Đàn Ông Độc Thân Nằm Mơ Giữa Ban Ngày

Chương 2


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 2:
Vào một ngày khi còn học năm hai, hiếm khi Đồng Dã bước vào thư viện của trường, ấy vậy lại không phải vì việc học mà là vì muốn tiếp thu ít kiến thức văn học.
Hắn luôn cảm thấy trong lòng mình có một câu chuyện, hắn có thể dựa vào đó mà viết nhạc, nhưng lại cảm thấy vẫn thiếu thiếu một điều gì đó.
Khi gọi cho cha, cha hắn nói. “Con của hiện tại chẳng thể nào tạo nên một thế giới hoàn chỉnh chỉ với một bài hát cả, âm nhạc của con cần một sự giúp đỡ.”
Và sự giúp đỡ ấy chính là ca từ.
Câu chuyện trong lòng cần dùng giai điệu để biểu đạt hai phần ba, còn một phần ba còn lại là nhờ đến lời nhạc.
Đồng Dã hiểu rõ điều đó, nhưng mỗi lần bắt tay viết lời hắn đều cảm thấy cực kỳ tầm thường hoặc là thô tục chẳng có gì ấn tượng, muốn biểu đạt mười phần thì khi viết xuống lại chỉ thể hiện được có hai phần.
Rơi vào đường cùng, hắn chạy tới thư viện hy vọng có thể tìm thấy chút linh cảm từ trong sách vở.
Ngày hôm đó hắn tiện tay mở ra cuốn sách về thư tình của Sagan gửi Sartre, không biết ai đã dùng bút chì gạch dưới chân một dòng – Ở thế kỷ vốn đã điên cuồng, vô nhân tính, đồi bài này, ấy vậy mà anh vẫn tỉnh táo, ôn nhu, không nhiễm một hạt bụi trần.
(“Love Letter to Jean-Paul Sartre”: Một chương trong cuốn tự truyện “With Fondest Regards” của tiểu thuyết gia người Pháp Françoise Sagan, trong đó bà viết về khoảng thời gian ngắn ngủi của bà và thể hiện tình cảm, sự ngưỡng mộ, tôn trọng, tin tưởng với nhà triết học và nhà văn Jean-Paul Sartre)
Hắn biết Sagan, hắn cũng biết Sartre, là con trai của một giáo sư văn học, tuy hắn không hay đọc những cuốn sách này nhưng mưa dầm thấm đất cũng có chút hiểu biết.
Một câu kia là một lời khen tuyệt đối chân thành, Đồng Dã cảm thấy người xứng với lời khen như thế chỉ có thể là người mang đầy vẻ đẹp thần thoại.
Trong thế giới bây giờ chẳng thể nào có một người như thế xuất hiện.
Vậy mà ngay khi chính mắt hắn thấy Vinh Hạ Sinh được bao phủ với ánh mặt trời như một tuyệt tác, trong đầu hắn hiện lên câu nói này.
Hắn không quen biết Vinh Hạ Sinh, từ khi hai người gặp mặt đến giờ cũng chưa nói chuyện với nhau mấy.
Hắn không biết Vinh Hạ Sinh có thật sự tỉnh táo, ôn nhu hay không, nhưng ít ra vào giờ phút này hắn thực sự cảm thấy anh mang lại cảm giác không nhiễm bụi trần.
Thứ khí chất xinh đẹp mềm mại cùng với lãng mạn này đã đánh một quyền cực mạnh vào thị giác của Đồng Dã, sơ mi trắng, mái tóc không được chải chuốt, cằm hơi nâng lên cùng với đường quai hàm sắc nét rõ ràng, tất cả đều khiến hắn cảm thấy dường như trên vai đối phương có những nốt nhạc đang nhảy múa.
Vinh Hạ Sinh lại chẳng biết gì mà xoay người lại, đưa lưng về phía ánh mặt trời nói. “Hai ngày này trong nhà có thể sẽ hơi lạnh một chút, nhưng rồi sẽ ấm lên thôi.”
Thanh âm của anh kéo Đồng Dã từ ảo ảnh trở về, hắn cười gật đầu cảm ơn.
Vinh Hạ Sinh giúp anh mang chiếc vali còn lại vẫn ở ngoài cửa vào đây, khi đi qua Đồng Dã, Đồng Dã rõ ràng nhìn thấy một sợi tóc vương trên cổ áo sơ mi anh.
Không biết vì điều gì, hình ảnh này khiến Đồng Dã cảm thấy đẹp đẽ đến không tưởng.
Hắn theo bản năng muốn duỗi tay giúp đối phương lấy sợi tóc kia đi, nhưng tay nâng lên tới nháy mắt thì mới ý thức được việc này không ổn cho lắm.
Đồng Dã nhìn Vinh Hạ Sinh cười cười, sau đó buông đàn ghita xuống bước nhanh qua nói. “Thầy Vinh, để tôi tự đi.”
Vinh Hạ Sinh lại ngẩn ra rồi buông tay khỏi cần kéo của vali.
“Để tôi lấy cho cậu cốc nước vậy.” Vinh Hạ Sinh đi về hướng phòng bếp, đồng thời đưa lưng về phía Đồng Dã nói. “Sau này đừng gọi tôi là thầy nữa.”
“Sao cơ?” Đồng Dã xách theo vali quay đầu nhìn về phía phòng bếp.
Trong nhà Vinh Hạ Sinh không có máy lọc nước, nước uống đều phải đun bằng bình đun nước.
Đồng Dã đứng nơi đó nhìn anh rót nước, đến cả bình đun nước cũng là màu trắng sạch sẽ.
“Cha tôi nói anh đang làm giáo viên trung học.”
Trước kia thì đúng là như thế.
Năm cuối cùng khi còn là nghiên cứu sinh Vinh Hạ Sinh vốn định tiếp tục học cao lên, nhưng bởi vì tình huống trong nhà nên không thể không bắt đầu đi làm.
Anh thi lấy bằng chứng nhận sư phạm, khi vừa tốt nghiệp đã được một trường gần đó chiêu mộ làm giáo viên dạy ngữ văn.
Thực ra Vinh Hạ Sinh rất rõ ràng tình cách của mình không thích hợp làm giáo viên, cho nên dù đã đứng trên bục giảng được ba năm anh vẫn không thể thích ứng được.
“Hai năm trước tôi từ chức rồi.” Vinh Hạ Sinh cầm cốc nước đến, anh nhận lấy vali từ trong tay Đồng Dã rồi đưa nước cho hắn.
Anh xách vali đi vào phòng ngủ rồi nhẹ nhàng đặt xuống.
Đồng Dã nhìn anh và cốc nước, hắn ngửa cổ lên uống một nửa.
“Làm giáo viên trung học mệt chết đi được nhỉ.” Đồng Dã nói. “Mười sáu mười bảy là độ tuổi khó bảo nhất.”
Vinh Hạ Sinh chỉ cười cười không nói chuyện.
Đồng Dã có một dự cảm rằng Vinh Hạ Sinh từ chức không phải vì mệt mỏi.
Nhưng hắn không hỏi nhiều, dù sao cũng chưa quá quen thuộc.
Từ trước đến nay hắn không phải một người hay xía vào đời tư của người khác, một phẩm chất tốt đẹp của người đàn ông trưởng thành chính là kiểm soát tốt sự hiếu kỳ không cần thiết của bản thân.
Đồng Dã vào phòng ngủ sắp xếp hành lý, Vinh Hạ Sinh đưa cho hắn một chiếc chìa khóa rồi nói. “Ở đây ngày thường không dễ bắt xe, nếu hôm nào cậu vội ra ngoài thì có thể gọi tôi đưa cậu đi.”
Đồng Dã cười với anh. “Vậy thì phiền anh quá.”
“Không sao.” Vinh Hạ Sinh nói. “Việc nên làm thôi.”
Cái gì nên làm cơ chứ?
Đồng Dã cảm thấy khó có thể hình dung được tính cách của Vinh Hạ Sinh, bạn có

thể cảm thấy anh dễ tính, không so đo, vô cùng nhu hòa, nhưng trên thực tế thì lại cư xử phải phép, khách khí xa cách, cũng không tỏ ra quá thân thiết.
Đồng Dã nhìn anh đi về phía phòng khách, điện thoại hắn đột nhiên vang lên.
Người gọi là cha hắn, hỏi hắn đã gặp Vinh Hạ Sinh chưa.
Đồng Dã nhẹ chân nhẹ tay đóng cửa lại, sau đó nói. “Con đến nhà anh ấy rồi.”
“Được, có cậu ấy trông con là cha yên tâm rồi.”
Đồng Dã bất đắc dĩ cười một tiếng, ngồi trên giường nói. “Con đã lớn như vậy rồi, vị cha già này không cần thiết phải nói thế đâu!”
“Giờ con đang làm gì?”
“Dọn hành lý.” Đồng Dã nói. “Nhà anh ấy sạch sẽ quá, con ngượng chẳng dám lôi đồ ra để lung tung.”
“Con còn biết bản thân mình lộn xộn sao?” Thầy Đồng cười con trai mình. “Được lắm, để Hạ Sinh quản con, đỡ cho con lúc nào cũng làm cha nhọc lòng.”
Hai cha con hàn huyên một lát, Đồng Dã muốn sắp xếp đồ đạc nhanh nên muốn cúp điện thoại, thầy Đồng luôn miệng dặn dò hắn đừng làm ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường của người ta.
Đồng Dã nói. “Học sinh của cha khó đoán quá, con thấy hơi sợ.”
“Như thế nào?”
“Như bình hoa vậy, nâng nhẹ buông nhẹ, con nói to cũng sợ làm anh ấy giật mình.”
“Thế thì biết đường mà nói nhỏ lại đi.” Thầy Đồng hiển nhiên không bắt được trọng điểm. “Ngày nào cũng chỉ biết hát hò ồn ào, ở nhà người khác rồi cha mới được yên ổn!”
Cúp điện thoại, Đồng Dã nhún vai, cân nhắc về Vinh Hạ Sinh một lúc rồi lại tiếp tục dọn đồ.
Hành lý của hắn không quá nhiều, chỉ mang theo một số quần áo thu đông tới đây, còn lại thì vẫn để ở ký túc xá.
Mở tủ quần áo ra, hắn không thể không khen Vinh Hạ Sinh cẩn thận, toàn bộ tủ đều dành cho hắn, thậm chí còn được khuyến mại thêm mười mấy cái mắc áo.
Đồng Dã dọn dẹp thật nhanh rồi mở cửa ra muốn tâm sự cùng Vinh Hạ Sinh một chút, trong khoảng thời gian hắn ở lại đây, nếu hai người quen thuộc một chút thì ở chung sẽ thoải mái hơn.
Thời điểm đi đến phòng khách, Vinh Hạ Sinh đã đã thay một bộ quần áo ở nhà màu xanh nước biển, hai bàn chân để trần xỏ vào đôi dép lê.
Người nọ đang đứng ngoài ban công tưới cây, là một hàng trầu bà vàng(1), anh tưới từng chậu từng chậu một.
Đồng Dã đi qua đứng ở cửa kéo ban công cười nói. “Cây được chăm tốt quá.”
Vinh Hạ Sinh như bị hoảng sợ, tay anh run lên, nước bị hắn hết vào chân.
“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi!” Đồng Dã nhanh chóng xin lỗi rồi chạy nhanh vào phòng khách cầm khăn giấy tới. “Tôi cứ nghĩ anh biết tôi đứng đây.”
“Không sao.” Vinh Hạ Sinh buông bình tưới hoa ra khom lưng lau chân.
Đồng Dã cúi đầu nhìn anh, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng phần xương sống khi người kia khom lưng lại.
Gầy quá.
Làm sao con người có thể gầy như vậy được?
Đồng Dã nói. “Anh vẫn luôn sống một mình sao?”
Vinh Hạ Sinh ném khăn giấy vào thùng rác, trả lời. “Đúng vậy, đã quen rồi, cho nên vừa rồi tôi quên mất là cậu đã vào ở cùng.”
Đồng Dã cười gãi đầu. “Đúng là đã làm phiền anh rồi.”
“Không đâu, đừng nói vậy.” Vinh Hạ Sinh cười với hắn, hỏi. “Cậu có đói không? Để tôi đi nấu cơm.”
“Bình thường anh vẫn tự nấu cơm sao?”
“Ừ, nhưng tay nghề của tôi không thể so sánh với dì được.”
(Dì: Mẹ Đồng Dã. Trong bản gốc là sư mẫu, tui đổi thành dì nghe cho thuần Việt)
Đồng Dã nhẹ giọng cười. “Ít nhất là cũng hơn tôi rồi, đến cả sủi cảo tôi cũng không làm nên thân.”
“Vậy cậu muốn ăn sủi cảo không?” Lúc này Vinh Hạ Sinh cảm thấy có chút thoải mái, giọng nói cũng thả lỏng hơn. “Trong nhà vẫn còn sủi cảo đông lạnh.”
“Được.” Đồng Dã nhận bình tưới nước từ tay anh. “Để tôi giúp anh tưới cây, anh đi nấu sủi cảo đi.”
Thời điểm anh cầm lấy bình tưới nước không cẩn thận đụng phải tay Vinh Hạ Sinh, khớp xương rõ ràng, ngón tay nhỏ dài, nhưng đó không phải điều quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là tay đối phương cực kì lạnh.
Tựa như khi xưa hắn còn nhỏ lấy kem từ trong tủ lạnh ra, không phải kem bơ mà là loại kem chỉ cần liếm một cái là có thể dính của đầu lưỡi lại.
Đừng bảo người này thật ra là ma cà rồng nhé?
Đã trắng còn gầy gò ốm yếu, ngón tay thì lạnh lẽo.
Đồng Dã nhìn Vinh Hạ Sinh xắn tay áo lên, hắn nghe thấy đối phương nói. “Được, cậu ăn được thịt lợn và nấm chứ?”
“Được chứ!” Đồng Dã cười. “Tôi không kén ăn đâu, gì cũng ăn được hết!”
Vinh Hạ Sinh cười với hắn, xoay người đi rửa tay nấu sủi cảo.
Thời điểm anh xoay người, Đồng Dã cũng quay người nhìn theo.
Phòng còn chưa được bật hệ thống sưởi, ban công ngập tràn ánh mặt trời và phòng khách lạnh lẽo tựa như hai thế giới khác nhau.
Đồng Dã đã sưởi nắng ấm áp dào dạt, Vinh Hạ Sinh lại bước đi trong căn phòng trống rỗng lạnh lẽo.
“Để tôi giúp anh!” Đồng Dã đánh vỡ sự an tĩnh dị thường trong phòng, mạnh mẽ đưa cả hai thế giới hòa vào nhau.
Anh buông bình tưới xuống, chạy về phía Vinh Hạ Sinh. “Để tôi giúp anh nhé!”
Vinh Hạ Sinh mới lấy sủi cảo ra từ tủ lạnh, cười hỏi. “Không phải cậu không biết nấu à?”
“Không biết thì học! Tiện thể học từ anh luôn, lần sau về nhà tôi sẽ nấu cho cha mẹ ăn, cho họ biết tôi giỏi thế nào!”

Chú thích:
(1) Trầu bà vàng:


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện