Đám Cưới Hào Môn

Một trái táo trở thành tâm điểm chú ý


trước sau

Advertisement
*

Nghĩ đến đây, Hạ Diệu Diệu nhìn Hà An, cô cảm thấy mình càng ngày càng thích anh mất rồi. Cô mạnh mẽ nhắc nhở bản thân nhất định phải giỏi hơn anh, kiếm được nhiều hơn anh, tốt nghiệp xong mau chóng tìm được một công việc thật tốt. Ít ra về mặt phương diện cá nhân cô phải sánh ngang với Hà An, mà không, phải vượt qua Hà An, kiếm được nhiều tiền hơn, như vậy ba mẹ anh mới không phản đối họ yêu nhau.

Cô không cảm thấy ba mẹ Hà An thực dụng, cũng không vì cảm thấy sẽ bị ba mẹ chồng tương lai từ chối mà trách họ, lẽ nào ba mẹ để con mình rước một cô vợ về rồi cố gắng phấn đấu thêm mấy chục năm, thế2mới được coi là khoan dung độ lượng, rành rọt đạo lý?

Như thế có lẽ là không đầu óc mới đúng, hơn nữa điều này cũng không công bằng với những người luôn nỗ lực cầu tiến, thế nên nguyên nhân cốt lõi là thành tựu tương lai của bản thân mình có cho phép mình hạnh phúc hay không. “Đến tỉnh khác? Ra nước ngoài?”

Hà An nhìn cô, không kìm chế nổi bản thân lấy tay búng bím tóc trên đầu bạn gái: “Đến tỉnh khác.”

Hạ Diệu Diệu thở phào nhẹ nhõm, xua tay: “Thôi anh về đi, em còn phải lên kia đánh răng rửa mặt, không thì tí nữa đồng người lắm, chẳng nhẽ em để kiểu tóc nực cười này ra ngoài.”

Khổng Đồng Đồng cắn quả táo Hà An vừa đem tới, bất8giác thốt lên khen ngợi: “Hà An nhà cậu càng ngày càng đảm đang rồi, không những đem đồ ăn sáng mà còn đem cả đồ tráng miệng đến.” Thực ra mới chỉ được ăn một phần tư. Hạ Diệu Diệu ki bo kẹt sỉ, nhặt một quả to nhất cắt ra làm bốn miếng. Nhưng một phần tư cũng tốt lắm rồi. Chu Tử Ngọc gật đầu đồng ý: “Ừ, ngọt thật.” Trương Tân Xảo lên tiếng: “Hà An nhà cậu mua ở đâu đấy, mấy hôm nữa mua hộ tớ một ít, thời buổi này muốn ăn ít hoa quả trái mùa mà an toàn còn khó hơn lên trời.”

Hạ Diệu Diệu lập tức trợn mắt nhìn bạn: “Tự đi mà mua! Không được sai Hà An nhà tớ!” Rồi lại quay sang phía khác,6dịu dàng nói: “Niệm Tư, cậu có muốn ăn một miếng không.”

“Có chứ, cảm ơn cậu.” “Thẩm Tuyết thì sao?” Tớ không ăn, các cậu ăn đi.” Cứ như chết đói không bằng.

Không ăn càng tốt, tiết kiệm.

“Bọn tớ nói thật, Hà An nhà cậu thật biết chọn đồ, đối với cậu lại thật tinh tế dịu dàng, sao cậu số tốt vậy, chọn được một anh bạn trai quá hoàn hảo.” Những điểm bó tay toàn tập thì bỏ qua, còn nói về phương diện làm bạn trai thì quả thật không tồi: “Cậu nói xem có cái gì anh ấy tặng cậu mà không tốt. Tớ đi lùng chợ đêm suốt cả tuần mà chẳng tìm thấy thế nào đẹp hơn cái của cậu đeo. Bây giờ đến cả quả táo cũng ngon hơn tớ3mua, có phải là vật chất cũng bắt đầu kỳ thị giới tính không?”

“Với cậu thì phải nói là kỳ thị chủng tộc! Nói xem! Cậu có phải là người ngoài hành tinh không?” Chu Tử Ngọc và Hạ Diệu Diệu trêu chọc qua lại. Thẩm Tuyết bĩu môi: Rõ khoa trương, thể loại như anh ta thì có thứ gì tốt được. Rồi quay đi pha cho mình một cốc cà phê.

Vương Niệm Tư cắn nhẹ một miếng, mùi táo tỏa vị thơm lừng khắp miệng, mặc dù đây không phải là trái táo ngon nhất mà cô đã từng ăn, nhưng vào mùa này thì mùi vị này không còn gì ngon hơn: “Quả thật rất ngon.”

Hạ Diệu Diệu cười dịu dàng: “Cảm ơn Tư Tư cô nương có lời khen. Thôi tớ đi đây,5đi học thuộc từ mới, mới sáng ra lãng phí thời gian tán phét bạn trai làm chi?

“Cậu nhìn lại mình đi, trên trán viết rõ hai chữ bạn trai kìa! Giả vờ giả vịt.” “Đừng đi với Diệu Diệu, không bị nhiễm bệnh ngố tàu đấy.” “Chu Tử Ngọc, cậu có muốn chết không hả?”.

Thẩm Tuyết thấy bốn đứa quỷ nghèo cuối cùng cũng đi hết, hít một hơi thật sâu: “Thanh tĩnh.” Phải nghe một lũ hề nhắng nhít bàn chuyện phát tài đúng là sự hành hạ: “Có trái táo dở mà cũng làm xuýt xoa ầm ĩ.” Nói rồi cô vứt thẳng miếng táo mà Niệm Tư ăn dở để trên bàn vào thùng rác.

Vương Niệm Tư cũng không ngăn lại, cất giọng nhẹ nhàng trong vắt: “Mùi vị không tồi, cậu nên ăn thử.” “Đùa đấy à!” Thẩm Tuyết nhảy ngay đến trước bàn Hạ Diệu Diệu, để cốc cà phê xuống ghế của cô, rồi tiện tay lật xem chiếc hộp lởm trên bàn: “Từ sáng đến tối có gì mà cứ khen mãi, đúng là một lũ chưa từng bao giờ được nhìn thấy của ngon vật lạ, có tí hay ho đã coi như báu vật thế gian. Nếu cho bọn chúng nhìn đồ thật thì chắc phải lóa hết mắt mất.”

Thẩm Tuyết nói rồi cầm chiếc buộc tóc quả bóng lên vân về
Advertisement
trong lòng bàn tay. Ôi? Cảm giác quả thực rất thoải mái khiến cô ta bóp thêm lần nữa, nhưng rồi lại lập tức ném vào trong hộp, cái gì chứ! Cho quá nhiều bột hóa học rồi: “Xì...”

Vương Niệm Tư ở bên cạnh thấy thế bỗng nhiên lên tiếng: “Đưa quả bông cậu vừa cầm cho tớ xem nào.” “Cậu xem làm gì.” Nói rồi cô cầm chiếc hộp lên sờ mó, tỏ vẻ khó hiểu: “Kẹp tóc, buộc tóc, rồi lại kẹp tóc, buộc tóc, tìm được một thứ vừa mắt cậu cũng khó.” Có điều bên trong có khá nhiều đồ, không ngờ chiếc hộp nhìn không to mà bên trong có thể để nhiều thứ linh tinh như vậy, nặng ra phết. “Bảo cậu đưa lại đây, có cần nói nhiều thế không.” Vương Niệm Tư nói rồi đỡ lấy chiếc hộp từ tay Thẩm Tuyết, cầm quả bông có gắn hình đầu hồ ly lên xem.

Đó là một cục bông trắng tròn trịa đường kính không đến 10 centimet. Giữa cục bông trắng tuyết mềm mại ấy gắn hai con mắt đen láy, và một chiếc mũi hồ ly nhỏ xinh. Chỉ hai bộ phận đơn giản ấy ghép lại với nhau thôi mà khiến người ta nhìn ngay ra đó là con gì, hơn nữa còn toát ra một vẻ hết sức tinh nghịch đáng yêu.

Nhưng điều khiến Vương Niệm Tự chú ý đến không phải dáng vẻ của nó mà là động tác lúc nãy của Thẩm Tuyết. Vương Niệm Tư vấn về cục bông trong tay, nó lập tức co cụm lại, cảm giác mềm mại, mịn màng, không hề xước xát chút nào. Khi thả tay, cục bông lập tức bung ra, không hề để lại chút vết hằn nào cả. Vương Niệm Tư thử lại rất nhiều lần, hình dáng của cục bông đều không thay đổi, nó là kiểu mềm mịn của bông tự nhiên chứ không giống với sự mô phỏng của những sợi bông hóa học.

Vương Niệm Tư nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy linh hoạt một hồi lâu, kinh ngạc phát hiện ra rằng mỗi khi đôi mắt ấy dịch chuyển sẽ hiện ra các góc khác nhau: “Đây là lông cổ cáo, hay là lông cáo trắng hoang dã.”

“Cậu đùa đấy à!”. “Mẹ tớ có một chiếc áo khoác vai kiểu này, không phải dịp quan trọng thì không đành lòng lấy ra mặc.” Mặc dù nhà cô rất giàu có nhưng có rất nhiều thứ dù giàu vẫn không mua được. Chu kỳ sinh trưởng của loài cáo trắng hoang dã này là một bài toán khó, mà còn là thứ xa xỉ phẩm tiêu dùng một lần.

Lông dưới cổ của cáo trắng là mềm mịn nhất, không dễ biến dạng, dễ gia công, hơn nữa sự mềm mại của lông sợi tự nhiên và lông sợi hóa học rõ ràng không giống nhau, cô tin rằng nếu đốt cháy thì cụm lông này sẽ tỏa ra thứ khí lạnh nồng đượm.

“Thế thì lại càng không thể nào!”

“Không phải đầu, cầu thử nhìn mắt nó mà xem.” Mới đầu cô cũng không nhận ra nhưng mắt nó có lẽ được làm từ kim cương đen chứ không phải loại đá đen thường. Một thứ trang sức mà đôi mắt nhỏ li ti cũng được làm bằng kim cương thì lông trên mình nó có thể là loại sợi hóa học bình thường?

Thẩm Tuyết buồn cười nhìn bạn: “Cậu bị ma nhập rồi đấy.” Nói rồi giằng chiếc buộc tóc lại, cầm trong tay đứng trước gương nhìn đi nhìn lại.

Vương Niệm Tự tiện tay cầm một chiếc buộc tóc hình đầu mèo lên xem.

Nhà cổ kinh doanh đá quý, có địa vị ngang hàng với đá quý Thiên Thành, nên mắt nhìn của cô không thể xem thường được. Vương Niệm Tư nhìn một hồi rồi trầm tư đặt chiếc đầu mèo nhỏ vào hộp lại. Thứ đồ mà trong mắt Khổng Đồng Đồng là một chế tác thủy tinh này thực ra là cả một khối kim cương nhỏ lấp lánh cắt ra mà thành. Nếu ghép chúng lại thành một khối, thì sẽ là một thể trong suốt lung linh, hình ảnh phản chiếu giữa trán mèo có lẽ là hình dáng thực của của kim cương nguyên khối, đặt ở giữa hai hàng lông mày, quá đỗi tinh xảo.

Cho dù như vậy, thứ đáng giá nhất của chiếc đầu mèo này không phải là chất liệu kim cương của nó mà là hai con người trong mắt, hai chấm nhỏ màu lục, tinh khiết sáng trong, sinh động xuất thần, quan trọng là nó có thể nhỏ xinh đến nhường ấy vẫn không làm mất khí chất cao quý vốn có của bản thân.

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện