Không có người đẹp nhưng có di động, Chu Khải vui vẻ lại rồi, điên điên chạy tới vây quanh Hạ Tuy bay vòng vòng, nhưng Hạ Tuy vừa cầm giấy vừa suy nghĩ, không biết điện thoại trái táo phiên bản mới nhất mà Chu Khải nói kiểu dáng như thế nào.
Trong nhà già Lý cả một chiếc TV cũng không có, già Lý chỉ có một chiếc di động cũ mèm con trai mua cho mấy năm trước.
Chu Khải lượn hai vòng, rốt cục tìm được bên dưới gối nằm của Hạ Tuy một chiếc di động bị Hạ Tuy tùy tiện nhét vào đó, trợn tròn mắt quay đầu nhìn Hạ Tuy, "Lão Đại, rõ ràng anh đang dùng mà!"
Còn nói không biết nó trông như thế nào, nhất định là không muốn làm cho hắn!
Hạ Tuy vươn tay cầm lấy nhìn vài cái, vùi đầu bắt đầu dán, thuận miệng giải thích một câu, "Tôi không biết đây là phiên bản mới nhất."
Lúc vừa tỉnh lại đúng là có tiếp thu ký ức, nhưng việc này đối với Hạ Tuy bây giờ hay Hạ Tuy trước kia mà nói, đều là việc nhỏ không đáng nhắc tới, trong ký ức không có ấn tượng gì.
Chu Khải cũng là lúc này mới kịp phản ứng, lại nhìn quần áo lúc đầu Hạ Tuy mặc đang phơi ngoài ban công cùng với giày Hạ Tuy cởi ra để dưới giường, đồng hồ đeo tay cũng tùy tiện để bên cạnh di động, vô tình phát hiện ra Lão Đại mình đi theo hóa ra lại là một phú nhị đại?
Chu Khải nịnh nọt bay tới bên người Hạ Tuy đấm lưng bóp vai cho Hạ Tuy, Hạ Tuy bớt thời nhìn hắn một chút, Chu Khải lúc này mới thành thật lại, nhưng tâm hồn bà tám là bất diệt, "Lão Đại, có phải anh chính là phú nhị đại trong truyền thuyết (lời đồn đãi) hay không?"
Đối với dân thường như bọn họ, nhân vật phú nhị đại gì đó giống như chỉ có trong lời đồn vậy, chỉ tồn tại trên mạng.
Hạ Tuy lắc đầu, "Trước kia không nhắc nữa, bây giờ không phải, hơn bốn mươi đồng tiền còn lại cũng tiêu xài cho cậu hết rồi."
Nói xong, Hạ Tuy cũng nhịn không được thở dài, ở thế giới cũ ít ra phía sau đạo quan của hắn còn có vài mảnh ruộng đất, bản lĩnh hàng yêu trừ ma của hắn coi như là thanh danh bên ngoài, ngày thường cũng biết làm chút việc tay chân.
Mặc dù kiếm tiền cơ bản không thể mang về nhà, nhưng có thể giữ lại một chút duy trì sinh hoạt này kia.
Còn bây giờ? Hạ Tuy thật sự mờ mịt, trước mắt quan trọng là phải tìm được một việc có thể kiếm sống qua ngày.
Có điều trước tiên phải giải quyết chuyện của Tiểu Hải đã, làm mất một hồn một phách đã hơn hai năm, nếu lại lâu hơn một chút, đối với thần hồn của Tiểu Hải cũng có tổn hại.
Chu Khải nhìn Hạ Tuy không giống như người nói đùa, có chút ngượng ngùng gãi gãi hai má, an tĩnh nhìn Hạ Tuy dán xong một cái di động, cuối cùng còn vẽ cái logo y chang như thật lên trên, nhất thời vui mừng lại bắt đầu nhiều chuyện "Lão Đại, tay nghề của anh thật tốt, hay là chúng ta mở một cửa hàng bán đồ dùng mai táng, đến lúc đó em tìm một vài người anh em ma quỷ tới ủng hộ việc làm ăn, để cho bọn họ tìm chút tài vật vô chủ (của cải tiền bạc không có chủ) đến trao đổi?"
Rất nhiều tiểu thuyết không phải đều viết như vậy sao?
Hạ Tuy dán xong để một bên cho khô, lại chuẩn bị một tờ giấy khác tiếp tục dán, "Tài vật vô chủ thì đều có dính líu nhân quả, không tốt cho tôi cũng không tốt cho bọn họ, huống chi trong mệnh của tôi trước giờ đều thiếu tài, có nhiều tiền hơn cũng không đến trên tay."
Hạ Tuy lấy di động chuẩn bị để già Lý cầm đem bán, theo lý mà nói già Lý với hắn liên hệ cũng không sâu, cũng không biết số mệnh người nghèo của mình có làm liên lụy tới già Lý hay không.
Nếu như không, vậy di động và đồng hồ này bán đi ít nhiều cũng trợ giúp trong nhà ít tiền trang trải sinh hoạt phí.
Di động vốn cũng không có dây sạc, vào hôm đến nhà già Lý đã bị tắt nguồn, cũng không biết những người lúc trước có liên lạc gì hắn hay không.
Có điều Hạ Tuy vốn cũng không muốn còn liên hệ gì với bọn họ, tình cảm như mây khói, cắt đứt cũng tốt.
Hôm nay ăn cơm trưa hơi sớm, Hạ Tuy dán đồ xong thì chỉ bảo Chu Khải làm sao thu liễm quỷ khí trên người, bởi vì trên người Chu Khải có một sợi chỉ vàng công đức, xem như đã bước trên con đường tu hành, Hạ Tuy dùng Chu Khải làm điều hòa với đuổi muỗi, coi như là có qua có lại.
Giữa trưa Từ Nhị và Từ Hiểu sau khi về thì liền bưng bát cơm chạy qua bên Hạ Tuy, vừa ăn cơm vừa nói cảm giác hôm nay của Từ Nhị.
Bây giờ cho dù là học sinh tiểu học cũng không được rảnh rỗi, nghỉ ít thì thôi đi, còn phải đi học thêm đủ thứ, hai anh em Từ gia sau khi ăn cơm trưa còn phải làm bài tập, sau đó ngủ trưa mười lăm phút rồi lại phải đi học.
Xác định Từ Nhị không vấn đề gì, Hạ Tuy cũng thở phào, trước kia lo lắng Từ Nhị tuổi còn nhỏ, thần hồn bị tổn thương không biết có chuyện gì không.
Có điều bây giờ nghĩ lại thức ăn của trẻ con trong gia đình thời nay đều là loại tốt nhất, dinh dưỡng đầy đủ thì thần hồn được bồi dưỡng cũng nhanh, trách không được bọn nhỏ càng ngày càng thông minh.
"Anh Hạ, hôm nay sao bên đây lại mát mẻ như vậy?"
Từ Hiểu bưng bát cơm đứng ở cửa không muốn đi nữa.
Từ Hiểu vừa nói như thế, Từ Nhị cũng cảm giác được, nãy giờ lực chú ý đều đặt ở trên người Hạ Tuy, lại quên để ý hoàn cảnh.
Từ Nhị chớp mắt hưng trí bừng bừng nhìn Hạ Tuy, "Có phải anh Hạ lại dùng trận pháp gì đó trong truyền thuyết?"
Những loại phim truyền hình thể loại tiên hiệp này kia đều diễn như vậy.
Hạ Tuy nhìn thoáng qua Chu Khải đang “nằm” trên giường của mình bắt chéo chân ngâm nga hí khúc, "Ừ, về sau bên nhà các em cũng có thể mát mẻ một chút, buổi tối cũng sẽ không có muỗi."
Những phòng ở này đều rất chật hẹp, Từ gia và vài nhà bên cạnh đều có thể chịu ảnh hưởng bởi Chu Khải.
Từ Nhị và Từ Hiểu vui mừng không chịu được, bưng bát cơm cười hì hì chạy về nhà mình, trong chốc lát lại chạy trở về, "Đúng là thật! Trong nhà cũng mát mẻ hơn!"
Đặc biệt là phòng khách nhà ông nội Lý.
Hai đứa trẻ đang đứng tại cửa, đột nhiên quay đầu nhìn thấy ông nội Lý sắc mặt không tốt lắm đang đi lên, miệng Từ Nhị hay nói ngọt, cười gọi một tiếng "Ông nội Lý", "Ông nội Lý sao hôm nay đi làm về sớm vậy?"
Bà Từ đang ở trong nhà