Đạo Thiên

Hai Tháng Ở Nhà. Lưu Giang Sở Đột Phá!


trước sau

Advertisement
Vài ngày sau đó, Đế Đạo Thiên mang theo Lưu Giang Sở quay lại nhà mình, mà lúc này nàng đã coi như bên cạnh hắn làm thị nữ thay vị trí Hùng Ngưu khi trước.

Thấy con mình quay trở lại yên bình, lại đột nhiên nhận được Văn Thế Hào tìm đến tận cửa quỳ xuống tạ lỗi. Vợ chống Đế Mãnh làm sao không vui mừng cho được? Lập tức tổ chức đại tiệc chiêu đãi, đồng thời kéo Đế Đạo Thiên tới nói rất nhiều chuyện.

“Lưu Giang Sở cô nương này rất tốt. Ban đầu chúng ta còn định mối nàng cho ngươi làm thê tử, ấy vậy mà lại tự ý đi thu nàng làm thị nữ từ khi nào không biết? Hay ngươi có muốn chúng ta tìm một cô nương khác hay không? Dù sao chẳng mấy mà ngươi sẽ mười tám, chuyện này không cần chúng ta thúc giục chứ?” Mẹ nuôi Đế Đạo Thiên tên là Ngũ Nương, là một trung niên nữ phụ trắng trẻo hiền lành, lúc này đang vui vẻ ngồi cạnh hắn nói chuyện.

“Mẹ à, ta mới có mười bốn, làm sao đã nghĩ đến chuyện đó? Với lại hiện tại đã thành tu sĩ, ta cũng không thể bừa bãi tìm một thê tử ở đây được.” Đế Đạo Thiên lắc đầu, sau đó chợt thấy không khí im ắng lại, hắn nói tiếp trong khi nhìn vẻ mặt có chút buồn bã thở dài của cha mẹ: “Thực ra lần này quay về, ta cũng có chuyện muốn nói với hai người. Có lẽ đây là lần cuối cùng mà ta quay về thăm hai người, sau đó sẽ đi đâu thì không nói trước được. Có thể sẽ ở mãi trên Thái Vân tông đến khi đủ trưởng thành, sau đó sẽ ngao du khắp nơi.”

Nghe đến đây, Đế Mãnh cùng với phu nhân cùng nhau thở dài tiếc nuối, hắn lại nói với Đế Đạo Thiên: “Chuyện này chúng ta cũng đã dự liệu được từ trước nên con không cần lo lắng. Chỉ cần nhớ một điều, tuy con không phải con ruột của chúng ta, cũng chỉ sống cùng dúng mười năm. Nhưng thời gian đó, chúng ta thực sự coi như là con ruột của mình, bất cứ khi nào nhớ đến, con cũng có thể quay lại đây. Nhưng chỉ sợ khi đó chúng ta đã cỏ mọc xanh mộ rồi!”

Nói đến đây, Đế Mãnh cũng cảm thấy hơi cay cay sống mũi, Ngũ Nương bên cạnh hắn thì đã đỏ sọng hai mắt, nước mắt giàn dụa từ khi nào.

“ n nuôi dưỡng, con sẽ nhớ kỹ! Sau này nếu có cơ hội nhất định sẽ quay lại nơi này thăm hai người. Hiện tại con sẽ ở lại đây thêm hai tháng, sau đó lập tức quay trở lại Thái Vân Tông tu hành!” Đế Đạo Thiên không biết nói gì hơn, chỉ có thể dành ra chút thời gian ngắn ngủi còn lại, bù đắp cho sự trống vắng trong ba năm hắn vắng nhà.

Trong hai tháng ở lại đây, Đế Đạo Thiên cũng không có nhiều chuyện để làm. Ngoại trừ ban đêm tu luyện ra, ban ngày hắn sẽ đi dạo xung quanh, giúp đỡ Đế Mãnh làm một vài chuyện như quản lí, kiểm tra những nơi kinh doanh. Có lúc thì ở bên cạnh Ngũ Nương trò chuyện, tính toán sổ sách giúp.

Đồng thời, hắn cũng tìm bên trong Kim Tự Sắc một loại công pháp phù hợp đưa cho Lưu Giang Sở tu luyện. Thông qua thông tin tìm được trong sách cùng với biểu hiện của nàng, Đế Đạo Thiên nhận ra tư chất của Lưu Giang Sở chính là Thanh Phong Thiên Mạch, một loại linh mạch Thiên cấp rất đặc biệt.

Linh lực mà nó sinh ra là thuộc tính phong, thêm vào đó là khả năng khôi phục gần như mộc thuộc tính. Thanh phong chi lực cũng có được tính sát thương rất mạnh, cao hơn phong thuộc tính bình thường rất nhiều.

Công pháp mà hắn đưa cho nàng có tên Thần Phong Sinh Sát công, một sinh một sát đặc trưng cho hai đặc tính của Thanh phong, đồng thời tu luyện công pháp này cũng giúp cho nàng rèn luyện ý chí mạnh mẽ, thêm bản lĩnh sát phạt quyết đoán.

Từ khi nhận được công pháp cùng với sự chỉ dẫn của Đế Đạo Thiên, nàng rất nghiêm túc học tập tu luyện, nhờ có thiên mạch nên quá trình cũng rất nhanh. Cộng thêm đẳng cấp công pháp thuộc hàng Thiên phẩm nên tu vi tăng cấp nhanh chóng, Trong thời gian hai tháng đã đạt Đoán Thể tầng tám, thiếu chút nữa là đến đỉnh phong.

Phải biết cỡ như Vân Nhu cũng là thiên mạch hỏa hệ nhưng do tu luyện công pháp cấp thấp chỉ tới Địa phẩm, tu vi không thể nào tăng nhanh như Lưu Giang Sở.

Bản thân Đế Đạo Thiên hằng đêm cũng rất chăm chú tu luyện, Thái cực đồ trong trái tim vẫn liên tục hấp thu chuyển hóa ra lực lượng cho cơ thể của hắn. Mà Thái Cực đồ ở trong đan điền thì đã thoát ra ngoài, đứng giữa hai cái đan điền đồng thời hấp thu hai loại lực lươngj.

— QUẢNG CÁO —

Event

Khiến cho hai nửa thái cực hóa thành một bên kim sắc một bên đen đỏ trộn lẫn khác hẳn với màu đen bình thường vốn có. Đó chính là hai thái cực mới do Đế Đạo Thiên hình thành nên, một bên là đế vương chi lực còn một bên là ma thần chi lực thay nhau bổ sung cân bằng.

“Thái Cực Đồ này bây giờ nên gọi là Đế Ma Đồ thì đúng hơn! Tu vi cũng đã đến giới hạn mỗi đan điền năm vạn giọt linh nguyên rồi, tiếp theo chẳng lẽ muốn Ngưng Linh sao? Nhưng ta vẫn chưa biết nên làm ra hình dạng thế nào đây.” Đế Đạo Thiên bất đắc dĩ, bở vì trong Đế Kinh lẫn Ma Điển đều không có giống như công pháp khác, không hề nhắc đến nên ngưng luyện loại Linh nào cho phù hợp, chỉ có nhắc cần phải tự tâm mà làm.

Thế nhưng hắn từ trước tới nay không có thứ gì là thực sự thân thuộc hay ảnh hưởng đến bản thân sâu đậm cả. Thế nên cũng không biết nên ngưng luyện ra loại Linh nào là phù hợp nhất với bản thân.

“Mặc kệ! Chuyện gì đến cũng sẽ đến, ta cứ thử xem có thể nâng lên giới hạn Khai Nguyên cảnh không đã. Lại vẫn còn Sát Phạt Chi Thuật cùng với Tử Vi Thâu Mệnh Thuật cần chăm chỉ nghiên cứu. Sát Phạt Chi Thuật gần như hoàn toàn nắm chắc rồi, chỉ cần thêm chinh chiến nhiều lần đạt đến ý cảnh cực hạn nữa. Tử Vi Thâu Mệnh Thuật thì nên bình tĩnh, khí số vốn là thứ mơ hồ khó nắm bắt, dù có nhìn thấy cũng cần phải tùy thời cơ.” Hắn xem xét lại mọi thứ của bản thân cho đến lúc này, sau đó trong đầu lại tiếp tục mày mò tìm kiếm.

Bên trong Ma Điển, hắn tìm được một thứ gọi là Ma Tâm Đạo Hồn Chủng, một phương pháp tu luyện lực lượng linh hồn. Đồng thời khiến linh hồn ngưng luyện ra Ma Tâm, từ Ma Tâm sẽ sinh ra Hồn chủng xâm nhập không chế não bộ kẻ có linh hồn yếu hơn bản thân, cùng có thể hấp thu linh hồn lực của đối phương tự lớn mạnh bản thân.

“Tuy nhiên, cần phải đến Tụ Hồn cảnh mới có thể thực hiện ngưng luyện Ma Tâm, trước đó chỉ có thể tự bồi dưỡng linh hồn mà thôi!” Đế Đạo Thiên thấy thứ này rất có ích nên lập tức chọn để tu luyện.

Chẳng qua bao lâu thời gian, bên trong linh hồn của hắn đã cảm giác mạnh lên rõ rệt, các giác quan cũng được tăng cao nhanh chóng. Đồng thời xung quanh phạm vi trăm trượng đều có thể cảm nhận rõ rệt mọi thứ bao gồm sinh linh hay đồ vật vô tri vô giác.

Sau hai tháng, phạm vi tăng thêm năm mươi trượng nữa, gần như bao phủ khắp xung quanh nơi ở của nhà hắn.

Đến lúc phải quay lại Thái Vân Tông, lúc này Đế Đạo Thiên đã đứng trước cổng, bên cạnh hắn là Lưu Giang Sở mặc một bộ váy xanh nhạt đi theo, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp thanh thoát.

Lưu Giang Sở hiện tại là mười bảy tuổi, hơn Đế Đạo Thiên ba tuổi hơn, nhưng dáng vẻ lại cực kỳ đầy đủ, chỉ cần lớn thêm chút nữa chắc chắn sẽ thêm cả nét vũ mị động lòng người.

Còn Đế Đạo Thiên lúc này cũng cao hơn không ít nhờ tu luyện thân thể thường xuyên, chỉ có điều hắn vẫn không gầy đi bao nhiêu, một cái thân tròn trĩnh vẫn giữ nguyên như ban đầu dù hắn ăn rất ít, thậm chí là không ăn vào thứ gì cũng vẫn vậy.

Hắn cuối cùng đành bỏ qua chuyện này
Advertisement
một bên, dù sao thân thể cũng đạt được lực lượng mong muốn, hình dáng cũng không quan trọng lắm. Hắn cùng Lưu Giang Sở ngồi trên xe ngựa mà di chuyển trở lại Thái Vân Tông, trên đường đi cũng dừng lại tại quán trọ khi trước nghỉ ngơi một đêm.

— QUẢNG CÁO —

Event

Lúc này, đang ngồi phía dưới lầu nghỉ ngơi, trước mặt bày một đĩa thức ăn nhỏ nhưng đã nguội lạnh, chỉ cỏ ấm trà lúc nào cũng bốc lên hơi nóng nghi ngút. Đế Đạo Thiên ngồi đó nhìn ngắm ra bên ngoài, còn Lưu Giang Sở thì đứng phía sau trực hầu hạ.

“Ngươi biết gì không? Mấy tháng trước, tại trấn Thủy Hà, ta nghe nói Ôn gia xảy ra đại sự, Đứa con gái gia nhập Thái Vân Tông đột nhiên bỏ mạng, mà một nữ nhân có tên Vân Nhu gì đó khi quay lại báo tin, không hiểu sao ra tay tàn sát tất cả mọi người bên trong đó. Tin này hiện đã lan rất rộng, vị nữ nhân đó nghe đồn cũng là thiên tài Thái Vân Tông, cũng là họ hàng với Ôn gia.” Bỗng nhiên, ở bàn gần đó, một tên nam tử râu ria, mặc một bộ đồ thô sơ mở miệng nói.

Nghe được điều này, đám người xung quanh đều nhao nhao tỏ ra sợ hãi. Trong đó lại có người nói: “Mấy tháng trước ta cũng nghe nói, có một tu sĩ xuất hiện tại trong khu rừng phía trước, ra tay giết chết đám lâm tặc đã hãm hiếp một thiếu nữ. Chuyện lần đó cũng thật kinh khủng, tu sĩ đó ra tay cực kỳ tàn nhẫn khiến cho bọn chúng phanh thây vạn mảnh, nhuộm đỏ cả một vùng.”

Ngày càng có nhiều người xúm lại nghe bàn tán nhiều hơn, mà Đế Đạo Thiên từ xa cũng nghe thấy chuyện này, hắn cũng không quan tâm lắm. Chuyện Vân Nhu ra tay với Ôn gia có lẽ là vì Ôn Thủy chết đi, mà sâu xa là có chuyện gì thì hắn không muốn biết.

Sau đó, lại nghe có kẻ mở miệng: “Hiện tại trong thiên hạ xảy ra nhiều loạn, tu sĩ xuống núi nhiều vô số kể. Trong đó có ác nhân giết người uống máu hàng loạt, cũng có chính nhân quân tử như vị giết lâm tặc kia. Thế nhưng cũng khiến cho chúng ta ngày ngày lo sợ, không biết lúc nào tai họa ập tới trên đầu.”

“Ta có từng được ông nội kể lại, sự kiện trăm năm trước, không biết vì lí do gì mà Thái Vân Tông cùng với Bá Đao Tông phía xa kia xảy ra va chạm. Hàng trăm tu sĩ xuất thế chém giết nhau khiến cho thiên hạ đại loạn, máu chảy thành sông. Mà nghe nói, sự kiện đó cứ trăm năm sẽ diễn ra một lần, cũng vừa khớp với thời điểm hai năm nữa!”

Đám người nghe thấy như thế lập tức sợ hãi lo lắng, bọn họ ở đây đều chân yếu tay mềm, nếu thực sự có cảnh tượng tu sĩ chém giết nhau xảy ra thật, bọn họ cũng chỉ như hoa cỏ ven đường, không may bị giẫm phải thì chỉ có đường chết.

“Trăm năm một lần sao? Không lẽ là Đại Hội Liệp Yêu tam tông? Nhưng như vậy thì liên quan gì đến tu sĩ chém nhau lan đến cả bên ngoài này?” Đế Đạo Thiên nghe được chuyện này cũng rất bất ngờ, hắn định khi quay lại tông môn sẽ hỏi rõ ràng Lâu Dạ Phong xem sao.

Kết thúc một đêm nghỉ ngơi, Đế Đạo Thiên lại tiếp tục lên đường. Nhưng đoạn đường còn lại hắn muốn đi bộ nên không cần đến xe ngựa nữa. Hắn muốn tiện đường đi kiểm tra qua thực lực của Lưu Giang Sở một chút, có gì khi lên Thái Vân Tông cũng dễ nói chuyện hơn.

Lưu Giang Sở tu vi đạt đến Đoán Thể đỉnh phong, sắp sửa Luyện khí cảnh nhưng so với Đế Đạo Thiên thì không là gì. Cho dù hắn có dùng mỗi sức mạnh nhục thân thì cũng dễ dàng đánh bại nàng.

Thế nên lần này, hắn đứng im một chỗ rồi lệnh cho Lưu Giang Sở tùy ý tấn công mình. Bên trong Thần Phong Sinh Sát công cũng có kèm theo võ kỹ cùng thuật pháp phù hợp. Lưu Giang Sở chỉ mới học được một loại trong đó gọi là Cuồng Phong Sát Quyền.

“Công tử, xin chỉ giáo!”

Chỉ thấy nàng hơi khom người, sau đó dùng sức chân bật thật mạnh lao tới gần Đế Đạo Thiên, tốc độ nhanh như gió đồng thời hai tay nắm chặt hướng đến phần ngực hắn. Những cú đấm liên tiếp đánh ra kèm theo ảo ảnh hóa thành vô số nhằm vào hắn.

— QUẢNG CÁO —

Event

Đế Đạo Thiên đứng im, thân thể mặc sức cho Lưu Giang Sở đánh lên, hắn từ từ cảm nhận lấy lực lượng của nàng đến đâu. Mặc dù bản thân có thể cảm nhận rõ ràng từng đường di chuyển của nàng, thế nhưng Đế Đạo Thiên cũng thấy được rằng tốc độ như vậy cũng thuộc hàng phía trên bên trong Đoán Thể cảnh, so với Lâu Dạ Phong lúc đó chắc cũng chẳng kém bao nhiêu.

Còn chưa nói đến lực sát thương của Lưu Giang Sở cũng cực kỳ mạnh mẽ sắc bén, mỗi cú đấm ra đều như mũi giáo nhọn đâm tới. Nếu đối thủ là Đoán Thể cảnh khác thì chắc chắn trên người lúc này đã hình thành thật nhiều lỗ hổng xuyên qua rồi.

Lưu Giang Sở đánh mãi nhưng cảm giác không si nhê gì với Đế Đạo Thiên, nàng lập tức cắn răng, vận dụng hết mọi sức lực thúc dục Cuồng Phong Sát Quyền, đánh ra đến hàng trăm quyền ảnh mờ ảo, giống như trăm mũi giáo nhọn hoắt đâm thủng không khí mà lao đến người Đế Đạo Thiên.

Đúng lúc này, bên trong cơ thể của nàng bỗng bừng lên lực lượng vô cùng dồi dào, quyền ảnh nhanh chóng tăng lên chóng mặt, kèm theo đó là nắm đấm được bao bọc bởi ánh sáng thanh sắc, khí thế sắc bén tràn ngập cơ thể.

Lưu Giang Sở đột phá Luyện Khí cảnh, bên trong người bắt đầu chuyển hóa ra thanh phong linh lực, công phạt sắc bén!

Cảm nhận được điều đó, Lưu Giang Sở không chần chờ mà nhảy lên, hai tay điều động linh lực bao bọc, tỏ ra bén nhọn như hai mũi giáo thực sự. Sau đó tung ra quyền ảnh từ trên, giống như mưa rơi ngập trời nhằm vào đỉnh đầu Đế Đạo Thiên.

“Tốt lắm, như vậy khi lên Thái Vân Tông cũng đỡ chút khó khăn cho ta!” Đế Đạo Thiên vui vẻ, hắn dùng cánh tay trái khẽ cung lên trên, tạo ra cuồng phong mạnh mẽ hất tung người Lưu Giang Sở bay sang một bên, thân hình uyển chuyển ngã lăn ra đất, quần áo có chút xộc xệch khiến nàng đỏ bừng mặt lên.

“Công tử, ta…” Lưu Giang Sở vội vã đứng dậy chỉnh trang lại, ánh mắt vừa sợ lãi vừa có chút oán hận khó hiểu định nói gì đó với hắn.

“Không sao, ngươi mới tu luyện hai tháng, sau này sẽ còn mạnh hơn nữa!” Đế Đạo Thiên làm bộ không để ý, chắp hai tay sau lưng chậm rãi bước tiếp không thèm nhìn thêm.

Kỳ thực vừa nãy khi trông bộ dạng Lưu Giang Sở như vậy, hắn cũng hơi chút cảm giác khó hiểu trong lòng nhưng rất may vẫn giữ được khuôn mặt tỉnh táo. Lúc này trong đầu nghĩ lại cảnh đó, hắn lại không kìm được mà nghĩ thêm đến những chuyện không phù hợp khác.

Chỉ có Lưu Giang Sở lẽo đẽo đi phía sau lúc này còn đang nóng mặt, hẳn là vẫn còn đang ngại ngùng cảnh tượng vừa này, dù sao cũng là thiếu nữ đang tuổi trưởng thành nên cũng không có gì lạ.

Truyện convert hay : Hoắc Gia, Phu Nhân Lại Đi Cầu Vượt Bày Quán
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện