Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác

Chương 35


trước sau

Advertisement
Mấy ngày nữa là lập đông, lớn nhỏ gì thì cũng là ngày hội, lại vừa lúc phá an xong, Triệu thẩm liền bắt tay mua sắm, dự định hai ngay sau sẽ cho mọi người ăn sủi cảo đoàn viên

Đối với người phương bắc, sủi cả là đại biểu cho cát tường và đoàn viên, chỉ cần là ngày lễ liền gói sủi cảo ăn

Yến Kiêu rảnh rỗi, tìm Triệu thẩm nói chuyện, thuận đường cùng nhau đi chợ mua thức ăn

"Trời lạnh quá" Gió không quá lớn nhưng bầu trời lại xám xịt một mảnh, nhìn là thấy lạnh, Yến Kiêu theo bản năng rụt cổ

Triệu thẩm hà hơi trêи tay, cười nói "lập đông mà. Cũng nên hạ tuyết rồi, tuyết lành báo hiệu một năm bội thu, nếu hạ mấy trận, năm sau thể nào thu hoạch cũng tốt" Lại hỏi Yến Kiêu "quê nhà của Yến cô nương vào đông cũng hạ tuyết sao? Ta nghe nói người phía nam cả đời đều không thấy tuyết ah"

"Ta cũng là người phương bắc. Lúc nhỏ còn thấy tuyết rơi nhiều, về sau càng lúc càng ít, thường chưa rơi xuống mặt đất đã tan"

Triệu thẩm kinh ngạc "tuyết còn có thể mỗi năm mỗi ít sao?"

Yến Kiêu thở dài "đúng vậy. Nói tới rất phức tạp, không nhắc còn hơn" Khí hậu toàn cầu biến đổi há có thể dăm ba câu là giải thích rõ, cũng không biết mùa đông ở Bình An huyện sẽ là quang cảnh thế nào

Hai người nói nói cười cười, bất tri bất giác liền đến chợ bán thức ăn

Nhân khẩu nha môn cố định lại dùng nhiều, nên mấy thứ như gạo, rau xanh...đều có người đưa tới cửa, hôm nay Triệu thẩm đi chợ cũng chỉ để mua gia vị.

Nhắc tới chuyện này, nàng lại thẹn thùng "trước kia ta cũng không dùng mấy thứ này, từ khi cô nương đến, ta theo học nghề, lúc này mới biết dùng đến" Nhìn hàng gà vịt phía xa, nàng nói tiếp "gà này thật mập"

Lão bản liền cười nói "thẩm thẩm ánh mắt thật tinh, gà nhà ta được nuôi dưỡng tốt, thức ăn còn chú ý hơn người nên rất mập lại mềm"

Triệu thẩm bắt mấy con gà, cẩn thận xem xét, gật đầu nói "cũng được, chọn mười con mập nhất đưa đến cửa hông phía sau nha môn, sẽ có người nhận hàng"

Lão bản vui vẻ đáp ứng, cẩn thận lựa chọn

Triệu thẩm quay sang nói với Yến Kiêu "trời lạnh, mọi người cũng nhiều ngày mệt mỏi, ta thấy có người mặt mày đều khô cứng, không chút tinh thần, vẫn nên hầm canh bồi bổ thôi"

Yến Kiêu lại đang nhìn hàng vịt ở bên cạnh đến xuất thần

Triệu thẩm thanh toán tiền gà, theo ánh mắt nàng nhìn qua "cô nương muốn ăn vịt? Cũng không biết cách làm thế nào?"

Thịt vịt có vị tanh, xử lý không tốt thì cả nồi thịt đều bị hủy, bá tánh bình thường không có tâm tư xử lý việc này, cho nên vẫn ăn thịt gà nhiều hơn.

Yến Kiêu không lên tiếng, chỉ nuốt nước miếng, ánh mắt sáng lên. Có lẽ động vật đều có trực giác bẩm sinh khi bị tử vong uy hϊế͙p͙, mấy con vịt trong lồng liền run lên, sau đó điên cuồng kêu cạc cạc. Mấy ngày kinh nguyệt, nàng bị lăn lộn đến thảm, không thể động, còn phải ăn kiêng, cuối cùng những ngày này cũng đã qua, nhất định phải bồi bổ lại

Thấy nàng mua tới mười con vịt, Triệu thẩm vội hảo tâm nhắc nhở "cô nương, nhiều vịt như thế, ăn không hết đầu, mà nếu để nuôi thì càng nuôi càng ốm. Ở đây ngày nào cũng bán vịt, khi nào muốn mua cũng được"

Yến Kiêu lại tự tin nói "không sao, ta chỉ làm vài món ăn vặt, còn lại thì hong gió, không sợ hư, có thể để giành ăn từ từ"

Cũng đã lâu nàng chưa ăn thức ăn hong gió, cũng đã sắp lập đông, làm nhanh thì cuối năm là có cái ăn rồi. Nàng rất thích loại thịt khô tư vị thuần hậu này, khi còn nhỏ thường cùng bà ngoại làm gà vịt, lạp xưởng và ít thịt khô, treo đầy trêи giá. Nhưng sau này lớn lên, chung cư điều kiện hạn chế, không thể làm được. Lúc này thì khác, nàng có sân viện, còn rất lớn, mái hiên cùng xà nhà kia, treo cái gì cũng tiện. Gà vịt ướp xong đem phơi, sẽ teo lại, hai mươi ngày là được nhưng những miếng thịt khô lớn thường phải mất đến một hai tháng, nghĩ tới liền thấy thèm.

Yến Kiêu vui vẻ trả tiền, gọi người hỗ trợ giết vịt nhổ lông, máu vịt đều thu lại, mang về để tự mình xử lý

Thấy nàng mang theo nhiều con vịt trụi lông trở về, Nhạc phu nhân lúc đầu hoảng sợ, khi biết được sự tình liền đau lòng nói "ngươi thật là, khó có lúc rảnh, cũng không chịu nghỉ ngơi"

Yến Kiêu cười đáp "trời sinh mệnh lao lực, rảnh rỗi vài ngày liền thấy cả người không dễ chịu"

Đúng lúc này Bàng Mục từ ngoài đi vào, nghe vậy, liền hỏi "cái gì không dễ chịu?" Liếc mắt nhìn thấy mấy con vịt, lại hỏi "đây là muốn làm gì? Nhiều như thế, ngươi đủ mệt ah" Vừa nói vừa kéo cái ghế ngồi xuống đối diện nàng "ta sức lực lớn, cần chặt chém gì không?"

Ghế nhỏ, thân mình hắn lại lớn, ngồi xổm xuống, hai đầu gối quá vai, co rúc thành một đoàn, khiến Yến Kiêu không nhịn được cười, đáp lời "cũng không có bao nhiêu, ngươi không quấy rầy ta thì trong chốc lát là xong ngay thôi" vừa nói vừa, vừa vung tay, mười cái đầu vịt đều rời cổ

Bàng Mục cảm thấy lạnh cả người, không hổ là ngỗ tác, động tác chuẩn lại tàn nhẫn

Vì chuyện lần trước, quan hệ của hai người lại thân cận hơn nhiều, thấy hắn không có ý rời đi, Yến Kiêu liền dứt khoát sai sử "vậy ngươi mang mấy cái này đi rửa giúp ta đi"

Bàng Mục vui mừng làm theo

Lão thái thái nhìn thấy, vui mừng không thôi, lặng lẽ trở về phòng

Bàng đại nhân rửa sạch đầu vịt lại tới cổ vịt, tuy vụng về nhưng vô cùng nghiêm túc, còn bị Yến cô nương kiểm tra, chê hắn rửa miệng vịt chưa sạch, bắt phải làm lại

Khi Tề Viễn đi tới, nhìn thấy đại nhân nhà mình chổng ʍôиɠ ở cạnh giếng rửa cổ vịt, hắn không khỏi nháy mắt mấy lần, sợ mình nhìn lầm, lại nghĩ tới quân địch từng bị Bàng Mục giết chết, lúc này thấy hắn nghiêm túc rửa cổ vịt không biết có tức mà chết thêm lần nữa hay không.

Tề Viễn còn đang suy nghĩ viển vông, Bàng Mục đã phát hiện ra hắn liền sung quân "ngươi nhổ lông trêи cánh vịt lần nữa đi" Yến cô nương nói ngoài chợ làm lông vịt không sạch, để lại rất nhiều lông con, sẽ ảnh hưởng đến hương vị món ăn

Sau đó, trong viện lại thêm một người chổng ʍôиɠ nhổ lông vịt

Tề Viễn cảm thấy rửa cổ vịt rất tốt, đâu như lông vịt vừa nhiều vừa nhỏ, hắn trừng mắt nhổ lông đến hai con mắt chua xót không chịu nổi. Hắn chớp chớp hai mắt, vô cùng thành khẩn nói "đại nhân, rửa cổ vịt thực sự tổn hại uy nghiêm của ngài, để ta làm đi"

Bàng Mục khinh thường liếc hắn một cái "ta đã rửa xong rồi, ngươi tới cái rắm"

Tề Viễn ngẩng đầu, thấy trước mặt đại nhân nhà mình nào là mề vịt, gan vịt, liền sửa lời "mấy thứ này càng không thể để ngài làm, để ta đi"

Bàng Mục chần chờ một lát, sau đó đẩy cái chậu cho hắn "vậy được"

Tề Viễn đại hỉ, đang muốn đổi tám con vịt chưa nhổ sạch lông cho hắn, lại thấy Bàng Mục đứng dậy, dùng bàn tay đầy mùi vịt vỗ lên vai hắn, vui sướиɠ nói "lão Tề, ngươi hiểu chuyện nha" Nói xong còn đi đến bên cạnh Yến Kiêu, thoải mái nói "lão Tề nói mình ăn chùa đã lâu, trong lòng vô cùng bất an nên ôm hết mọi việc vào mình, vậy ta làm gì bây giờ?"

Tề Viễn...ta muốn phản bội, dĩ hạ phạm thượng có được không?

Yến Kiêu kinh ngạc nhìn qua "vậy sao?Vất vả cho Tề đại nhân rồi"

Tề Viễn...Sau đó, nhìn đại nhân nhà mình bị đuổi đi nhóm lửa, hắn sảng kɧօáϊ cười to

Yến Kiêu cũng thẹn thùng cười "Tề đại nhân khách khí, khó có lúc đến đây giúp một lần lại cao hứng đến vậy"

Tề Viễn...

Dù thế nào, Tề đại nhân trước giờ luôn là người uy tín, đã nhận việc thì sẽ nghiêm túc hoàn thành, nhổ lông tới con vịt thứ ba đã tìm ra bí quyết, nâng tay giơ cao con vịt, lập tức những cái lông dưới lớp da vịt liền không chỗ che giấu. Tư thế tiêu sái đó là cảnh đẹp ý vui nói không nên lời

Tề Viễn cũng cảm thấy đắc ý, khoe khoang "việc này đại nhân chưa chắc làm được"

Đã nhiều năm không nhóm lửa, Bàng Mục bị khói hun đầy mặt, nghe thế liền nhặt lấy một cọng lúa mạch, ném vào ót hắn. Cho ngươi nói nhiều này, cho ngươi chỉ có khả năng này

Yến Kiêu "hôm nay sao không thấy Đồ đại nhân và Liêu tiên sinh?"

Bàng Mục cười đáp "thư nhà từ trong kinh gởi đến, hai người đều đang xem"

Yến Kiêu nhớ lúc trước bọn họ đã nói, gia quyến của Liêu Vô Hà đều ở kinh thành, hình như hai năm nữa trưởng tử sẽ tham gia khảo thí. Còn Đồ Khánh là người duy nhất trong bọn họ, xuất thân danh mô thế gia, hắn còn trẻ, độc thân lại bôn ba bên ngoài như thế, cha mẹ ở nhà nhất định sẽ rất nhớ mong

Ai ngờ Tề Viễn cười rộ lên, nói 'chưa chắc là cha mẹ"

Yến Kiêu hiếu kỳ "là huynh đệ tỷ muội sao?"

Tề Viễn cười ha ha "cũng có thể là muội muội, còn là tình muội muội nha"

"Bớt nói bậy đi" Bàng Mục mắng hắn, sau đó giải thích với Yến Kiêu "lão Đồ có một vị hôn thê thanh mai trúc mã, lúc trước tính đánh giặc xong thì thành hôn, nào ngờ hắn ở quan ngoại hai năm, sau khi trở về lại ngựa bất đình đề cùng ta tới đây, thường xuyên qua lại nên trì hoãn"

Yến Kiêu cảm thán "cũng quá lãng mạn nha" Không ngờ Đồ Khánh cả ngày đen mặt, bày ra bộ dáng lãnh ngạnh lại là hoa đã sớm có chủ

"Lãng cái gì?" Bàng Mục năng lực học hỏi cao, chỉ là không rõ nghĩa

"Không có gì quan trọng" Yến Kiêu xua tay, hứng thú hỏi "hôn thê của Đồ đại nhân bao nhiêu tuổi? Đẹp lắm phải không? Bọn họ hiện chia cách hai nơi, khi nào mới có thể thành thân chứ"

Bàng Mục đột nhiên phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng 'Yến cô nương, ngươi hình như rất coi trọng dung mạo?" Lần trước là Liêu Vô Hà và phu nhân hắn, giờ ngay cả vị hôn thê của Đồ Khánh cũng vậy, quan trọng nhất là hai người sau đều là nữ

Yến Kiêu không chút do dự gật đầu, hai mắt sáng lên 'chẳng lẽ ngươi không thích người lớn lên cảnh đẹp ý vui sao?" Tâm hồn đẹp đương nhiên quan trọng nhưng nếu bề ngoài cũng đẹp, vậy chẳng phải càng thêm hoàn mỹ

Bàng Mục gật đầu "lòng yêu cái đẹp, ai cũng có, nếu ta nói không thích thì là nói dối" Nhưng hiện hắn nghĩ đến vấn đề khác quan trọng hơn, hạ thấp giọng, tâm tình phức tạp hỏi "Yến cô nương, như vậy ngươi thấy ta cũng... hay là..."

Yến Kiêu sửng sót, bật cười, cũng họ theo hắn, nhỏ giọng đáp "ngươi cũng đẹp, các ngươi đều đẹp"

Bàng Mục liền cảm thấy trước mắt sáng ngời, mặt mày đều giãn ra, nhịn không được đưa tay sờ mình mình, tuy rằng với kết quả "bằng mặt mà thắng" có chút ngoài ý muốn nhưng cảm giác...cũng không tệ

Tề Viễn căm hận quay mặt đi: khi dễ lão tử một người cô đơn phải không?

Được một lát, Liêu Vô Hà đi tới, cười nói "ta còn nói sao một người hai người đều có đi mà không về, thì ra đều bị bắt sung quân"

Trời lạnh, hắn là văn nhân, thể chất yếu hơn đám người Bàng Mục lại hợp với kiện áo bông mỏng thêu chim hạc trêи tay áo, khi đi, vạt áo tung bay, phiêu dật tuấn mỹ

Yến Kiêu vội lau ghế, còn tự tay lót đệm trêи ghế, pha trà mời hắn 'Liêu tiên sinh, mau ngồi đi. Tiên sinh có lạnh hay không, muốn thêm cái lò sưởi tay không?"

Liêu Vô Hà cười ngồi xuống, ung dung tiếp nhận ly trà "ta không yếu ớt đến vậy, đa tạ ý tốt của cô nương"

Hai công nhân liếc mắt nhìn nhau, sinh ra cảm giác đồng bệnh tương liên: đều là người sống, đãi ngộ lại khác nhau quá xa

Yến Kiêu cười nói 'vừa nghe nói Liêu tiên sinh nhận được thư nhà, sao lại rảnh mà đến đây?"

Yến Kiêu cười nói: "Vừa mới nghe nói Liêu tiên sinh tiếp thư nhà, sao còn có rảnh lại đây?"

Liêu nhấp một ngụm trà, đáp "đã viết hồi âm, vốn định tìm đại nhân nói chuyện, không ngờ đều ở chỗ này"

Yến Kiêu thổn thức "tiên sinh cùng thê nhi lại cách xa hai nơi, thật là vất vả"

Hai công nhân không tiếng động kêu rên: chúng ta cũng mệt mỏi

"Đang muốn nói đến việc này" Liêu Vô Hà đặt chén trà xuống, nói với Bàng Mục đang nhóm lửa trong phòng bếp "đại nhân, chuyến kinh cùng hai đứa nhỏ năm nay muốn đến đoàn viên cùng ta, có được không?"

Bàng Mục cao hứng thay hắn, lập tức ném thanh củi xuống, đi ra nói "đây là chuyện tốt, tiên sinh cần gì khách khí như vậy. Chỉ sợ hôn thê của lão Đồ cũng là một mãng nha đầu, nghe được tiếng gió, nhất định sẽ không chịu chờ. Nếu đã như thế, chi bằng mua luôn hai tòa tam tiến viện đối diện nha môn rồi mở thông cửa, sau này tẩu phu nhân bọn họ tới cũng có chỗ an trí, tiên sinh sống ở đó, vừa thuận tiện vừa an toàn" Nha môn dù sao cũng nhỏ hẹp lại hỗn độn, tẩu phu nhân là tiểu thư xuất thân khuê các, hành lý và tùy tùng sẽ không ít, không thể để bọn họ ngàn dặm xa xôi đến lại chen chúc ở nơi này

Liêu Vô Hà vô cùng vui vẻ, vội đứng dậy cảm tạ

Tề Viễn "tiểu tử Gia nhi hẳn đã mười một tuổi rồi phải không? Lần trước gặp, ta thấy Trăn nha đầu đã là mỹ nhân phôi, e là nay đã cao hơn rất nhiều"

"Tiên sinh và tẩu phu nhân là thần tiên quyến lữ, tài mạo song toàn, con cái tất nhiên là trò giỏi hơn thầy" Hiển Bàng Mục rất tôn sùng vì tẩu phu nhân này, khi nói những lời này, không chút miễn cưỡng

Liêu Vô Hà chắp tay khiêm tốn "quá khen, quá khen" Tuy vậy nhưng hai mắt cười híp lại, không giấu được vẻ tự đắc

Đến khi Yến Kiêu cho đầu cổ cánh vịt đã ướp cay vào nồi, cho vào nồi thì Đồ Khánh cũng khoan thai đi tới, bổ khuyết chỗ trống còn lại

"Mùi gì thế?" Đồ Khánh vừa nói xong liền hắt xì bảy, tám cái, nước mắt lưng tròng

Tề Viễn vỗ đùi, vui sướиɠ khi người gặp họa "cái mũi của lão Đồ, lúc cần sử dụng thì rất tố, khi khó chịu cũng đặc biệt khó chịu nha"

Có lẽ vì nhận được thư của hôn thê, tâm tình của Đồ Khánh rất tốt, hiếm khi không đánh người, tự tìm chỗ ngồi xuống, liền nói hôn thê hắn muốn tới đây ăn tết "dã nha đầu kia, không nói trước một lời, chỉ nói sẽ cùng tẩu phu nhân đến đây, e là phải khiến mọi người thêm phiền toái" Khi nói những lời này, vẻ mặt hắn rất ôn nhu, hiển nhiên là cũng rất chờ mong

Bàng Mục đương nhiên không ý kiến, còn tán thành "như vậy cũng tốt, hai nhà đi cùng nhau có thể chiếu ứng cho nhau"

Tề Viễn gật đầu "đúng vậy, tẩu phu nhân là khuê tú, hai hài tử còn nhỏ, đi xa nhà khó tránh khỏi cần người quan tâm. Bạch nha đầu lại là mạnh mẽ, xuất thân võ tướng thế gia, có võ công, tùy tùng bên cạnh cũng đều là người đáng tin cậy, bọn họ đi cùng nhau, thật không thể tốt hơn"

Yến Kiêu tò mò hỏi "Bạch gia cô nương mà ngươi nói là hôn thê của Đồ đại nhân sao?"

Đồ Khánh gật đầu, còn chủ động nói chuyện "nàng là ấu nữ của Bạch lão tướng quân, ở trêи có ba ca ca, từ nhỏ cùng nhau giơ đao múa kiếm, to gan lớn mật, không biết chữ sợ viết thế nào" Nói tới đây, hắn bật cười, nói với Yến Kiêu "nếu nói tới thì có lẽ hai người có thể ở chung với nhau" Gần đây hắn bắt đầu tiếp nhận Yến Kiêu, phần vì nàng có bản lĩnh, phần vì hắn phát hiện tính cách và tác phong hành sự của nàng rất giống hôn thê của mình, yêu ai yêu cả đường đi, cảm thấy lai lịch của nàng không có phức tạp như đã từng nghĩ

Yến Kiêu cười đáp "vậy càng tốt" Nàng còn chưa từng gặp qua tiểu thư khuê các

Khó có khi Đồ Khánh nguyện ý nói nhiều, Yến Kiêu lại hứng thú bừng bừng hỏi "nghe nói Bạch cô nương và ngươi là thanh mai trúc mã?"

Đồ Khánh không phủ nhận "nhà ta nhiều quan văn, chỉ có ta thiên về võ, tổ phụ liền mang ta đến gặp Bạch lão tướng quân bái sư, khi đó Bạch gia tam ca và nàng cũng ở đó, thường xuyên qua lại liền thân thiết"

Yến Kiêu nga một tiếng, quay sang hỏi Liêu Vô Hà "vậy Liêu tiên sinh và phu nhân quen biết nhau thế nào?" Tài tử giai nhân, dưới trăng trước hoa, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy kϊƈɦ động

Nhưng ba người kia nghe nàng hỏi liền cười rộ lên, ngay cả Liêu Vô Hà cũng mặt đầy ý cười

Thấy bọn họ chỉ cười mà không nói, Yến Kiêu càng thêm tò mò, nhìn Liêu Vô Hà

Liêu Vô Hà chắp tay, ngữ khí có chút khoe khoang "kẻ hèn bất tài, chỉ là Thái Sơn đại nhân tuệ nhãn thức châu, bảng hạ liền bắt rể, thúc đẩy một đoạn nhân duyên"

Yến Kiêu sửng sốt, sau đó cũng cười rộ lên. Trước kia chỉ xem qua phim ảnh, không ngờ lại có thật

Thấy Liêu Vô Hà chủ động nói, Bàng Mục mới kể cho Yến Kiêu nghe: Liêu Vô Hà tuổi trẻ đã tài danh lan xa, vừa trúng Giải Nguyên đã bị nhạc phụ đại nhân để ý, chỉ là thế gian không thiếu người tài, lão nhân gia hắn cũng chỉ là âm thầm quan sát. Sau Liêu Vô Hà lại trúng Hội Nguyên, thanh danh lan đến trong kinh, hắn lại nhập kinh, bằng một Luận thiên phú và cái lưỡi nở hoa sen mà quét ngang thiên hà, nổi bật vô song. Nhạc phụ nhân đại nhâ của hắn vô cùng cao hứng, còn cố ý tình cỡ gặp gỡ vài lần, thuận tiện khảo hạch, càng nhìn càng vừa lòng, còn lén dẫn khuê nữ của mình đi cùng. Liêu Vô Hà cũng không phải kẻ ngốc, qua lại năm bảy lần liền hiểu ra, hắn và thê tử đều có cảm tình với nhau, vì thế ngày yết bảng, nhạc phụ đại nhân đã sớm sai thị vệ bao quanh hắn, chỉ đợi thứ tự công bố, Liêu Vô Hà cũng rất phối hợp, dưới sự bảo vệ của các thị vệ liền tới cửa cầu hôn. Nhạc phụ đại nhân của hắn còn nói, dù hắn không gặp khuê nữ nhà mình trước thì lão nhân gia cũng sẽ trực tiếp bắt người, chỉ băng hắn ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, có thể bớt chịu đau khổ mà mọi người cũng bớt chút sức lực

Yến Kiêu nghe xong, cười to không ngừng, sau đó đi lấy cổ vịt đầu vịt cho mọi người, vừa ăn vừa nói chuyện, tuy không lịch sự nhưng lại rất hưởng thụ. Nàng cố ý làm khẩu vị cay ngọt, hơi tê dại, không tính quá cay, độ thích ứng cao. Ngay cả Đồ Khánh không thể ăn cay cũng ăn không ít, môi miệng sưng đỏ cả lên, còn ôm riết cái cổ vịt không buông, tuyên bố nhất định phải móc được tủy sống bên trong ra. Liêu tiên sinh lại thích đầu vịt, ăn liền ba cái, còn lấy việc hút được não vịt làm vui, cười ha hả, làm vài câu thơ

Yến Kiêu khϊế͙p͙ sợ, vậy mà cũng làm được? Ăn vịt cay ngọt liền có thể làm thơ, tài tử các ngươi đều bình dân vậy sao?

Tề Viễn nhỏ giọng nói thầm "ăn cái gì bổ cái đó, Liêu tiên sinh vốn nói hay, giờ ăn đầu vịt cổ vịt, càng là ý tứ phu trào, chỉ sợ ngày sau còn viết ra một tập thơ lớn"

Mọi người đều nhìn hắn: ngươi cũng có mặt mũi nói người khác?

Mọi người vừa ăn vừa nói giỡn, nháy mắt đã một canh giờ trôi qua, lúc này mới rời đi, nhưng còn chưa đã thèm, lúc đi còn mang theo bao lớn gói nhỏ

Bàng Mục theo thường lệ dừng lại, đợi mọi người đi hết, mới từ trong lồng ngực lấy ra một cái tráp khảm trai đưa cho Yến Kiêu

Yến Kiêu cười nói 'đây là xem như tiền cơm?"

Bàng Mục cười nói "xem như vật quy nguyên chủ đi"

Yến Kiêu mở tráp, tươi cười trêи mặt nở rộ "đa tạ" Bên trong là vòng tay đã bị đem đi cầm. Thật ra lúc nàng nhận được lương đã đi chuộc, nhưng vòng tay lại bị người khác mua mất, không ngờ lại ở trong tay Bàng Mục

"Lúc trước ta..."

Bàng Mục chưa kịp nói rõ sự tình, Yến Kiêu đã cắt ngang "không cần giải thích, ta hiểu"

Nàng ngắm nghía vòng tay, giống như một phần thiếu hụt của cơ thể đã trở về, vui mừng không nói nên lời "đại chiến liên tục mấy năm mới ngừng, ta lại đột nhiên xuất hiện, lai lịch không rõ, thân phận đầy nghi vấn, các ngươi không hoài nghi mới lạ"

Bàng Mục thở phào "ngươi hiểu thì tốt" Lại ôn nhu nói "hi vọng nó có thể giúp ngươi an ủi nỗi nhớ người nhà"

Hắn vậy mà lại ghi vào lòng, Yến Kiêu cười đáp "đa tạ, ta rất cao hứng"

Thấy nàng vui vẻ, Bàng Mục cảm thấy công sức mình bỏ ra không uổng phí, lại như làm ảo thuật mà móc từ trong ngực ra một cái hộp nhỏ thon dài

Yến Kiêu bật cười 'trêи người ngươi rốt cuộc ẩn giấu bao nhiêu đồ vật?"

Bàng Mục hai mắt lóe lên, giang tay về phía nàng "cô nương có thể tự mình lục soát"

Yến Kiêu duỗi tay "lần này là gì? Ta không nhớ rõ mình còn vật thứ hai để ngươi trả lại"

"Hôm kia ta thực sự càn rỡ, coi như nhận lỗi, mong ngươi nhận lấy"

Là một cây ngọc trâm tinh xảo, đầu trâm dùng ngọc tạo thành hình hoa lan, thân là bạc nguyên chất, vô cùng tao nhã lịch sự

"Tình cờ thấy, cảm thấy rất xứng với ngươi' Bàng Mục liếc nhìn nàng, vội vàng bổ sung "Bình An huyện chỉ là địa phương nhỏ, không có đồ vật quý báu gì, ngươi mang tạm đi, trâm bạc còn có thể nghiệm độc" Chưa bao giờ nhọc lòng vì mấy việc vặt cho cô nương gia, hắn cũng không biết nói cái gì

Yến Kiêu bật cười. Nhiều loại độc vật cổ đại đều tích tụ trong thân, mà bạc lại trùng hợp sinh ra phản ứng với chúng, cho nên cũng có thể xem như công cụ nghiệm độc nhưng tới thời hiện đại, vô số chủng loại độc vật ra đời, có thể phản ứng với bạc lại rất ít, cho nên dần dần ít được dùng tới. Nàng thoải mái hào phóng cài trâm lên đầu, còn giơ tay sờ sờ

Bàng Mục không đợi nàng hỏi, ánh mắt nhu hòa, chủ động khẳng định "đẹp"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện