Đại Thúc Bá Đạo Yêu Chiều Sủng Nịch Thê

Chương 10: Cô cho rằng Hàn thiếu bị bệnh


trước sau

Advertisement

Vừa mới nhấc chân định rời khỏi chỗ ngồi, cô đã bị lớp trưởng ngăn lại.

"Tần Ninh, hôm nay đến lượt cậu trực nhật, cậu lại muốn trốn việc sao?"

Tần Ninh sửng sốt, cô đã nghỉ nhiều hôm như vậy, đâu có biết hôm nay sẽ đến phiên mình trực nhật đâu.

Nhiệm vụ trực nhật sẽ giao cho bốn người theo từng ngày, thấy Tần Ninh đang chuẩn bị rời đi, ba người bạn còn lại nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt không chút thiện cảm.

"Tôi biết rồi, cảm ơn cậu đã nhắc nhở, lớp trưởng."

"Cơ thể thì ốm yếu, còn bày đặt phí sức chép bài, vậy mà đến ngày trực nhật thì lại muốn trốn về, loại người như này tốt nhất vẫn nên ở nhà làm phế vật đi. Ở đây chỉ tổ làm phí thời gian của người khác, đúng là không biết xấu hổ!"

Lớp trưởng ném cho cô một ánh mắt chán ghét, sau đó cậu ta xoay người đi nói chuyện với một bạn học khác.

"..."

Tần Ninh có ý muốn giải thích, nhưng mở miệng là lại bắt đầu thở dốc, phát hiện chính bản thân mình có nói thêm cũng như không.

Cô buồn bực cắn môi, cúi đầu đi lấy cây chổi.

Giang Nhu ngoan hiểm nhìn chằm chằm Tần Ninh, trong đầu hiện lên hình ảnh chiếc túi xách hiệu LV của Tần Dao bị cô vô tình ném thẳng xuống đất, cô ta buồn bực siết chặt tay thành nắm đấm.

"Ninh Ninh, cơ thể cậu không tốt, việc trực nhật để tôi giúp đi."

Tần Ninh thấy Giang Nhu đứng trước mặt mình, cô không quan tâm đến, trực tiếp làm lơ cô ta.

Giang Nhu vẫn tiếp tục lẽo đẽo đi theo sau lưng cô, bám lấy không dứt, muốn dành lấy cây chổi.

"Bốp!"

Đột nhiên, Tần Ninh không cẩn thận đụng trúng cái bàn bên cạnh, làm xấp thư trên bàn rơi hết xuống đất, Giang Nhu bày ra vẻ mặt kinh hãi lùi lại phía sau.

"Ninh Ninh, tôi thật sự muốn giúp cậu mà, sao lại đẩy tôi chứ?"

Giang Nhu ra vẻ vô tội đứng bên cạnh, nhìn cô ta tựa hồ giống như bị thương vậy, hai mắt đỏ lên, hốc mắt bắt đầu ngân ngấn nước.

Mới vừa gây ra tiếng động lớn như vậy, nên ánh mắt tất cả học sinh trong phòng đều đang chĩa về phía cô, họ nhìn bộ dạng của Giang Nhu, trong đầu đều xuất hiện ý nghĩ Tần Ninh là người quá ngang ngược kiêu ngạo, cố ý khi dễ Giang Nhu.

Tần Ninh nhìn chằm chằm Giang Nhu, chân mày nhíu chặt, là Giang Nhu đẩy cô!

Lớp trưởng tiến tới bàn của mình, thấy tất cả thư rơi hỗn loạn trên mặt đất, sắc mặt dần trở nên âm trầm.

"Tần Ninh, cuối cùng thì cậu có ý gì đây, chỉ vì tôi nói như vậy với cậu, mà cậu liền ném thư của tôi xuống đất để trả thù, xem ra lòng dạ cậu cũng hẹp hòi quá rồi!"

"Không phải tôi, tôi.." Tần Ninh lắc đầu, định lên tiếng giải thích, nhưng lớp trưởng lại không cho cô cơ hội.

"Đừng có diễn kịch nữa đi, chính mắt bọn tôi chứng kiến cậu cố ý đẩy Giang Nhu, làm Giang Nhu va vào bàn tôi. Tần Ninh, thật không ngờ cậu lại là loại người thâm độc như vậy, khiến người ta cảm thấy ghê tởm."

Lớp trưởng chán ghét trừng mắt với cô, giống như chỉ cần cậu ta nhìn cô lâu thêm chút nữa sẽ khiến đôi mắt của mình ô uế.

"Lớp trưởng, không phải, là tôi đang có ý muốn giúp Ninh Ninh, nhưng chắc cậu ấy vẫn còn giận vì hồi sáng tôi không cho cậu ấy chép bài, nên mới không muốn tôi giúp đỡ. Cậu đừng trách cậu ấy, là do tôi làm không tốt, thành tích của tôi cũng không tốt, nên cũng không giúp gì cậu ấy được."

Giang Nhu ủy khuất cúi đầu, vài giọt nước mắt còn đọng lại nơi khóe mắt, dáng vẻ mảnh mai ủy khuất làm người ta nhìn vào liền cảm thấy đau lòng.

Tần Ninh nghe cô ta nói đạo lí, tức giận đến bật cười.

Xem ra kỹ thuật diễn của Giang Nhu, có thể giúp cậu ta giành giải Oscar cũng được nữa!

Lớp trưởng nhìn Giang Nhu khóc mà thấy thương, thấy tội cho cô ta, ngay lập tức chuyển ánh mắt chán ghét về phía Tần Ninh. Ra lệnh Tần Ninh phải nhặt thư của mình để về chỗ cũ, đã thế còn yêu cầu cô phải nói với Giang Nhu một lời xin lỗi cho tử tế.

Tần Ninh nhìn cậu ta một cái, lặng lẽ cúi người nhặt đống thư đang nằm ngổn ngang dưới đất lên, sau đó thẳng thắn cầm cây chổi xoay người đi quét dọn.

"Tần Ninh, tôi yêu cầu cậu xin lỗi Giang Nhu, cậu câm sao?" Lớp trưởng quát lớn.

Trong ngôi trường này, Tần Ninh lúc nào cũng chọn cách nhẫn nhịn rồi lại nhẫn nhịn, bởi vì cơ thể cô không được khỏe mạnh, lại không thích nhiều lời với các bạn trong lớp, nên quan hệ của cô với mọi người trước giờ vốn không được tốt cho lắm.

Nhưng có phải do cô im lặng, nên lớp trưởng nghĩ cậu ta có thể bắt nạt cô, phải không đây?

Nếu đúng là như vậy thì cậu ta đã hiểu sai rồi!

"Người đụng vào bàn cậu là tôi, khiến thư rơi xuống đất, tôi cũng đã nhặt lên rồi. Còn những chuyện cậu yêu cầu, tôi không hiểu cũng như không muốn hiểu!"

"Lớp trưởng, chuyện này tôi cũng có phần sai, nếu không phải tôi cứ nằng nặc đòi giúp cậu ấy, thì cậu ấy sẽ không tự dưng nổi giận. Là do tôi không tốt thôi, Ninh Ninh không cần xin lỗi tôi đâu." Giang Nhu đứng chắn trước mắt lớp trưởng, ra chiều khóc lóc khuyên bảo.

"Giang Nhu, cậu đúng là lương thiện quá rồi, Tần Ninh bắt nạt cậu như vậy, thế mà cậu còn không tính đến chuyện so đo."

Lớp trưởng nhìn cô ta mà thấy đau lòng, cậu liếc ánh mắt chán ghét quét qua Tần Ninh một cái, khinh miệt cười lạnh.

"Loại người như cậu chắc chắn không được dạy dỗ tốt, cha mẹ bây giờ cũng đã chết hết rồi, cậu dựa vào cái gì để kiêu ngạo."

"Bốp!"

Lại là một tiếng vang lớn, số thư mà Tần Ninh vừa nhặt lên một lần nữa lại nằm ngổn ngang dưới đất.

Nhưng lần này có sự khác biệt, đó là tất cả thư đều ném thằng lên người cậu lớp trưởng rồi mới nằm trên đất.

Tần Ninh vừa nghe lớp trưởng lôi chuyện cha mẹ của mình ra để nói chuyện, trong lòng cô tràn đầy sự tức giận, ngay lập tức đưa tay cầm đống thư ném hết vào người cậu.

Những người có mặt trong phòng nhìn thấy điều xảy ra trước mắt, Tần Ninh ném hết đống thư lên người lớp trưởng khiến họ kinh ngạc nhìn chằm chằm cô, nghĩ rằng cô chắc chắn là điên rồi.

Lớp trưởng chính là cháu trai bảo bối trong lòng của Trần Lão Phủng, là người kế nghiệp xí nghiệp Trần thị, ngay cả giáo viên trong trường cũng dành cho cậu ấy rất nhiều sự yêu thương, quý mến, dĩ nhiên không thể thiếu sự ái mộ của các nữ sinh.

Vậy mà Tần Ninh dám làm chuyện này trước mặt bao nhiêu người, dùng thư ném cậu ấy, cô hẳn là không muốn tiếp tục học ở đây rồi đi!

Lớp trưởng cảm giác được cơn đau đớn từ trên trán truyền đến, nhìn đống thư trong tay Tần Ninh vẫn đang chuẩn bị tiếp tục dội vào người mình.

Trần Minh cậu đã bao giờ phải chịu qua loại nhục nhã này đâu, ngay lập tức giơ tay giật lại đống thư trong tay cô, chuẩn bị ném xuống mặt cô.

Cánh tay vừa giơ lên, lại bị người khác giữ chặt.

Cơn đau truyền lại, cánh tay bị ép chặt, thống khổ thả mấy lá thư đang cầm trong tay rơi xuống mặt đất.

Cậu kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn người đàn ông cao lớn trước mắt, sắc mặt trắng bệch.

"Anh là ai? Anh buông tôi ra!"

Người đàn ông lạnh nhạt buông tay, một chân đá vào bụng cậu. Trần Minh ăn trọn một đòn đánh mạnh bạo, thẳng thắn, eo đụng trúng bàn, cậu ta đau đớn không nhịn được quỳ trên mặt đất.

Tần Ninh thấy lớp trưởng muốn cầm thư ném vào mặt mình, cô nhắm chặt hai mắt, đôi tay nhỏ bé che trên đầu.

Đến khi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của lớp trưởng cô mới dám mở to mắt, thấy cậu ta quỳ trên mặt đất, kinh ngạc quay đầu.

Người đàn ông cao lớn, dáng đứng thẳng tắp, hiên ngang đứng bên cạnh cô.

"Hàn thúc thúc!"

Hàn Quân Vũ thấy đôi mắt to tròn của cô gái nhỏ sáng long lanh, vui sướng nhìn chằm chằm mình khiến vẻ lạnh lùng của anh nhanh chóng bị thổi bay đi.

"Có thể về nhà chưa?"

Tần Ninh cảm thấy ấm áp trong lòng, khuôn mặt sáng lạn cười tươi hết mức.

"Hôm nay cháu trực nhật, phải đợi một lúc nữa."

"Được." Hàn Quân Vũ cầm điện thoại lên gọi Tống Huyền.

Trần Minh quỳ trên mặt đất một hồi lâu mới phản ứng lại được, bị người khác chỉ dùng một chân đá đến mức quỳ khuỵu xuống đất, quả thật nhục nhã quá mức.

Đến lúc ngẩng đầu nhìn người đàn ông ấy đang đứng cạnh cười nói cùng Tần Ninh, trong lòng càng tức giận hơn.

Lớp trưởng thâm trầm trừng mắt nhìn Tần Ninh, tựa hồ muốn đem cô ra xé nát.

"Dám gọi người vào trường học đánh tôi, đồ tiện nhân này, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô!"

Trần Minh tức giận lên tiếng mắng mỏ, lại bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của người đàn ông trước mặt, cậu cảm giác như có một trận gió lạnh thổi qua, sợ tới mức sau lưng đổ mồ hôi lạnh.

Được bạn học đỡ dậy, cảm thấy không còn chút mặt mũi nào, cậu ta đẩy người bạn học ra, phẫn hận trừng mắt nhìn Tần Ninh.

"Lớp trưởng, cậu đã không quản được miệng mình, cũng không biết quản tay chân luôn sao!"

Nếu không phải do cậu ta nói hươu nói vượn, thì Tần Ninh đâu có tức giận, Hàn thúc thúc cũng sẽ không vì ra tay cứu cô mà làm như vậy.

Hàn Quân Vũ nhìn cô gái nhỏ quật cường ngẩng cao đầu, rõ ràng là sợ hãi muốn chết, vậy mà vẫn muốn cô gắng bảo vệ mình, khiến lòng anh có chút xúc động.

Anh dời tầm mắt khỏi người cô gái nhỏ, lạnh lẽo lướt qua người Trần Minh, vốn dĩ anh còn định tha cho cậu ta một mạng, nhưng bây giờ nghĩ lại thì cần phải dạy dỗ.

Hàn Quân Vũ cảm thấy nếu như mình không làm gì đó, sẽ vô cùng đau đầu!

Anh kéo Tần Ninh ra sau lưng che chở, lạnh lùng ra lệnh: "Thu lại lời nói vừa rồi!"

Trần Minh đã đi theo bên cạnh ông ngoại từ hồi còn nhỏ, gặp qua không ít hào môn đại tộc, nghe giọng anh kiêu ngạo cuồng vọng nói, cậu ta cũng ít nhiều đoán được thân phận người đàn ông này không phải đơn giản.

Muốn phản kích, lại không dám đánh người.

Muốn mắng chửi người, lại phải dựa vào hai chữ "thân phận" khiến cậu tức giận đến đau ngực.

"Chú là ai, sao lại ra vẻ kiêu ngạo ở đây? Bảo vệ Tần Ninh như vậy, không phải là đang bao dưỡng cậu ta đấy chứ?"

Bạn học khác bất bình nói.

Tần Ninh tức giận đến mức mặt mày đỏ bừng lên, đi lên phía trước Hàn Quân Vũ, nhận hết trách nhiệm lên người mình.

"Các ngươi đừng nói bậy, đây là thúc thúc tôi. Là do lớp trưởng mắng chửi người trước, tôi vì tự vệ nên mới ra tay!"

"Đừng giảo biện, Tần Ninh. Đừng cả ngày chỉ biết giả dạng làm bạch liên hoa, nhưng thực chất nội tâm bên trong lại là một con đĩ ác độc. Có người bạn học như cô, thật khiến người khác ghê tởm!"

Người vừa nói chính là Tào Đình, một nữ sinh thích lớp trưởng, nhìn dáng vẻ của Tần Ninh, cô ta nghĩ thầm trong lòng Tần Ninh đang muốn tạo sự chú ý với lớp trưởng, nên mới kiếm một người đàn ông tới diễn một vở tuồng kịch.

Nhìn chằm chằm Tần Ninh với vẻ mặt châm chọc, trong mắt cô ta Tần Ninh chính là một đống rác rưởi.

Tần Ninh tức giận đến siết chặt tay thành nắm đấm, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay nhỏ bé của cô.

"Tào Đình, không muốn làm bạn học với tôi, cậu có thể chuyển lớp, sẽ không ai cản cậu!"

"Cậu!"

Tào Đình tức giận trừng mắt liếc cô, nếu không phải lúc này đang có một người đàn ông cao lớn đứng cạnh Tần Ninh, cô ta nhất định sẽ nhảy vào xé nát mặt Tần Ninh!

Lúc Tống Huyền đến, thấy không khí có chút không thích hợp, nhếch nhếch khóe miệng.

Đám học sinh này lá gan lớn thật, dám mắng chửi người ngay trước mặt Hàn thiếu, phải chăng là đợi chết quá lâu, nên muốn chết sớm hơn chút?

"Hàn thiếu, tôi phải làm cái gì?"

Hàn Quân Vũ đạm mạc quét mắt qua Trần Minh một cái, thấy cậu ta lui ra sau một bước, đứng cạnh cô gái khi dễ Tần Ninh, khóe miệng anh nhếch lên thành một đường cong tàn độc, lạnh nhạt phân phó Tống Huyền.

"Đi nói với Trần lão gia tử, cháu trai ông ấy đánh nhau ở trường, đến mức mặt bị đánh sưng, tay cũng đã bị thương."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện