Đại Thánh, Đừng Đánh Ta!

Chương 5: Ta vẫn luôn ở đây


trước sau

Chương 5: Ta vẫn luôn ở đây
Edit: April
Xuân đi thu tới, mưa tuyết tuôn rơi.
Lục Trầm hì hục ôm một đống vật liệu gỗ từ dưới núi leo lên.
Tôn Ngộ Không cau mày: "Ngươi rốt cuộc có tu luyện pháp thuật đàng hoàng hay không, chẳng lẽ ngay cả phép dời vật cũng không biết sử dụng?"
Lục Trầm buông xuống đống vật liệu gỗ, hai chân tê liệt mềm nhũn ngồi xuống, tay không ngừng quạt tạo gió, sau lưng mồ hôi ra một tầng mỏng, dính trên người thật không thoải mái.
Gãi đầu cười hắc hắc: "Không phải đâu, bình thường vẫn dùng được, chỉ tại mấy cái này thật sự quá nặng, vừa nãy lúc lên núi ta có dùng phép, nếu không phải tại nó quá nặng ta cần gì phải ôm nó lên."
Tôn Ngộ Không ghét bỏ nhìn cậu với vẻ mặt ta đây rất lợi hại, thật không biết nói gì.
Một lúc sau thấy cậu vẫn còn đang từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, mím môi quyết định hỏi ra nghi ngờ từ trước đến nay của mình: "Đã qua hai trăm năm, lần đầu tiên thấy ngươi thi triển pháp thuật cũng chỉ có vậy, khoảng thời gian lâu như vậy mà ngươi cũng không có chút tiến triển nào, suy cho cùng ngươi làm sao có thể thành yêu được vậy?"
Lục Trầm gãi đầu: "Kỳ thực pháp thuật của ta dùng khá tốt, thật sự là do đống vật liệu gỗ này quá nặng, ngài nhìn xem, nếu là trái táo thì ta đã làm được rồi."
Vội vàng đưa tay chỉ một cái, một trái táo tròn xoe màu đỏ rực bay lên cao ba thước run rẩy di chuyển về hướng Tôn Ngộ Không, Lục Trầm hiến bảo [1]: "Xem đi, ta đã nói là làm được mà."
[1] - hiến bảo: khoe cái mình tưởng là mới lạ.
Tôn Ngộ Không sắc mặt tối sầm, trơ mắt nhìn trái táo rơi thẳng xuống đập vào mắt phải của mình.
Lục Trầm vì hoảng sợ mà nói chuyện lắp bắp: "Ta ta ta ta thật không có cố ý", tia vui mừng lúc nãy giờ đã tiêu tán.
Dè đặt quan sát sắc mặt hóa đen của Tôn Ngộ Không, sợ bị làm thịt, cái này cũng không thể trách cậu nha, pháp thuật của cậu hoàn toàn sao chép từ Bạch Cốt Tinh, mà Bạch Cốt Tinh là ai, là người tình nguyện vì mỹ phẩm dưỡng nhan mà bỏ qua việc đút lót người của thiên đình, toàn bộ thời gian tu luyện cũng chỉ dùng để ngủ, làm đẹp và đi khắp nơi tìm kiếm phương pháp làm đẹp, pháp thuật chỉ cần có thể duy trì vóc dáng dung nhan thì sẽ tận lực mà nghiên cứu.
Tình trạng phần cứng (hardware) vốn đã không tốt, cậu lại là người từ bên ngoài đến, đối với pháp thuật thì dốt đặc cán mai, toàn dựa vào mày mò và luyện tập mới được như bây giờ.
Run lẩy bẩy nhặt trái táo lên, vẻ mặt đau khổ đưa tới bên miệng Tôn Ngộ Không: "Đại Thánh, ngài đừng tức giận mà, để ta đút cho ngài, đút thì sẽ không sợ bị đập trúng nữa."
Tôn Ngộ Không nổi đoá, vấn đề ở đây không phải là đập trúng hay không đập trúng.
Nhìn vào cái người đang hoảng loạn bất an lại còn tỏ ra không chịu thua kém, hung hăng cắn trái táo, ngay sau đó lại thấy tên đó như trút được gánh nặng mà thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thật buồn bực, người như vậy mà cũng có thể tu luyện thành yêu.
Tiện tay vứt bỏ hột táo, Lục Trầm liền bắt đầu táy máy những vật liệu gỗ kia.
Tôn Ngộ Không liếc nhẹ: "Không cần."
Trước kia Lục Trầm cũng nhiều lần mang về, vật liệu gỗ là dùng để xây dựng lều che mưa.
Tề Thiên Đại Thánh hắn mà lại cần những thứ này sao, nếu không phải tên tiểu yêu kia cứ khăng khăng bảo ngài Đại Thánh cần, cho dù ngài Đại Thánh không sợ gió thổi mưa rơi, tuyết rơi nhiều như lông ngỗng, nhưng vì ngài là Tề Thiên Đại Thánh nên thời thời khắc khắc phải chú ý hình tượng, cho dù bị đè ở dưới chân núi cũng cần phải uy phong lẫm lẫm.
Vốn là muốn giễu cợt cậu vì phải hao tốn sức giống phàm nhân leo lên leo xuống , đối với cảnh tượng ba lần bốn lượt từ trên giá rơi xuống rồi xoa xoa chỗ bị té đau xong còn có thể quay đầu lại cười với hắn, hắn cũng chỉ biết quay mặt sang hừ lạnh một tiếng.
Lục Trầm khó khăn cố định cây đinh cuối cùng, từ phía trên lều nhảy xuống, quần áo trắng tung bay, sau khi chạm đất thì một âm thanh lạ vang lên.
Tôn Ngộ Không: "..."
"Tê ~" Lục Trầm từ dưới đất bò dậy, đang chuẩn bị đi tới đưa chân trái lên liền cảm thấy không đúng lắm, hình như là gãy xương. Ngồi xổm xuống tay phải ấn giữ cổ chân tùy tiện kéo

lại cái chân bị lệch, rắc một cái liền phục hồi như cũ.
Vui vẻ từ dưới đất đứng lên chạy qua chỗ Tôn Đại Thánh, Tôn Ngộ Không dời tầm mắt, thật quá ngu xuẩn.
*****
"Tốt lắm, nghe nói ông thầy tướng số mù dưới núi bảo hai ngày nữa sẽ có mưa." Lục Trầm vỗ tay phủi bụi rồi ngồi sang một bên, ôm bọc quần áo cầm lấy cái khăn cẩn thận xoa xoa tay sau đó gặm bánh bao, thuận tiện đút cho Tôn Ngộ Không một cái.
Tôn Ngộ Không gặm bánh bao nhìn chằm chằm mắt cá chân mới vừa bị thương của cậu hồi lâu, lại nhìn về phía khuôn mặt ăn dính đầy vụn bánh, mím môi, tướng mạo người đối diện ngược lại cực kỳ diễm lệ, mị hoặc nhân tâm, chẳng qua là ... Đầu óc không được bình thường, chẳng lẽ là do chủng tộc bất đồng liên hôn rồi sinh ra?
Bên kia hình như cũng có nhiều đứa ngốc lắm? Cây khô?
Lục Trầm nuốt xuống miếng bánh bao cuối cùng, ngơ ngác hỏi: "Ngài Đại Thánh, ngài nhìn cái gì vậy?"
Tôn Ngộ Không nhìn trời một chút: "Người mù sao? Đoán thời tiết, làm sao mà đoán?"
Lục Trầm cười: "Đương nhiên là đêm xem thiên tượng, ngài Đại Thánh, xem sao là có thể thấy được..." Lời còn chưa dứt, nụ cười trên mặt cứng lại, trong miệng lẩm bẩm nói, "Nhưng mà ngài làm sao mà xem được?"
"Ây da, ta lại bị gạt một văn tiền, hai cá bánh nướng đâu, thật đáng ghét."
Tôn Ngộ Không: "..." Đây tuyệt đối không phải thuần chủng.
Bạch Cốt Tinh phong hoa tuyệt đại, xảo trá cực kỳ, thường nhất là xài yêu thuật biến ảo thành hình người dẫn dụ đàn ông, hút máu tươi của bọn họ để tu luyện, cái này... Dẫn dụ? Lừa gạt người? Không bị người ta ăn đã may rồi.
Nhưng ngài Đại Thánh cũng có lúc tính sai.
Rõ ràng, ở trong cái thế giới tràn đầy kỳ huyễn này, người mù có thể dự đoán thời tiết chính xác, hai ngày sau quả nhiên trời mưa.
Lục Trầm ngồi ở trong lều, nhìn bên ngoài mưa to như hạt châu rơi liên tục, ngắm nhìn khoảng xanh um tươi tốt ở xa xa, nhàm chán một thoại hoa thoại: "Ngài Đại Thánh, ngài còn phải ở đây bao lâu nữa."
Tôn Ngộ Không mở mắt ra nhìn cậu hồi lâu, quay mặt sang chỗ khác: "Ngươi lúc nào cũng có thể rời đi."
Lục Trầm nóng nảy, cậu chỉ là nhàm chán nên mới thuận miệng hỏi một chút, hoàn toàn quên mất đây chính là tử huyệt của Tôn Ngộ Không.
Vội vàng tiến đến bên cạnh hắn ngồi xuống, nhìn chằm chằm hắn nghiêm túc nói: "Ngài Đại Thánh ở chỗ này bao lâu ta liền ở bấy lâu."
Nói không chừng còn phải bồi các ngươi đi Tây Thiên một đoạn, dẫu sao ta cũng phải giám sát, muốn giám đốc các người ngàn vạn lần không thể lười biếng, nếu không cậu ngủ quên mất thì làm sao về nhà.
Tôn Ngộ Không yên lặng chốc lát: "Ban đầu Như Lai nói năm trăm năm, cụ thể ta cũng không rõ."
Lục Trầm bẻ đầu ngón tay: "Vậy thì cũng không lâu nữa đâu, ngài nhìn xem, ta trước khi tới đây không sai biệt lắm cũng được ba trăm năm, đến bây giờ... ." Đột nhiên kinh ngạc vui mừng hô to một tiếng, "Ngài Đại Thánh, ngài sắp có thể ra ngoài rồi."
Tôn Ngộ Không đã quen với việc cậu nhất kinh nhất sạ [2], chuyển động da mặt có chút cứng ngắc: "Chỉ có vậy mà cũng vui sao?"
[2] - nhất kinh nhất sạ: chỉ tinh thần của người ta quá mức căng thẳng hoặc hưng phấn, hành vi cử chỉ khác thường khuếch đại, khiến người ta bị dọa dẫm phát sợ. Có lúc cũng chỉ vẻ mặt cùng cảm tình đều rất phong phú cùng đúng chỗ.
Lục Trầm ngượng ngùng xoa lòng bàn tay của mình: "Cũng không có gì, ở chỗ này phụng bồi ngài Đại Thánh ta rất vui, nhưng mà dù sao đây cũng không phải chuyện chính, ngài Đại Thánh sắp thoát khỏi kiếp bị đè rồi."
Tôn Ngộ Không rủ mắt yên lặng.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện