Ngọc không cần lo lắng.”

Tô Đát lắc lắc đầu, nàng không muốn liên lụy đến A Ngọc, việc này có thể bớt một người tham dự thì ít đi một người.

“Vậy là tốt rồi, nếu tỷ tỷ cần hỗ trợ thì nói cho ta nga.”

A Ngọc cười nói, nàng ấy không sợ bị liên lụy, chỉ có tỷ tỷ luôn lo lắng các nàng, trên thực tế nàng ấy và Hồ Hỉ Mị cũng đã sống rất nhiều năm.

“Đều là tỷ muội nhà mình, ta sẽ không khách khí với các ngươi, dọc đường đi A Ngọc cũng mệt mỏi, ngồi xuống nghỉ ngơi trước đi.”

Tô Đát gật đầu, đương nhiên nàng có tính toán của mình.

“Đúng vậy, A Ngọc, muội mau ngồi xuống nghỉ một lát đi, chút nữa chúng ta cùng nhau ăn điểm tâm a, điểm tâm trong vương cung ăn rất ngon.”

Thật sự là Hồ Hỉ Mị rất thèm ăn, nàng ấy chỉ một lòng nghĩ đến chuyện ăn điểm tâm.

“Thật vậy không? Ở bên ngoài ta cũng mua ăn thử, nhưng ăn không vô, tỷ đưa tiền cho ta, ta còn chưa dùng đến.”

A Ngọc mở to hai mắt, tò mò nói.

“Đương nhiên, đây chính là vương cung, đương nhiên điểm tâm ngon hơn so với ngoài cung.”

Hồ Hỉ Mị tự tin nói, kỳ thật nàng ấy cũng chưa ăn qua điểm tâm ngoài cung, cũng không biết có gì khác biệt.

Hai người đang nói, Nhã Cách đã bưng điểm tâm trở về.

“Hai vị cô nương, nô tỳ đưa điểm tâm tới.”

Nhã Cách còn chưa vào cửa, đã mở miệng chào hỏi các nàng trước, miễn cho có chỗ bất tiện.

“Nhã Cách mau tiến vào, ta thèm đã lâu, nhưng tỷ tỷ tổng không cho ta ăn quá nhiều.”

Bởi vì Hồ Hỉ Mị ăn cái gì cũng không có chừng mực, bởi vậy Tô Đát muốn hạn chế nàng ấy.

Nhã Cách cũng rất thức thời, đặt điểm tâm xuống rồi rời đi ngay.

“A Ngọc, muội mau nếm thử, nhân lúc tỷ tỷ không ở đây, ăn nhiều một chút.”

“Muội nha, ta đi vào lấy đồ một chút, muội có thể tránh ta bao lâu?”

Tô Đát bất đắc dĩ lắc lắc đầu, chính bởi vì Hồ Hỉ Mị không thể tự khống chế như thế, nàng mới có thể ước thúc nàng ấy, tuy rằng yêu thú ăn nhiều đồ ăn, cũng không ảnh hưởng gì, nhưng yêu thú rốt cuộc vẫn là yêu thú, đồ ăn của nhân gian không có lợi ích gì với các nàng.

“Tỷ tỷ, tỷ cho ta ăn một chút được không.”

Hồ Hỉ Mị cười nịnh nọt, ý đồ lấy lòng Tô Đát, làm nàng mềm lòng dung túng.

“Nhìn mặt mũi A Ngọc, chấp thuận cho muội ăn một khối, không được ăn nhiều, chuyện muội ăn vụng, ta đã biết, muội cũng không muốn để Thân tiên sinh cũng biết đi.”

Tô Đát đồng ý nhưng vẫn để lại một câu uy hiếp.

Hồ Hỉ Mị rất để ý Thân Công Báo, rất sợ hắn biết mình không tốt.

Dựa theo lời Hồ Hỉ Mị nói, nàng ấy chỉ là muốn chứng minh bản thân đã trưởng thành, không còn tiểu yêu quái lúc trước.

“Tỷ tỷ, sao tỷ lại thế chứ?”

Hồ Hỉ Mị hơi bất mãn liếc mắt nhìn Tô Đát một cái, hiển nhiên là không tán đồng hành vi cáo trạng này của nàng.

“A Hỉ muội không quản không được bản thân, vậy không thể trách ta.”

Tô Đát cười cười, đã có biện pháp tốt, vì sao lại không dùng.

“Nhị tỷ, Thân tiên sinh là ai a?”

A Ngọc cũng không biết Thân Công Báo, lúc này nghe thấy Tô Đát đề cập đến, cũng rất tò mò.

“Là trưởng bối cùng ta lớn lên từ khi còn bé, A Ngọc muội cũng đừng hỏi.”

Đầu óc Hồ Hỉ Mị loạn lên, mở miệng nói. Nói vậy kỳ thật cũng không sai, mà nàng ấy cũng không hiểu rõ quan hệ của mình và Thân Công Báo.

Tô Đát nghe Hồ Hỉ Mị nói như vậy, vẻ mặt hài hước nhìn nàng ấy.

“A Hỉ, thì ra trong mắt muội, Thân tiên sinh chính là trưởng bối nhìn muội lớn lên a.”

Tô Đát cũng cảm thấy mình rất xấu xa, lúc này còn muốn trêu ghẹo Hồ Hỉ Mị.

“Vậy…… không phải thế thì là gì chứ.”

Hồ Hỉ Mị ngay thằng nói, “Thật sự là tuổi tác của Công Báo lớn hơn ta rất nhiều, nhìn ta lớn lên.”

“Vậy thì A Hỉ không nên gọi tên Thân tiên sinh, ít nhất cũng phải gọi một tiếng thúc thúc.”

Môi Tô Đát hơi hơi gợi lên, lần đầu tiên nàng cảm thấy Hồ Hỉ Mị đáng yêu như vậy.

“Gì mà gọi thúc thúc, ta mới không gọi đâu!”

Hồ Hỉ Mị nghe thấy Tô Đát nói, đã tức muốn hộc máu, ai ngờ không biết Thân Công Báo tới từ khi nào, nghe thấy Hồ Hỉ Mị nói, không rên một tiếng quay đầu rời đi.

“Ai nha, tỷ tỷ…… Công Báo……”

Trong khoảng thời gian ngắn Hồ Hỉ Mị không biết nên đuổi theo Thân Công Báo, hay là ở lại trách cứ Tô Đát có ý xấu.

“Nha đầu ngốc, đã muốn, còn không nhanh đuổi theo.”

Tô Đát chụp bả vai Hồ Hỉ Mị, cười đưa nàng ấy ra cửa.

“Tỷ tỷ, tỷ trêu chọc nhị tỷ như vậy, nhị tỷ trở về sẽ tức giận với tỷ.”

A Ngọc cầm điểm tâm, cười tủm tỉm nói.

“Không quan hệ, sớm hay muộn A Hỉ sẽ cảm tạ ta.”

Tô Đát cũng không để ý, rốt cuộc hiện tại tâm tư Hồ Hỉ Mị hẳn là không ở trên người nàng.

“A Ngọc, kế tiếp có chuyện gì muội muốn làm không?”

Tô Đát rất muốn tiễn Hồ Hỉ Mị và A Ngọc đi, rời xa nàng, đi đến một nơi an toàn, nhưng Thân Công Báo xuất hiện, làm Hồ Hỉ Mị hoàn toàn lưu luyến Triều Ca, nàng chỉ có thể tiễn A Ngọc đi.

“Không có a, mỗi ngày tu luyện, rất nhàm chán a.”

A Ngọc đem một ngụm điểm tâm cuối cùng trong tay nuốt vào, tiện đà nhìn về phía Tô Đát, biểu tình có vẻ phá lệ nghiêm túc.

“Tỷ tỷ, hay là tỷ muốn ta rời đi?”

Tuy rằng tuổi tác của A Ngọc nhỏ hơn Hồ Hỉ Mị, nhưng hiển nhiên tâm tư nhiều hơn nàng ấy nhiều.

Tô Đát chỉ là thử mở miệng, nàng ấy cũng đã hiểu ý của Tô Đát.

“Chỉ là ta nghĩ, muội có thể đi làm chuyện mình muốn, mà không phải ở bên ta nhận kết cục như vậy.”

Tuy rằng Tô Đát muốn phản kháng, nhưng nàng cũng không ôm hy vọng lớn, nàng không biết mình có chết trong tay Khương Tử Nha hay không. Giống như trong truyền thuyết thần thoại, từ đó trở đi hồ ly luôn mang sắc thái đen tối, cũng không còn mang nghĩa tốt đẹp.

“Cái gì gọi là chờ kết cục như vậy?”

A Ngọc không rõ, rõ ràng Nữ Oa nương nương đã đồng ý với các nàng, chờ các nàng hoàn thành nhiệm vụ, có thể sống như trước.

“Bởi vì đây là một âm mưu, A Ngọc, muội có thể chạy khỏi âm mưu này.”

Tô Đát cũng không muốn giải thích nhiều, nàng chỉ nghĩ cho A Ngọc mộ cơ hội lựa chọn.

“Không, ta không muốn, nếu các tỷ không đi, ta đây cũng muốn ở lại.”

A Ngọc kiên định nhìn Tô Đát, giờ khắc này nàng ấy vô cùng thanh tỉnh.

Không hỏi vì cái gì, cũng không giải thích nguyên nhân, A Ngọc biết mình sẽ không rời khỏi nàng.

“A Ngọc, muội không cần phải như vậy, A Hỉ có người muội ấy để ý, cho nên ở lại, mà muội còn có rất nhiều cơ hội, gặp gỡ người càng tốt hơn, đi tìm một người muội yêu thích, thể nghiệm trăm vị của nhân gian.”

Tô Đát nghĩ, nếu nàng có cơ hội, nàng nhất định sẽ đi khắp nhân gian nhìn một cái.

A Ngọc lắc lắc đầu, “Tỷ tỷ, ta muốn tỷ biết một chút, nếu không có các tỷ, như vậy, nhân gian trăm vị cũng chỉ có khổ.”

Đương nhiên Tô Đát hiểu lời A Ngọc nói, nhưng nàng không phải Cửu Vĩ Hồ chân chính, cũng không muốn để các nàng vì mình trả giá quá nhiều, trong lòng nàng sẽ hổ thẹn.

“Nếu muội muốn rời đi, có thể tùy ý rời đi.”

Tô Đát trầm mặc trong chốc lát, mở miệng nói, nàng vẫn muốn cho A Ngọc một cơ hội.

“Tỷ tỷ, chúng ta không tiếp tục cái đề tài này nữa, được không?”

A Ngọc có chút luống cuống, nàng ấy không biết vì cái gì Tô Đát sẽ có biến hóa như vậy, nhưng đây là bộ dáng nàng ấy không muốn nhìn đến.

“Được, ta để Nhã Cách đi thu thập phòng cho muội, muội cứ ở lại đây trước đi.”

Tô Đát gật đầu, không tiếp tục đề tài.

“Không cần, tỷ tỷ, ta và nhị tỷ ở cùng một chỗ là tốt rồi.”

A Ngọc không thích ở một mình, trong khoảng thời gian này nàng ấy đã ở một mình đủ lâu rồi.

“Vậy cũng được, chờ A Hỉ trở về, ta sẽ nói với muội ấy một tiếng.”

Mà lúc này Hồ Hỉ Mị, lại không nhẹ nhàng như vậy.

Thân Công Báo là thật sự tức giận, không hề chờ Hồ Hỉ Mị giải thích.

“Công Báo, ngươi từ từ a, Công Báo……”

Rốt cuộc Hồ Hỉ Mị cũng không đuổi kịp hắn, từ trước lúc nàng ấy chọc Thân Công Báo tức giận cũng là như thế này, Thân Công Báo luôn trốn tránh không gặp nàng ấy, một hai phải để nàng ấy hao hết tâm tư đi tìm được hắn.

Thân Công Báo hoàn toàn không hiểu suy nghĩ của Hồ Hỉ Mị, nhưng là cuối cùng hắn vẫn bình tĩnh lại.

Hồ Hỉ Mị nói cũng không tồi, hắn không biết lớn hơn Hồ Hỉ Mị bao nhiêu tuổi, mà Hồ Hỉ Mị đúng là do hắn nhìn lớn lên.

Mình không nên ấu trĩ như vậy.

Thân Công Báo phán đoán suy luận, trở về tìm Hồ Hỉ Mị.

“Công Báo, ngươi đã trở lại.”

Hồ Hỉ Mị vừa ngẩng đầu, đã thấy được Thân Công Báo vòng vèo trở về, kinh hỉ nói. Nàng ấy không biết Thân Công Báo vì sao lại trở về, nhưng Thân Công Báo trở về, cũng đủ cho nàng ấy vui vẻ.

“Ừm, đừng đuổi theo, chúng ta trở về đi.”

Thần sắc của Thân Công Báo nhàn nhạt, hắn đã hạ quyết tâm, như không hề tức giận với Hồ Hỉ Mị.

Hồ Hỉ Mị trộm nhìn biểu tình của Thân Công Báo, hiển nhiên vẫn đang tức giận, nàng ấy cũng không dám hỏi một câu, chỉ sợ lại chọc hắn không vui.

“Được……Được a.”

Hồ Hỉ Mị áp xuống suy nghĩ trong lòng, đi theo phía sau Thân Công Báo quay về vương cung.

Tô Đát không nghĩ bọn họ sẽ trở về nhanh như vậy, trong nháy mắt có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh.

“Sao trở về sớm như vậy?”

Tô Đát muốn hỏi Hồ Hỉ Mị, nàng cũng không sợ Thân Công Báo tức giận.

“Thân tiên sinh có chuyện gì quan trọng sao?”

Tô Đát cũng không phải người ngu dốt, nàng biết Thân Công Báo sẽ không vô duyên vô cớ tới đây.

“Đúng vậy, nương nương hẳn là cũng biết, sư huynh kia của ta đã xuống núi.”

Thân Công Báo gật đầu, hắn tức giận với Hồ Hỉ Mị, nhưng sẽ không làm chậm trễ chính sự.

“Đương nhiên, ta sẽ không xem thường Khương tiên sinh.”

Tô Đát gật đầu, nàng vẫn luôn biết ý nghĩa của Khương Tử Nha với Chu triều, cũng biết Khương Tử Nha là nhân vật trọng yếu trong Phong Thần.

“Sư huynh kia của ta nói nghe tốt chút là tâm tư kín đáo, nói không dễ nghe là lòng dạ hẹp hòi, nếu ngươi muốn làm địch nhân của hắn, cần phải cẩn thận một chút.”

Thân Công Báo biết Tô Đát nhìn chằm chằm Khương Tử Nha, cho nên mới cố ý tới nhắc nhở.

“Hiện giờ hắn mới bắt đầu hành động, ngươi cẩn thận đừng để rơi vào bẫy của hắn.”

Thân Công Báo muốn trợ giúp Đế Tân cố thủ cơ nghiệp nhà Thương, phải trả giá đại giới rất lớn, hắn tự bước vào Triều Ca, Ngọc Hư Cung không liên quan gì tới hắn.

“Ta biết, đa tạ Thân tiên sinh nhắc nhở.”

Tô Đát cười, nàng vốn không phải người thiếu cảnh giác, từ khi đi vào nơi này, nàng không có một khắc thả lỏng chân chính.

“Ta nghĩ Thân tiên sinh tới, không chỉ là vì nhắc nhở ta đi.”

“Đương nhiên, chúng ta cũng muốn bắt đầu chuẩn bị, Khương Tử Nha hắn muốn chiêu binh mãi mã, chúng ta đương nhiên cũng phải chuẩn bị mới tốt.”

Thân Công Báo chắp tay sau lưng, trong lòng hắn đang nghĩ ngợi tới nên đi tìm ai, rốt cuộc việc này không phải cứ quen biết là có thể hỗ trợ, hơi không lưu ý có khả năng sẽ đánh mất tính mạng.

“Thân tiên sinh có tâm, ta cũng biết việc này rất phiền toái, không phải người nào cũng có thể hỗ trợ, bởi vậy ta ở chỗ này đa tạ Thân tiên sinh trước.”

Nhưng thật ra Tô Đát không nghĩ tới đi tìm sự giúp đỡ, thậm chí còn muốn đem những người muốn giúp đỡ tiễn đi.

Khác với Thân Công Báo, Tô Đát biết kết cục của những người này, bọn họ sẽ chết, sẽ chết vì Đại Thương, sẽ chết vì thiên hạ bá tánh, nhưng Chu Vương triều lại không lưu lại một lời nào hay vì bọn họ trong lịch sử, mà chỉ bôi đen bọn họ, cho rằng bọn họ cố chấp, cổ hủ, không biết biến báo bảo hộ xã tắc.

Mặc kệ là thần minh, hay là người lãnh đạo của Chu Vương triều, chưa bao giờ nghĩ tới, chiến tranh mang đến cho bá tánh cái gì, bọn họ tự tiện dùng danh nghĩa lật đổ Trụ Vương, mang đến cho thiên hạ lê dân mấy ngày liền chiến hỏa.

“Thân tiên sinh, ta nghĩ, nếu có thể, phiền toái ngài giúp ta mời vài người.”

Tô Đát rũ mắt, việc nàng có thể làm không nhiều lắm, cũng chỉ nhớ rõ mấy tên trên bảng Phong Thần.

Nếu Thân Công Báo có thể mời những người này đến, trong lòng nàng còn có thể dễ chịu chút.

Giảm bớt tử vong không cần thiết, không cho nhân sĩ không quan hệ liên lụy vào, đây là điều duy nhất Tô Đát có thể làm.

“Đương nhiên có thể, ta sẽ dốc hết sức lực.”

Thân Công Báo gật đầu, hắn không rõ dụng ý của Tô Đát, nhưng chỉ cần bọn họ có cùng mục đích, chuyện nhỏ râu ria đều không phải là vấn đề.

“Đa tạ Thân tiên sinh.”

Tô Đát rất cảm tạ Thân Công Báo nguyện ý tin tưởng nàng, không hỏi nguyên do đã đồng ý với nàng, rốt cuộc nàng thật sự không có lý do tốt nào cả.

“Không cần khách khí, nương nương, đây là chuyện ta nên làm.”

Thân Công Báo hơi hơi mỉm cười, đây không chỉ là chuyện của một mình Tô Đát.

“Nương nương, ta biết ngươi là người có trách nhiệm, nhưng cũng nên tranh thủ nghỉ ngơi một chút.”

Thân Công Báo không rõ vì cái gì Tô Đát muốn làm như vậy, hắn xuống núi phụ tá Đế Tân là vì để chứng minh hắn không kém hơn Khương Tử Nha, nhưng Tố Đát và Đế Tân không có nhân quả, mặc dù là Nữ Oa nương nương, cũng là để nàng tới hủy hoạt cơ nghiệp này.

“Ta cũng muốn nghỉ ngơi, nhưng ta làm không được.”

Tô Đát nhắm mắt lại, nàng vốn dĩ chỉ nghĩ chống chịu qua khoảng thời gian này, nhưng nàng lại cố tình thu dưỡng man man, muốn cố tình đưa man man về Sùng Ngô Sơn, đêm hôm đó man man vì nàng mà chết, mà nàng đứng ở chỗ cao, cũng thấy được Đế Tân trong đám người, hắn cũng không khác với bá tánh bình thường, xuyên qua màn nước mưa, nàng thấy được Đế Tân đang lo lắng.

“Có lẽ đây là mệnh của ta, cũng là kiếp nạn của ta, chú định ta không có biện pháp thoát khỏi.”

Tô Đát không nghĩ sẽ nhận mệnh, nhưng nàng cần phải thừa nhận, có chút chuyện là tránh không khỏi.

“Nương nương có thể đã thấy một chút, rốt cuộc mệnh là nắm ở trong tay mình.”

Trước nay Thân Công Báo đều không nhận mệnh, cũng không tin mệnh.

“Thân tiên sinh có lẽ không biết, thậm chí hiện giờ ta không thể so được với người thường, ta không có pháp lực, không có biện pháp tu luyện, có thể sống mấy ngày cũng không cũng biết.”

Tô Đát cười khổ một tiếng, nàng không phải chưa từng thử, nhưng mỗi lần chỉ cần nàng muốn thử tu luyện, đuôi cáo không nhịn được lại xuất hiện.

Thân Công Báo nghe Tô Đát nói như vậy, đến gần nàng.

“Mạo phạm, nương nương.”

Thân Công Báo cầm cổ tay của nàng, “Yêu đan của ngươi đã cho ai?”

“Không biết.” Tô Đát lắc đầu, nàng không có ký ức của Đát Kỷ.

“Thân tiên sinh có thể nhìn ra cái gì?”

Tô Đát cũng muốn biết, đến tột cùng yêu đan của nàng đã đi nơi nào.

“Yêu đan của ngươi hẳn là tự nguyện đưa ra, không có một tia dấu vết, không có biện pháp tìm hiểu.”

Thân Công Báo thu hồi tay, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

“Xin lỗi, nương nương, ta không có cách nào giúp ngươi.”

Vốn dĩ Tô Đát cũng không ôm hy vọng, rốt cuộc không có yêu đan cũng không phải là việc nhỏ, hiện giờ nàng giống như một cái phễu không có đáy, mặc dù có thể tu luyện, nhưng không có biện pháp tồn lưu pháp lực.

“Thân tiên sinh không cần tự trách, ta đã tiếp nhận rồi, bởi vậy ta mới không muốn liên lụy đến nhiều người.”

Tô Đát cười cười, ngay từ đầu nàng rất vui vẻ, rốt cuộc thân thể Cửu Vĩ Hồ là linh thể thích hợp nhất để tu luyện, nhưng nàng vốn dĩ cũng chỉ là người thường, không có yêu đan thì không có đi.

Chỉ hy vọng, nàng còn có thể có nhiều thời gian hơn một chút.

“Nếu lúc ấy ta không chống được, còn nhờ Thân tiên sinh giúp ta bảo toàn tánh mạng của Đại vương.”

Hắn là một quân chủ tốt, tuy rằng lưng đeo bêu danh, bị hậu nhân hiểu lầm, nhưng hắn vĩnh viễn nhớ rõ con dân của mình, ở cái đêm mưa kia, hắn đã ở cùng bá tánh.

“Tỷ tỷ, không cần nói như vậy, tỷ sẽ không chết.”

Hồ Hỉ Mị không đợi Thân Công Báo mở miệng, vội vàng phản bác, nàng không tin không có yêu đan Tô Đát sẽ chết, trừ phi nàng chủ động muốn chết.

“Đúng vậy, tỷ tỷ, nhị tỷ nói đúng, chúng ta sẽ không để tỷ xảy ra chuyện.”

A Ngọc vội vàng nói, nàng ấy không thể tin được, Tô Đát sẽ có kết cục này.

Tô Đát cười cười, không có đáp lại.

“Ta sẽ.” Thân Công Báo lưu lại một câu, liền rời đi.

Hắn nghĩ, tỷ muội ba người Hồ Hỉ Mị hẳn là có chuyện cần nói.



Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện