Đại Thiếu Gia Và Gái Hư

Chương 15


trước sau


Lại một ngày mới với khởi đầu mới nhưng bây giờ đối với nhỏ chẳng khác nào bị hành hạ. Nhỏ lê lết vào WC nhỏ đây còn định ở nhà luôn nếu không giữ quyển tập "trời đánh" của cậu.Xong xuôi nhỏ xuống nhà đi học.
ĐẾN TRƯỜNG...
Nhỏ vừa bước vào trường thì chiếc BWM i8 đỗ xuống. Thấy chiếc xe quen quen tốt nhất nhỏ nên bỏ chạy nhưng có ai ngờ
- Tiểu Băng cô định trốn tôi à? Một hồi cô cũng ngồi cạnh tôi mà._ cậu ung dung tay đút túi quần bước lại
"Ax.... tên này đúng là âm hồn bất tán mà..."_ nhỏ thầm rủa
- Hihi tui có định trốn đâu!_ nhỏ cười trừ, hai mắt híp lại trông rất yêu
- Ờ dậy thì tốt, cô chép xong tập của tôi chưa?
- Rồi rồi...._ Nhỏ giả vờ ngáp ngắn ngáp dài để cho cậu thấy nhỏ đã thức khuya "gian nan" chép bài là như thế nào nhưng hình như cậu chẳng để ý gì đến nhỏ thì phải. Đang trong lúc bực mình thì nhỏ thấy Hoàng Nam, mắt nhỏ sáng rực như thấy ánh dương đời mình
- Em đi xuống cantin chứ?
- vâng._ và thế là nhỏ rời khỏi cậu chạy lại Hoàng Nam bỏ lại cậu với sự nhục nhã, mọi người xì xào

- Nhìn cái gì mà nhìn hả?_ cậu bực tức quát những đứa nhiều chuyện
- Lâm Tiểu Băng cô sẽ biết tay tôi!!!
************************************
Vào học nhỏ bước vào lớp, nhỏ cảm thấy hôm nay sao bình yên lạ chẳng thấy người của Thiên Di đâu cả cũng tốt để cho nhỏ coa thời gian lành vết thương.
Bước xuống chỗ ngồi, nhỏ cảm nhận được sát khí đang hầm hầm từ cậu.
- Tập tôi đâu?
Nhỏ lục trong balo ra ném về phía cậu
- Trả tôi kiểu đó đó hả?
Nhỏ bĩu môi, lấy quyển tập dùng hai tay "cung kính" đưa cho cậu. Lật sơ sơ, cậu ném lên bàn
- Sao chữ xấu thế hả?
- Chữ này mà xấu gì chứ? Nó chỉ không đẹp thôi mà anh cũng phải thông cảm chứ trong 1 đêm tôi chép hết nhiêu đó là quá nhanh rồi._ Nhỏ biện minh thật ra nhỏ chỉ chép bừa thôi chữ cua chữ còng gì thì kệ chép còn thiếu chữ nữa là. Cậu lật đi lật lại rồi chặc lưỡi, lấy cai viết xóa của thằng Minh khiến nó không kịp ú ớ gì là xóa đại vào đó đến khi hết mực thì thôi. Mà đến khi hết mực thì mắt nhỏ cũng đã to tròn đầy căm uất muốn nhào tới giết chết cậu
- Rồi chép lại đi, chữ đẹp đẹp vô!
- Này sao tự dưng anh khó ưa thế lại còn bực mình với tôi thật là quá đáng!_ Nhỏ chửi cậu rồi hậm hực ngồi xuống chép lại. Cậu cũng không hiểu sao lại khó chịu vậy, chả hiểu nổi mình (ghen đấy!!!=))))
Nhỏ chép bài không cũng đâu có yên cậu hết sai vặt cái này cái kia, ném đồ xuống đất bắt nhỏ nhặt lên, thấy vào lớp bắt nhỏ lấy tập sách ra giùm cậu đến uống nước cũng bắt nhỏ mở ra giúp thật chịu hết nổi. Đến khi độ ức chế đã đến đỉnh điểm, lại thấy cái tay ngang tàng của cậu nằm hiên ngang sang phần bàn của nhỏ, tức mình nhỏ đâm cái compa xuống bàn không nói tiếng nào cũng may cậu phản ứng kịp nhanh chóng rút tay lại chứ nếu không máu của cậu bây giờ cũng tràn lan trên bàn rồi.
- Oái cô làm cái gì thế?
- "Ranh giới quốc gia" ý mà._ Nhỏ cười hì hì nhưng bên trong dã tâm cực kì lớn muốn cậu rút tay lại không kịp
- Cô... thật hết biết nói gì!_ Cậu quay quắt sang chỗ khác
- Minh..._ Nhỏ kéo dài chữ Minh ra khiến nó nổi da gà

- dạ, gì vậy chị Băng?_ Thăng MInh quay xuống, mặt mày méo mó
- Không có gì, muốn nghe kể chuyện không?
- Kể chuyện? Giờ đang học mà._ Minh nói
- Giờ có muốn nghe hông nà?_ Nhỏ nói răng nghiến ken két, Minh rùng mình gật đầu lia lịa. thế là nhỏ bắt đầu câu chuyện, cậu cũng hơi tò mò lên vóng lỗ tay lên nghe
- Ngày xưa trong một khu rừng có một con hưu cao cổ dài như cây sào..._ Vừa kể nhỏ vừa liếc xéo cậu, cậu cũng tạm hiểu được nhỏ đang nói về ai.
- Thường thường hưu cao cổ là động vật ăn cỏ khá là thông minh nhưng con này lại khác nó ăn thịt thậm chí là rất tàn độc ăn hiếp những loài vật nhỏ bé, nhưng ông trời nào thương nó, nó càng độc ác thì cái não nó càng teo ngày càng ngu đần hơn!_ Nhỏ mỉm cười, Minh cảm thấy một làn sát khí không hề nhẹ đang bao quanh nhỏ
- Rồi bỗng một hôm có một con vịt cổ lùn xuất hiện, nó như bị dại liên tục cào xé cắn con hưu cao cổ đáng thương._ cậu tiếp chuyện chẳng thể nào im lặng được nữa. Nhỏ biết cậu đang nói nhỏ nhưng vẫn bình tĩnh
- Nhưng con vịt rất ư là đáng yêu dễ mến nó thay mọi người chừng trị con hưu cao cổ ấy...
- Tuy nhiên nó lại rất khùng, còn con hưu cao cổ thì rất là đẹp trai
- Anh kể sai cốt truyện rồi._ Nhỏ vừa cười vừa nói nhưng bên trong thì đang nổi điên
- Tôi thì lại thấy cốt truyện này mới là chính xác đấy chứ!_ Cậu tuy miệng nói vậy nhưng bên trong cũng đang sôi sục
- Thôi thôi, hai người..._ Minh đang định an ủi thì phía bên trên giọng nói uy quyền phát ra

- Minh, Băng và Bảo nói chuyện trong giờ học. Mau bước ra ngoài cho tôi!_ Chính là ông thầy giáo đáng nguyền rủa này bắt chúng nó ra sân giữa cái nắng chói chang của ông mặt trời chỉ tội nghiệp thằng Minh thôi.
"Thật là, mùa đông gì mà nắng dữ vậy trời còn thằng cha (ý chỉ thầy giáo ý mà! :)) này nữa chứ nghĩ sao mà bắt mình ra sân lỡ may cảm nắng thì sao?"_ Nhỏ lầm bầm trong miệng. Cậu thì bực tức tại sao lại có ông thầy dám làm vậy với cậu chứ còn thằng Minh thì mặt buồn tiu nghỉu. Đứng giữa cột cờ làm trò cười cho thiên hạ thật không biết chui xuống đâu
- tất cả cũng tại cô đấy!_ cậu cằn nhằn
- Cái gì mà tại tui cơ chứ không có lửa sao có khói, lần nào anh cũng làm mọi chuyện rối tung beng lên
- Sao lại đổ lỗi cho tôi? Ai biểu cô bày đặt làm nhà văn kể chuyện cổ tích cho người khác nghe chứ?
- Thì nhờ có anh nên tôi mới suy nghĩ ra nhân vật để làm cảm hứng chứ, đồ con hưu cao cổ biến thái!
- Cái gì cô là con vịt cổ lùn bị khùng đấy!
- Thôi thôi tại hai người mà tao bị vậy nè người bị thiệt hại lớn nhất là tôi mà._ Minh rưng rưng
Nhỏ tức quá không biết làm gì, nhỏ đâu thể cho qua vậy được. Đứng tần ngần một hồi mới nhớ ra trò hồi bé nhỏ hay làm với Hoàng mỗi khi cãi không lại hoặc đánh nhau giành đồ chơi.
- oái cô làm gì thế? Cô thật là ở dơ mà ai lại chơi phun nước dãi cơ chứ!_ Cậu la lối khi hứng những "cơn mưa" từ miệng nhỏ bay ra chứ không phải trên trời rơi xuống (ở dơ quá >.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện