Đại Tổng Tài Yêu Cô Hầu Gái

Chương : 32


trước sau

Phản ứng khi mang thai của Đỗ Tiểu Vỹ đang giảm dần, tinh thần của cô cũng dần tốt lên, chồng cô hàng ngày đều về nhà đúng giờ, cùng cô trải qua những ngày tháng chứng kiến sự phát triển từng ngày của đứa con trong bụng, kể chuyện và mở nhạc cho em bé trong bụng cô nghe.

Đỗ Tiểu Vỹ có lúc hạnh phúc đến mức hoảng hốt, những ước mơ mà cô hằng mong ước, hy vọng nay đều thành hiện thực sẽ khiến người ta choáng váng, cảm thấy hư ảo.

Cô có một người chồng yêu thương cô, có một đứa con, đứa con luôn là nút thắt trong trái tim cô, nhưng giờ đây cô đã sẵn sàng để đón nhận nó, chào đón nó bằng tình yêu của mình.

Cô rất vui vì quyết định của mình, những điều được và mất trước đây của cô có thể là do liên quan đến việc mang thai nên khiến cô đột nhiên hoảng sợ. Nhưng giờ được chồng chăm sóc, yêu thương rất chu đáo, cô thực sự cảm thấy hạnh phúc.

Về phần Phương Lăng, từ lần trước đến bây giờ cô ta rất ít khi đến gặp Diệp Vinh Thiên, vừa định quên thì đêm đó điện thoại của Diệp Vinh Thiên vang lên.

Diệp Vinh Thiên ngủ say, điện thoại di động rung lên đánh thức Đỗ Tiểu Vỹ đang ngủ say.

“Đã muộn như vậy rồi, ai thế?” Cô lẩm bẩm đứng dậy, đưa tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường. Không nhìn thì không sao, vừa nhìn đã thấy cả người giật bắn. Cô dụi mắt, lại nhìn vào màn hình điện thoại, tên Phương Lăng vẫn như cũ.

“Đã một giờ sáng rồi, giờ này cô ta gọi đến là có ý gì?” Đỗ Tiểu Vỹ do dự không biết có nên trả lời hay không.

Điện thoại vẫn rung không ngừng, cô nhấn nút trả lời, nín thở và đưa điện thoại lên tai.

“Vinh Thiên, giúp em, giúp em với!” Tiếng kêu cứu bất lực của Phương Lăng vang lên trên điện thoại.

Cô tưởng tượng cả ngàn lý do đều không có lý do khiến cô kinh ngạc, cô hoảng sợ vội vàng đánh thức Diệp Vinh Thiên, đưa điện thoại cho anh.

Diệp Vinh Thiên mơ hồ nhìn, nhấc điện thoại theo bản năng, nghĩ đây là việc gấp của công ty.

Anh trầm mặc nghe một hồi sau đó lạnh lùng nói một câu: “Tôi không đi, đi mà tìm người khác!” Anh cúp máy, lại nằm xuống.

Loading...

Đỗ Tiểu Vỹ nhìn chằm chằm, cô tưởng anh sẽ đi, nhưng cô không ngờ anh lại trả lời Phương Lăng như thế này.

“Vẫn còn tỉnh à?” Anh nhẹ nhàng kéo cô vào trong chăn.

"Có chuyện gì vậy?"

“Không có gì đâu!” Anh nhắm mắt lại.

“Này, anh coi em là đồ ngốc đấy à, hay là anh cho rằng em mang thai nên trở nên ngu ngốc rồi?” Cô ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh.

“Không có gì to tát cả đâu, Phương Lăng nói cô ta bị chọc ghẹo ở quán bar không thoát ra được, kêu anh qua giúp.” Anh hạ thấp vấn đề.

“Anh có tin không?” Cô hỏi.

"Anh từ chối cô ta cũng bởi vì anh không tin. Cho dù cô ta có gặp nguy hiểm thì cô ta cũng có rất nhiều bạn, có thể tìm nhiều người đến cứu cô ta, không phải chỉ có một mình anh, vì vậy anh nghi ngờ cuộc gọi này của cô ta!"

“Em cũng nghi ngờ, nhưng nếu cô ta thật sự gặp nguy hiểm mà cứ gọi điện cho anh, còn anh thì lại không đi, một khi thật sự đã xảy ra chuyện, lương tâm của chúng ta sẽ cắn rứt khôn nguôi!” Tay cô đặt lên bụng, cô biết Phương Lăng sẽ không để yên, nhưng cuộc gọi hôm nay, cô không thể xem như nó chưa từng xảy ra, tiếng kêu cứu của Phương Lăng không giống như giả vờ, cô biết có lẽ đây là thủ đoạn của Phương Lăng, nhưng cô lại tin nó là thật

“Em muốn để anh đi à?” Anh xoa xoa cánh tay cô.

“Ừm!” Cô nhẹ nhàng đáp.

"Em không sợ cô ta gài bẫy sao?"

“Không sợ, vì em biết anh yêu em!” Cô đối diện với ánh mắt của anh, trong mắt tràn đầy vẻ tin tưởng.

“Được rồi, lần này nghe lời em, nhưng lần này anh sẽ giải thích rõ ràng với cô ta!” Anh ôm cô, cho cô một lời hứa sắt son.

"Anh không muốn cô ta xen vào giữa chúng ta nữa!"

“Được rồi, chồng ơi cẩn thận nhé!” Cô nhìn theo bóng anh rời khỏi phòng, anh không muốn cho cô xuống lầu tiễn anh, vì trời lạnh nên anh sợ cô cóng.

Chồng đi rồi, cô lại không ngủ được, nhất thời nghĩ đến chuyện trước đây của bọn họ, chuyện sau khi kết hôn, cô nghĩ đến dáng vẻ của Phương Lăng lúc này.

Không nghi ngờ gì nữa, Phương Lăng chính là một mối nguy hiểm tiềm tàng không thể bỏ qua, cô ta không giống Trần Kiều Kiều, từ khi bọn họ kết hôn cũng chưa từng xuất hiện. Mà Phương Lăng xuất hiện sau khi họ kết hôn, điều này ảnh hưởng đến cô nhiều hơn so với Trần Kiều Kiều, mà sự từ chối của Diệp Vinh Thiên lại có thể khơi dậy khát vọng chinh phục lớn hơn của cô ta.

Thật đau đầu, đây chính là rắc rối khi lấy một người giàu có mà. Đúng rồi, cũng không biết chồng cô đã đến nơi chưa. Cô lấy điện thoại gọi cho chồng thì có tiếng từ đầu giường bên kia.

Anh đã quên cầm điện thoại di động rồi, nếu có chuyện gì xảy ra, anh không gọi cứu viện được sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu bên kia có nhiều người, rồi anh bị thương? Nếu kế hoạch của Phương Lăng thì sao? Nếu... cô không dám nghĩ tới nữa, thậm chí còn hối hận vì đã đẩy chồng vào hang cọp, cô không tài nào nằm xuống được.

Cô khó chịu nghĩ rằng nếu lúc nãy cô đi với anh thì chẳng phải tốt hơn sao?

Hối hận cũng đã muộn, cô mặc quần áo chạy ra ngoài cổng, đã khuya thế này taxi đã khó kiếm rồi, mà ở đây thì lại càng không có.

Xe Diệp Vinh Thiên đã lái đi, có nên làm phiền Lão Lưu không, cô không muốn làm phiền quá nhiều người vào lúc này.

Đúng rồi, Trình Tuấn đã từng cho cô số điện thoại và nói rằng dù có muộn thế nào cũng gọi cho anh ta nếu có vấn đề gì xảy ra. Cô biết mình gọi điện cho anh ta muộn như vậy, còn lợi dụng anh ta đi tìm Diệp Vinh Thiên là rất không phải phép, nhưng đây là người duy nhất cô có thể tìm được, cô lấy điện thoại ra, tìm thấy số điện thoại của Trình Tuấn, cô lo lắng đến nỗi ngón tay cứng đờ, những ngon tay đang cầm điện thoại của cô dần trở nên trắng bệch.

Nhắm mắt lại, nhấn nút quay số. Cô đợi điện thoại đổ chuông, “xin lỗi, thuê bao quý khách hiện không liên lạc được... Nhưng sau ba giây im lặng nữa, điện thoại lại được kết nối, một điệu nhạc dễ nghe vang lên.

Cô chưa kịp suy nghĩ nhiều thì điện thoại đã được nhấc máy, giọng nói lo lắng của Trình Tuấn đặc biệt vang lên trong đêm tĩnh mịch: "Tiểu Vỹ, có chuyện gì vậy?"

Anh ta thậm chí còn biết là cô gọi, cô đã không nói cho anh ta biết cô đã đổi số điện thoại di động, cảm xúc lẫn lộn trong thoáng chốc đó khiến cô không nói nên lời.

Đầu dây bên kia càng sốt ruột hơn: "Tiểu Vỹ, là em sao? Anh biết là em. Chỉ có em biết số này thôi. Có phải em đã xảy ra chuyện gì không?"

"Tôi..." Cổ họng cô có chút tắc nghẽn không rõ lý do, cô quá không khách khí, cô tìm anh ta vì muốn anh ta giúp cô tìm chồng mình, cô phải nói như thế nào đây.

“Rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Người ở đầu bên kia bình tĩnh lại: "Cãi nhau với chồng à?"

“Không, không.” Cô cảm thấy nhẹ nhõm, quên đi, cứ để cô không có lương tâm đi, cô đem đầu đuôi câu chuyện kể cho anh ta.

Trình Tuấn lập tức bật người dậy, kêu cô ở nhà đợi, 20 phút nữa anh ta sẽ đến đón cô.

Có người ủng hộ, cô cảm thấy yên tâm hơn, đứng đợi Trình Tuấn ở cổng. Nhưng làm sao cô biết được Trình Tuấn thường lái xe đến đây mất một tiếng, lúc này sợ cô vội vàng nên phóng xe với tốc độ của sao băng, cũng may ban đêm cũng không có nhiều ô tô, vì vậy anh ta đến mà không bị cản trở.

“Em có biết anh ấy ở quán bar nào không?” Trình Tuấn hỏi cô.

“Tôi, tôi không biết.” Cô cảm thấy mọi thứ ngày càng lớn hơn, thậm chí cô còn không biết chồng mình sẽ đi đâu.

"Đừng lo lắng, chúng ta sẽ từ từ tìm. Nếu như Diệp Vinh Thiên trở về, thấy em không có ở nhà, sẽ gọi điện thoại cho em. Đến lúc đó chúng ta sẽ trở về. Hiện tại chúng ta đi tìm trước!"

“Được rồi, đi thôi!” Cô nóng lòng không đợi được một chút.

“Chờ một chút.” Trình Tuấn túm lấy cô, cởi áo khoác mặc vào cho cô.

“Cảm ơn anh!” Cô nhìn chằm chằm mặt đất không dám nhìn anh ta, không nhìn lại, không dám đối mặt với anh, anh ta thật sự không oán trách cô, nhưng cô không thể chấp nhận, lòng cô không yên. Làm sao cô có thể lợi dụng tấm lòng của anh ta như vậy.

“Đi thôi!” Trình Tuấn dẫn đầu xe. Nơi đầu tiên họ đến là PUB mà Phương Lăng thường đến, nhưng khi hỏi người phục vụ bên trong họ nói rằng Phương Lăng tối nay không có đến đây.

Hy vọng tốt nhất đã thất vọng, Trình Tuấn lái xe đưa cô đi tìm từng cái PUB một, tất cả đều là kết quả thất vọng.

“Quên đi, chúng ta nhất định là mò kim đáy bể, được rồi, về nhà thôi!” Đỗ Tiểu Vỹ nản lòng.

“Đừng lo lắng, phía trước còn có mấy cái nữa, chúng ta cùng đi xem.” Trình Tuấn lái xe vào một con hẻm.

Đỗ Tiểu Vỹ thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, cô vừa lo lắng vừa sợ đến kiệt sức. Khi xe rẽ vào ngõ, cô vô tình nhìn vào gương sau, nhìn thấy xe của Diệp Vinh Thiên đang lái qua.

Cô hét lên và bảo Trình Tuấn lùi xe đuổi theo xe của Diệp Vinh Thiên.

“Em muốn đuổi theo không?” Trình Tuấn hỏi cô.

“Muốn… à không, không.” Qua cửa kính xe, cô mơ hồ nhìn thấy Phương Lăng đang dựa vào người Diệp Vinh Thiên, không hiểu vì sao cô lại thoáng nao núng.

Trình Tuấn nhìn cô cau mày trầm tư, không nói tiếng nào, lẳng lặng điều khiển xe. Đỗ Tiểu Vỹ ôm ngực, nhìn chằm chằm chiếc xe phía trước. “Đi theo!”

Cô nhẹ nhàng nói, giọng nói của cô như đang lơ lửng trên không trung, mềm mại đến mức không còn chút sức lực.

Xe vòng vèo đông tây, dừng lại ở một khu biệt thự khác ở phía tây thành phố.

Diệp Vinh Thiên đỡ Phương Lăng xuống xe.

Chuông cửa vang lên, một lúc sau vẫn không có ai ra mở. Anh hỏi Phương Lăng, "Lấy chìa khóa ra."

“Vinh Thiên, em yêu anh, em yêu anh!” Phương Lăng ôm chặt anh.

“Cô Phương, xin cô hãy tự trọng.” Anh khó khăn đẩy cô ta ra. Phương Lăng loạng choạng ngã xuống đất, hét lên một tiếng, ôm chân đau đớn.

Diệp Vinh Thiên nhìn cô ta, lúc ở quán bar cô ta kêu gào mải miết, đi ra còn bám lấy anh, sự kiên nhẫn của anh đã đến cực hạn.

"Phương Lăng, hôm nay chúng ta hãy nói rõ..." Anh đứng ở trước mặt cô ta không thương tiếc.

“Không, đừng nói gì cả, Vinh Thiên, em chưa từng yêu ai, em chỉ yêu anh.” Cô ta từ trên mặt đất đứng dậy, cô ta vừa muốn giả bộ một chút để anh giúp cô ta, nhưng anh lại không làm bất cứ điều gì cả: "Vinh Thiên, anh nghĩ đi, ba em cũng chỉ có mình em, sau này tất cả tài sản của ba đều là của em, nếu lấy em, em sẽ giúp ích cho sự nghiệp của anh tới cỡ nào? Em có thể giúp được cho anh nhiều hơn con bé giúp việc ấy.” Cô ta bắt đầu dụ dỗ.

“Câm miệng, trong mắt tôi, cô ấy là người không thể thay thế, hay là cô cho rằng tôi phải dựa vào cô để lấy được tài sản của ba cô, nếu cô không tin, chúng ta thử xem sao?” Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm. "Nếu ba cô biết cô chọc giận tôi và mất cổ phần ở Kỳ Thịnh, thì cô nghĩ cô có thể cho tôi cái gì nữa?"

"Em, em..." Phương Lăng bối rối, từ nhỏ đến lớn cô ta luôn được gia đình cưng chiều, cả sự nghiệp lẫn cuộc đời đều muốn gió được gió, muốn mưa được mưa khiến cô ta quên mất trên đời này còn có cái gọi là núi cao còn có núi cao hơn. Cô ta không ngờ rằng Diệp Vinh Thiên lại mạnh mẽ đến mức không thèm tài sản của gia đình cô ta, cô ta tự hỏi lúc đầu thân phận của mình thu hút được bao nhiêu người đàn ông, cô ta dùng nó làm vũ khí, mọi việc đều rất thuận lợi, nhưng bây giờ nó lại là thứ để người ta mang ra đe dọa cô ta.

Truyện convert hay : Ta Là Người Ở Rể

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện