Đạo Quán Nhỏ Của Tôi Lại Lên Hot Search

Tình yêu là gì?


trước sau

Không khí trong phòng xấu hổ vài giây, ai cũng không dám mở miệng trước, Hứa Thanh Mộc đột nhiên tức giận đánh Tống Quyết, Tống Quyết vội vã chụp lấy tay Hứa Thanh Mộc, ủy khuất nói: "Tôi có nói gì đâu!"

Hứa Thanh Mộc mới không nghe anh biện giải, cả giận nói: "Tại anh hết!"

Hạ Tinh Sở sợ Hứa Thanh Mộc giận lên sẽ phá banh cái nhà, vội vàng ngăn bọn họ lại, nói: "Chính sự quan trọng hơn! Về nhà rồi đánh!"

Husky tương đối linh động, chủ động xông lên xòe móng vuốt cào Kiều Tô Tô, động tĩnh của cô ta quá lớn, Hứa Thanh Mộc phải dừng lại để nhìn.

Một khắc trước khi móng vuốt cào xuống, Kiều Tô Tô tránh không kịp, trên vai lập tức đã bị cào bốn năm vết máu dài, cô ả vội vàng lui về phía sau tránh né, Husky đắc ý nhếch cằm, nói: "Tiểu đạo trưởng, không cần thầy ra tay, con gà này để em."

Nói xong vươn móng xông lên lần nữa, Kiều Tô Tô trở tay liền bắt được hay tay của Husky, cười lạnh nói: "Chị gái giờ mới thừa nhận em nhỏ hơn hả?"

Husky sắc mặt biến đổi, nói: "Bà chị đừng có mà không biết xấu hổ, nói ra chỉ để người ta biết đạo hạnh mình thấp kém."

Kiều Tô Tô đột nhiên nhe nanh cắn cổ Husky, Husky cuống quít né qua một bên, Kiều Tô Tô liền cười nói: "Đúng là kém xa với đạo hạnh cao thâm của bà chị, dù sao cũng là chỉ là con cáo già."

Cái chữ "già" này làm Husky giận dữ, móng tay cô ta nháy mắt dài thêm một tấc, trên đỉnh đầu cũng mọc ra thêm hai cái tai, cô ta nhào tới lớn tiếng nói: "Chị đã nhìn ra em là hồ ly, để em tới xem chị là cái giống gì!"

Sau đó hai người lao vào đánh nhau, đồng thời ngã xuống đất, bắt đầu cào xé nhau lăn lộn trên mặt đất, không hề có chút kỹ thuật nào, nắm đầu kéo tóc, trong miệng không ngừng gọi đối phương là "Bà chị".

Hứa Thanh Mộc xem rất nhập tâm, quên mất tiêu chuyện giận hờn.

Hai người này giỏi thật, đã giờ nào rồi còn tranh nhau ai là bà chị.

Hạ Tinh Sở không kiên nhẫn nữa, lớn tiếng nói: "Hai người vờn nhau xong chưa! Husky có đánh lại không vậy? Không được thì để em tới!"

Husky hừ lạnh một tiếng, rồi sau đó hét một tiếng dài, sau lưng đột nhiên xuất hiện một chiếc đuôi cáo rực rỡ.

Tần Dương Thu bị một loạt hiện tượng quỷ dị vừa rồi làm cho hoảng sợ, nhưng vừa thấy bộ dáng đáng thương của Kiều Tô Tô bị giật tóc chật vật không thôi, lập tức nói: "Đừng, đừng đánh Tô Tô mà!"

Nhưng không ai thèm nghe theo hắn, chỉ tập trung xem đánh nhau.

Chiếc đuôi to của Husky khiến lực chiến đấu của nó mạnh hơn, cái đuôi quét qua liền quất Kiều Tô Tô ngã ngang. Husky xông lên cưỡi trên người Kiều Tô Tô, móng tay dài sọc của nó bóp lấy cổ Kiều Tô Tô, Kiều Tô Tô giãy giụa không thoát, há mồm định cắn tay Husky.

Husky bị cắn, tức khắc ăn đau liền buông tay, Kiều Tô Tô nhân cơ hội triển khai hai tay, đôi tay kia trong nháy mắt liền biến thành cánh chim màu xanh dài rộng.

Kiều Tô Tô quay đầu muốn chạy thoát từ cửa sổ, nhưng cái đuôi to của Husky không cho ả cơ hội, trực tiếp quất tới, sau lưng Kiều Tô Tô bị đập mạnh, hét thảm một tiếng, lập tức ngã xuống đất không dậy nổi.

Husky hít sâu một hơi tiến lên, nhìn Kiều Tô Tô nói: "Mày nói coi ai là chị? Ai già?"

Kiều Tô Tô quay mặt đi, không rên một tiếng.

Tần Dương Thu kích động nhào tới Kiều Tô Tô, che chở đối phương, sốt ruột nói: "Mọi người đừng, đừng đánh cô ấy mà."

Husky mắt trợn trắng, sau đó dịu dàng nhìn hắn, nói: "Anh ơi, đừng lo nha, anh chỉ bị cái con này mê hoặc thôi, cái vụ này Hồ tộc tụi em rành lắm. Con này không phải là người gì đâu, chờ tới lúc anh tỉnh lại sẽ thấy nó bình thường thôi à, có khi anh còn thấy lấy cái cánh của nó về nướng còn ngon hơn."

Tần Dương Thu một bên sợ hãi đến phát run, một bên đỏ mặt ngây ngốc nói: "Chúng tôi, chúng tôi là tình yêu đích thực! Mặc kệ Tô Tô là cái gì, cô ấy chưa từng hại tôi."

Nước mắt Kiều Tô Tô rơi xuống, cô ả vội vàng rút vào lòng Tần Dương Thu, nhìn sâu vào đôi mắt hắn tiếp tục mê hoặc, sau đó nói: "Đúng đúng đúng, Dương Thu, chúng mình yêu nhau, em thật lòng với anh mà, em chưa từng hại qua anh. Anh xin tha dùm em với..."

Kiều Tô Tô dường như đã có chủ ý, nếu Hứa Thanh Mộc có thể bỏ qua cho hồ ly, có lẽ cũng sẽ có thể bỏ qua cho cô ả.

Hứa Thanh Mộc tiến lên một bước, chậm rãi nói: "Cô không phải không hại Tần Dương Thu, chỉ là kịp hại tới hắn."

Kiều Tô Tô cúi đầu rớt nước mắt, vẫn trốn vào trong lòng Tần Dương Thu, Tần Dương Thu sốt ruột mở miệng muốn biện giải cho cô ả, nhưng Hứa Thanh Mộc chắn hắn lại, nói: "Khỏi giải thích, tôi đã nhận ra cái cánh này rồi. Không phải yêu cũng chẳng phải quỷ, cho nên chúng ta mới không cảm thấy được gì, nhưng cô cũng chẳng phải là người. Sách cổ có ghi, trên biển có một quốc đảo, tên là Tăng Kha La, nam xấu nữ đẹp, thích ăn thịt con người."

Kiều Tô Tô cúi đầu không nói, Tần Dương Thu còn ôm cô ả, cái mặt thiểu năng trí tuệ của hắn tỏ vẻ nghe không hiểu, Hứa Thanh Mộc liền tiếp tục giải thích cho hắn: "Tăng Kha La còn gọi là La Sát Quốc, cô là La Sát Mị, đúng không? Đàn ông La Sát Quốc lớn lên xấu, nữ thì lại rất đẹp mỹ, lấu máu thịt con người để ăn. La Sát không ăn thịt người thì sống không nổi, cô lớn như thế này vậy hẳn là đã hại qua không ít người. Nhưng theo tôi được biết, La Sát Quốc trải qua vài lần thiên tai dường như đã diệt quốc diệt tộc, không ngờ tới bây giờ vẫn còn La Sát tồn tại. Hơn nữa, La Sát không phải ăn thịt người à? Sao lại đổi thành đi hút dương khí rồi?"

Tần Dương Thu vội vàng ôm chặt lấy Kiều Tô Tô, nói: "Tô Tô thiện lương như vậy, sao có thể làm loại chuyện này? Cô ấy nhất định là có nỗi khổ?"

"Đúng là có nỗi khổ." Kiều Tô Tô vội vàng nói, "Khi còn nhỏ tôi đã được bà ngoại ở La Sát Quốc trộm đi. Sau đó La Sát Quốc diệt quốc, cho nên thừa được một La Sát là tôi, tôi không có hút dương khí, là bà ngoại tôi muốn hút dương khí đàn ông để tu luyện, nên ép tôi dùng nhan sắc để câu dẫn đàn ông, hút dương khí cho bà ta tu luyện, tôi bị bà ta ép thôi."

Nói xong liền bắt đầu giả khóc, ánh mắt còn trộm nhìn bọn Hứa Thanh Mộc. Thằng ngốc Tần Dương Thu trong nháy mắt lại bị mê hoặc, ôm càng chặt thêm.

Tống Quyết nói: "Ồ, cái này tôi có xem qua. Trong phim《 Thiến Nữ U Hồn 》nè, nhưng mà cô diễn chính."

Mặt Kiều Tô Tô cứng đờ, không nói gì thêm.

Tần Dương Thu lại há hốc mồm, chấp mê bất ngộ muốn biện giải dùm Kiều Tô Tô, Hứa Thanh Mộc liền nói: "Tôi thấy cậu không không rút ra được bài học rồi, để tôi cho cậu nhìn rõ chân thân con La Sát Mị này."

Nói xong Hứa Thanh Mộc liền móc ra một lá bùa ném vào mặt Kiều Tô Tô, lá bùa dường như có sinh mệnh bám lấy trán Kiều Tô Tô, cảm giác bỏng rát lập tức lan ra toàn thân Kiều Tô Tô, cô ả la lên một tiếng, xô Tần Dương Thu ra bắt đầu giãy giụa lăn lộn trên đất.

Tần Dương Thu lo gần chết, rồi lại không dám tới gần, ngoài miệng nôn nóng kêu tên Kiều Tô Tô, sau đó liền thấy bộ dáng của Kiều Tô Tô thay đổi trong màn sương trắng.

Một con quái vật mặt người thân chim, hai tay là hai cái cánh rất lớn, hai chân là móng vuốt ưng sắc nhọn, phía sau còn cái đuôi chim rất dài. Nhưng quan trọng nhất chính là, gương mặt vốn xinh đẹp của cô ả đã hoàn toàn thay đổi. Mặt cô ta phát xanh, môi đỏ như máu, hai mắt to gấp đôi, tỏa ánh sáng như chuông đồng, trong miệng mọc ra răng nanh rất dài.

Tần Dương Thu nháy mắt sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh toàn thân, thét chói tai trốn sau lưng Tống Quyết.

Tống Quyết lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Cái răng nanh của cô ta cắn cậu một cái là đứt luôn xương đùi, cậu còn coi cô ta là tình yêu đích thực à?"

Hai chân Tần Dương Thu run run, thậm chí còn không dám nhìn Kiều Tô Tô một cái, hắn muốn nói gì đó nhưng không mở miệng được, chỉ cảm thấy trong lòng rối như tơ vò.

Kiều Tô Tô gian nan đứng lên, nói: "Tao biết mà, đàn ông thằng nào cũng thế."

Husky nói: "Bà chị, chị nói cho đúng tí, chị đi lường gạt người ta chứ cũng có tốt lành gì đâu, còn muốn hút dương khí người ta nữa, đã xấu mà còn không biết xấu hổ!"

Mọi người: ...

Hồ tiên như cô mà cũng nói ra được lời này hả?

Husky nhìn ánh mắt quái dị của mọi người xung quanh, đúng lý hợp tình mà nói: "Ít ra tui đâu có lấy mạng người! La Sát Mị hút khô con nhà người ta xong rồi còn ăn thịt nữa, ác ghê luôn á."

"Được rồi, đừng nói nữa." Hứa Thanh Mộc nhìn thời gian, nói, "Vẫn là nên giao cho trưởng 'ngành' tôn kính của chúng ta xử lý thôi, còn phải điều tra bao nhiêu mạng người đã hại dưới tay cô ta nữa."

Nói xong Hứa Thanh Mộc lấy một tấm phù chú chà xát trên tay, phù chú kia liền biến thành một sợi dây thừng, cậu lấy sợi dừng phóng về phía La Sát Mị, trong nháy mắt sợi dây thừng đã trói chặt nó, La Sát Mị liền biến thành một con chim nhỏ.

Hứa Thanh Mộc ngáp một cái, Tống Quyết nhìn thấy lập tức nói: "Cậu mệt thì đi về ngủ trước đi, để Hạ Tinh Sở tìm trưởng 'ngành', còn tôi đưa Tần Dương Thu về nhà."

Hứa Thanh Mộc gật đầu, xoay người liền tự mình đi trước.

Tần Dương Thu còn trốn ở phía sau lưng Tống Quyết không dám ngẩng đầu lên, khi Hạ Tinh Sở bắt lấy con La Sát Mị muốn mang đi, rốt cuộc hắn cũng lấy hết can đảm nhìn con quái điểu trong tay Hạ Tinh Sở.

Hắn dần dần thanh tỉnh từ trong mê hoặc, mới cảm thấy chuyện này... Thực đáng sợ.

La Sát Mị biết Tần Dương Thu không có giá trị lợi dụng, thậm chí còn chẳng thèm quay đầu nhìn hắn một cái, nhưng sau khi Hạ Tinh Sở đem La Sát Mị mang đi rồi, Tần Dương Thu vẫn còn đứng tại chỗ ngơ ngác nhìn về phía bọn họ đi.

"Anh trai, tỉnh tỉnh." Husky dùng khuỷu tay dựa vào bả vai Tần Dương Thu, chớp mắt với hắn, "Mối tình đầu hả, khó tránh đau thương. Đừng buồn nữa, mấy chục năm sau còn khổ dài dài anh ơi."

Tần Dương Thu: ...

Tống Quyết đưa Tần Dương Thu về nhà xong dành hẳn hai ngày nhẫn nại dạy bảo hắn, cũng hy vọng hắn có thể trưởng thành từ tổn thương, sau này sẽ không bao làm mấy cái chuyện ngu ngốc nữa.

Qua hai ngày Tống Quyết mới về Lăng Vân Quan, còn Tần Dương Thu thì ở lại nhà. Sau khi hắn đi rồi, mấy người hóng hớt nhiều chuyện rất nhớ hắn.

Cho nên mỗi chiều sau khi Lăng Vân Quan đóng cửa, nhóm người này vẫn thường tới cái chỗ mà Tần Dương Thu hay ngồi, liên tục làm mới newsfeed trên WeChat để hóng hớt.

Một buổi chiều nọ Hứa Thanh Mộc tản bộ về, thấy đám người kia đang cười ngả nghiêng ngả dọc, liền hỏi: "Cháu trai về nhà rồi, mấy cậu còn ở đây hóng hớt gì vậy?"

Husky nói: "Cháu trai đúng là nghệ sĩ hài luôn á, tụi tui add WeChat hắn xong ngày nào cũng phải coi hắn tấu hài."

Hứa Thanh Mộc chống nạnh dạy bảo bọn họ: "Chủ nghĩa duy vật thế giới quan của hắn mới sụp đổ, với cả bị mối tình đầu đả kích, đã khổ lắm rồi, mấy người cười cợt vậy có thấy quá đáng lắm không hả?"

"Nhưng mà buồn cười thiệt mà." Daniel cau mày, nín cười một cách vất vả.

Hứa Thanh Mộc liền mò tới để coi bọn họ đang xem cái gì.

Thì ra là Newsfeed của Tần Dương Thu.

Sau khi Tống Quyết ra khỏi nhà, Tần Dương Thu đã bị trong nhà sắp xếp đi thành phố Bạch Giang để phụ trách một cái hạng mục. Hắn bắt đầu đi làm cũng tốt, nhưng khi đáng lẽ phải bận bịu thì mỗi ngày hắn đều post 4-5 cái status, nội dung đều là sad boy đang trải qua tuổi xuân đau khổ.

【 Nước mắt đã khô, lòng đã chết, như lá thu vàng bị gió cuốn bay. 】

【 Anh bật khóc khi tình ta tan vỡ, đôi vai gầy không giữ nỗi trái tim em. 】

【 Thời gian và tình cảm mấy tháng nay, anh đã trao cho sai người mất rồi! 】

Mấu chốt là, mỗi một cảm status đều kèm theo ảnh selfie của hắn với hai đôi mắt đỏ bừng ầng ậng nước mắt, mang theo vẻ mê mang tan nát cõi lòng.

Nhìn mấy bức selfie y chang nhau không khác chút nào, Hứa Thanh Mộc nhịn không nổi "Xì" cười.

Daniel nói: "Tiểu đạo trưởng thầy cười hơi lớn rồi đó, người ta đã thảm lắm rồi, thầy cười vậy có quá đáng lắm không hả?"

Hứa Thanh Mộc vội vàng điều chỉnh lại sắc mặt của mình, nói: "Xin lỗi, khó nhịn cười quá."

Đang nói, Văn Bác Hàm lại làm mới newsfeed, sau đó đưa ra: "Mọi người dừng lại! Có status mới!"

Mọi người nhanh chóng tiến lại xem, thấy cái status mới nhất của Tần Dương Thu trên newsfeed vẫn là cái giọng văn sad boy buồn cười như cũ.

【 Không bao giờ tin vào tình yêu nữa. Đã cố gắng làm một người đàn ông tốt, nhưng dòng đời xô đẩy khiến anh phải trở thành một thằng khốn. Từ giờ trở đi chỉ muốn đi du lịch khắp nơi, làm một thằng khốn bạc tình! 】

Có hai tấm hình, nhưng giờ đây không còn là hai mắt ươn ướt sầu đời nữa. Tấm hình thứ nhất là chụp cái gương ở tiệm cắt tóc, phản chiếu là quả tóc tẩy kiểu bad boy, tấm hình thứ hai là ly cocktail và đóa hoa hồng ở trên bàn, nhìn bối cảnh ở phía sau có thể đoán ra được cậu ta đang ở trên một party du thuyền.

Tuy nhìn khá trẻ trâu, nhưng thấy cậu ta đã dần dần thoát khỏi mê hoặc từ La Sát Mị, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều. Thế nên mọi người tiếp tục cười ỉa, vô status của hắn cà khịa.

Hứa Thanh Mộc cười một trận xong về sân của mình, từ xa đã thấy Tống Quyết mới vừa làm việc xong, từ bàn làm việc đứng lên. Hứa Thanh Mộc thấy cửa phòng của anh mở, đang định đi vào, Tống Quyết liền đặt ngón trỏ lên miẹng.

Hứa Thanh Mộc nhìn thì thấy Bạch Mỹ Mỹ đang nằm trên giường nhỏ dành cho em bé trong phòng của Tống Quyết ngủ.

Hứa Thanh Mộc quay đầu đi tới ghế đá trong viện ngồi xuống, Tống Quyết đắp chăn lại cho Bạch Mỹ Mỹ rồi cũng đi ra khỏi phòng, ngồi đối diện Hứa Thanh Mộc.

Hiện tại Bạch Mỹ Mỹ dường như đã không còn quỷ khí, ngoại trừ thằng bé có khả năng mở thiên nhãn cho người ta tạm thời thì chẳng khác gì một đứa trẻ bình thường cả. Bé nó cũng không thủ mộ, đến giờ thì sẽ đi ngủ, vì thế trong phòng Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết đều có giường nhỏ. Dù sao thằng bé đều kêu hai người là ba ba, có khi thì ngủ ở phòng ba ba này, có hôm thì ngủ ở phòng ba ba kia.

Hai người ở trong viện nói chuyện phiếm, tận lực không phá giấc ngủ của Bạch Mỹ Mỹ.

Hứa Thanh Mộc nhìn Tống Quyết cười nói: "Anh xem newsfeed của Tần Dương Thu chưa?"

Tống Quyết không chút để ý nói: "Tôi không rảnh đọc status của nó."

Ngoài miệng thì nói mình không quan tâm, nhưng Tống Quyết vẫn mở newsfeed của Tần Dương Thu ra coi.

Mới đọc có hai cái thôi mắt Tống Quyết đã bị cay xỉu, anh mệt mỏi xoa xoa giữa mày, nói: "Cái Tọa hạ nê* của cậu cho nó ăn nó có khôn ra được không vậy?"

*cho ai quên thì cái này là lớp bụi trên bức tranh á, thành phần làm thuốc mọc tóc

Hứa Thanh Mộc cười nói: "Chẳng khôn ra được chút nào đâu. Chuyện của cậu ấy không thể trách cậu ấy ngốc được, tác dụng mê hoặc của La Sát Mị quá lớn. Hơn nữa... Hắn bị lậm lâu như thế mới hết, có thể là do động chân tình."

Tống Quyết trầm mặc một trận, nói: "Ừm."

Hứa Thanh Mộc ngẩng đầu nhìn ánh trăng bị tầng mây che khuất, nói: "Rốt cục tình yêu là cái gì nhỉ? Thật là kỳ quái."

Giờ phút này màn đêm hơi lạnh, chung quanh an tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang, ánh trăng thanh lãnh ấm áp chiếu vào gương mặt trắng nõn của Hứa Thanh Mộc, gió nhẹ thổi qua, vài sợi tóc bay bay theo gió dưới ánh trăng, Tống Quyết nhìn đến mức ngây ra, sau đó chậm rãi nói: "Tình yêu... Đại khái chính là tình phi đắc dĩ, thân bất do kỷ*."

*bất đắc dĩ, không tự làm chủ được

Hứa Thanh Mộc cong cong khóe miệng, chuyển ánh mắt nhìn sang Tống Quyết, cậu vốn định chọc Tống Quyết hai câu, cười Tống Quyết học làm sad boy giống Tần Dương Thu. Nhưng quay đầulại thì nhìn thấy ánh mắt của Tống Quyết, cậu đột nhiên nói không ra lời.

Biểu tình kia quá mức dịu dàng, làm người ta sợ hãi.

Hứa Thanh Mộc cũng không biết mình đang chột dạ cái gì, có hơi hoảng loạn cúi đầu xuống, nói: "Nghe toang thế nhỉ."

Tống Quyết cúi đầu cười


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện