Đại Đạo Vô Thiên

Sinh tử chỉ là trong cái chớp mắt


trước sau

Advertisement



Lạc Khôi dốc rỗng Cổ Mạch Các, để cho Mạch Trần Phu mang đi mười hai bức tranh cùng số điển tịch, chính hắn lại chọn nơi này lần nữa cắm xuống Cổ Mạch Các.

Tân sinh thi đấu còn hai ngày, hắn muốn tranh thủ khoảng thời gian này sắp xếp chu toàn, ít ra phải nghiên cứu lấy Thuỷ độn cùng Thuỷ pháp. Còn có, Cửu Dương Quyết hắn cũng nên nhìn một chút, chỉ với Phá Nội Dị Thức cùng bẻ gãy chân khí, con bài của hắn thật sự quá ít.

Hắn không có lo lắng tân sinh thi đấu không đoạt xuống danh ngạch, toan tính những thứ này phần lớn là nhìn ở Trùng Động quá nguy hiểm mà chuẩn bị, một khi hắn xem nhẹ vấn đề, rất có thể hắn sẽ không có cơ hội trở ra.

Lạc Khôi đem tất cả đồ vật trong nhẫn trữ vật cũ nhét vào tầng hai Cổ Mạch Các, hắn lựa chọn tầng một làm nơi tu luyện của mình.

Cầm đến cuốn Thuỷ pháp, Lạc Khôi lật ra xem, bên trong có đoạn pháp quyết rất lạ.

Muốn học Thuỷ pháp, chỉ cần một giọt nước. Muốn hành Thuỷ pháp, bắt buộc vô thuỷ.

Chân khí dẫn đến Tuyệt Mạch, đoạn vòng dẫn lại Tuyệt Mạch, đi Tuyệt Mạch, quyết cũng là Tuyệt Mạch.

Mạch Trần Phu từng nói Thuỷ pháp cùng Thuỷ độn của Cổ Mạch Môn rất đặc thù, so với thuỷ pháp của Cửu Long mạch không giống, chỉ sợ nằm ở lý giải về thuỷ.


Đừng nhìn mọi con nước là giống nhau, bởi vì thuỷ có hung hãn cũng có dịu êm, có thể trên trời phủ xuống, cũng có thể len lỏi trong mạch sâu, nhưng nếu là xét đến cốt lõi của nó, là cái gì?

Thuỷ, suy cho cùng cũng chỉ là một thuộc tính trong thiên địa, cùng với hoả, mộc, kim, thổ, phong, lôi, băng, quang, ám tạo dựng nên thế giới này, thiếu bất cứ thuộc tính nào, thế giới theo đó liền mất cân đối.

Cách hiểu là như thế, nhưng kể từ khi tiếp nhận Khởi Tuyền Nguyên Thuỷ, Lạc Khôi không cho rằng các thuộc tính khi đặt lên bàn cân thì giống như nhau. Thế giới vật chất nhiều vô số, khoảng không càng không thể hạn định, nhưng có mấy địa phương có thể sinh tồn được?

Sinh tồn lấy thuỷ mà định, sinh cơ lấy thuỷ làm nền, giống như thế giới của hắn, cái diễn sinh đầu tiên là một giọt nước, tuy nó chưa thành hình, nhưng đó vẫn là cội nguồn, là gốc rễ của vạn vật về sau.

Vũ trụ này cũng giống như vậy, có một trong ba mạch nước khởi nguồn hoà nhập vào mới được như ngày hôm nay, cho nên bản chất của thuỷ không chỉ dừng lại ở một thuộc tính, nó là nền móng cho sự sống.

Nền móng cho sự sống?Quảng Cáo

Lạc Khôi thầm đọc lại pháp quyết, hắn hiểu vì sao khi học Thuỷ pháp chỉ cần một giọt nước, nhưng khi thi triển ra lại bắt buộc không có nước. Nguyên cớ đều nằm tại Tuyệt Mạch kia.

Nhân loại có tất cả một trăm kinh mạch, trong đó có 81 Thốn Mạch, 18 Xích Mạch nhưng chỉ có duy nhất một Tuyệt Mạch.

Tuyệt Mạch có thể nói là tử huyệt của con người, đa phần tu sĩ khi vận hành công pháp đều không dám đưa chân khí đi qua Tuyệt Mạch, bởi khi chu thiên có sai lầm dẫn đến Tuyệt Mạch bị tổn thương, đó là tử kỳ trốn không được.

Thuỷ pháp này của Cổ Mạch Môn quả thật khác biệt, nó chỉ dùng duy nhất một mạch để dẫn động chân khí từ đan điền đi chu thiên, hơn nữa mạch này lại là Tuyệt Mạch.

Chân khí dẫn đến Tuyệt Mạch, đoạn vòng dẫn lại Tuyệt Mạch, đi Tuyệt Mạch, quyết cũng là Tuyệt Mạch.

Mặc dù Tuyệt Mạch là chết chóc, nhưng Lạc Khôi có nghiên cứu qua, cửa tử không điên nhiên sẽ khép lại cửa sinh, cửa tử có mở ra, cửa sinh mới tiếp tục bắt đầu.

Cái này nhìn như khó hiểu, nhưng nếu liên hệ với Thuỷ pháp, hành thuỷ bắt buộc vô thuỷ, không phải chính là muốn sống phải đi qua cửa tử một lần?

Trong lòng Lạc Khôi có chút hiểu rõ, hắn thu hồi Cổ Mạch Các lên thuyền, xuôi hướng ra biển.

Giữa biển mênh mông không có một bóng người, Lạc Khôi ở trên thuyền đưa tay cuốn đến một giọt nước, cùng lúc đó chân khí trong đan điền dồn dập đổ về Tuyệt Mạch, lại từ Tuyệt Mạch hoàn thành một cái chu thiên, xong đây hết thảy còn không bằng một cái nháy mắt, Lạc Khôi thân người một trận bỗng nhẹ.


Hiu, một tiếng nhẹ như gió thổi, thân hình Lạc Khôi nhẹ nhàng dịch chuyển sang ngang, chỉ là khi một thân ảnh Lạc Khôi khác đứng ở phía ngược lại, thân ảnh kia mới phai mờ xuống tới.

Lại một lần nữa động lên thuỷ pháp, Lạc Khôi có chút cao hứng, thuỷ pháp này một khi đã hiểu đến bản chất của vấn đề, cũng không khó lắm để thi triển.

Hắn không có quay về Cổ Mạch Môn, trong tay đã cầm đến quyển Thuỷ độn còn lại. So với thuỷ pháp, thuỷ độn lại thiên hướng về di chuyển ở tầm xa, có thể giúp hắn rút ngắn thời gian đi lại.

Nửa canh giờ sau, trên thân của Lạc Khôi bỗng bắn ra một giọt nước, giọt nước đi ngang, nháy mắt đã ở ngoài khoảng cách một dặm đường, mà thân ảnh Lạc Khôi theo đó biến mất, lúc xuất hiện, cũng đã rời đi vị trí cũ một dặm đường.Quảng Cáo

Thuỷ độn so với thuỷ pháp càng dễ làm đến, Lạc Khôi chỉ cần dùng chân khí vung ra giọt nước, giọt nước văng đi bao xa thì Lạc Khôi cũng đi được bấy nhiêu quãng đường.

Nếu so về chân khí, có ai dám so với dị pháp? Một ngày nào đó hắn đạt đến dị pháp 13 thiên, hắn sẽ vung được giọt nước đi bao xa?

Nghĩ đến việc này, Lạc Khôi có chút chờ mong, nếu thực lực của hắn đủ mạnh, sẽ không có khoảng cách nào sẽ làm khó được hắn.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hắn xem qua một lượt công pháp điển tịch trong Cổ Mạch Các, chỉ sợ các công pháp này đều đến từ Thủ Mạch Môn, cho nên đẳng cấp là không thể bàn cãi, nhưng hết lần này đến lần khác, cứ rơi vào tay đệ tử Cổ Mạch Môn lại trở nên tầm thường.

Mặc dù hắn luyện được dị pháp, chân khí quá đỗi hùng hậu, nhưng nếu bỏ qua chân khí dị pháp, thuỷ pháp cùng thuỷ độn đương nhiên cũng có thể làm nên chuyện, vì cớ gì Cổ Mạch Môn không thể phát uy được nó?

Đợi lần nữa trở về Cổ Mạch Môn, Lạc Khôi đã nhìn thấy Mạch Trần Phu, đứng sau hắn là một thanh niên cùng một lão già khác. Mạch Trần Phu đưa tay giới thiệu:

"Đây là trưởng lão Mạch Trần La, hạch tâm đệ tử Mạch Trần Tử. Ngày mai lên thuyền tham gia tân sinh thi đấu, bọn hắn sẽ đi cùng ngươi."

Sở dĩ không phải Mạch Trần Phu dẫn đoàn, là Cổ Mạch Môn có tính toán khác. Trùng Động mở ra, Tu Chân giới nhiều khả năng hỗn loạn, Cổ Mạch Môn muốn chuẩn bị một ít việc.

Có thể Mạch Trần La là nhận lệnh Mạch Trần Phu, nhưng Lạc Khôi vừa nhìn liền biết, Mạch Trần La thực lực cao hơn Mạch Trần Phu rất nhiều, ngay cả phong độ cũng có phần lấn trước. Còn về Mạch Trần Tử, người này tu vi đã là Kim Đan tầng năm, có điều Lạc Khôi lại nhìn ra trong mắt Mạch Trần Tử một tia sát khí.

Để Lạc Khôi bất ngờ hơn là, Mạch Trần Tử vậy mà rất thẳng thắng, nói:

"Ngươi đã đại diện cho Cổ Mạch Môn, tốt nhất là cầm về danh ngạch. Nếu là thua đài, ta sẽ đích thân lấy cái mạng rẻ rách của ngươi."

Làm một cái hạch tâm đệ tử nhưng không thể ra trận, Mạch Trần Tử đương nhiên tức giận. Càng thống hận hơn, Trùng Động kia vậy mà không mở sớm ít năm, hắn đâu cần nhìn người khác ra mặt, càng là trông chờ vào một tên ngoại nhân?


Có thể Lạc Khôi một chuỳ đánh chết Hồ Phong, nhưng không có nghĩa Lạc Khôi đáng được hắn tôn trọng, một kẻ đánh thuê sẽ không đặt lợi ích của Cổ Mạch Môn trước nhất, càng sẽ không vì Cổ Mạch Môn mà chấp nhận sinh tử.Quảng Cáo

Lạc Khôi có chút hiểu, Cổ Mạch Môn hiện tại có một tên đệ tử nhiệt huyết như Mạch Trần Tử là điều đáng quý, không chừng còn có thể vực dậy Cổ Mạch Môn đâu?

Nhưng có lẽ tia sát khí vừa rồi của Mạch Trần Tử, đã chấm dứt đi Cổ Mạch Môn hy vọng lần nữa quật khởi.

Bởi, Lạc Khôi sẽ không nhân từ với bất kỳ ai động sát niệm với mình, hắn quay sang Mạch Trần Phu, áy náy nói:

"Mạch môn chủ, thật không tiện. Đi tân sinh thi đấu có lẽ chỉ có ta cùng Mạch Trần La trưởng lão, mới có thể đi được."

Mạch Trần Phu tâm nảy một cái, muốn đưa tay bắt tới Mạch Trần Tử. Nhưng Lạc Khôi đã nói như vậy, nào có để lâu, thân ảnh hắn di động như bất động, thực lực như có như không biến đổi mà giống như không thay đổi, chỉ một cái nháy mắt mà thôi, ánh mắt Mạch Trần Tử đã trở nên tối lại.

Khép lại ánh sáng, khép lại cuộc đời.

Đứng bên ngoài Mạch Trần La là người nhìn đến rõ nhất, cả thân người hắn một trận run rẩy, hắn vậy mà nhìn thấy Lạc Khôi đồng thời sử dụng Thuỷ pháp cùng Thuỷ độn, chỉ là khoảng cách giữa Lạc Khôi cùng Mạch Trần Tử quá gần, mà tốc độ của Lạc Khôi lại quá nhanh, thoạt nhìn chính là Lạc Khôi bất động, nhưng thực chất giữa đi, và giết, và trở về chỉ là trong khoảnh khắc cái chớp mắt.

Đó là chưa kể, Mạch Trần La vậy mà bắt được thực lực của Lạc Khôi bỗng nhiên tăng vọt lên Kim Đan cảnh, cái này đồng dạng cũng là trong cái nháy mắt mà thôi, nhưng cũng đủ hắn giết đi vài cái Mạch Trần Tử.

Tốc độ này, thực lực này, cùng trang lứa ai có thể tránh thoát được?

Chỉ sợ Mạch Trần Tử đến chết cũng không biết mình chết như thế nào.





trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện