Đại Bát Hầu

Vẽ Vòng Phân Giới


trước sau

Advertisement
Dịch & Biên: †Ares†

Trên tầng trời thứ sáu, chiến tướng chủ lực của Thiên Đình đã tập kết lại.

Đại quân Nam Thiên Môn cũng bắt đầu quay trở lại Hoa Quả Sơn theo đường cũ.

Ngay cả viện quân tự thân cuối cùng của thủy quân Thiên Hà do Thiên Cầm dẫn đầu chạy từ Vân Vực thiên cảng đến, còn chở đầy vật tư cũng đã gần Hoa Quả Sơn trong gang tấc.

Toàn bộ Thiên Đình đều đang ép tới Hoa Quả Sơn.

Nhắm mắt lại, cơ hồ Khỉ Đá có thể nghe thấy những tiếng bước chân kinh thiên động địa.

Mà Hoa Quả Sơn thì vẫn như vậy, không có ngoại viện, bệnh cũ chưa lành đã thêm vết thương mới, cảnh hoang tàn khắp nơi.

Xa xa, nhìn hạm đội tạo thành thiên võng hình bán cầu của thủy quân Thiên Hà, Khỉ Đá bỗng nhiên có một cảm giác - không thể cứu vãn.

Vào giây phút này, hắn thậm chí không nghĩ nổi sẽ có tình huống nào để mình có thể thắng lợi.

"Nếu... Ta nói là nếu, nếu một ngày thế giới này cũng có vị trí của yêu, giúp ta nhìn thế giới tốt đẹp ấy một chút."

- Lão Bạch Viên à, nguyện vọng này thật đúng là rất khó thực hiện đấy.

Khỉ Đá bất đắc dĩ cười khổ.

Hắn chợt nhớ tới khoảnh khắc nắm Hành Vân côn dẫn đầu đám yêu đánh trực diện với Thiên Hành lúc ở đầm Ác Long. Tình huống lúc ấy và bây giờ đã không khác mấy rồi.

Quay đầu liếc nhìn mây bay trên trời, Khỉ Đá khẽ thở dài:

- Ngươi không cần đi theo ta mạo hiểm, ngươi còn có Noãn Noãn, còn có Vạn Thánh Long Vương...

- Ta đã đưa cả hai đi trước rồi.

Cửu Đầu Trùng sờ sờ cằm nói:

- Ngươi thấy ta giống kẻ sẽ chạy trốn một mình vào thời điểm nguy nan sao?

Khỉ Đá lặng yên nhìn chăm chú Cửu Đầu Trùng.

- Lên cái thuyền giặc này của ngươi, kỳ thực ta cũng bất đắc dĩ.

Cửu Đầu Trùng nói:

- Nhạc phụ đại nhân của ta thì ngươi cũng biết rồi đấy, nếu hiện tại ta chạy khỏi Hoa Quả Sơn, đoán chừng về sau đừng hòng được ông ấy nhìn thẳng. Ngươi nói ta dễ dàng chắc?

Nói xong, gã miễn cưỡng liếc nhìn Khỉ Đá một cái.

Hai người đối diện, cùng cười lớn.

Đưa tay vỗ vỗ vai Cửu Đầu Trùng, Khỉ Đá than:

- Hai quả Bàn đào kia thật là đáng giá!

- Là rất đáng. Mà không rõ nhé, cái tên nhà ngươi lúc bịp ta thì khôn như vậy, sao giờ lại nhận hết phần thua lỗ về mình thế hả?

- Ngươi không phải cũng vậy sao?

Cửu Đầu Trùng ngẩn ra, rồi lập tức kịp phản ứng, thở dài:

- Cũng phải, tự bán mình bằng hai quả Bàn đào, thật sự là thua lỗ đến đồ lót cũng không còn. Kỳ thật ta vẫn muốn hỏi ngươi, có phải là ngươi còn sát chiêu gì chưa ra không? Ta cứ cảm giác là có đấy.

- Thật là có, thế nhưng hơi ảo.

- Ảo tức là thế nào.

- Giống như là tùy tiện tìm một cái miếu đổ nát ở ven đường lạy thần cầu bình an vậy.

- Thế thì đúng là ảo thật. Ha ha ha ha.

Hai người đang cười thì Dương Thiền và Đoản Chủy tiến tới từ phía sau,

- Đều đã chuẩn bị xong.

Dương Thiền nói.

- Được.

Khỉ Đá vươn hai tay vỗ vỗ vai Đoản Chủy và Cửu Đầu Trùng, nói:

- Nơi này giao cho các ngươi.

- Ngươi yên tâm đi.

Xoay người, Khỉ Đá biến mất bên trong động phủ tối đen phía sau.

Đợi tới khi Khỉ Đá biến mất, thân hình Dương Thiền lóe lên, hóa thành bộ dáng của Khỉ Đá, nhảy lên chiến hạm cách đó không xa.

...

Trên bầu trời, đại quân yêu quái đã tụ hội. Tiếng trống trận xen lẫn tiếng hò hét vang dội khắp không gian.

Cúi đầu, Thiên Bồng thấy được vô yêu quái từ khắp núi đồi đang tựa như thủy triều chậm rãi tiến về hướng bên mình.

Mọi thứ trước mắt sớm đã rất khác lúc mới khai chiến rồi.

Những chiến hạm kia đã tàn tạ không chịu nổi, rung lắc sắp đổ. Những yêu quái dũng mãnh nay đã vết thương chồng chất, cực kỳ mệt mỏi, nhưng vẫn dựa vào ý chí mạnh mẽ biểu hiện vẻ giương nanh múa vuốt giả dối.

"Xem ra bọn chúng đã nhận được tin tức, bắt buộc phải liều chết rồi. Điện Linh Tiêu vừa ra quyết định, bọn chúng đã lập tức có phản ứng... Vậy tức là kẻ để lộ tin tức cho bọn chúng phải là kẻ được đứng trên điện Linh Tiêu. Sẽ là ai chứ?" Nghĩ tới đây, Thiên Bồng bỗng bật cười:

- Đáng tiếc là ta không chờ được ngày biết kẻ đó là ai rồi.

- Xin nguyên soái yên tâm, chúng ta nhất định sẽ kéo kẻ đó ra!

Thiên Nhậm mặt không chút thay đổi quát.

Ngẩng đầu lên, Thiên Bồng đối mắt với con khỉ đang ngồi trên vương tọa tại chiến hạm chỉ huy của yêu quân cách đó hơn mười dặm.

Toàn bộ trận địa của thủy quân Thiên Hà đã bị bọc lấy, có lẽ bọn chúng định mạnh mẽ công phá thiên võng từ bên ngoài?

Chỉ thấy con khỉ kia vẫy tay. Ba chiến hạm bằng gỗ không có mũi sừng bay ra khỏi hàng, căng buồm, phóng về ba phương hướng khác nhau của thiên võng.

- Nguyên soái, đón đánh sao?

- Không, đợi đối phương phá võng rồi vây giết là được.

Thiên Bồng thản nhiên nói.

Trong tiếng nổ vang, ba chiếc chiến hạm nặng nề đâm thẳng lên thiên võng rồi nổ tung. Ba tiết điểm nhanh chóng bị phá, thiên võng bị xé ra ba chỗ hổng nho nhỏ.

Trong tiếng rít gào điên dại, rất nhiều yêu quái dũng mãnh lao vào từ ba chỗ hổng đó, kẻ nào cũng giơ cao binh khí dính máu, vẽ mặt dữ tợn quyết liều chết.

Máu chảy như mưa rơi.

...

Tầng trời ba mươi ba, Đâu Suất cung.

Trong đình viện, Ngọc Đế lặng yên ngồi trên ghế đá, nhìn hoa thơm chim hót quanh mình. Thái Bạch Kim Tinh và Quyển Liêm thì đứng ở một bên. Trên mặt ba người đều hiện rõ vẻ nghi ngờ.

Nhận được thiệp mời của Thái Thượng Lão Quân, trong Thiên Đình không ai dám chậm trễ. Thế nhưng đến cùng là chuyện gì đây?

Đình viện của Đâu Suất cung không phải là ai cũng có thể tới.

Ngoại trừ Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thông Thiên Giáo Chủ là hai đại năng cùng thuộc Tam Thanh, Thái Thượng Lão Quân đã bao lâu không mời những người khác đến đình viện này rồi?

Dường như từ sau cuộc chiến Phong Thần đã không có ai.

Hai đồng tử cung kính dâng trà nước điểm tâm, vừa khom người hành lễ định ra ngoài, Ngọc Đá đã vội mở miệng gọi lại, hỏi:

- Lão Quân có nói mời trẫm tới làm gì không?

Một trong hai đồng tử khom người chắp tay nói:

- Bẩm bệ hạ, gia sư chưa từng nói, chúng ta không biết.

- Được rồi, đi xuống đi.

Hai đồng tử đi rồi, trong đình viện lại chỉ còn lại ba người.

Thời gian chậm rãi trôi qua. Ba người im lặng không nói lời nào.

Hồi lâu sau, Thái Thượng từ đằng xa đi dọc theo hành lang tới, xa xa đã vươn tay làm lễ, nói:

- Lão hủ tham kiến bệ hạ.

- Lão Quân đa lễ.

Ngọc Đế vội vàng đứng dậy đáp lễ.

Thái Bạch Kim Tinh cũng vội vàng khom người chắp tay nói:

- Thái Bạch tham kiến Lão Quân.

Quyển Liêm thì đập mạnh một quyền lên giáp ngực của mình.

- Miễn lễ miễn lễ.

Vung phất trần, Thái Thượng cuộn ống tay áo ngồi lên ghế đá, rồi mới đưa tay ra hiệu cho Ngọc Đế và Thái Bạch Kim Tinh:

- Ngồi đi.

- Tạ Lão Quân.

Hai người lại cung kính cúi người thi lễ, ngồi xuống ghế riêng.

Còn Quyển Liêm, Thái Thượng vốn không mời gã, coi như là tùy tùng của Ngọc Đế, tự nhiên chỉ có thể đứng im một bên.

Vuốt ống tay áo, Lão Quân tự mình châm trà vào chén cho hai người. Hai người lại vội vàng khom người đáp lễ.

- Nhân nhiều ngày rảnh rỗi, nên phối chút linh thảo thế gian ngâm ra nước trà này, các vị nếm thử đi.

Ngọc Đế và Thái Bạch Kim Tinh liếc mắt nhìn nhau một cái, đưa tay nâng chén trà lên hít một hơi, chỉ cảm thấy tâm thần sảng khoái, lại nhấp một ngụm, cảm thấy từng luồng linh lực chui thẳng vào cơ thể.

Hai người đều kinh ngạc, trừng lớn hai mắt.

Trà này sao lại là linh thảo thế gian ngâm được, dù là tiên đan sợ cũng không hơn thế này chứ?

- Sao hả?

Lão Quân cười híp mắt hỏi.

Ngọc Đế xấu hổ cười.

Thái Bạch Kim Tinh thấp giọng nói:

- Trà này không chỉ có hương khí khác thường, tính cả công hiệu chỉ sợ cũng khó có thứ sánh bằng. Không ngờ chỉ là linh thảo thế gian lại ngâm ra tiên trà như vậy. Chỉ là không biết đây là loại linh thảo nào. Nếu Lão Quân có thể truyền thụ một phần, để bệ hạ sai người ngắt lấy, về sau để các tiên gia trên Thiên Đình có thể thưởng thức, chẳng phải rất tốt?

Nghe xong câu này, nụ cười trên mặt Lão Quân chuyển thành vẻ tiếc nuối, nói:

- Đáng tiếc là trời đất này chỉ có một ấm như vậy, uống xong là sẽ không còn nữa.

- Vì sao lại như vậy?

Thái Bạch Kim Tinh liền vội vàng hỏi.

- Trà này ngâm từ bảy mươi bảy loại linh dược thế gian, trong đó có một loại vì công hiệu rõ ràng nên bị phàm nhân thu hái lung tung, giờ đã tuyệt chủng.

- A?

Thái Bạch Kim Tinh yên lặng gật gật đầu, vuốt râu dài nói:

- Ra là vậy, quả thật là đáng tiếc.

- Đúng vậy.

Thái Thượng nhìn chăm chú vào Ngọc Đế nói:

- Trong trời đất, vạn vật đều có tác dụng của mình. Nếu là có hại, áp chế còn có thể, chứ nếu trừ sạch, về sau cần mới đi tìm thì lại phải hối hận. Bệ hạ, ngài nói như thế có đúng không?

Chân mày Ngọc Đế hơi run lên, nhưng chỉ yên lặng gật đầu cười, nói:

- Lời Lão Quân rất phải.

Vuốt râu, Lão Quân nói:

- Nói tới vật độc nhất vô nhị trong tam giới... Lão phu thật ra nghĩ tới một chuyện. Trước đó vài ngày, tại Đông Thắng Thần Châu dưới hạ giới có một núi gọi là Hoa Quả Sơn. Trên Hoa Quả Sơn kia có một tảng đá, tụ tập linh khí đất trời sản sinh ra một con khỉ đá. Con khỉ đá này cũng là con duy nhất trên đời, nếu không có, chẳng phải đáng tiếc?

Nghe tới đây, bất kể là Ngọc Đế hay là Thái Bạch Kim Tinh, thậm chí Quyển Liêm đứng một bên đều đã rõ ý tứ của Thái Thượng. Ba người đều không đáp.

Thấy thế, Thái Thượng ho khan hai tiếng nói:

- Nghe nói, bệ hạ đã hạ chỉ cho đại quân đi vây quét con khỉ này, có phải không?

- Đúng là có việc này.

Ngọc Đế cung kính khom người nói:

- Yêu hầu kia tai họa một phương. Vì sinh linh một phương, trẫm mới phải làm ra hạ sách này.

- Tai họa? Vì sao lại nói là tai họa?

Nghe câu này, Ngọc Đế nhất thời không biết đáp thế nào.

Đó là yêu, còn phải hỏi sao lại nói là tai họa ư?

Do dự hồi lâu, Ngọc Đế nói:

- Yêu hầu kia thần thông quảng đại, tụ tập vô số số yêu chúng, chiếm núi xưng vương, không hiểu lễ nghi, không kính thiên địa, hiện đã thành mối họa lớn nhất tam giới, đợi một thời gian nữa...

Lời còn chưa nói hết, chỉ thấy Thái Thượng khoát tay áo nói:

- Tự tưởng thành chốn thâm sơn cùng cốc, không người giảng dạy, bệ hạ cho là nó nên thế nào? Lão hủ nghĩ rằng, chỉ cần thuần hóa một chút, tất không đến mức như lời bệ hạ nói. Nghe nói, Ngự Mã Giám còn thiếu một quản sự chính đường, không bằng để nó làm đi. Có chuyện để làm cũng sẽ kiềm chế tâm tính, không làm ẩu nữa.

Thái Bạch nói nhẹ như không, lại khiến mặt ba người biến sắc.

- Chuyện này... dường như không tốt lắm?

Thái Bạch Kim Tinh do dự thở dài.

Ngọc Đế thì nói thẳng:

- Yêu nghiệt hạ giới mà lại gọi lên trời cho làm thần tiên, chỉ sợ có điều không ổn?

Thái Thượng cười khan hai tiếng nói:

- Như thế nào là yêu nghiệt?

- Không phải nhân tu, há lại không phải là yêu nghiệt?

Quyển Liêm buột miệng nói, nói xong mới phát hiện mình nói sai, vội cúi đầu.

Chỉ thấy Thái Thượng cau mày, lạnh lùng nói:

- Nếu theo lời Quyển Liêm tướng quân, lão phu há lại chẳng phải là yêu nghiệt? Nói tới yêu nghiệt lên trời làm thần tiên, chỉ sợ lão phu mới là cái đầu tiên đi?

Một câu này đi ra, không ai dám nhiều lời nữa.

Một lúc sau, Ngọc Đế thấp giọng nói:

- Lời Lão Quân cũng có thể. Chỉ là... yêu hầu kia thủ hạ đông đảo, họa hại rất rộng, chỉ sợ sẽ không dễ dàng chịu Thiên Đình điều khiển.

Cũng không nghĩ nhiều, Thái Thượng vuốt râu dài, nhân tiện nói:

- Nếu bệ hạ lo lắng như vậy thì sau khi con khỉ kia nhận chức, Hoa Quả Sơn vẽ vòng phân giới phạm vi ngàn dặm. Trong vòng, những thứ thuộc Hoa Quả Sơn không được ra khỏi. Ngoài vòng, đại quân Thiên Đình không được tiến vào. Như thế, có thể bình an vô sự, hẳn con khỉ đá kia cũng sẽ nhận lời.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện