Đại Bát Hầu

Mài Mực


trước sau

Dịch & Biên: †Ares†

Phía trong Linh Tiêu bảo điện.

Quyển Liêm vội vàng đẩy cửa phòng ra, đi tới bàn trà cạnh long án, hai tay bưng mâm gỗ có phủ khăn vàng chứa ngọc tỷ của Ngọc Đế, lại thoáng chần chờ một chút.

Sau một lát, Quyển Liêm bước nhanh ra cửa phòng, nhưng không đi tới Đâu Suất cung, mà xoay người đi về một phía khác của Linh Tiêu bảo điện.

Xa xa, Quyển Liêm thấy được hơn mười thiên tướng và cha con Lý Tịnh tụ hội ở đài Điểm Tướng. Dưới đài là chừng hơn vạn quân lực.

Mỗi người ở đây tối thiểu đều có cảnh giới Luyện Thần.

Lý Tịnh nhìn thấy Quyển Liêm, vội vàng khom người chắp tay nói:

- Quyển Liêm tướng quân, đại quân đã chuẩn bị ổn thỏa, thế nhưng vệ binh gác cổng lại nói bệ hạ mới vội đi ra ngoài, chẳng hay...

Nói tới đây, Lý Tịnh nhìn tới chiếc mâm trong tay Quyển Liêm, ngẩn ra, nói:

- Quyển Liêm tướng quân mang theo ngọc tỷ là muốn đi đâu?

- Bệ hạ đang uống trà với Lão Quân tại Đâu Suất cung, mạt tướng phụng chỉ của bệ hạ mang ngọc tỷ tới.

- Sao? Bệ hạ muốn ở Đâu Suất cung hạ chỉ sao?

- Đúng vậy.

- Chuyện thế này quả là hiếm lạ.

Lý Tịnh vuốt râu, nhẹ giọng thở dài.

Quyển Liêm hơi khom người nói:

- Thiên Vương bận rộn quân vụ, mạt tướng không làm phiền nữa.

Dứt lời, cặp mắt hổ của Quyển Liêm trợn to như chuông đồng, nhìn Lý Tịnh, lại nhìn mâm ngọc tỷ trong tay mình, sau đó mới xoay người đi.

Na Tra há miệng muốn cản, lại bị Lý Tịnh níu lại.

- Phụ thân, hắn có ý gì vậy? Từ điện Linh Tiêu tới Đâu Suất cung không cần đi qua bên này mà? Còn nữa, gì mà "bận rộn quân vụ, không làm phiền nữa" chứ? Chẳng phải chúng ta muốn nhờ hắn tìm bệ hạ để sớm xuất chinh sao?

Nhìn chăm chú bóng lưng đang chậm rãi đi xa của Quyển Liêm, Lý Tịnh nhíu mày nói:

- Chỉ sợ là có biến.

- Có biến?

- Đúng.

Không chờ Na Tra kịp phản ứng, Lý Tịnh đã xoay người, hất áo choàng, hô lớn với chúng tướng phía sau:

- Toàn bộ thiên tướng cảnh giới Hóa Thần trở lên nghe lệnh, lập tức theo ta đi trước, tiếp viện Hoa Quả Sơn, không được chậm trễ!

...

Hoa Quả Sơn, chiến đấu đã tiến hành hai ngày đêm rồi.

Bên dưới ba lỗ hổng thiên võng do yêu quân tạo thành, thây đã chất thành đống. Từ xa nhìn lại, ba nơi này giống như ba ngọn núi nhỏ đang không ngừng lớn thêm lên.

Bên trong này có thi thể thiên quân, cũng có thi thể yêu quân. Nhưng càng nhiều là những thi thể tan nát đến nỗi không nhận ra nổi phe nào.

Suốt hai ngày đêm, tiếng trống trận bên phía yêu quân vẫn còn tiếp tục. Vô số yêu quái vẫn dũng mãnh tràn lên như nước lũ. Trong đó lại có không thiếu đại yêu như Đoản Chủy, Cửu Đầu Trùng len lỏi.

Còn phía bên kia, thủy quân Thiên Hà lập ba chiến trận thiên tướng, phối hợp với với tán binh chắn chặt thế công của yêu quân.

Tuy rằng không ngừng thay phiên, nhưng dưới chiến thuật biển người, thủy quân Thiên Hà cũng tử thương cực kỳ thảm trọng. Mơ hồ, ba chiến trận thiên tướng cũng đã có chút không chịu nổi.

Mà phía yêu quân tương tự là nỏ mạnh hết đà.

Sáu yêu vương núp ở sườn núi phía xa, từ xa nhìn trận chiến điên cuồng này đến ngây dại, nhất thời không biết nói gì cho phải.

Đây là trận chiến mà bọn gã định tham gia sao?

Thực lực của Hoa Quả Sơn đã vượt quá tưởng tượng của bọn gã. Nhưng thủy quân Thiên Hà cũng không phải ngồi không.

Chiến tranh thế lực ngang nhau không đáng sợ, đáng sợ là đôi bên vừa có thế lực ngang nhau, lại vừa cùng có sĩ khí cao vút. Không còn đường lui!

Phía yêu quân không cần nói, bại trận tức là chết, ai cũng đừng mong trốn.

Còn phía thủy quân Thiên Hà? Thân đang trong tầng tầng bao vây, chưa kể từ truyền thống quân sự mà bọn họ vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo, lẽ nào bại trận sẽ có người toàn thân trở ra sao?

Đối với song phương mà nói, đều chỉ có một con đường ra, chính là đánh tiếp.

Cũng tức là chiến trường này đã hoàn toàn trở thành một cái máy xay thịt, xay cho đến khi có một bên không chịu nổi nữa thì mới có thể chấm dứt.

Bằng Ma Vương thở hổn hển, nuốt một ngụm nước bọt nhìn về phía Ngưu Ma Vương cũng đang trợn mắt há hốc mồm, hỏi nhỏ:

- Đại ca, khi nào thì chúng ta ra tay?

- Khi nào ra tay?

Ngưu Ma Vương ngẩn người.

Từ ngàn năm nay, bọn gã đều trốn tránh khắp nơi, nếu thắng được mới đánh, không thắng thì bỏ chạy. Bọn gã chưa bao giờ thấy được ở đâu thảm liệt, yêu quái kiên cường bất chấp cái chết như Hoa Quả Sơn.

Nếu so sánh, thủ hạ lúc trước của bọn gã đều chỉ là một đám ô hợp.

Bọn gã thật sự muốn tham gia vào cuộc chiến như vậy sao?

- Theo ta thấy, tốt nhất không nên ra tay.

Giao Ma Vương liếm đôi môi khô quắt, thấp giọng nói.

Nghe vậy, đám yêu vương nhìn cả về phía gã.

Hắng giọng, Giao Ma Vương nói tiếp:

- Thủy quân Thiên Hà rõ ràng định tử thủ. Yêu quái tử thủ còn hợp tình hợp lý, thiên quân có lý do tử thủ sao? Điều này chỉ có thể nói là viện quân của chúng sắp tới rồi, chúng đang đợi viện quân. Cho nên, chúng ta ngàn vạn lần không thể tùy tiện ra tay, nếu không muốn trốn cũng không thoát.

Do dự hồi lâu, Ngưu Ma Vương ngập ngừng:

- Vậy... Chờ một chút nữa xem.

Lúc này, chiến trận thiên tướng lấy Thiên Nhậm làm trung tâm đã chống đỡ được cơn lũ yêu quái do Cửu Đầu Trùng dẫn dắt gần mười hai canh giờ. Linh lực của Thiên Nhậm đã gần như cạn kiệt, nhưng bên yêu quái cũng không khá hơn, đã thay đổi mấy nhóm yêu. Bản thân Cửu Đầu Trùng cũng không còn dư bao nhiêu linh lực.

Vào giây phút này, song phương đều mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần. Chỉ cần bên nào có can dự từ bên ngoài, như vậy cán cân thắng lợi chắc chắn sẽ nghiêng về bên đó.

Thế nhưng điều này không xảy ra. Song phương đã không còn ngoại viện nào cả. Tràng giằng co chém giết vô nghĩa vẫn tiếp tục.

Thiên Bồng vẫn một mực bảo trì thực lực ở trạng thái tốt nhất, lẳng lặng đứng trên đầu chiến hạm chỉ huy, lạnh lùng nhìn chăm chú con khỉ đang ngồi trên vương tọa phía xa.

"Đến cùng là hắn muốn làm gì nhỉ?" Thiên Bồng nghĩ.

Ở phía sau Thiên Bồng còn vài chục thiên tướng cảnh giới Hóa Thần vẫn bảo toàn được thực lực. Thế nhưng Thiên Bồng không dám tùy tiện vận dụng. Bởi vì đây là y chuẩn bị ứng đối con khỉ kia.

Y không tin con khỉ kia không có hậu thủ.

Dưới tình huống như vậy, nếu tùy tiện dồn tất cả lực lượng vào chiến trường, hậu quả khó lường.

Đang lúc Thiên Bồng căng não suy nghĩ, chỉ nghe một tiếng nổ vang, mặt đất ở giữa khu vực của thủy quân Thiên Hà bỗng bắn tung cát đá lên.

Kim Cô bổng tựa như một cây cột chống trời chọc từ dưới lên, chuẩn xác đâm trúng một chiếc chiến hạm thuộc thiên võng trên trời.

Lại một tiếng vang thật lớn, lớn đến nỗi tiếng hò hét trên chiến trường cũng bị ngừng tạm thời.

Ngay sau đó, Kim Cô bổng quấy thật mạnh, từng gợn sóng kéo theo cát đá quay cuồng lan tới mỗi ngõ ngách trong thiên võng.

- Không tốt ~! Phương hướng chủ công từ lòng đất!

Thiên Bồng mặc cát bụi mù mịt, trợn to mắt nhìn.

...

Đâu Suất cung, trong đình viện, Quyển Liêm bưng mâm gỗ chậm rãi đi tới, liếc mắt với Ngọc Đế một cái rồi nhẹ nhàng đặt chiếc mâm lên bàn đá.

Thái Thượng chỉ thản nhiên nhìn Quyển Liêm một cái, thản nhiên nói:

- Mài mực đi.

- Vâng.

Quyển Liêm đặt nghiên mực trước mặt mình, bắt đầu mài mực, tốc độ không nhanh cũng không chậm.

- Chúng ta mới nói tới đâu rồi?

- Nói tới cuộc chiến Phong Thần.

Ngọc Đế nhắc.

- À, phải rồi, nói tới cuộc chiến Phong Thần. Bệ hạ xem, ta già nên hồ đồ rồi, ha ha ha ha.

Thái Thượng gật đầu nói:

- Trước Phong Thần, mọi loại đạo pháp trăm hoa đua nở, trăm nhà đua tiếng, nhìn thì có vẻ phồn thịnh quang vinh, không ngờ trong phồn vinh lại ẩn náu sát khí... Đến sau cuộc chiến Phong Thần, thành lập Phong Thần bảng, thu hết một đám người có công về Thiên Đình, do đó xây nên trật tự mới. Kể từ đó, kẻ tu đạo có thành tựu sẽ không được tiếp tục can dự tục sự thế gian nữa...

Thái Thượng tùy ý nhắc lại chuyện xưa, Ngọc Đế và Thái Bạch Kim Tinh đều không ngừng gật đầu đồng ý, nhưng chốc lại nhìn về nghiên mực đang được mài kia.

Mực này, sắp được rồi...


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện