Đại Thiếu Gia Và Gái Hư

Chương 25: Đám Cưới Hoàng Bảo


trước sau

Advertisement


Tay cậu run run lật tấm khăn ra. Khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt nhắm nghiền hàng lông mi vẫn cong vuốt. Cậu khẽ dùng tay vuốt mặt nhỏ. Cậu quỳ xuống. Khóc.
- Thích em nhiều, thật đấy!
Nước mắt cậu ơi xuống sàn. Không gian im lặng đến ngạt thở. Tay cậu choàng qua người nhỏ, nước mắt lã chã thấm qua khăn. Ướt.
Cậu ôm nhỏ, khẽ giật mình. Nhìn nhỏ như không tin vào tay mình rồi áp xuống ngực nhỏ. Tim nhỏ đang đập từng nhịp nhẹ nhàng, hơi thở nhỏ trở lại thật khẽ
- Bác... sĩ nhịp tim cô ấy đập lại!_ Cậu lấp bấp nói
Vị bác sĩ kêu người đẩy nhỏ vào phòng cấp cứu. Khuôn mặt Hoàng vui trở lại. Điều đó chứng tỏ nhỏ còn sống!
30p sau...
Vị bác sĩ bước ra lần nữa
- Sao rồi bác sĩ?_ Cậu hỏi
- Cô ấy qua cơn nguy kịch
- Vậy vậy là cô ấy không chết nữa?_ Hoàng mừng rỡ

- Nhưng không có nghĩa là tỉnh dậy, tình hình rất xấu có thể cô ấy đã lâm vào đời sống thực vật còn chuyện khi nào tỉnh dậy tôi không dám chắc._ Bác sĩ bước đi
PHÒNG BỆNH
Nhỏ được chuyển vào phòng, Hoàng vuốt mái tóc mượt của nhỏ. Cậu ngồi trên ghế sofa, mắt nhìn mông lung. Cánh cửa mở ra 2 người mặc áo vest đen đàng hoàng
- Thưa cậu chủ, ông chủ muốn cậu về nhà lo cho đám cưới ngày mai._ Một người kính cẩn nói
Cậu không trả lời làm như 2 người đó chưa hề tồn tại. Hoàng đến vỗ vai cậu an ủi
- Anh đi đi, anh không thể ở đây mãi được đâu. 5 năm, 10 năm, 20 năm chưa chắc Tiểu Băng đã tỉnh dậy.
Cậu đứng dậy tiến đến giường bệnh, đặt một nụ hôn đầu tiên lên trán nhỏ. Rồi theo 2 người ấy xuống lầu
Đêm nay cậu không ở đây...
*****************************************************
Sáng...
Mặt trời tỏa nắng chan hòa, thật là một ngày đẹp. Cậu mặc một bộ vest xám, áo trắng thắt cà vạt đen trên ngực cài một bông hoa hồng trông rất đẹp. Sau khi được thợ làm tóc vuốt keo chỉnh sửa mọi thứ, cậu với tay lấy hộp nhẫn nhét vào túi quần, cậu lên xe. Chiếc xe được cài bông khắp nơi trông rất rực rỡ.
- Đến bệnh viện._ Cậu đề nghị
- Nhưng... chúng ta phải đến nhà thờ chứ cậu chủ!_ Tài xế nói
- Bệnh viện._ Cậu gằn giọng
Tài xế nhìn nhìn đồng hồ hơi chần chừ rồi cũng đến bệnh viện. Chiếc xe dừng lại trước cổng cậu bước vào, lập tức thu hút ánh nhìn. Cậu đi lên lầu vòng vèo qua các hành lang rồi dừng lại trước phòng nhỏ. Hít một hơi cậu đẩy cửa vào, Hoàng đang ngồi trên ghế thấy cậu, Hoàng hơi ngạc nhiên
- Chẳng phải anh đang làm đám cưới ở nhà thờ sao?
Cậu không trả lời tiến lại giường bệnh, dùng tay vuốt mái tóc suôn mượt đó. Không biết từ khi nào cậu thích vuốt tóc nhỏ như vậy chỉ nhớ rằng cậu rất muốn, rất muốn vuốt tóc nhỏ mãi. Khẽ đặt lên môi nhỏ một nụ hôn thật nhẹ, Hoàng cũng không muốn cản làm gì. Lấy hộp nhẫn ra, đeo vào ngón tay áp út nhỏ, chiếc nhẫn hơi rộng so với ngón tay gầy mòn của nhỏ
- Dù sao thì... cũng thích em nhiều.
Cậu ngậm ngùi lấy lại chiếc nhẫn nhét vào túi, rồi bước ra khỏi phòng. Hoàng thở dài khẽ nói
- Mặc dù em không thích nhưng em phải nói chị mà không tỉnh dậy thì anh ta sẽ đi lấy người khác đấy.

Hàng lông mi khẽ nhúc nhích nhẹ, nhẹ đến nỗi như không có.
30p sau...
Chiếc xe dừng lại trước một nhà thờ, cậu đẩy cửa bước vào. Hôm nay cô ấy rất xinh mặc một chiếc đầm trắng tinh, có tay ren cổ điển, trên đầu cài bông hồng trắng. Cậu bước lại gần, sau một số nghi thức đến khi đeo nhẫn cưới cậu lục trong túi chiếc nhẫn nữ đã biến đâu mất! Chắc là lúc đeo cho nhỏ xong cậu nhét vào túi và đã làm rơi
- Thật là... nhẫn cưới mà đã đeo vào tay người con gái mà còn lấy lại._ Một giọng nói trong trẻo vang lên ở phía cổng mọi người đưa mắt về phía ngoài một cô gái với đôi mắt tròn xám tro long lanh, mái tóc dài ngang vai trên mình bận một bộ đồ bệnh nhân
- Tiểu Băng em tỉnh lại rồi sao?_ Cậu ngạc nhiên xen lẫn vui mừng vô độ
- Đừng có mà gọi tôi là em tùy tiện thế chứ!_ Nhỏ ngang bướng
- Tiểu Băng, cô..._ Cô gái lấp bấp
- Tao không ngờ cũng có ngày con bạn thân của tao lại lái xe đụng tao tới mức hôn mê bất tỉnh xém lâm vào đời sống thực vật luôn cơ đấy, Chi Mai à._ Nhỏ bình thản nói. Mai nhìn cậu, ánh mắt của cậu hằn những tia lửa, cô cúi gầm mặt
- Sao... sao mày biết?_ Mai hỏi
- Thực ra lúc trước khi bị đụng tao đã nhìn thấy bảng số xe và nó trùng khớp với chiếc xe của mày lúc trước tao từng nhìn thấy một lần.
Cả nhà thờ xôn xao. Cậu nở một nụ cười tươi hơn bao giờ hết, đưa mắt nhìn Hoàng Duệ
- Ba à người con gái của con đã tỉnh dậy xin ba giữ lời hứa giúp con.
Hoàng Duệ tuy rất bực mình nhưng chỉ biết gật nhẹ đầu. Cậu nở một nụ cười với Mai
- Tôi rất muốn làm bạn với cô sau mọi chuyện.

Cậu gỡ bông hoa trên ngực vứt xuống đất, lấy chiếc nhẫn trên tay nhỏ vứt luôn xuống sàn rồi lôi nhỏ đi ra khỏi nhà thờ. Ra đến đường, nhỏ gạt tay cậu ra
- Làm gì thế? Ai là người con gái của cậu cơ chứ?
- Thế sao em lại đến nhà thờ
- Trả anh chiếc nhẫn chứ gì?
- Thôi đừng có mà cứng đầu vậy chứ? Đừng nói với anh là em không nghe gì đấy nhá!
- Nghe gì cơ? Tôi chả biết gì cả tôi chỉ mới tỉnh dậy lúc anh đeo nhẫn cho tôi thôi
- Thật... thật sao?
- Ờ, bộ trong giai đoạn đó anh nói gì à chửi rủa tôi sao?
- Haizzz vậy thôi cũng tốt!_ Cậu choàng tay lên vai nhỏ, mặc nhỏ la chí chóe
Không biết mọi chuyện sẽ ra sao nhưng ngay ngày hôm đó vào buổi chiều Mai đã sang Oxtraylia.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện