Đan Đại Chí Tôn

C1651: Cữu vĩ thiên hồ bại lộ


trước sau

- Hắn không có đụng ta. Nhưng ta bị khống chế, ta đã nói ra linh văn của ngươi, ta có lỗi với ngươi...

- Hắn sớm muộn cũng sẽ biết, không trách cô.

Khương Phàm trấn an Hướng Vãn Tình, lập tức muốn nàng thu vào thanh đồng tiểu tháp.

Nhưng, Hình Phù Đồ đã đi xa đột nhiên vượt qua không gian lại trở về, nhìn thấy Hướng Vãn Tình được cứu, thể hiện dần trở nên hung ác, lập tức triệu ra Hoàng Tuyền U Hồn Thư, cưỡng ép khống chế.

Hướng Vãn Tình lập tức hoảng hốt, lúc bị Khương Phàm kéo vào thanh đồng tiểu tháp, trong chốc lát, trong tay đột nhiên nhiều hơn một chuôi lợi kiếm, đánh thẳng đến cổ Khương Phàm.

Hướng Vãn Tình cũng đang bị cuốn vào thanh đồng tiểu tháp đang treo trên cổ Khương Phàm, mà phát giác được Hình Phù Đồ trở về, nàng liền nhìn sang nơi đó.

Lợi kiếm của Hướng Vãn Tình cơ hồ trong chớp mắt đã xuất hiện ở chỗ cổ Khương Phàm, muốn vô tình chém đầu.

Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, con ngươi của Hướng Vãn Tình có chút ngưng tụ, mãnh liệt đánh vào thị giác lập tức kích thích toàn thân chống lại, dù nàng vẫn bị thao túng, nhưng lợi kiếm vẫn thoáng chệch góc độ.

Phốc phốc!!

Lợi kiếm đâm vào cổ Khương Phàm, nhô thẳng ra phía sau.

Nhưng chính là bởi vì sự chếch đi yếu ớt, để lợi kiếm vốn nên chặt đứt cổ, mà đã chuyển sang sát đâm ra phía sau.

Ánh mắt Khương Phàm ngưng tụ, vô ý thức vung ra móng vuốt, nhưng tại thời điểm bóp lấy Hướng Vãn Tình, vẫn cưỡng bức ngăn chặn lại.

- Không có chém đứt?

Hình Phù Đồ ở phía xa nhíu mày, lập tức xem xét Hoàng Tuyền U Hồn Thư.

Máu tươi vẫn còn, nhưng đã nhanh sắp khô cạn, dù sao cũng là đã viết lên từ hôm qua, bây giờ cũng sắp đến cực hạn.


Ánh mắt Khương Phàm và Hướng Vãn Tình chạm nhau.

Giờ khắc này trong ánh mắt Khương Phàm có chấn kinh, sát ý.

Hướng Vãn Tình ngưng tụ con ngươi, nước mắt trượt xuống gương mặt.

Kéo dài kiềm chế, phẫn uất lửa giận, khuất nhục vô tận, cũng tại thời khắc này triệt để bộc phát.

- A!!

Hướng Vãn Tình thét dài, khí tức Thái m bộc phát, nhiệt độ chợt hạ xuống, dưới ánh mắt kinh diễm của vô số người, nàng hóa thân thành một con Cửu Vĩ Thiên Hồ.

Lông tóc trắng như ngọc, dáng người thon dài mỹ lệ, chín cái đuôi phóng lên tận trời, mãnh liệt đong đưa.

Nó ngẩng đầu thét dài, hai mắt giá lạnh treo theo nước mắt, Cửu Vĩ vờn quanh, một ánh trăng hiện lên.

Thái m Thiên Hồ, Cửu Vĩ Bão Nguyệt.

Vừa phóng thích trong chớp mắt, năng lượng đã dâng lên như cuồng triều, ngay cả Khương Phàm cũng đều bị đánh lui.

Khí tức Thái m cuồn cuộn, ánh sáng màu bạc chiếu thấu đất trời.

Nhiệt độ chợt hạ xuống, những chỗ ánh sáng đi đến, tất cả đều bị đóng băng.

Không gian, năng lượng, hoàn toàn bị ngưng kết.

Hình Phù Đồ đều bị Thiên Hồ đột nhiên bộc phát cưỡng bức giam cầm ở nơi đó.

Hướng Vãn Tình Cửu Vĩ cuồng kích, Thái m đồ đằng rung chuyển càn khôn, Thượng Thương cấm chế run run, như ánh trăng Hồng Hoang hàng lâm, khí tức Thái m chân chính khuấy động không gian.

Chín cái đuôi to lớn dâng lên, người khoác ánh trăng, không nhìn đến giam cầm, phảng phất đang trườn trong không gian, đảo mắt liền xuất hiện tại trước mặt Hình Phù Đồ ở bên ngoài vạn mét.

Ầm ầm...

Khí tức Thái m bộc phát, uy lực âm hàn cực hạn băng diệt vạn vật.

Toàn thân Hình Phù Đồ rạn nứt, máu thịt be bét, bị vô tình tung bay ra ngoài.

- A a a...

Hướng Vãn Tình bão nổi, khí tức Thái m cuồn cuộn, giống như biển động sôi trào, che mất khung trời, bạo kích liên miên bất tuyệt lấy Hình Phù Đồ.

Hình Phù Đồ cuồng ngạo không ai bì nổi tựa như một con thuyền luân phiên tháo chạy giữa biển cả đang nổi giận, chật vật không chịu nổi, ngay cả Minh Hồn đều bị thương nặng, giống như muốn bị sống sờ sờ bóc đi ra.

- Súc sinh, nhận lấy cái chết!

Cửu Vĩ lay động, ánh trăng ầm ầm, Hướng Vãn Tình tức giận lao thẳng đến Hình Phù Đồ.


Nhưng, nàng quá mệt mỏi, đột nhiên bộc phát lại hao hết tiềm lực, còn không có chạy ra bao lâu, liền biến trở về thân người trong ánh trăng màu bạc, nằm bại xuống dưới.

- Cửu Vĩ Thiên Hồ? Hướng Vãn Tình?

Lưu trưởng lão của Vạn Đạo Thần Giáo đột nhiên bay lên không, khó có thể tin được mà nhìn Thiên Hồ màu trắng mỹ lệ kia.

Dưới ánh trăng chiếu sáng, nó đẹp đến mức làm cho người ta nín thở, cứ như không phải đồ ở nhân thế, nhưng Lưu trưởng lão vẫn nhận ra nó.

Muội muội của Thiên Hồ Thánh Vương, Hướng Vãn Tình!

Nàng rõ ràng đã tự sát, làm sao lại xuất hiện ở đây?

Hình Phù Đồ dùng Hồ ly để uy hiếp Khương Phàm, lại là nàng?

Lưu trưởng lão đột nhiên đã hiểu, Hướng Vãn Tình không có chết! Người chết bên trong Vạn Đạo Thần Giáo kia là giả!

Hướng Vãn Tình thật đã cùng tên hỗn đản Khương Phàm kia Bỏ trốn rồi?

Nữ tử của Đế Quân, bỏ trốn cùng người khác?

Đầu của Lưu trưởng lão ông ông.

Cái này nếu bị truyền đến Đế Quân nơi đó, khẳng định sẽ tức giận, ngay cả Vạn Đạo Thần Giáo cũng đều sẽ nhận trách phạt.

Giờ khắc này, Lưu trưởng lão đột nhiên xuất hiện, lập tức bị Khương Qua khóa chặt.

Khương Qua không biết hắn chấn kinh cái gì, chỉ thấy là muốn ra tay, cho nên không chút nào hàm hồ mà xuất hiện.

Thiên Cương Lôi Hỏa bộc phát, lao nhanh như biển, trùng điệp, tràn ngập uy lực lôi cương chí cương chí liệt, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên đánh về phía Lưu trưởng lão.

Tru Thiên Thần Điện nơi đó, Hạ Hầu Đạt nhìn thấy Lưu trưởng lão xuất hiện, cũng phóng tới không trung trước tiên, dùng tốc độ nhanh nhất nhào về phía Khương Phàm.

- Chúng ta cần phải đi.

Khương Phàm tiếp nhận Hướng Vãn Tình rơi xuống, thu vào thanh đồng tiểu tháp, ánh mắt hung ác tập trung vào Hình Phù Đồ.


Hình Phù Đồ tóc tai bù xù, máu thịt be bét, Minh Hồn đâm nhói để nét mặt của hắn dữ tợn như quỷ:

- Nàng, là của ta!

- Ta thật sự cảm thấy tiếc nuối, đời này vậy mà ngươi lại sống thành súc sinh!

- Hình Phù Đồ, có chút cốt khí, đừng có lại chạy.

- Tại Thượng Thương cổ thành này, ngươi không chết, chính là ta vong.

- Chúng ta, không chết không thôi.

Khương Phàm vung ra miếng da thú cướp được từ chỗ Thiệu gia trước đó, bỗng nhiên cuốn một cái, mình kéo vào hư không, lần sau xuất hiện đã là ở dưới đất.

Khi bầu trời lâm vào hỗn chiến thảm liệt, Khương Phàm đã rời khỏi nơi này.

- Đuổi! Cho ta nhanh lên!

Loan Hồng Hi lo lắng thúc giục, cái tên cuồng đồ có được Thiên Cương Lôi Hỏa kia để lại cho Vạn Đạo Thần Giáo giáo huấn đi, bọn hắn vừa vặn truy kích Khương Phàm.

Hạ Hầu Đạt nhấc lên liệt diễm, từ trên trời giáng xuống, giống như đầu liệt diễm trường hà lao nhanh, xông về mặt đất. Nhưng...

- Sâu dài nhỏ, ngươi muốn đi đâu?

Không trung Khương Qua đang chặn đánh Lưu trưởng lão đột nhiên quay người, vung mạnh quyền một kích, Thiên Cương Lôi Hỏa bạo động kịch liệt, cuồng liệt lao nhanh về phía trước.

Thương thương thương, ngàn vạn đại đao ngưng tụ, cứng rắn khổng lồ, tràn ngập hỏa lực nổ tung, lôi uy bá liệt, cương khí cương liệt, tràn ngập đất trời đánh xuống.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện