[Đại Ngu Hải Đường] Sự Tồn Tại Tuyệt Vời Nhất

Chương 42


trước sau

Advertisement
- Triệu Tiểu Đường và Ngu Thư Hân, hai người sẽ tới phòng số 5.

Triệu Tiểu Đường nhìn thấy nụ cười gian xảo của Dụ Ngôn ở phía đối diện, không do dự mà tặng cho cô một cái lườm sắc bén.

Sau khi kết thúc phỏng vấn, đạo diễn đưa ra một nhiệm vụ, đó là chia thành 3 nhóm, mỗi nhóm 2 người, bất ngờ vào phòng tập của các thực tập sinh để động viên họ, sau đó hoàn thành một yêu cầu bất kì của các thực tập sinh đó. Vị đạo diễn không biết vô tình hay cố ý mà để cho hai người vào một nhóm, lí do ông đưa ra thì vô cùng thuyết phục, ấy là phòng tập số 5 có 2 thực tập sinh ở cả hai công ty, tiền bối tới động viên hậu bối là điều đương nhiên. Triệu Tiểu Đường lúc này chỉ muốn hỏi lại ông ta một câu, vậy Khổng Tuyết Nhi không lẽ là nghệ sĩ tự do ?

Ngu Thư Hân ngoài mặt vui vẻ, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ ý định của đạo diễn. Năm xưa việc couple của cô cùng Tiểu Đường nổi đình đám có lẽ là chuyện chính nhà đài cũng không thể ngờ tới được, tuy nhiên suốt 3 năm nay, cô và Triệu Tiểu Đường chưa hề xuất hiện bên nhau một lần nào, nếu bây giờ có thể quay chung với nhau dù chỉ là một đoạn ngắn, khẳng định cũng có thể lôi kéo thêm người xem đi.

Sau khi công bố nhiệm vụ xong, những người còn lại đều rời đi. Triệu Tiểu Đường nhìn Ngu Thư Hân, lên tiếng

- Tôi muốn đi mua một chút đồ ăn cho các em ấy, cậu nghỉ ngơi ở đây đi. Quay lại tôi sẽ tìm cậu.

- Tôi có nói tôi mệt sao ?

Ngu Thư Hân đáp lại, người này không muốn đi cùng nàng? Từ sáng đến giờ, lúc nào có máy quay, hai người vẫn luôn nói chuyện vô cùng tự nhiên, nhưng cũng không nói chuyện riêng với nhau như bây giờ, đều là cùng với cả nhóm. Nghệ sĩ là vậy, cho dù trước mắt là kẻ thù đi chăng nữa thì trước máy quay vẫn phải vui vẻ.

- Vậy là cậu muốn đi cùng tôi ?

Triệu Tiểu Đường hỏi lại.

- Tuyết Y nhà tôi có một vài thứ không ăn được, tôi chỉ là không muốn cậu mua trúng những thứ đó.

- Ý cậu là Tuyết Y vô cùng yêu thích tôi, cho nên nếu tôi mua 10 món thì cũng sẽ ăn hết cả 10 à?

Triệu Tiểu Đường trả lời, giọng điệu đã mang theo một chút trêu chọc.

Ngu Thư Hân trong lòng thầm mắng mình nhiều lần, vì cái gì trước mặt người này nàng luôn ăn nói không suy nghĩ kĩ càng như thế này chứ ? Suốt mấy năm qua, đối mặt với không ít lời bịa đặt và sự chỉ trích đến từ antifan, thậm chí là các đối tác kinh doanh, nàng đều bình tĩnh mà nói chuyện. Chỉ riêng với Triệu Tiểu Đường, nàng luôn cảm thấy EQ của mình thấp đến đáng thương.

- Nếu cậu còn tiếp tục ở đây nói nhảm thì xin mời, tôi đi trước.

Ngu Thư Hân bỏ lại một câu, sau đó xoay người rời khỏi phòng. Triệu Tiểu Đường đi phía sau, ý cười trên mặt đã thu lại, cô nhìn bờ vai nhỏ nhắn trước mặt, cố kìm lại suy nghĩ muốn ôm nàng vào lòng. Tại sao lúc đứng gần nàng thế này, gần đến mức chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào, cô vẫn cảm thấy nàng ở thật xa vậy? Hai người một trước một sau, rảo bước ra khỏi cổng tòa nhà, bóng hai người đổ dài trên mặt đất, có lúc lại như hòa vào làm một.

Ngu Thư Hân chọn một tiệm bán đồ ăn vặt gần đó, mua liền 4 hộp đủ loại thịt nướng, sau đó trang nhã đứng thanh toán, ông chủ nhìn Triệu Tiểu Đường đứng sau, liền dúi vào tay cô hai cái túi đựng đồ ăn, nhưng câu cảm ơn lại quay sang nói với Ngu Thư Hân.

- Cảm ơn cháu gái, hôm nay có lẽ tôi được về sớm rồi.

- Không có gì đâu chú, bọn cháu đi đây.

Triệu Tiểu Đường nhìn Ngu Thư Hân trả tiền xong quay lưng đi, đôi tay rảnh rỗi cũng không thèm quay lại nhìn cô một cái. Cảnh tượng bây giờ thật giống như một đôi vợ chồng trẻ đi chợ, Triệu Tiểu Đường mặc một bộ đồ tập đơn giản, hai tay hai túi đồ ăn to đùng, đằng trước là Ngu Thư Hân trong chiếc váy màu vàng nhạt, khuôn mặt trắng trẻo hồng hào dưới nắng chiều. Thẳng tới khi vào thang máy, Triệu Tiểu Đường lên tiếng

- Cậu muốn chút nữa máy quay quay được cảnh này sao?

- Cảnh gì?

- Một mình tôi xách quá nhiều đồ.

- Cậu cũng không nói tôi giúp.

Ngu Thư Hân ngang ngược trả lời, nhìn khuôn mặt cau có của Triệu Tiểu Đường, nàng cảm thấy vui vẻ, trả được mối thù bị bắt bẻ vừa rồi.

Thang máy tiến lên thêm một tầng liền dừng lại, cửa mở ra, người bên ngoài không ngờ lại là Đoàn Tiểu Vi. Cô vừa đi lấy dầu xoa bóp, thời tiết thay đổi liên tục khiến đầu gối của cô có phần đau nhức. Thấy hai người kia ở bên trong, Đoàn Tiểu Vi nở một nụ cười thay cho lời chào, tiến vào đứng một mình trong góc.

Triệu Tiểu Đường sau cuộc nói chuyện ở quán thịt thì vẫn chưa gặp lại cô, bây giờ nhìn thấy gương mặt có chút mệt mỏi ấy, trong lòng thầm cảm thấy một chút có lỗi. Cô giơ gói đồ ăn lên, nói với Tiểu Vi

- Em có muốn ăn một chút không?

- Không cần đâu, em không đói.

- Vậy em phải giữ gìn sức khoẻ.

- Có cần em xách hộ không?

Đoàn Tiểu Vi hỏi lại, có lẽ cô cũng không muốn mối quan hệ với Tiểu Đường biến thành ngại ngùng xa lạ. Triệu Tiểu Đường đúng là đã thẳng thắn từ chối cô, nhưng vẫn một lòng coi cô là bạn tốt, cô cũng nên nén nỗi buồn lại mà tiếp tục làm bạn thì hơn. Nếu để mất một người bạn như Tiểu Đường, người thiệt thòi chỉ có cô mà thôi.

- Không cần đâu, em đang mệt mà.

Giọng nói đầy quan tâm đập vào màng nhĩ Ngu Thư Hân, chút vui vẻ hiếm có ban nãy trôi đi sạch. Với người khác thì lo lắng người ta mệt, còn với cô thì bắt bẻ trêu chọc, ăn nói trống không đáng ghét.

Hai tiếng "ting ting" vang lên, cửa thang máy một lần nữa mở ra, báo hiệu đã đến tầng cần đến. Ngu Thư Hân nhanh chân bước ra trước, Đoàn Tiểu Vi đi sau liền rẽ sang hướng phòng học khác. Triệu Tiểu Đường đi cuối, hai tay vẫn xách hai túi đồ ăn lớn. Cô gọi người trước mặt

- Ngu Thư Hân

Ngu Thư Hân quay lại, cau mày

- Cậu không thể đi chậm lại à?

- Không.

Ngữ khí nàng có phần tức giận, không rõ là giận bản thân không tiết chế được cảm xúc hay giận người nào đó trò chuyện cùng cô gái khác. Triệu Tiểu Đường nghe thấy ngữ khí cộc lốc ấy, im lặng không thèm trả lời thêm.

Buổi tối, quay hình xong, cả nhóm kéo nhau đi ăn. Cũng đã rất lâu rồi mới tụ họp đông đủ, lại uống thêm một chút rượu, mọi người cơ bản đều là tranh nhau nói.

- Mà hôm nay tôi gặp Đoàn Tiểu Vi đấy, hóa ra bây giờ cô ấy trở thành giáo viên dạy vũ đạo rồi.

Hứa Giai Kì lên tiếng, cô trước giờ không nói chuyện nhiều với Tiểu Vi, nói thẳng ra thì sau khi rời khỏi show cũng không còn liên lạc nữa.

- Tiểu Vi ư ? Cô ấy thật sự rời khỏi showbiz rồi à ?

Tạ Khả Dần tiếp lời, sau đó tự nhiên nhìn sang phía Triệu Tiểu Đường. Ở đây ngoài cô ấy ra, đâu có ai chơi thân với Tiểu Vi chứ.

- Đúng vậy, em ấy rời khỏi giới giải trí 2 năm nay rồi.

Triệu Tiểu Đường rất tự nhiên trả lời, nhưng trong mắt người nào đó, lời nói ấy giống như chứa đựng rất nhiều gian tình, cái đầu nhỏ bắt đầu suy nghĩ đến việc người ở cạnh Tiểu Đường 2 năm qua chính là Tiểu Vi. Ngu Thư Hân mải nghĩ, ăn trúng miếng ớt cay, không thèm nhìn mà cầm cái cốc bên cạnh uống cạn, giọt đầu tiên vào miệng mới giật mình nhận ra đây là rượu, nhưng lại không bỏ xuống, cứ như vậy uống hết. Kết quả là khi bữa ăn kết thúc, nàng đã thật sự say đến mềm nhũn cả người. Dụ Ngôn đỡ nàng dậy, nhưng vừa thấy Triệu Tiểu Đường cũng đứng lên, liền không do dự đẩy nàng sang cho người kia

- Này Tiểu Đường, tôi đi vệ sinh, cậu dìu cô ấy ra xe đi.

Khoảnh khắc được Triệu Tiểu Đường ôm vào lòng, Ngu Thư Hân biết rõ, cơ thể mềm mại cùng mùi hương quen thuộc bao quanh khiến nàng phi thường hài lòng. Yêu cũng được, không yêu cũng được, nàng không quan tâm nữa, giờ phút này chỉ muốn dựa vào bờ vai nhỏ nhắn kia mà thôi.

Triệu Tiểu Đường nhìn Dụ Ngôn nhanh chóng biến mất sau cánh cửa, lại nhìn xuống người đang dính trên người mình, hai má hồng hồng vì rượu. Người này cả ngày nay vẫn luôn bên cạnh cô, nhưng tâm trạng thì thay đổi liên tục. Lúc thì vui vẻ, lúc thì kiêu căng, lúc lại vô cớ tức giận, ngang ngược bá đạo. Bệnh đau bao tử chắc chắn chưa khỏi, vậy mà rượu uống không hề kiêng dè. Cô khẽ nói

- Không biết tốt xấu.

Cứ nghĩ người kia không nghe thấy, vậy mà vừa dứt lời, cái đầu nhỏ bắt đầu ngọ nguậy, bàn tay nhỏ nhắn đang ôm lấy eo cô cũng buông ra, bắt đầu dùng sức muốn đẩy cô ra. Triệu Tiểu Đường bị đẩy bất ngờ, suýt chút nữa ngã. Cô giữ lấy cái tay đang làm loạn kia, cao giọng

- Cậu còn định làm loạn à? Tôi bỏ cậu ở đây đấy.

- Không cần.

Ngu Thư Hân chu chu cái mỏ, tay vẫn không ngừng đánh, nàng thà ngồi luôn ở đây cũng không thèm nhờ đến người này nữa. Tuy rằng lực đạo không lớn, nhưng Triệu Tiểu Đường rất khó khăn mới giữ lại được cánh tay kia. Cuối cùng, cô cúi xuống, bế luôn Ngu Thư Hân lên.

- Từ bao giờ cậu trở thành ngang bướng như thế này vậy? Nếu còn quậy nữa, tôi ném cậu xuống đất.

Ngu Thư Hân im bặt, khuôn mặt uỷ khuất giấu vào vai Triệu Tiểu Đường, hai cánh tay ôm cổ người kia, không đẩy ra nữa. Dù sao nàng cũng không muốn bị ném xuống giữa nhà hàng.

Vất vả lắm mới đặt được Ngu Thư Hân vào xe, Triệu Tiểu Đường ngồi cạnh, để cho nàng dựa lên vai mình ngủ. Cô lườm lườm Dụ Ngôn vẫn đang facetime với Tăng Khả Ny

- Cậu đi vệ sinh ở đây à?

- Tôi sau khi đi ra thấy cậu bế cả công chúa lên rồi thì tôi đâu còn việc gì để làm nữa.

Triệu Tiểu Đường để lại một cái nhìn hình viên đạn chon Dụ Ngôn, sau đó quay sang người đang dụi dụi vào người cô tìm chỗ ngủ thoải mái hơn. Cô nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc đang dính vào mặt Ngu Thư Hân, ánh mắt trở nên ôn nhu mềm mại, ngón tay dịu dàng lướt qua cái má bầu bĩnh, trong lòng nảy ra một suy nghĩ mông lung

"Ngu Thư Hân, có còn yêu em không?"

Khi Triệu Tiểu Đường trở về phòng đã thấy Tuyết Nhi an ổn ngủ trên giường, cô lê bước vào phòng tắm, gột rửa hết mệt mỏi của cả ngày hôm nay. Đến lúc xong mọi việc đã quá nửa đêm, nhưng cô không hề cảm thấy buồn ngủ. Triệu Tiểu Đường nằm dài trên chiếc sofa ngoài phòng khách, ánh mắt mông lung nhìn lên trần nhà.

Vừa rồi khi về đến khách sạn, Dụ Ngôn tiếp tục đẩy cho cô cõng Ngu Thư Hân lên phòng. Triệu Tiểu Đường vất vả lắm mới đặt được nàng lên giường, lại đi lấy khăn lau mặt, đắp chăn cho nàng xong mới rời đi. Dụ Ngôn đứng một bên nhìn cô ân cần chăm sóc, liền hỏi một câu rằng cô vẫn yêu Ngu Thư Hân phải không? Triệu Tiểu Đường không trả lời, toan rời đi, Dụ Ngôn lại một lần nữa lên tiếng

- Tiểu Đường, Hân Hân vẫn luôn nhớ tới cậu.

- Vậy sao?

- Người yêu cậu có thể có rất nhiều, nhưng người yêu cậu và cậu cũng như vậy thì chỉ có một thôi. Tôi luôn cảm thấy 3 năm là đủ dài để thử thách rồi. Cậu cũng đừng giận cô ấy nữa.

- Dụ Ngôn, tôi chưa bao giờ giận được cô ấy. Cảm ơn cậu.

Có lẽ tất cả mọi người biết chuyện đều cho rằng cô vì ngày đó nhìn thấy nàng cùng Chu Triều Dương mà chia tay, cô trẻ con hoặc thậm chí tình cảm chưa đủ vững vàng, không chịu nghe nàng giải thích, liền nhanh chóng nói ra lời từ biệt. Chẳng có ai biết được cuộc gặp mặt giữa cô và mẹ của Ngu Thư Hân ở sân bay Thượng Hải vào ba năm trước.

Triệu Tiểu Đường buông một tiếng thở dài, nhắm mắt, từ từ chìm vào giấc ngủ.

________________________________

Chào mọi người,

Khoảng 2 tháng tới đây, công việc của mình có thay đổi nên khá bận, vậy nên 1 tuần mình sẽ up chương mới vào thứ 5 và chủ nhật. Lúc nào rảnh rỗi hơn thì có thể thêm một ngày nữa, hy vọng mọi người hiểu cho mình, sự thay đổi này cũng là bất đắc dĩ, để chất lượng từng chương được đảm bảo nhất.

Rất xin lỗi các bạn đã nhắn tin cho mình mà mình chưa trả lời, truyenwiki1.com của mình bị lỗi một chút nên giờ mới đăng nhập lại được.

Cảm ơn và chúc các bạn một cuối tuần vui vẻ.

Ấu li geiii ????

Truyện convert hay : Đệ Nhất Người Ở Rể

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện