Đắm Chìm Trong Dục Vọng

Chà! Anh ta là loại cứng được ba phút!


trước sau

6

“Bao tôi? Vì lý do gì?”

 

 

“Ông đây nguyện ý.”

 

“... Ờm, được thôi, anh trâu bò thì anh định đoạt.”

 

Vì thế, Mộ Từ được bao nuôi.

 

Cô nghĩ nếu như mấy tay chó săn đó có thể moi ra được tin tức của đại gia thần bí bao nuôi cô thì cô cũng có thể hot một trận đó.

 

Nhưng không có khả năng.

 

Ở chỗ của Thâm Như Quy, nếu anh không cho phép thì ngay cả con muỗi cũng không được phép bay vào.

 

Ngay cả quan chức địa phương cũng không dám đụng chạm gì đến anh, toà soạn nào cả gan dám đưa tin anh trừ khi họ thật sự chán sống rồi.

 

Mộ Từ có lịch quay nửa ngày, là diễn vai một kỹ nữ.

 

 

Hoặc là nói sao tên Thẩm Như Quy đó lại thối mồm như vậy?

 

Nhân vật của Mộ Từ vốn là bạn thân của nữ chính, còn có được vài câu lời thoại, kết quả là trước khi quay bị cướp vai, thành ra chỉ có thể diễn vai kỹ nữ quần chúng, còn là kỹ nữ bị chết thảm, vẫn như cũ chỉ làm phông nền.

 

“Quá đáng, có chống lưng mạnh thật!” Phương Phương, người đại diện của cô thiếu chút nữa bị tức chết.

 

“Người khác vào nghề này sau lưng đều có kim chủ bao nuôi, muốn gì có đó, còn mày thì sao?” Phương Phương lại ngoảnh đầu nhìn Mộ Từ, càng cảm thấy bực bội, “Mày ít nhiều gì cũng là bạn gái của Tổng giám đốc Cố mà, cho dù không thể công khai thì cũng là bạn gái, anh ta nâng đỡ ai thì cũng là nâng đỡ, tại sao không cho mày mượn chút sức nhở? Hai người rắc một chút thính ra ngoài thì chết sao?”

 

Rất vất vả mới lấy được mấy câu thoại, cuối cùng lại quay về diễn vai xác chết.

 

Mộ Từ nhìn gương tháo trang sức, nhàn nhạt nói, “Đã không phải nữa rồi.”

 

Phương Phương sửng sốt hai giây.

 

“Bị đá sao? Nhanh như vậy? Mới có ba tháng sao? Mộ Từ, mày quá mất mặt, đúng là nhục nhã quá mà.”

 

Mộ Từ chớp chớp mắt, “Là tao đá thằng đấy, cảm ơn.”

 

Phương Phương, “…”

 

Cô không nghe lầm đi.

 

“Mộ Từ, não mày bị úng nước à? Đó là Cố Trạch, là Cố Trạch mày thích bốn năm! Mày đá anh ta?”

 

Phương Phương là bạn cùng phòng đại học với Mộ Từ, lúc nhập học mới quen biết nên cô không biết Mộ Từ thích Cố Trạch, đâu chỉ có bốn năm.

 

Nhưng... sự thật đúng là có thể hù chết con chó.

 

“Từ từ, đây là cái gì? Để tao đi…. dấu hôn!” Phương Phương lơ đãng liếc nhìn thấy mấy dấu xanh tím trên cổ Mộ Từ, đôi trừng to hết cỡ.

 

Không phải là vẽ trang điểm đâu!

 

“… Mày chia tay anh Cố vì mày phát hiện anh ta không xài được hả?”

 

Mộ Từ mặt không đổi sắc kéo khóa kéo ở bên sườn váy, sửa sang lại tóc, “Đúng vậy, anh ta

là loại cứng được ba phút.”

 

“... Chà chà, quả nhiên là nhìn không ra, cũng đáng thôi, bằng không sau này mày không cần một phút nhất thời cắm cho anh ta cái sừng dài tám mét đâu, lúc đó chết còn thảm hơn…”

 

Cửa phòng nghỉ kẽo kẹt vang lên, Phương Phương quay đầu nhìn lại thì thấy Cố Trạch mặt mày xanh lét đi vào, hai tròng mắt lập tức đen lại, chỉ hận không thể bất tỉnh luôn tại chỗ.

 

Mộ Từ nhìn thấy ảnh phản chiếu của Cố Trạch qua gương trang điểm.

 

“... Cái đó… Tôi đi ra ngoài trước…” Chị em tốt chính là lúc gặp nạn mạnh thân ai nấy chạy, hơn nữa còn chạy rất xa, khả năng chạy lúc này của Phương Phương so với bài kiểm tra chạy 800m thời đại học còn tốt hơn.

 

Sau khi đóng lại cửa thì toàn bộ không khí trong phòng lâm vào sự yên tĩnh như chết.

 

Sau lưng Mộ Từ không mọc ra hai con mắt nên không biết Cố Trạch đứng ở cửa từ lúc nào.

 

Ít nhất là trước câu “cứng được ba phút” kia của cô, bằng không sắc mặt cũng không khó coi như vậy.

 

Mộ Từ xoay người, cười khanh khách, “Tổng giám đốc Cố đây tới đưa cho tôi phí chia tay à?”

 

“Tiểu Từ, đừng nói nhảm.” Cố Trạch nghiêm mặt.

 

Anh ta tiến lên hai bước, ôm eo Mộ Từ, lòng bàn tay dán vào gương mặt cô, “Nghe lời, đừng làm loạn, anh sẽ bồi thường cho em, hửm?”

 

“Bồi thường? Bồi thường như thế nào?” Ý cười trong khóe mắt Mộ Từ càng thêm diễm lệ, “Cưới tôi sao?”

 

Buồn cười là anh ta cảm thấy là cô đang cáu kỉnh.

 

Mộ Từ lười biếng nâng lên một bàn tay, đặt trên ngực người trước mặt, đẩy ra.

 

“Tổng giám đốc Cố à, tôi là bị anh chuốc thuốc kích dục rồi đưa lên giường người đàn ông khác, dù lòng anh có rộng lượng như nước sông Dương Tử không chê tôi dơ thì trước tiên nhặt cái sừng rơi trên đất của anh lên đi.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện