Đạo Quán Nhỏ Của Tôi Lại Lên Hot Search

Làm người thì phải sạch sẽ cao quý à?


trước sau

Địa dương quỷ bình tĩnh nhìn bọn họ, nói: "Tôi biết các người."

Hứa Thanh Mộc  đánh giá con Địa dương quỷ này từ trên xuống dưới, có thể cảm giác được yêu lực của nó rất mạnh, trên người cũng có mùi màu nhàn nhạt, hẳn là nó đã ăn không ít thịt nhân loại, nếu không mùi vị sẽ không mãnh liệt đến nỗi Hứa Thanh Mộc cũng ngửi thấy.

Đối đãi với yêu vật lợi hại như vậy, Hứa Thanh Mộc không dám làm càn, chỉ hơi hơi chau mày, những con yêu thú chung quanh liền cảm giác được nguy hiểm, dù có sợ hãi, chúng nó cũng vẫn vây quanh bên người Địa dương quỷ, làm ra tư thế công kích.

Địa dương quỷ khẽ cười một tiếng, nói: "Không cần lo lắng, các ngươi tự mình tìm một chỗ đợi đi, ta cùng vài vị khách này có chuyện muốn nói. Chúng ta đánh không lại bọn họ, nếu bọn họ có ý muốn huỷ hoại nơi này, chúng ta đã chết lâu rồi."

Những con yêu thú đó nhìn Địa dương quỷ, ngây ngốc một hồi, rồi nghe lời giải tán.

Địa dương quỷ vung tay lên, huyễn hóa ra một tòa đình hóng mát, trong đó có ghế dựa nước trà và điểm tâm đầy đủ, nó hướng về phía mọi người cười cười, nói: "Ngồi đi, các người muốn biết gì tôi sẽ nói hết. Đây đều là quả dại nước suối trong núi, có thể yên tâm mà ăn."

Hứa Thanh Mộc cùng Tống Quyết đi lên trước, ngồi đối diện Địa dương quỷ.

Địa dương quỷ uống một ngụm trà, chậm rãi nói: "Tiểu đạo trưởng hẳn là nhìn ra được tôi là cái gì?"

Hứa Thanh Mộc gật gật đầu, nói: "Ừ, nhưng mà trước giờ tôi chỉ thấy Địa dương quỷ trên sách mà thôi."

"Đồng tộc hẳn là đã chết hết rồi." Địa dương quỷ nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nói, "Vốn dĩ quần thể chúng ta đã rất khó sinh sản, mấy trăm năm qua tôi chưa từng thấy ai đồng tộc."

Hứa Thanh Mộc hỏi: "Bởi vì không có đồng tộc, cho nên anh và mấy con yêu thú sinh sống cùng nhau à?"

Địa dương quỷ gật gật đầu, nói: "Ừm... Trước kia tôi cũng sống ở khu vực Nhân tộc, nhưng thật ra đã hại không ít tánh mạng con người. Bởi vì bị thương nên tình cờ lưu lạc tới nơi này, phát hiện nơi này linh khí dư thừa, rất thích hợp để yêu sinh tồn. Khi tôi sắp chết yêu thú ở đây đã cứu giúp tôi một lần, cho nên tôi liền ở lại nơi này, mấy trăm năm nay không còn đi ra ngoài ăn thịt người nữa, sống chung với đám yêu thú kia."

Hứa Thanh Mộc nói: "Sau đó anh rời chỗ này là bởi vì thi công khu công nghiệp sao?"

Địa dương quỷ gật đầu nói: "Đúng vậy, xây dưng khu công nghiệp phá hủy phong thuỷ và linh lực của nơi này, vì ăn không đủ no mà một ít yêu thú ở đây phải đi ra ngoài kiếm ăn. Sau đó... Gặp tên Đạo Y kia."

"Giang Bình Linh?" Tống Quyết hỏi.

"Đúng vậy." Địa dương quỷ trả lời, "Tên Đạo Y đó thật sự rất lợi hại, bắt rất nhiều yêu thú, sau đó... Đem tụi nó làm thành thuốc. Làm thuốc dẫn thôi còn chưa đủ, ông ta còn ăn thịt chúng nữa."

Nói xong Địa dương quỷ liền quay đầu nhìn hai mẹ con Heo Vòi ở sơn động nhỏ kia, nói: "Chúng nó khá xui xẻo, một nhà ba người đều bị tên Đạo Y đó bắt được, cha của Heo Vòi con vì cứu hai mẹ con nó mà liều mạng với tên Đạo Y để hai mẹ con có thể chạy thoát. Nhưng mẹ nó cũng bị thương, nó muốn trước khi chết phải báo thù, cho nên mới giao con lại cho các người."

Nghe đến đó sắc mặt mọi người đều vô cùng trầm trọng, không nghĩ tới mọi chuyện lại phức tạp như vậy.

Địa dương quỷ tiếp tục nói: "Sau đó... Chính là như các người nhìn thấy, sức mạnh của Heo Vòi vẫn quá yếu, nó làm sao lại là đối thủ của Đạo Y kia? Bị trọng thương, tôi đưa nó về, nhưng tôi không chăm sóc nó tốt được."

Hứa Thanh Mộc nói: "Tôi có thể chăm sóc nó, nó sẽ không chết đâu."

Địa dương quỷ cười nhạo một tiếng, nói: "Dù nó có bất tử, cũng sống không được bao lâu. Khu rừng này sau khi xây thành khu công nghiệp, nhiều yêu thú như thế biết đi đâu tìm một nơi thích hợp làm nhà? Một nơi nhiều linh lực thích hợp cho yêu thú sinh tồn như này cũng không nhiều, không sao cả, dù sao cuối cùng kết cục đều giống nhau, mọi người đều sẽ chết."

Một lát sau, Hứa Thanh Mộc mới tiếp tục nói: "Tôi có thể hiểu tại sao anh tức giận, nhưng anh không thể cứ tiếp tục hại người, nếu không dù cho tôi có bỏ qua cho anh, các tu giả khác cũng sẽ không như thế. Ngũ Bằng và Phó Kiến Nguyên bọn họ cũng không phải là người hại trực tiếp, bọn họ bị anh đổi nội tạng còn gì? Anh đổi chúng nó về lại đi, có thể giảm bớt một ít tội của anh."

Địa dương quỷ cười ha ha, sau đó liếm liếm môi, nói: "Đổi không được đây, giống bọn họ ăn yêu thú đấy thôi, nội tạng của bọn họ đã bị tôi ăn rồi. Mẹ nó, thịt người còn ngon hơn quả dại nữa."

Hứa Thanh Mộc nhíu chặt mày, nhìn tròng mắt màu vàng của Địa dương phiếm lên ánh sáng quỷ dị.

Địa dương quỷ nói: "Tôi chẳng thấy tôi có tội gì cả, vốn dĩ tôi chính là muốn ăn thịt người, đã nhịn mấy trăm năm rồi không có ăn. Giờ thía... Bọn họ muốn mạng yêu thú, tôi chỉ ăn nội tạng của bọn họ mà thôi. Chân có thể cắt, gan có thể thay thế, bộ phận sinh dục không có thì cùng lắm nửa đời sau thanh tâm quả dục, có cậu ở đây ít nhất bọn họ sẽ không chết, mà những con thú kia đã mất mạng cả rồi."

Hứa Thanh Mộc cứng họng.

Rồi sau đó, Địa dương quỷ đứng lên, nó liếm liếm miệng mình, nói: "Được rồi, những gì các cậu muốn biết đều đã biết, trở về chỗ của các cậu đi, mẹ con Heo Vòi mấy cậu muốn cứu thì cứu, không cứu thì để cho chúng nó tiếp tục tự sinh tự diệt, tôi cũng phải đi xử lý chuyện của mình."

Hứa Thanh Mộc cùng Tống Quyết cũng đứng lên, sau đó Tống Quyết duỗi tay cản Địa dương quỷ, nói: "Anh đừng có đi..."

Nhưng lời còn chưa nói xong, Địa dương quỷ đã phất tay, đình hóng gió và nước trà điểm tâm trước mắt đều biến mất, hắn quay đầu lại nhẹ nhàng gật đầu với Hứa Thanh Mộc cùng Tống Quyết, sau đó "Vèo" một cái chui vào trong đất, lập tức không còn bóng dáng.

Sắc trời bỗng chốc tối sầm lại, Tống Quyết vội la lên: "Dường như nó muốn đi tìm Giang Bình Linh."

Hứa Thanh Mộc quay đầu nhìn Husky, nói: "Cô ở lại đây!"

Husky còn không kịp lên tiếng, Hứa Thanh Mộc đã vội vàng ngự kiếm bay mất, mang theo Tống Quyết chạy về phía y quán của Giang Bình Linh.

Địa dương quỷ đúng là lợi hại, Hứa Thanh Mộc ngự kiếm bay lên liền gặp một trận cuồng phong và sương mù, sương mù kia giống như có sinh mệnh, ngăn cản đường đi của Hứa Thanh Mộc. Hứa Thanh Mộc tận lực phân biệt phương hướng trong gió lốc, nhưng vẫn bị chậm trễ không ít thời gian.

Chờ đến khi vất vả bay ra khỏi đám sương mù, đã là một thời gian rất dài.

Càng tới gần y quán của Giang Bình Linh, Hứa Thanh Mộc cùng Tống Quyết càng cảm thấy khẩn trương, toàn bộ đường phố đều yên tĩnh đến đáng sợ, y quán cũng không có một chút thanh âm và ánh sáng.

Nhưng Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết đều rõ ràng dưới lớp kết giới kia là một mảnh tinh phong huyết vũ.

Sắc mặt hai người trầm trọng, nhanh chóng ngự kiếm đáp xuống, phá vỡ kết giới vọt vào trong y quán.

Đi vào liền cảm giác được linh lực mãnh liệt dao động, hoảng đến mức hai người bọn họ đều hoa mắt, bọn họ đứng lại nhìn một lát, phát hiện các đạo đồng đang nằm la liệt dưới đất.

Hứa Thanh Mộc cùng Tống Quyết vội vàng tách ra dò xét hơi thở của đạo đồng.

Còn sống.

Địa dương quỷ xem như biết cái gì là oan có đầu nợ có chủ, không có hại những tính mạng vô tội của đạo đồng.

Hứa Thanh Mộc cùng Tống Quyết lo lắng bước nhanh vào trong, đi vào sân trong, lập tức ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, dưới ánh đèn tối tăm, Địa dương quỷ và Giang Bình Linh đã phá nát mảnh sân này, một người một yêu cả người là máu, bị thương vô cùng nghiêm trọng.

Mà tình hình chiến đấu bây giờ đang tiến vào trạng thái giằng co, kiếm gỗ đào của Giang Bình Linh cắm vào ngực Địa dương quỷ, tay của Địa dương quỷ gắt gao bắt lấy đỉnh đầu Giang Bình Linh.

Biểu tình của bọn họ đều rất thống khổ, ai cũng không thể động đậy.

Giang Bình Linh vừa thấy Hứa Thanh Mộc tới, sắc mặt vui vẻ, vội vàng nói: "Tiểu đạo trưởng! Mau giết con yêu vật này!"

Ánh mắt Địa dương quỷ cũng nhìn lại đây, tròng mắt màu vàng thậm chí còn mang ý cười.

Nó biết Hứa Thanh Mộc sẽ không giết nó, nhưng Hứa Thanh Mộc cũng thể giúp nó, Hứa Thanh Mộc tới đây chính là muốn ngăn cản bọn họ tiếp tục giết lẫn nhau.

Mà Địa dương quỷ sẽ không cho Hứa Thanh Mộc cơ hội như vậy, khi Hứa Thanh Mộc đang

muốn tiến tới, Địa dương quỷ phát ra một trận gào rống khàn khàn, sương đen từ bên trong thân thể của nó bỗng nhiên tràn ra, bộc phát yêu lực một đời của mình, trên mặt đất cuốn lên một trận cuồng phong, đẩy Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết lùi về sau một cách tàn nhẫn.

Trong cơn cuồng phong, Địa dương quỷ không màng tất cả nhào về Giang Bình Linh, hai người hung hăng lao vào nhau rồi ngã xuống đất, chuôi kiếm gỗ đào liền lập tức đâm xuyên qua trái tim của Địa dương quỷ, cùng lúc đó, nó nhe răng về phía Giang Bình Linh, một đoàn hắc khí nổ tung "Ầm", Giang Bình Linh phát ra tiếng hét thống khổ, trên tay Địa dương quỷ liền hiện ra một chiếc não người máu chảy đầm đìa.

Tiếng kêu thảm thiết của Giang Bình Linh đột nhiên im bặt, vẻ mặt của hắn còn duy trì vẻ dữ tợn vừa rồi, há to miệng, nước miếng chảy xuống từ khóe miệng.

Hứa Thanh Mộc cùng Tống Quyết ngơ ngẩn.

"Ha ha ha ha ha!" Địa dương quỷ cười to, cầm bộ não của người nọ quay đầu nhìn Hứa Thanh Mộc cùng Tống Quyết, tiếp theo nói, "Ăn óc của Heo Vòi có thể tăng trưởng tu vi, các người có biết gã ăn óc của Heo Vòi cha như thế nào không?"

Địa dương quỷ đem bộ não chảy máu đầm đìa nhét vào trong miệng, nháy mắt nhai nhai rồi nuốt xuống, sau đó nói: "Cứ thế đó, móc ra rồi ăn sống."

Một câu cuối cùng này đã muốn hao toàn bộ sức lực của nó, sau khi nó nói xong, miệng vết thương liền trào ra một lượng lớn máu, sương đen và cuồng phong chợt tiêu tán, nó rốt cuộc chống đỡ không được nữa, thân mình liền ngã xuống trên mặt đất.

Hứa Thanh Mộc cùng Tống Quyết hoàn hồn lập tức vọt lên.

Hơi thở của Địa dương quỷ thoi thóp, nó vẫn liếm môi, lộ ra biểu tình thoả mãn.

"Làm yêu... như vầy mới thống khoái..." Địa dương quỷ phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn, trước khi nhắm mắt lại, nó chậm rãi nói, "Thịt người ăn ngon quá..."

Hứa Thanh Mộc nói: "Ngươi... Đừng nói nữa."

Địa dương quỷ lắc đầu, tiếp tục nói: "Tiểu đạo trưởng... Người đều là do tôi làm hại, cùng chúng nó không có quan hệ... Nếu có thể, cậu giúp... chúng nó. Chúng nó cũng chỉ là muốn... Tồn tại mà thôi."

Hứa Thanh Mộc nói: "Tôi sẽ."

Địa dương quỷ thở phào nhẹ nhõm, vừa lòng cười cười, rồi sau đó, nó rốt cuộc không thở nữa, hai chân trở nên cứng đờ, sau đó nhanh chóng hóa đá, từ dưới lên trên, thẳng cho đến khi toàn bộ thân thể đều biến thành một khối đá màu tro đen.

Địa dương quỷ đã chết.

Lại nhìn Giang Bình Linh, gã vẫn chưa chết chết, nhưng gã không có não, người đã hoàn toàn phế đi.

Hứa Thanh Mộc không nói gì nhìn tất cả trước mắt, thật lâu cũng không phản ứng gì.

Cậu chỉ cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, hoàn toàn nói không ra lời.

Các yêu thú chưa hề làm sai điều gì, chúng nó chỉ là muốn sống, mới rời đi khu rừng. Mà khai phá rừng cũng là hành động bất đắc dĩ, cái này liên quan đến sinh kế của rất nhiều người ở cái thành phố nhỏ này.

Bọn họ cũng không sai, lại bất đắc dĩ mà gặp nhau.

Biểu tình Tống Quyết cũng trầm mặc, nhưng anh vẫn đi tới bên cạnh Hứa Thanh Mộc, ôm bả vai Hứa Thanh Mộc, nhẹ giọng nói: "Ân oán của bọn họ chỉ có thể chờ tới âm ty rồi lại tính. Nếu đã như vậy, chúng ta còn có rất chuyện quan trọng cần phải làm. Đó chính là... Những con yêu thú kia phải làm sao bây giờ."

Hứa Thanh Mộc lập tức thanh tỉnh lại.

Đúng là những cái đó yêu thú đã không còn sự bảo vệ của Địa dương quỷ, chúng nó đang gặp uy hiếp rất lớn, cậu bất chấp khổ sở trong lòng, gọi điện thoại cho Vương Tam nói một chút tình huống hiện tại, sau đó ngồi xổm xuống bế Địa dương quỷ đã hóa thành cục đá lên, cùng Tống Quyết ngự kiếm bay về lại nửa khu rừng kia.

Khi hai người ngự kiếm đáp xuống, các yêu thú từ bốn phương tám hướng đi tới, Hứa Thanh Mộc đem thi thể của Địa dương quỷ đặt ở trên mặt đất, các yêu thú đều yên lặng cúi đầu, phát ra tiếng nức nở rất nhỏ.

Chúng nó kỳ thật đã sớm biết sẽ có kết quả này, lại tới tới mạng yêu, đều sẽ không có kết cục tốt.

Hứa Thanh Mộc đột nhiên nhớ tới Hạn Bạt nói: Làm người thì nhất định sạch sẽ cao quý à?

Ít nhất Hứa Thanh Mộc cũng không nghĩ như vậy, trên đời này nào có nhiều người tốt như thế, người cũng có rất nhiều kẻ tâm địa dơ bẩn, mà Địa dương quỷ tuy là yêu, tuy rằng ăn thịt người, nhưng cũng có thể vì bảo hộ đám yêu thú này nhịn đói khát mấy trăm năm. Không thể nói nó tốt, mà nó lại cũng không phải hoàn toàn là người xấu.

Hứa Thanh Mộc quay đầu nhìn phía Tống Quyết, nói: "Nhiều yêu thú ở đây như thế cũng không an toàn, thi công sẽ tiến hành đến bên này, dù là chúng nó hay nhóm công nhân nhóm đều không an toàn. Phải tìm một nơi có linh khí sung túc. Môi trường tự nhiên hoàn cảnh tốt, phong cảnh tuyệt đẹp. Cho dù có cùng khu vực hoạt động với nhân loại cũng không sao, tôi có thể lập kết giới bảo vệ chúng nó lại, để con người không nhìn thấy bọn nó, nhưng mà... Đi đâu tìm một chỗ thích hợp đây?"

Lại là một trận trầm mặc.

Một lát sau, Tống Quyết đột nhiên nói: "Đúng rồi, nếu muốn môi trường tự nhiên hoàn cảnh tốt... Cậu cảm thấy rừng ngô đồng thế nào?"

.

.

.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện