Đặt Cơm Hộp Ở Thập Niên 60

58: Chương 51


trước sau


Anh đi tham gia quân ngũ cũng là do Hứa Thanh Thanh dốc hết sức ủng hộ, lúc đồng ý ở bên nhau, cũng suy xét đến tình huống tương lai, nên đâu trách anh.

Đương nhiên, nếu nói không cần anh ở bên cạnh, khẳng định là nói dối, bất quá anh cũng không có biện pháp về kịp.

"Này có gì mà xin lỗi, chỉ là tạm thời em không đi qua được! ! " Hứa Thanh Thanh trấn an nói.

Thẩm Khang Bình nghe giọng nói ôn nhu của cô, trong lòng có loại cảm giác may mắn, may mắn lần đó bà cô tới cửa, may mắn mình xúc động nắm được cơ hội, càng may mắn là cuối cùng đã cưới được cô.

Hiện tại phí điện thoại rất đắt, mặc dù hai vợ chồng đều không sợ tốn tiền, cũng không nên chiếm dụng tài nguyên công cộng.

Điện thoại kết thúc, tâm tình Hứa Thanh Thanh không tồi, xoay người chậm rì rì đi về nhà, trong lòng bắt đầu tò mò trong bụng là trai hay gái.

Bất quá nghĩ đến ba nó cùng mình lớn lên đều khá đẹp mắt, bất luận giống ai đều dễ thương, cô cảm thấy sinh nam hay sinh nữ đều không sao cả.

Mà bên kia, Thẩm Khang Bình cúp điện thoại lại có chút hoảng loạn.

Nhân viên phòng thông tin thấy anh cúp điện thoại xong, giống ruồi bọ không đầu đi loạn linh tinh, nhịn không được hỏi: "Thẩm đoàn trưởng làm sao vậy?"
Thẩm Khang Bình muốn chia sẻ tin tức tốt, nhưng nhớ tới lời Hứa Thanh Thanh dặn, phải theo tập tục có thai chưa đủ ba tháng không thể ra bên ngoài, lại nghẹn trở về.

"Không có việc gì.

"
Nhìn bộ dáng của anh không giống không có việc gì, người phòng thông tin tự nhiên là không tin, bất quá Thẩm Khang Bình không cho bọn họ cơ hội hỏi kỹ, ném xuống này hai chữ cảm ơn đã chạy đi.

Rời khỏi phòng thông tin, Thẩm Khang Bình chạy tới chỗ người quen đánh cướp một hồi, lấy đủ các loại phiếu, phiếu sữa bột, phiếu vải, phiếu sữa mạch nha, phiếu đường đỏ! ! Tóm lại, chỉ cần trong lòng anh cảm thấy Hứa Thanh Thanh cần dùng, anh đều không buông tha.

Thẩm Khang Bình ở quân doanh vẫn luôn rất hào phóng, thức ăn Hứa Thanh Thanh gửi cho cũng chia cho mọi người không ít, cho nên nghe nói anh cần phiếu, mọi người tự nhiên cũng rất hào phóng.

Quân doanh chỉ lớn như vậy, ông bác nghe được động tĩnh nên lại đây hỏi hai câu.

Thẩm Khang Bình đối với bác ruột tự nhiên càng không khách khí, trừ bỏ phiếu, còn nhờ bác mua không ít thực phẩm dinh dưỡng.

Anh tự nhiên cũng không nói cho ông bác tin Hứa Thanh Thanh mang thai, nhưng ông bác nhìn các loại phiếu liền đoán được, lập tức còn kích động hơn anh, lại đánh cướp tới không ít thứ tốt tới.

Thẩm Khang Bình cầm phiếu đổi thành vật phẩm, toàn bộ gửi về cho Hứa Thanh Thanh, thậm chí còn cố ý gọi điện cho người quen trong huyện, phiền hắn đến lúc đó trực tiếp đưa đồ đến trong thôn.

Đầu tháng 5, Hứa Thanh Thanh nhận được một đống đồ trực tiếp đưa đến trong nhà, kinh ngạc qua đi, trong lòng tràn đầy ngọt ngào.

Có bàn tay vàng cô tự nhiên không thiếu thứ gì, đồ dùng ở siêu thị cái gì cũng có, nhưng chính mình mua lại khác vói tâm ý của anh.

Bất quá, chờ mở đồ ra, phát hiện chỉ riêng sữa bột đã có mười mấy vại, càng đừng nói thực phẩm dinh dưỡng khác, cô vẫn nhịn không được mắng thầm "đồ ngốc này".

Trong túi còn có không ít sữa mạch nha, Hứa Thanh Thanh không thích uống cái này, để bà Hồ uống, bà cũng không chịu uống.

Hứa Thanh Thanh nghĩ đến mấy người trong chuồng bò cần bồi bổ thân thể, dứt khoát cho bọn họ mấy hộp.

Chuồng bò vốn không lớn hiện giờ có bảy người ở, cũng may có Hứa Thanh Thanh âm thầm trợ giúp, cuộc sống cũng miễn cưỡng ổn định.

Người trong chuồng bò, trừ bỏ vài vị giáo viên giống lão Trình, còn có Hoàng đại phu am hiểu trung y, ban đầu chính là hắn phát hiện Hứa Thanh Thanh mang thai, cho nên người ở chuồng bò hiện giờ đều biết tình huống của cô.

Nhìn thấy cô tới, hai người phụ nữ duy nhất trong chuồng bò lập tức ra đón người, quan tâm tình huống của cô.

"Cháu khá tốt, gần đây cũng không có gì không thoải mái.

"
Hứa Thanh Thanh trừ bỏ lúc mới vừa phát hiện mang thai còn có chút nôn nghén, hiện tại xác thật hết thảy đều khá tốt.

Hoàng đại phu đi đến bắt mạch cho cô, xác định tình hình của cô không tồi, mọi người lúc này mới yên lòng.

Chờ biết được cô tới đưa sữa mạch nha cho bọn họ, lão Trình nói đầu tiên: "Mấy thứ này cho chúng ta uống cũng lãng phí, cháu nên để lại bồi bổ chính mình.

"
"Đúng vậy, rốt cuộc hiện tại cháu một người ăn cho hai người đó.

"

Hứa Thanh Thanh nghe vậy, giải thích nói: "Trong nhà cháu còn có rất nhiều sữa bột, đã đủ uống rồi.

"
So với sữa mạch nha, sữa bột càng là đồ hiếm, thời buổi này, chỉ có tiền có phiếu cũng không chắc mua được, còn phải có quan hệ mới có thể mua được.

"Chồng cháu gửi cho?"
Nhìn thấy Hứa Thanh Thanh gật đầu, lão Trình khen một câu: "Tên nhóc này không tồi, là người đáng tin cậy.

"
Đại khái là cảm thấy hoàn cảnh chuồng bò không tốt, lại hàn huyên hai câu, mọi người liền thúc giục cô về nhà.

Hứa Thanh Thanh rời đi, nói với bọn họ trong nhà còn có nhiều, kiên quyết để sữa mạch nha lại.

"Con bé này là một cô gái tốt.

"
"Vô nghĩa, học sinh tôi coi trọng có thể không tốt sao?"
"Cái gì mà học sinh của ông? Rõ ràng là đệ tử của tôi!"
"Hai người đừng cãi nhau, cãi nhau cũng vô dụng, Thanh Thanh là học sinh của tôi.

"
Hứa Thanh Thanh rời đi, bọn họ trò chuyện trò chuyện, mấy người dạy học cho cô bỗng nhiên lại cãi nhau.

Người tới nơi này, đều đã trải qua quá nhiều cực khổ, thậm chí còn có người bị thân nhân cùng học sinh của mình phản bội.

Hứa Thanh Thanh xuất hiện, không chỉ giúp cải thiện cuộc sống vật chất cho bọn họ, mà càng thêm an ủi tâm lý bọn họ.

Lúc Hứa Thanh Thanh mang thai đủ ba tháng, cơ bản tất cả người trong thôn đều biết tin tức tốt này, sợ bọn nhỏ không hiểu chuyện va chạm ảnh hưởng tới cô, cho nên lớp học nhỏ cũng không cho cô dạy tiếp, mà cho mấy người thanh niên trí thức Lưu Tuyết tranh thủ nhàn rỗi dạy thay.

Kể từ đó, Hứa Thanh Thanh liền hoàn toàn rảnh rỗi, mỗi ngày trừ bỏ đi ra ngoài tản bộ, chính là đọc sách, luyện chữ.

Cũng may Thẩm Khang Bình biết cô mang thai, tuy rằng không thể trở về với cô, nhưng cứ rảnh là đều viết thư cho cô, hoặc tìm một ít tin tức thú vị gửi cho cô.

Cũng chính vì trong thôn không có điện thoại, nhận điện thoại đều phải đi lên trấn trên, nếu không Thẩm Khang Bình không chỉ viết thư, sợ là mỗi ngày đều phải gọi điện thoại về.

Mỗi lần Hứa Thanh Thanh nhận được thư đều đặc biệt vui vẻ, lúc hồi âm lại chia sẻ sự tahy đổi trong quá trình mang thai, cho hắn biết tình huống đứa nhỏ trong bụng.

Đều nói có đứa trẻ sinh ra là để đòi nợ, có đứa trẻ sinh ra là tới báo ân.

Đứa nhỏ trong bụng Hứa Thanh Thanh, đại khái là cái sau, thời gian mang thai một chút đều không quấy người, cô nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nếu không phải bụng càng ngày càng to, thì không có cảm giác mang thai.

Thẩm Khang Bình nhận được thư, nhìn cô khen đứa bé trong bụng rất ngoan, một chút cũng không quấy người, trong lòng cũng thực vui vẻ.

Xuân đi thu tới, bụng Hứa Thanh Thanh giống như một khí cầu lớn, được thổi phồng lên.

Nhưng thật ra dáng người của cô không có quá nhiều thay đổi, chỉ có vẻ so với ngày thường mượt mà hơn một vòng, thoạt nhìn lộ ra nét hiền dịu của người mẹ.

Bên người có bà Hồ chiếu cố, mấy người Lưu Tuyết rảnh rỗi cũng sẽ tới chơi cùng, ngẫu nhiên ra cửa gặp người trong thôn cũng đều sẽ chăm sóc chút, cho nên toàn bộ thời gian mang thai của Hứa Thanh Thanh có thể nói là thập phần thoải mái.

Đương nhiên, duy nhất làm cảm xúc xuống thấp một chút chính là, buổi tối nằm ở trên giường ngủ không được, sẽ có chút nhớ Thẩm Khang Bình.

Tháng 11, cách ngày sinh dự tính còn có hơn hai mươi ngày, Hứa Thanh Thanh đã vào bệnh viện.

Thời buổi này, trên cơ bản không có ai sinh con mà vào bệnh viện, nghe nói rất nhiều phụ nữ mang thai vẫn làm việc theo lẽ thường, cho nên thường xuyên có nhiều đứa nhỏ được sinh ra bên đồng ruộng.

Nhưng làm một người hiện đại, lại là lần đầu mang thai sinh con, Hứa Thanh Thanh tự nhiên không dám trực tiếp sinh ở nhà.

Dù sao trong nhà có điều kiện, cô muốn đi bệnh viện, bà Hồ cũng tán đồng, lập tức liền tìm người trong thôn hỗ trợ đưa cô đến bệnh viện.

Đúng là bởi vì lúc này không có ai vào bệnh viện sinh con, cho nên mới không thiếu giường ngủ, nếu không đổi thành hiện đại, cách ngày dự sinh còn có lâu như vậy đâu được nằm viện? Nằm mơ còn không có.

Đi vào bệnh viện, cảm xúc sợ hãi tiền sản của Hứa Thanh Thanh mới đỡ hơn một ít.

Cô vốn dĩ dễ thích ứng, sẽ tự an ủi mình, nghĩ đến hiện tại sợ cũng vô dụng, dù sao thời điểm tới nên như thế nào thì như thế đó sinh ra, đau cũng chỉ đau một ngày như vậy, chậm rãi bình ổn tâm tình xuống.

Đến bệnh viện cũng có chỗ tốt, đó chính là tiện gọi điện thoại.


Thẩm Khang Bình trên cơ bản mỗi ngày đều sẽ tận lực dành thời gian gọi điện cho cô, quan tâm tình huống của cô.

Như thế qua hơn mười ngày, bỗng nhiên có hai ngày không nhận được điện thoại của anh, Hứa Thanh Thanh không khỏi có chút mất mát, buổi tối nằm ở trên giường có chút ngủ không được.

Cô giơ tay vuốt bụng, nhịn không được suy nghĩ vì sao anh không gọi điện thoại, có phải lại có nhiệm vụ gì hay không! !
Nghĩ nghĩ, cẳng chân cô bỗng nhiên có chút rút gân, không khỏi hô nhỏ một tiếng.

Đúng lúc này, đèn trong phòng đột nhiên sáng lên, ngay sau đó một bóng người bỗng nhiên đi tới mép giường, vẻ mặt quan tâm mà nhìn cô: "Thanh Thanh, em có chỗ nào không thoải mái?"
Hứa Thanh Thanh nhìn người đột nhiên xuất hiện, đôi mắt trợn tròn, thoạt nhìn có chút đáng yêu.

"Khang Bình?"
"Là anh, anh đã trở về.

" Thẩm Khang Bình thấy sắc mặt cô đỏ ửng, thoạt nhìn khí sắc không tồi, lúc này mới yên lòng, ngay sau đó tầm mắt dừng ở trên bụng cô, muốn sờ lại có chút không dám.

Nghĩ đến lúc vào cửa mơ hồ nghe được tiếng hô nhỏ, anh hỏi lại: "Có phải có chỗ nào không thoải mái hay không?"
Kỳ thật vừa rồi cẳng chân cô chỉ bị rút một chút, lúc này chỉ hơi tê, bất quá vẫn chịu đựng được.

Nhưng mà, không biết có phải nhìn thấy anh hay không, Hứa Thanh Thanh bỗng nhiên liền trở nên yếu đuối, đáy mắt thậm chí còn nổi lên một tầng sương mù nhợt nhạt: "Cẳng chân đau, vừa rồi bị rút gân! ! "
Thẩm Khang Bình nhìn dáng vẻ này của cô, tim nhói lên, cúi đầu hôn một cái lên trán cô, ngồi xuống đuôi giường bắt đầu bóp chân cho cô.

Hứa Thanh Thanh ngay từ đầu còn ngắm anh, chậm rãi, được anh mát xa bất tri bất giác liền ngủ mất.

"Còn đau không?" Thẩm Khang Bình mát xa hai chân một lần, nhẹ giọng hỏi.

Hỏi xong một lát cũng không nghe được câu trả lời, anh quay đầu liền phát hiện người đã ngủ rồi.

Thẩm Khang Bình đặt chân cô xuống đắp chăn đàng hoàng, lẳng lặng mà nhìn cô ngủ một hồi, ngay sau đó mới giơ tay, cách chăn thật cẩn thận chạm vào cái bụng tròn trịa.

Trong nháy mắt tay đụng tới bụng, người đàn ông đứng trước mưa bom bão đạn đều không đổi sắc mặt lại trực tiếp đỏ hốc mắt.

Ngày hôm sau, Hứa Thanh Thanh nửa mộng nửa tỉnh, ẩn ẩn cảm giác tối hôm qua giống như một giấc mộng.

Chờ cô mở mắt ra, nhìn đến người ngủ ở mép giường, mới phát hiện nguyên lai không phải mơ, mà là anh thật sự đã trở lại trước lúc cô sinh.

Thẩm Khang Bình trở về, hết thảy sinh hoạt của Hứa Thanh Thanh đều bị anh tiếp nhận, chiếu cố đến cẩn thận tỉ mỉ, ngay cả hộ sĩ chuyên nghiệp đều kém hơn anh.

Thậm chí còn có y tá trưởng nửa răn dạy nửa vui đùa với hộ sĩ phạm lỗi, làm các cô phải học Thẩm Khang Bình, một người đàn ông mà còn cẩn thận hơn các cô.

"Đúng rồi, anh đã nghĩ tên con chưa?"
Hôm nay, Hứa Thanh Thanh được anh đơ đi tản bộ trong hoa viên bệnh viện, đột nhiên hỏi.

"Thẩm Mộ Thanh.

" Thẩm Khang Bình nói ra cái tên hắn nghĩ từ sớm, bất luận nam hay nữ đều dùng được.

Hứa Thanh Thanh nhẩm lại cái tên trong lòng một lần, lập tức phản ứng lại, trong lòng ngọt ngào nói không nên lời.

Cô kéo cánh tay anh, đang chuẩn bị thò lại gần hôn anh một cái, lại bỗng nhiên cảm giác được! !
"Hình như em muốn sinh!"
Thẩm Khang Bình nghe được lời này, lại thấy cô đau đến chau mày, lập tức liền luống cuống, nhưng dù vậy, anh vẫn vội vàng bế cô vào bệnh viện.

Nguyên bản ở bệnh viện trừ bỏ bà Hồ, còn có thím Lưu cùng bà cô.

Chờ Thẩm Khang Bình về, thím Lưu cùng bà cô cảm giác không giúp được gì liền đi về trước.

Lúc này, theo Hứa Thanh Thanh tiến vào phòng sinh, chỉ có Thẩm Khang Bình và bà Hồ chờ ở bên ngoài.

Nhìn thấy anh gấp đến độ không ngừng xoay vòng vòng ngoài cửa, bà Hồ cũng có chút ngồi không yên theo, cuối cùng vẫn là hộ sĩ trực ban an ủi vài câu, khuyên bọn họ ngồi xuống chờ.

Đứa bé không làm mẹ mệt vào thời gian mang thai cũng không lăn lộn lúc sinh nở, mấy giờ sau liền thuận lợi sinh ra, tiếng khóc vang dội, tuyên cáo hắn đi vào thế giới này.


Hộ sĩ ôm đứa nhỏ ra, đều nhịn không được khen, nói đứa nhỏ này rất tri kỷ, thai đầu nhưng sinh rất thuận lợi.

Đó là một bé trai, mới vừa sinh ra đỏ rực, nhăn nhúm dúm dó, còn không nhìn ra là giống ba hay là giống mẹ.

Thẩm Khang Bình nhìn hắn một cái, liền quan tâm tình huống của vợ.

Hứa Thanh Thanh khá tốt, thậm chí người vẫn thanh tỉnh, sinh xong, tuy rằng còn có chút đau, nhưng cũng có loại cảm giác thả lỏng.

Cô cũng nhìn thấy nhiều đứa nhỏ mới sinh ở trong thôn, chờ nhìn đến con trai mình cũng không ngại xấu, ngược lại nhìn tay nhỏ, chân nhỏ, bộ dáng nho nhỏ của bé, cảm giác tâm đà mềm thành nước.

Thẩm Khang Bình ở bên cạnh cùng cô nhìn con trai, trong lòng càng loại cảm động nói không nên lời, đứa bé quá nhỏ, anh không dám chạm vào, vì thế cúi đầu hôn mẹ đứa nhỏ.

Bệnh viện rốt cuộc không phải chỗ nên ở lâu, sinh xong vài ngày, Hứa Thanh Thanh đã bị Thẩm Khang Bình bọc kín mít mang về nhà.

Biết cô bình an sinh hạ một bé trai, người trong thôn đều vui mừng thay cô, khen cô có phúc khí.

Bà Hồ cũng rất vui, lấy hết trứng gà tích từ sớm nhuộm đỏ chia cho người trong thôn.

Thẩm Khang Bình lần này khó khăn lắm mới được trở về mấy ngày nghỉ sinh cùng vợ, lại ở trong thôn với cô vài ngày rồi phải rời đi.

Cô còn phải ở cữ, đứa bé lại còn nhỏ, tự nhiên không có biện pháp đi cùng anh.

"Nếu là có thể thu nhỏ em cùng con mang đi thì tốt rồi.

" Thẩm Khang Bình tiếc nuối ôm cô nói.

Nghe lời nói ấu trĩ của anh, Hứa Thanh Thanh ôm lại anh vỗ vỗ lưng anh: "Đừng nóng vội, chờ con lớn một chút em liền dẫn nó đi tìm anh, anh ở bộ đội phải biết tự chăm sóc lấy mình, nhớ nhà liền viết thư về.

"
"Em cũng phải chiếu cố hảo bản thân! ! " Thẩm Khang Bình cũng dặn dò.

Thẩm Khang Bình đi rồi, Hứa Thanh Thanh rất thổn thức, thực mau lực chú ý đã bị con trai hấp dẫn mất.

Không thể không nói, trong nhà có thêm đứa nhỏ, cuộc sống tức khắc náo nhiệt hơn.

Hứa Thanh Thanh đặt nhũ danh cho con trai, là Mộc Mộc, cùng âm với tên bé.

Mộc Mộc là đứa nhỏ ngoan, ngày thường rất ít khóc nháo, hơn nữa có bà Hồ giúp đỡ, Hứa Thanh Thanh làm mẹ cũng tương đối bớt lo.

Nuôi con, cảm thấy thời gian trôi đặc biệt nhanh, giống như trong bất tri bất giác bé từ một nhóc dúm dó trở nên trắng trẻo mập mạp, biết xoay người, biết bò, biết bập bẹ kêu "mẹ", thậm chí bắt đầu học đi đường.

Mộc Mộc một tuổi, Thẩm Khang Bình rốt cuộc lại có một kỳ nghỉ dài hạn, nhìn con trai được nuôi béo tốt, anh kích động mà kéo cả mẹ cả con vào trong lòng ngực.

Mộc Mộc vốn dĩ là đứa nhỏ không sợ gì, bị ba ôm ấp hôn hít nâng lên cao, thực mau liền quen với ba, chỉ cần mẹ ở bên cạnh nhìn, cũng nguyện ý ngoan ngoãn để ba ôm.

"Nó thật ngoan.

" Thẩm Khang Bình nhìn thằng bé trong lòng ngực, nghĩ đến mấy thằng nhóc nghịch ngợm ở bộ đội, nhịn không được khen.

Hứa Thanh Thanh nhìn anh ôm con như ôm bảo bối, động tác rất cẩn thận, cười cười tiến lên ôm nói: "Rất ngoan, bất quá có lẽ lớn hơn một chút liền biết nghịch ngợm.

"
"Con lớn lên giống em, da trắng, mắt to.

" Thẩm Khang Bình nghĩ, chỉ với điểm này, chẳng sợ con về sau thật sự nghịch ngợm, mình đại khái cũng không nỡ giáo huấn.

Nhưng nếu thật sự quá nghịch, giống như mấy thằng nhóc trong bộ đội, không giáo huấn cũng không được.

Nghĩ đến chuyện này, Thẩm Khang Bình đã khó xử trước.

Hứa Thanh Thanh điểm cái mũi, cái miệng con trai nói: "Nơi này giống anh, còn có, con cũng có má lúm đồng tiền, cười rộ lên rất đáng yêu.

"
Mộc Mộc đại khái cho rằng mẹ đang chơi với mình, cảm thụ được ngón tay mềm mại của mẹ ở trên mặt mình, bỗng nhiên cười khanh khách, kêu một tiếng: "Mẹ!"
"Ơi!"
Hứa Thanh Thanh lên tiếng, cúi đầu hôn một cái lên khuôn mặt trắng nõn trên của on, ngay sau đó đã bị bé tặng lại một nụ hôn đầy mùi sữa.

Thẩm Khang Bình nhìn đến cô thơm con, trong lòng có chút hâm mộ, lúc cô định hôn lại, đem mặt thò lại gần đoạt nụ hôn này.

Ba ——
Một tiếng vang dội, khác với khuôn mặt mềm mại của con trai, làm Hứa Thanh Thanh không khỏi liếc anh một cái.

Thẩm Khang Bình thấy vậy, lộ ra biểu tình ủy khuất: "Hiện tại trong mắt em chỉ có con!"
Thấy anh lớn như vậy còn ghen với con trai, Hứa Thanh Thanh vừa tức giận vừa buồn cười.


Bất quá, lâu rồi anh mới trở về một chuyến, dù biết anh giả vờ, Hứa Thanh Thanh vẫn không nỡ để anh ủy khuất, giơ tay che mắt con trai, nhón mũi hôn một cái lên môi anh.

Thẩm Khang Bình tức khắc vừa lòng, đưa con trai cho cô nói: "Anh lên núi bắt một con gà rừng về hầm canh cho cà nhà uống.

"
Hứa Thanh Thanh thấy hôm nay thời tiết không tồi, dứt khoát nói: "Cùng đi đi.

"
Thấy cô muốn mang con trai đi theo, Thẩm Khang Bình nghĩ không đi sâu vào núi cũng không có việc gì, vì thế gật đầu đồng ý.

Ra cửa, Thẩm Khang Bình liền ôm con trai vào trong lòng ngực, một tay ôm con trai, một tay nắm tay cô.

Một nhà ba người vừa nói chuyện phiếm vừa đi lên núi, ngẫu nhiên có người nhìn thấy bọn họ chào hỏi qua, đều nhịn không được lộ ra nụ cười.

Thẩm Khang Bình trở về, Hứa gia càng thêm náo nhiệt, trong nhà mỗi ngày đều là hoan thanh tiếu ngữ.

Con trai cũng hơn một tuổi, lúc này Thẩm Khang Bình rời đi, vốn dĩ định thuận tiện đón hai mẹ con đi bộ đội.

Bất quá, Hứa Thanh Thanh nghĩ đến sắp khôi phục thi đại học, cảm thấy còn không bằng chờ thi xong rồi trực tiếp đi tìm anh.

Thẩm Khang Bình hiện giờ bị điều tới phụ cận Kinh Thị, Hứa Thanh Thanh có tự tin mình có thể thi đậu đại học Kinh Thị.

Từ đầu năm 1976, ở chuồng bò liền lục tục có người được sửa lại án xử sai về nhà, các giáo sư trước lúc đi, đều không quên nhắc nhở Hứa Thanh Thanh, bảo cô không nên từ bỏ chuyện học tập.

Theo sau, giáo sư Triệu trở lại Kinh Thị còn viết thư cho cô, nhắc nhở cô có lẽ thi đại học sẽ khôi phục.

Hiện giờ, Hứa Thanh Thanh cũng có lý do nói với Thẩm Khang Bình.

Thẩm Khang Bình nghe xong ý định của cô, tuy rằng có chút luyến tiếc, nhưng vẫn đồng ý.

Lần này trở về, Thẩm Khang Bình còn cố ý tìm chút tư liệu ôn tập gửi về, dùng hành động biểu đạt mình rất ủng hộ cô.

Mùa xuân năm 1977, vị Hồ giáo sư cuối cùng ở chuồng bò cũng đã rời đi.

Lúc người đầu tiên là giáo sư Ngô rời đi, mọi người liền biết, thế đạo đã thay đổi, người ở chuồng bò muốn xoay người.

Đồng thời, cũng là lúc này, bọn họ mới kinh ngạc phát hiện, Hứa Thanh Thanh thế nhưng có quan hệ không tồi với người ở chuồng bò.

Người trong thôn còn đỡ, bọn họ đối với chuyện thế giới bên ngoài biến hóa không mẫn cảm, nhiều nhất chính là cảm thán Hứa Thanh Thanh thiện lương, hảo tâm có hảo báo.

Nhóm thanh niên trí thức lại rất hâm mộ Hứa Thanh Thanh, đặc biệt là Vương Duyệt Duyệt, hận không thôi, càng hối hận chính mình không bắt lấy cơ hội tốt như vậy.

Từ đó về sau, đãi ngộ của người ở chuồng bò dần dần tốt lên, Hứa Thanh Thanh cũng có thể quang minh chính đại đi lại cùng bọn họ, ngẫu nhiên còn sẽ mang bọn Lưu Tuyết theo chân bọn họ học tập.

Lúc giáo sư Hồ cũng phải rời đi, Hứa Thanh Thanh mang theo mấy người thanh niên trí thức cùng người trong thôn tiễn ông.

"Ta đi rồi, mấy đứa cũng không được bỏ bê học tập, nếu có cái gì không hiểu, có thể gọi điện thoại! ! " Trước lúc đi giáo sư Hồ còn không quên công đạo.

Hứa Thanh Thanh gật đầu: "Ngài yên tâm, chúng cháu biết rồi.

"
Chờ tiễn người đi rồi, trên đường trở về, Lưu Tuyết nhịn không được nói: "Bọn họ đều trở về, chúng ta có phải cũng có khả năng trở về hay không?"
Từng có lúc cô cũng do dự tìm một người tốt trong thôn để gả, nhưng không gặp được người thích hợp, cuối cùng vẫn không muốn tạm chấp nhận.

Bản thân cô còn lớn hơn Hứa Thanh Thanh mấy tuổi, người trong nhà thấy cô chưa gả chồng, ngay từ đầu còn thúc giục, sau lại bắt đầu viết thư tới mắng chửi.

Lưu Tuyết gần đây đã bắt đầu có chút dao động, nghĩ nếu chọn một người không tệ để gả vậy mấy năm kiên trì không muốn tạm bợ thì tính cái gì? Liền lại có chút do dự.

"Học tập cho tốt, ngày đó cũng không còn xa.

" Hứa Thanh Thanh vỗ bả vai cô.

Lưu Tuyết nhìn cô, cuối cùng gật đầu.

Tháng 10 năm 1977, tin tức khôi phục thi đại học giống như một đạo sấm sét, nổ vang trên cả nước.

Tin tức truyền tới thôn Dương Thụ, nhóm thanh niên trí thức vui quá mà khóc, biết được tin lần đầu tiên khôi phục thi đại học vào một tháng sau, đều bắt đầu nắm chặt thời gian nhờ người trong nhà gửi tư liệu ôn tập tới.

Đại đội trưởng biết tin tức này, thương lượng cùng cán bộ đại đội và cácc thôn dân, quyết định để nhóm thanh niên trí thức chuyên tâm ôn tập, không cần làm việc nữa.

Nhóm thanh niên trí thức biết được tin tức, trong lòng thập phần cảm kích, chờ Hứa Thanh Thanh lấy tư liệu ôn tập chia sẻ cùng bọn họ, càng cảm thấy may mắn được phân tới thôn Dương Thụ.

Đại khái là chịu ảnh hưởng từ Hứa Thanh Thanh, mở một lớp học nhỏ ở trong thôn, thanh niên trí thức ở thôn Dương Thụ ngày thường vốn dĩ không bỏ bê học tập, lúc này bầu không khí học tập càng sôi nổi hơn.

.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện