Đắm Chìm Trong Dục Vọng

Tắm rửa sạch sẽ chờ ba ba kim chủ chơi đùa.


trước sau

7

Mộ Từ có thể nhìn ra được, Cố Trạch không hề thấy hối hận.

 

 

Nếu cho cơ hội lựa chọn lại, anh ta vẫn sẽ đổi cô lấy Cố Sanh, cùng lắm là… trong lòng anh ta chỉ có chút áy náy mà thôi.

 

“Nếu không còn việc gì khác, tôi về trước. Tạm biệt Tổng giám đốc Cố.”

 

Cố Trạch nắm chặt cổ tay Mộ Từ: “Em muốn đi đâu vậy?”

 

“Trở về tắm rửa sạch sẽ chờ ba ba kim chủ chơi đùa.” Mộ Từ cười cười một cách uể oải, “Tính tình của anh ấy thật sự không tốt, tôi rất sợ đấy.”

 

Trứng chọi đá, dù một trăm lần thì vẫn sẽ có cùng một kết quả như nhau.

 

Kẻ ngu mới có thể lấy trứng chọi đá.

 

Mộ Từ biết rõ, mình không thể thoát ra khỏi lòng bàn tay của Thẩm Như Quy, vì vậy cô thậm chí chưa bao giờ tính sẽ phản kháng lại anh.

 

Bao nuôi thì bao nuôi đi, dù sao thì một lần hay mười lần cũng không có gì khác nhau.

 

 

“Không được đi!” Sự tức giận trong lồng ngực Cố Trạch bị dồn nén sắp bộc  phát, anh ta hung hãn kéo Mộ Từ vào ngực mình, “Tiểu Từ, em về khách sạn trước đi, anh đi tìm Thẩm Như Quy.”

 

“Thôi đi.” Mộ Từ không quan tâm, đẩy Cố Trạch ra.

 

Hơi thở trên người Cố Trạch lập tức giảm xuống vài độ, anh ta nhìn chằm chằm Mộ Từ với ánh mắt phức tạp kèm theo sự lạnh lẽo thấu xương.

 

Anh ta thẳng tay ôm Mộ Từ lên đi lên phía trước vài bước đặt cô ngồi trên bàn trang điểm, một tay chống vào tường, nhốt cô vào trong vòng vây, một tay giữ chặt eo cô hung hăng hôn cô.

 

Mộ Từ nghiêng đầu đi khiến nụ hôn rơi trên sườn mặt mình.

 

Sự bài xích và kháng cự của cô được bộc lộ rất rõ ràng khiến đáy mắt của Cố Trạch hiện lên vẻ hung ác nham hiểm, anh ta cúi đầu xuống cắn lên cổ Mộ Từ.

 

Giọng nói khàn khàn vang lên: “Tiểu Từ…”

 

“Aaa…” Đau quá, Mộ Từ nhăn mày: “Cố Trạch, anh không thể đối xử tốt với tôi thì cũng đừng hại tôi, anh lưu lại dấu vết trên người tôi, nếu bị Thẩm Như Quy nhìn thấy, anh ấy sẽ giết chết tôi.”

 

Trong xương cốt của Thẩm Như Quy đã có sẵn sự bá đạo kiêu ngạo cùng với sự chiếm hữu cao, đây là điểm trí mạng có thể gây chết người.

 

“Chúng ta ở bên nhau thì cũng sẽ có lúc chia tay, không phải sao?”

 

Giây phút này, Cố Trạch nghe không được ba chữ ‘Thẩm Như Quy’, anh ta như bị ma nhập, một tay giữ chặt khuôn mặt nhỏ của Mộ Từ, một tay khác cũng chạm vào dây kéo khóa váy của Mộ Từ.

 

Đột nhiên bên ngoài có người gõ cửa: “Cô Mộ.”

 

“Xe đã chuẩn bị xong, đại ca cũng vừa xuống máy bay, tôi đưa cô qua đấy.”

 

Mộ Từ bắt buộc phải ngửa đầu lên, môi của cô cùng môi Cố Trạch chỉ còn cách nhau một centimet.

 

Tính công kích trên người Cố Trạch cũng không tắt, anh ta chỉ là tạm thời dừng lại.

 

“Mộ Từ.” anh ta cố chấp kéo khuôn mặt nhỏ của người con gái lại để cô không thể tránh né tầm mắt của anh ta, “Em cùng Thẩm Như Quy quen biết nhau từ trước rồi đúng không?”

 

Nếu không, một người lạnh lùng vô nhân tính như Thẩm Như Quy làm sao có thể mở miệng hỏi anh ta, đề nghị muốn một ngôi sao nhỏ không nổi tiếng lại chưa từng tiếp xúc?

 

Càng nghĩ càng thấy sợ.

 

Có lẽ, con chó va vào Cố Sanh chính là cái bẫy của Thẩm Như Quy!

 

“Cho dù tôi có biết anh ấy hay không thì đó cũng không phải là lý do để anh coi tôi như một món đồ để trao đổi.” Mộ Từ dửng dưng nói.

 

Dưới ánh mắt ngày càng âm u của Cố Trạch, Mộ Từ mở cửa đi ra ngoài.

 

Thẩm Như Quy rất kiêu ngạo, thậm chí anh còn khinh thường việc sắp xếp vệ sĩ cho Mộ Từ, người vừa gõ cửa chỉ làm một tài xế lái xe mà thôi.

 

Mặc dù chỉ là tài xế, Mộ Từ cũng phải ngoan ngoãn lên xe.

 

Sau khi đến nhà hàng, Mộ Từ đi vào nhà vệ sinh trước, cô soi gương thì phát hiện, đúng là trên cổ có một dấu răng còn mới.

 

Điên thật, làm sao đây!!!

 

Cố Trạch là cố ý.

 

Mộ Từ vừa hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà hắn, vừa xõa tóc ra, hi vọng có thể che giấu được một lát.

 

Cô sợ tên biến thái chết tiệt Thẩm Như Quy kia sẽ lên cơn thần kinh ngay tại đây.

 

Trong nhà hàng chỉ có một người là Thẩm Như Quy, anh rất ít khi phải chờ đợi ai, hiển nhiên đã có chút nóng nảy mất kiên nhẫn, ngay sau khi Mộ Từ bước vào đã bị anh thô lỗ kéo vào trong lòng.

 

“Ưm…” Đầu lưỡi của anh gần như chạm vào nơi sâu nhất trong cổ họng của Mộ Từ.

 

Thẩm Như Quy nhíu mày, đầu lưỡi liếm đi vệt nước trên khóe miệng Mộ Từ, đôi mắt đen bên dưới cặp kính gọng vàng ẩn chứa một tia nguy hiểm.

 

“Có mùi khói thuốc.”

 

“Con gái hút thuốc là không nên, không nghe lời, thiếu bị thao sao?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện