- Các người xem, là vợ của tôi! Cô ấy còn sống! Ha ha ha ha ha ha!
Người đàn ông vỗ vật thể dưới tay, muốn ôm nó lên nhưng vì quá nặng nên không làm được.
Không chỉ có vật to bẹp người đàn ông muốn ôm, dọc theo quỹ tích chất dịch, sau lưng người đàn ông, trên bờ cát gần biển có càng nhiều thứ đó.
Chúng nó chậm rãi mấp máy trên bờ cát muốn đến gần biển, mọi người tò mò đi tới đánh giá vật thể dẹp.
Những vật to dẹp trông rất quen mắt, giống y như sò biển lần trước bọn họ vớt lên.
Cái vỏ hình quạt to, có cái còn lớn hơn người bình thường, có cái nhỏ một chút.
Vỏ ngoài màu xám, vỏ lồi lõm không sáng bóng.
Sò biển to như vậy có mấy cái nằm trên bờ cát, không biết là chuyện gì.
- Đừng đi qua!
Người phụ nữ trung niên ngăn cản đứa trẻ tò mò muốn tới gần sò biển to, ánh mắt sợ hãi nhìn chằm chằm vỏ sò.
Trong bọn họ có nhiều người đã chết vì loại sò này, bây giờ xuất hiện nhiều như vậy, thật là quá đáng sợ.
Người phụ nữ kéo đứa con vào ngực, ôm chặt, biểu tình căng thẳng đến tột đỉnh.
- Tại sao xuất hiện nhiều sò như vậy? Thật làm người ta khó chịu, để tôi đập vỡ chúng.
Lưu Vinh thấy nhiều sò biển to, vốn tâm tình gã đã kém lập tức nhặt cục đá trên bờ cát đi tới gần người đàn ông ôm sò biển không buông tay.
Lưu Vinh ra hiệu người đàn ông tránh ra để gã giải quyết tai họa.
- Đừng, đừng đụng vào cô ấy! Đó là vợ của tôi, không được đập cô ấy! Tránh ra!
Người đàn ông thấy Lưu Vinh cầm cục đá tới gần, gã kích động đứng dậy đẩy Lưu Vinh vạm vỡ sang một bên.
- Có phải anh bị điên rồi không? Chúng nó mà là vợ của anh?
Lưu Vinh thấy người đàn ông ngồi dưới đất lẩm bẩm lầm bầm, cho rằng gã chịu nhiều kích thích đã điên.
Triệu Tường Quốc vỗ vai Lưu Vinh:
- Ài, chú em Lưu mặc kệ anh ta đi, người ta cũng khó khăn.
Triệu Tường Quốc cúi đầu nhìn người đàn ông ngồi dưới đất, lộ biểu tình thương hại khuyên bảo:
- Chú em đừng rúc vào sừng trâu nữa, vợ của chú đã qua đời, hãy chấp nhận sự thật đi.
Người đàn ông nhẹ nhàng vuốt vỏ sò gập ghềnh, nhỏ giọng thầm thì:
- Không, đây chính là vợ tôi, cô ấy còn sống, chưa chết.
Cô ấy và cục cưng của chúng tôi ở cùng chỗ.
Người phụ nữ trung niên ôm con lùi ra sau, cách xa người đàn ông ngồi dưới đất.
Người phụ niên trung niên lải nhải:
- Anh ta điên thật rồi.
Ánh mắt người phụ nữ nhìn người đàn ông biến kiêng dè, sợ kẻ điên làm ra chuyện gì đáng sợ.
- Theo tôi thấy anh ta nói đúng, thi thể sống lại, sống theo ý nghĩa nào đó.
Trương Diệu nhẹ nhàng tới gần một sò biển to cách biển gần nhất, cẩn thận ngồi xuống không làm sò biển chậm rãi bò giật mình.
Trương Diệu nghiêng đầu đánh giá vỏ sò hở ra, nó vươn xúc tua bên ngoài màng chống bờ cát bò đi.
Những xúc tua vươn ra từ vỏ sò đúng là tay, dài, mềm phủ một tầng màng trong suốt, có năm ngón tay như bàn tay người.
Tuy nhiên tay bẹp dí kéo dài như không có xương, đầu ngón tay không có móng nhưng hình dạng đúng là như tay người.
Làn da trắng hồng, quanh tay phủ màng hồng không ngừng nhỏ chất dịch làm nơi nó bò qua để lại dính dịch.
Bởi vì tập trung bò nên xúc tua, thịt trong vỏ thò ra ngày càng nhiều từ khe hở.
Nửa người của nó mềm nhũn chui ra ngoài khe hở vỏ sò hẹp, thịt trụi lủi không có tóc hay lông tơ, toàn thân màu trắng hồng, có đầu có mình có tay, trơn tuột, rất giống con người nhưng phần đầu con mắt nhắm tịt.
Thịt sò hình người ở mặt ngoài bọc một tầng màng hồng nửa trong suốt, hình thể giống y như sò biển trẻ sơ sinh hôm trước Trương Diệu trông thấy, trừ bộ dạng con sò này là hình người ra.
Quan trọng nhất là thịt sò hình người rớt ra ngoài vỏ này Trương Diệu thấy quen mắt, hoặc nên nói là người đó.
Dù không mặc đồ, không có tóc, màu da thay đổi nhưng Trương Diệu vẫn nhận ra thịt trong vỏ sò to là cái xác Trương Diệu từng nâng ra, anh còn nhớ diện mạo đó...!
Trương Diệu đụng Bùi Yến ngồi xổm bên cạnh mình, hỏi:
-