Đại Thánh, Đừng Đánh Ta!

Chương 53: Phiên ngoại 03


trước sau

Chương 53: Phiên ngoại 03
Edit: April
Tôn tiên sinh trong giới thương nghiệp là kỳ tài, tuổi trẻ đầy hứa hẹn.
Nhưng Tôn tiên sinh đối nhân xử thế vẫn luôn lạnh nhạt, ngay cả đối tác làm ăn cũng cảm thấy bản thân đối với hắn xa cách ngàn dặm, nếu không phải lợi nhuận được viết rành rành trên hợp đồng, các vị đối tác làm ăn này thật hoài nghi vị Tôn tiên sinh có phải không muốn hợp tác với bọn họ hay không.
Mặc dù hắn lãnh đạm như thế, nhưng bên người vẫn không thiếu oanh oanh yến yến cùng các loại yêu tinh vây quanh.
Bạn nhỏ Lục Trầm tuy có chút trì độn, nhưng cậu không ngốc, đương nhiên biết tình yêu cũng có hạn sử dụng, muốn ràng buộc đàn ông đương nhiên phải sử dụng thủ đoạn.
Nhưng cậu một sẽ không nấu cơm buộc chặt dạ dày đàn ông, hai sẽ không làm nũng để câu dẫn trái tim của đàn ông.
Nửa đời trước được cha mẹ nuôi thả, nửa đời sau được Tôn tiên sinh toàn tâm cưng chìu, ngay cả băng qua đường mà Tôn tiên sinh cũng không yên tâm buông tay cậu ra, cậu đã sớm thành phế vật.
Đừng nói là dùng thủ đoạn để giữ chân đàn ông, cậu ngay cả việc đơn giản như chủ động nắm lấy tay của Tôn tiên sinh cũng chưa từng làm qua.
Không phải cậu không muốn chủ động, chỉ là —— trước khi cậu kịp chủ động, Tôn tiên sinh đã đem cậu ôm vào trong lòng rồi.
Dường như là để bù đắp cho sự tiếc nuối vì trước kia chưa kịp tỏ tình với Lục Trầm, Tôn tiên sinh luôn cố gắng nói cho Lục Trầm biết hắn thích y biết bao nhiêu.
Tuy rằng Lục Trầm rất yên tâm đối với Tôn tiên sinh, nhưng cậu luôn để tâm đến những tin nhắn và cuộc gọi vô danh luôn luôn xuất hiện trên điện thoại của Tôn tiên sinh.
Mặc dù bản thân Tôn tiên sinh cũng không biết mình từ lúc nào đã để lộ số điện thoại, cụ thể là để lộ cho ai.
Lục Trầm ngoài mặt rộng lượng mà vẫy vẫy tay tỏ vẻ không quan tâm, nhưng cái lọ giấm chua ở trong lòng đã sớm đổ, cơ hồ muốn ngập chết người.
Thừa dịp Tôn tiên sinh ở trong phòng sách làm việc, cậu xếp bằng ngồi trên cái sô pha siêu lớn trong phòng khách mở máy tính ra, click mở QQ [1] của tổ chức cộng đồng "Chiến đấu bảo vệ hôn nhân" mà cậu vẫn luôn bí mật che giấu, nhìn ảnh chân dung của quản trị viên sáng lên, suy nghĩ hồi lâu vẫn là nháy đúp chuột vào.
[1] - QQ: Hay Tencent QQ là một dịch vụ phần mềm nhắn tin tức thời và cổng thông tin web được phát triển bởi gã khổng lồ công nghệ Trung Quốc Tencent. QQ cung cấp các dịch vụ như: trò chơi xã hội trực tuyến, âm nhạc, mua sắm, tiểu blog, phim ảnh và phần mềm trò chuyện nhóm và giọng nói.
Tiểu Trầm yêu ngài Đại Thánh: "Xin chào, tôi muốn được tư vấn, có thể chứ?"
Bên kia cũng không bận, tin tức phản hồi rất nhanh.
Chiến sĩ bảo vệ: "Xin chào, xin hỏi bạn muốn tư vấn cái gì?"
Lục Trầm có chút ngượng ngùng, nhìn thoáng qua cánh cửa đóng chặt của phòng sách, ngồi xếp bằng để thoải mái hơn.
Tiểu Trầm yêu ngài Đại Thánh: "Tôi chỉ muốn hỏi một câu hỏi tương tự như, làm sao để đuổi cổ kẻ thứ ba chen vào hôn nhân."
Gần đây ngài Đại Thánh càng ngày càng bận, điện thoại càng ngày càng nhiều, cậu, cũng chỉ muốn hỏi một chút mà thôi.
Tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối không có ý gì khác.
Chiến sĩ bảo vệ: "Xin hỏi chồng của bạn đã có dấu hiệu ngoại tình rồi sao, gần đây làm việc thường xuyên tăng ca, di động không rời tay, thậm chí cả ngày cùng bạn nói không quá hai ba câu?"
Quy tắc trò chuyện của cộng đồng QQ thường là nhắm thẳng vào trọng điểm, Lục Trầm nện vào đôi chân có chút tê dại, suy nghĩ cẩn thận.
Nhưng —— loại chuyện này này hình như không có.
Tôn tiên sinh từ phòng sách đi ra, hướng đến nhà vệ sinh lúc đi ngang sô pha bỗng nhiên mở miệng: "Đừng có ngồi như vậy, máu không thông, lát nữa chân sẽ tê, em ngồi ngay lại, dựa vào đệm lưng trên sô pha sẽ thoải mái hơn."
Âm thanh thình lình xuất hiện dọa Lục Trầm nhảy dựng, hai tay hoang mang che lấy màn hình máy tính.
Tôn tiên sinh ngẩn người, đi tới nhéo mũi cậu hỏi: "Tiểu ngu ngốc, đang làm chuyện xấu hả? Hai ngày nay cứ thần thần bí bí."
Lục Trầm chột dạ, không dám đối diện với đôi mắt của ngài Đại Thánh, ngón tay vô ý thức mà cậy lớp nylon bọc bên ngoài máy vi tính: "Không, không có làm gì hết." Cậu cười gượng hai tiếng, gượng gạo mà đổi đề tài, "Ngài Đại Thánh, anh, anh sao lại ra đây?"
Tôn tiên sinh nghi hoặc mà nhìn cái nhà vệ sinh: "Tôi đi WC, nhưng còn em, càng nhìn càng thấy khả nghi."
Lục Trầm cười ha ha, đẩy hắn ra lúc đang sáp lại gần: "Nào có, em nào có."
Tôn tiên sinh nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu, hai tay bỗng nhiên nhéo mặt cậu kéo ra hai bên: "Sao lại không có, nói, lại có bí mật nữa đúng không."
Vẻ mặt Lục Trầm suy sụp, miệng bị kéo đến biến dạng, cậu dùng sức đẩy tay Tôn Ngộ Không, nửa ngày cũng không thoát ra được, nước bọt chảy ra, hàm hồ không nói rõ: "Đại, ngài Đại Thánh, bên trong, vẫn cứ thích doạ nạt."
Tôn tiên sinh cười cười, buông tay, ngón trỏ kí vào cái trán của cậu: "Kẻ khi dễ chính là em, một khi làm chuyện xấu thì kêu ngài Đại Thánh, sợ người ta không biết em đang sợ hãi, cầu sự tha thứ thì kêu chồng ơi, làm như tôi rất dễ nói chuyện vậy."
Lục Trầm: "QAQ!!!!!!"
Tôn tiên sinh cũng không cưỡng ép phải xem máy tính, nắm cằm cậu hơi nâng lên rồi hạ một nụ hôn trên môi: "Trưa nay muốn ăn gì?"
Lục Trầm đột nhiên thẳng người lên, quỳ gối trên sô pha, thiếu chút nữa làm rớt máy tính, may là Tôn Ngộ Không tay mắt lanh lẹ mà giữ lại được.
Cậu le lưỡi liếm khóe miệng, vỗ về trái tim bé nhỏ tỏ vẻ nghĩ đến đã thấy sợ, lôi tay Tôn tiên sinh hỏi: "Anh hôm nay không đi làm hả?"
Tôn tiên sinh đặt máy tính đen sang một bên, xoay người đi về phía nhà vệ sinh: "Ừ, buổi chiều có cuộc họp, tôi sẽ đến trễ nên không sao, em trước hết nên nghĩ xem lát nữa sẽ ăn cái gì."
Lục Trầm mím môi, gãi đầu trầm mê nhìn theo bóng lưng của hắn, càng nhìn càng thấy đẹp trai, rất muốn ôm một cái.
Chợt nhớ tới mình còn đang nói chuyện với người ta, hốt hoảng lấy máy tính ra bấm.
Chiến sĩ bảo vệ: "A lô?"
Chiến sĩ bảo vệ: "Còn ở đó không?"
Chiến sĩ bảo vệ: "Xin hỏi? Bạn có ổn không?"
Đối phương dường như cho rằng cậu đang bi thương muốn chết, vội vàng gõ bàn phím trả lời.
Tiểu Trầm yêu ngài Đại Thánh: "Xin lỗi, vừa rồi chồng tôi đột nhiên xuất hiện, tôi không có thời gian để trả lời, xin lỗi xin lỗi."
Chiến sĩ bảo vệ: "Chồng bạn bây giờ đang ở nhà sao? Anh ta gần đây có hành động nào khả nghi không?"
Lục Trầm đếm đầu ngón tay cẩn thận tự hỏi, sau một lúc lâu do dự mà đánh chữ.
Tiểu Trầm yêu ngài Đại Thánh: "Anh ấy lúc trước bề bộn nhiều việc, gần đây hình như rất nhàn, thời gian ở nhà rất nhiều, buổi sáng hai ngày nay thời gian đi làm ngày càng trễ, sáng nay dứt khoát không đi, mới vừa rồi còn nói buổi trưa sẽ nấu cơm cho tôi ăn, ăn xong rồi lại đi làm. Có điều tin nhắn điện thoại cùng WeChat vẫn là rất nhiều, thật sự rất rất nhiều."
Chỉ cần nhắc tới đến ngài Đại Thánh, Lục Trầm liền biến thành lảm nhảm, đùng đùng mà gõ bàn phím.
Chiến sĩ bảo vệ: "Thế bạn không hoài nghi là anh ta đang ngoại tình, tiếp đó tận lực đối xử tốt với bạn, để bù đắp?"
Ngoại tình!!! Lục Trầm bị dọa nhảy dựng, tầm mắt không tự chủ phóng về phía nhà bếp, nhìn bóng dáng bận rộn của ngài Đại Thánh như có điều suy tư.
Tiểu Trầm yêu ngài Đại Thánh: "Không phải thế, anh ấy vẫn luôn đối xử rất tốt với tôi."
Chiến sĩ bảo vệ: "Thế bạn muốn tư vấn cái gì?"
Tiểu Trầm yêu ngài Đại Thánh: "Tôi là muốn hỏi làm sao để những người đó đừng nhắn tin cho anh ấy nữa, lần trước tôi xem lịch sử trò chuyện, nếu không phải là người đã có chồng thì cũng là người đã li hôn vì bên cạnh xuất hiện người xinh đẹp hơn?"
Đây là điều cậu lo lắng nhất.
Cậu lúc trước vì bị bệnh nên hiếm khi ra ngoài, về sau khi chúng ngủ rũ đã hết thì cậu càng không thích ra ngoài.
Cậu sợ —— cậu không xứng với ngài Đại Thánh.
Ngài Đại Thánh ưu tú như vậy, là người đàn ông đứng trên đỉnh kim tự tháp, là người đàn ông chất lượng tốt trong mắt nhiều quý cô xinh đẹp.
Nếu như thật sự bị câu mất rồi thì biết làm sao bây giờ.
Chiến sĩ bảo vệ: "Bạn phát hiện lịch sử trò chuyện của chồng mình không bình thường sao?"
Tiểu Trầm yêu ngài Đại Thánh: "Nga, anh ấy hình như không có xem, tất cả đều kéo vào blacklist, nhưng vẫn không ngăn được nhiều người gửi tới, tôi sợ......"
Chiến sĩ bảo vệ: "......"
"......" Cậu từ trước đến nay ở trong nhóm chưa bao giờ nhìn thấy chiến sĩ bảo vệ gõ dấu ba chấm, thường là gãi đúng chỗ ngứa rồi đưa ra đối sách, Lục Trầm ngẫm lại, cảm thấy mình cũng chưa nói gì sai, hơn nữa còn rất lịch sự.
Cách một hồi, bên kia rốt cuộc hồi âm.
Chiến sĩ bảo vệ: "Thế bạn cần tư vấn cái gì?"
Lục Trầm chỉnh lại mạch suy nghĩ, nói càng cẩn thận, sợ chọc tới giới hạn nổi giận của bên kia.
Tiểu Trầm yêu ngài Đại Thánh: "Kỳ thật là, tình huống bên này của chúng tôi rất phức tạp, tôi rất trạch, đặc biệt trạch, không thích ra ngoài, thậm chí ở nơi có nhiều người sẽ khẩn trương, lòng bàn tay phát lạnh, nhưng chồng tôi thì không phải. Anh ấy là, ách, nói như vậy đi, là một doanh nhân nổi tiếng, rất lợi hại, tôi cảm thấy mình và anh ấy không đi chung một con đường, xung quanh anh ấy sau này sẽ có rất nhiều nhân tài ưu tú."
Không chỉ có nữ, còn có nam, Lục Trầm yên lặng ở trong lòng bổ sung thêm một câu, nhưng không dám viết ra.
Tiểu Trầm yêu ngài Đại Thánh: "Sau đó rất nhiều người coi anh ấy như người tình trong mộng, đối tượng lý tưởng, thậm chí năm lần bảy lượt gọi điện rồi nhắn tin cho anh ấy, theo như tôi biết còn có trường hợp tới thẳng dưới lầu công ty chặn anh ấy lại."
Chiến sĩ bảo vệ: "Tôi hiểu rồi, chồng bạn cũng cảm thấy bạn quá trạch, cho nên bên người mới xuất hiện thêm người khác phải không?"
Chiến sĩ bảo vệ: "Bạn chờ một lát, tôi bên này sắp xếp một chút rồi sẽ đề xuất biện pháp cho bạn."
Người này hoàn toàn không hiểu được ý tứ của cậu, Lục Trầm vội vàng

giải thích.
Tiểu Trầm yêu ngài Đại Thánh: "Không có, chồng tôi không cảm thấy tôi quá trạch, hơn nữa anh ấy cũng không muốn tôi ra ngoài."
Chiến sĩ bảo vệ: "Thứ cho tôi nói thẳng, chồng bạn nhất định có vấn đề, hôn nhân là từ hai phía, chồng bạn không muốn dẫn bạn đến nơi công cộng, có khả năng chính là không muốn thừa nhận vị trí của bạn, tôi cảm thấy gần đây bạn nên lưu ý chồng mình một chút, xem thử bên người anh ta có người khác hay không."
Lục Trầm trong lòng thình thịch.
Tiểu Trầm yêu ngài Đại Thánh: "Hẳn là không phải đâu, những người bên cạnh đều biết anh ấy đã kết hôn, lúc trước cũng bởi vì thân thể tôi không tốt, cũng không thích ra ngoài, nên anh ấy mới không dẫn tôi ra ngoài thôi, bây giờ bên cạnh anh ấy...... Hẳn là không có ai cả, tôi sợ sau này sẽ có người."
Mỗi lần tham dự những sự kiện không quan trọng đều sẽ dẫn cậu theo, còn các tiệc rượu cùng hội nghị quan trọng phiền phức, thì ngài Đại Thánh sẽ đi một mình, dẫu sao nếu lỡ cậu ngủ mất thì sẽ gây phiền phức cho ngài Đại Thánh, điều này cậu rất khẳng định.
Chiến sĩ bảo vệ: "Nhưng bạn cũng nói, lúc trước đã có người đến chặn cửa công ty, tiểu yêu tinh dâng đến cửa chẳng lẽ chồng bạn không muốn sao?"
Cái này thật sự không có, Lục Trầm thở dài nhẹ nhõm.
Tiểu Trầm yêu ngài Đại Thánh: "Bạn hiểu lầm rồi, những người đến chặn cửa đều bị chồng tôi đuổi đi."
Chiến sĩ bảo vệ: "...... Thế bạn cần tư vấn cái gì?"
Tiểu Trầm yêu ngài Đại Thánh: "Tôi trước đó đã nói rồi, chồng tôi đối với tôi rất tốt, nhưng tôi không muốn có người lạ gọi điện hay nhắn tin cho anh ấy, tôi sợ anh ấy bị câu mất, xin hỏi loại chuyện này phải làm sao đây."
Lục Trầm đắn đo hồi lâu, đọc tới đọc lui nhiều lần, cảm thấy bản thân đã nói rất rõ ràng lúc này mới nhấn nút gửi.
Chiến sĩ bảo vệ: "...... Trứng không kẽ hở ruồi nhặng không bu, chồng bạn không bộc lộ cái ý đó, tôi nghĩ là sẽ không có ai đeo đuổi được đâu."
"Thích (tiếng hít khí)." Lục Trầm hít sâu một hơi, vỗ lên mặt, tay gõ bàn phím như bay, ở trong không trung chỉ nhìn thấy một đạo tàn ảnh. Ôi~ có rất nhiều người đuổi cũng không đi.
Tiểu Trầm yêu ngài Đại Thánh: "Cái này tôi có thể làm chứng, anh ấy hiện tại còn chưa có, tôi chỉ lo trước tính sau mà thôi. Lần trước tôi lấy điện thoại của chồng tôi chơi game, liền nhận được rất nhiều tin nhắn, đều là những người đã bị kéo vào blacklist, chắc là bạn có cách để giúp tôi làm cho mấy người đó im lặng."
Hồi lâu sau, chiến sĩ bảo vệ: "Bạn có thể tùy ý đụng tới di động của chồng bạn?"
Tiểu Trầm yêu ngài Đại Thánh: "Có thể, di động hay máy tính đều được, ta có thể xem được tất cả thư điện tử đã nhận gửi, cho nên mới biết có rất nhiều người muốn chen chân vào cuộc hôn nhân của chúng tôi."
Thật lâu, chiến sĩ bảo vệ cũng chưa trả lời.
Tôn Ngộ Không ở nhà bếp lộ đầu ra: "Trong nhà còn mỳ ống, muốn ăn không?"
Lục Trầm nôn nóng nhìn chằm chằm vào máy tính chờ hồi âm: "Sao cũng được, em muốn ăn nhiều giăm bông chiên."
Tôn Ngộ Không: "Ừ, được rồi, em dán vào máy tính ít thôi, không có việc gì thì đứng lên hoạt động một chút."
Chiến sĩ bảo vệ: "Bạn gọi như thế này là chen chân vào hôn nhân?"
Tiểu Trầm yêu ngài Đại Thánh: "Không phải sao? Hôn nhân của chúng tôi xuất hiện rất nhiều kẻ thứ ba, bọn họ thật sự rất phiền, tôi muốn hỏi làm sao để chặn tận gốc mấy cái vấn đề tương tự để nó không tiếp tục phát sinh."
"Tôi cũng sợ chồng tôi cứ như vậy sẽ đánh mất chính mình." Ngay tại lúc Lục Trầm muốn đem những lời này nói ra, cậu trợn tròn mắt nhìn máy tính.
Chiến sĩ bảo vệ đã không còn là bạn tốt của bạn.
Bạn đã bị quản trị viên xóa khỏi cộng đồng Chiến đấu bảo vệ hôn nhân.
Lục Trầm: "!!!!!!" Cậu ngơ ngác lần nữa lục hết danh sách bạn tốt, quả thật không có.
Tôn Ngộ Không đang đánh trứng, bưng chén đi ra: "Làm cái gì đấy, thất hồn lạc phách, đi uống chút nước đi, hai ngày nay thời tiết hanh khô, em nhìn xem môi của em khô đến cái dạng gì rồi."
Lục Trầm ngốc lăng nhìn máy tính, vẻ mặt đau khổ ôm cái gối dựa vào ngực.
Ai oán mà nhìn về phía Tôn Ngộ Không: "Em mới vừa tán gẫu với người ta, nhưng hình như đã nói sai gì đó, bị người ta kéo vào blacklist, nhưng em không biết mình đã nói sai cái gì."
Tôn Ngộ Không nhàn nhạt liếc về cái màn hình, trừ bỏ đủ loại hình ảnh quái gở của hắn, thì trên màn hình không có gì cả, không hề gì nói: "Kéo vào blacklist thì kéo, em lát nữa chuẩn bị một chút, buổi chiều cùng tôi đến công ty."
"Tại sao?" Lục Trầm mếu máo, không háo hức lắm, nghĩ đến mỗi lần đến công ty đều bị mọi người quan sát, da gà Lục Trầm từng trận từng trận nổi lên.
Tôn Ngộ Không quay trở lại nhà bếp: "Đưa em ra ngoài dạo một vòng, gần đây luôn có người lê lết ở công ty uống chực cà phê, đúng rồi, em đừng quên uống nước."
Nha.
Còi báo động của Lục Trầm nhanh chóng kéo vang.
Cậu cảnh giác nghiêng đầu nhìn về phía nhà bếp, thử thăm dò hỏi: "Là ai vậy?"
Tôn Ngộ Không cười giọng nói vì khẩn trương mà run rẩy của cậu: "Tôi cũng không biết, hai ngày trước trợ lý của tôi đã đến phàn nàn, tôi nếu không đến công ty nữa thì sẽ bị người ngoài ăn cho phá sản."
Vừa nhắc tới trợ lý, dục vọng cầu sinh nhanh chóng lấn át bản năng ghen tuông, Lục Trầm suy sụp tinh thần ngửa người dựa vào sô pha: "Ngài Đại Thánh, có thể không đi được không." Lần trước ngài Đại Thánh mới đi ra ngoài một lát, mặt cậu liền bị chị trợ lý nhéo cho đỏ hết, còn muốn ôm, ngẫm lại đã thấy sợ.
Giọng nói kiên định của Tôn Ngộ Không từ nhà bếp truyền đến: "Không được, nhớ mặc nhiều chút, hôm nay nhiệt độ bên ngoài sẽ giảm."
"Em không muốn đi, chính anh dẫn kẻ thứ ba tới thì tự mình ứng phó đi." Lục Trầm nằm vào trên sô pha, gắt gao che tai mình lại coi như không nghe thấy hắn nói gì hết.
Nếu không phải anh trêu hoa ghẹo nguyệt, thì sao phải thỉnh thoảng xem em như thú cưng mà dẫn đến công ty tản bộ. 
Cũng chính bởi vì như vậy, cho nên cậu mới muốn tìm người nhờ giúp đỡ.
Lục Trầm không vui, cậu nằm trên sô pha giận dỗi!
Tôn Ngộ Không lần nữa đi ra trong tay cầm theo ly nước chanh, đặt trên bàn trà vỗ vào cái mông nhỏ đang vểnh lên: "Nói bậy nói bạ, nhanh uống đi, sau đó ăn cơm."
Lục Trầm không tình nguyện nhận lấy: "......" Thật khó chịu, rốt cuộc phải làm sao để nhất lao vĩnh dật [2] đuổi cổ hết kẻ thứ ba?
[2] - nhất lao vĩnh dật: một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.
Tôn Ngộ Không nhìn cậu ừng ực ừng ực uống cho xong, tiểu hầu kết lên xuống thật là đáng yêu, duỗi tay bóp mũi cậu.
Lục Trầm thiếu chút nữa bị sặc, thủy dịch theo khóe miệng uốn lượn chảy xuống: "Khụ khụ, anh làm gì vậy."
Tôn Ngộ Không giúp cậu vỗ lưng hai cái, mu bàn tay giúp cậu lau sạch vệt nước nơi khóe miệng, thu hồi tay. Nghiêng mặt ho nhẹ hai tiếng, che dấu sự kích động sau đó ngượng ngùng: "Em không đi, không sợ đám người thứ ba đến quấn lấy tôi à?"
"!"Lục Trầm đột nhiên ngồi dậy, cảnh giác, "Ngài Đại Thánh, anh...... Sẽ không cần em nữa ư."
Bên ngoài nhiều người ưu tú như vậy, có thể giống như anh ấy nói.
Tuy rằng em ngu ngốc, có hơi khờ, nhưng tiểu ngu ngốc, tiểu ngốc nghếch cũng chỉ có một. Anh ngàn vạn không thể đổi ý, không thích liền trả hàng!
Cậu chớp đôi mắt to ủy khuất nhìn về phía Tôn tiên sinh.
Tôn tiên sinh hơi dừng lại, bóp cằm cậu: "Ừ, để xem biểu hiện của em đã."
Lục Trầm cấp tốc như lâm đại địch: "Biểu hiện cái gì?"
Tôn tiên sinh: "Em nên gọi tôi là gì?"
Ngẩn người, Lục Trầm lập tức nhớ lại mùi vị đã qua, liếm liếm khóe miệng bò qua nửa quỳ ở trên sô pha, ngọt ngào nhu nhu mà gọi một tiếng: "Chồng ơi ~" còn chủ động sáp lại gần sóng mũi cao của Tôn tiên sinh ti tỉ một chút.
Tôn Ngộ Không dùng sức chặn lại cái miệng đang chu lên, vuốt tóc cậu, ấn xuống: "Ngoan, cố mà làm chính em."
Lục Trầm: "......"
Tôn tiên sinh vươn đầu lưỡi hôn cậu, đứng lên: "Có chút quá ngọt, lần sau nước trái cây vẫn nên bỏ ít đường thôi."
Kẻ cắn đường như mạng Lục Trầm: "!!!!!!"
Kẻ thứ ba nếu không đuổi được, vị trí chính thất của mình sẽ càng ngày càng bi thảm, đã không có tiền, đường cũng không cho ăn.
Nếu đám ong bướm đó mà không xử lý, tất cả mọi người đều không có ngày tháng tốt lành!
Lục Trầm nghiêng đầu suy tư, nếu không thì đổi tên tài khoản QQ, rồi lại tham gia cộng đồng đó lần nữa?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện